GIỚI THIỆU TRANG THƠ CỦA NHÀ THƠ NGHIÊM HUYỀN VŨ
Nhà thơ Nghiêm Huyền Vũ
THƠ NGHIÊM HUYỀN VŨ
ĐÊM NHƯ DÒNG SÔNG ĐEN
Đêm như dòng sông đen
Không ai ném giúp chiếc phao
Một mình cố mà bơi
cho đến rạng ngày...
Mỗi người không ngủ
thức riêng một niềm cô độc
những tấm ván từ những con thuyền vỡ
nhiều lúc cứu ta
những giấc mơ dẫu biết không có thực
nhiều lúc cứu ta
ta vin vào những suy tư
những vật vã
như nương vào từng con sóng...
cố mà bơi
cho đến rạng ngày
Dòng sông đen hằng đêm
dài và vắng vẻ
ta nhận ra những bãi bờ đã từng qua
nhờ phản quang từ một phía ngày
những bụi bậm ưu tư
trôi đi
lắng xuống...
Và ta bỗng nhận ra mình chưa chết đuối...
TIẾNG ĐÊM
Em là cánh chim đêm
ngày xưa là con vạc, con cò
bây giờ là người mất ngủ
Cữ ấy
bay ngang qua nhà anh
buông một tiếng kêu buồn
Dưới cánh còn đốm sáng
nỗi cô độc không biết bay
thức với ngọn đèn
Lâu ngày bén tiếng
Anh thường ra ban công
đợi nhặt tiếng đêm
Em có biết không...
ÁO DÀI
Em đi quấn quýt muôn con mắt
mùa chín hai vai nhịp tháng ngày
anh nghe tơ lụa ngàn năm cũ
trong vắt như lời của gió mây
SOI MẶT MÌNH VÀO LÁ
Soi mặt mình vào lá
gặp nắng đang chuyển màu
soi mặt mình vào lá
gặp da trời xanh xao
Soi mặt mình vào lá
nghe gió chừng heo may
nghe hương thầm thì chín
lẫn vào trong men cây
Soi mặt mình vào lá
trong gương mờ sương mây
Thùng rượu vàng đang ủ
Chín theo mùa lá bay...
THIÊN THẦN
Em thiên thần
cởi đôi cánh trở lại làm người
nhịp điệu thanh xuân
làm anh bối rối
Khung cửa trên cao
con mắt hồ
mở mùa tiếp nối
nắng thu đốt lá sen tàn
mà em vẫn hồng môi mắt
những búp nồng nàn
Em đưa anh về miên man sóng
bồng bềnh mơ
đưa anh về miền ký ức
lang thang Tây Hồ dấu chân mưa
gió qua bờ cây ngũ sắc
trở mùa tóc thưa
ngọn đèn đầu tiên chớp mắt
chiều tím ngát...
Nhiều khi chuyến xe cuối ngày đón khách
chưa kịp gọi tên hạnh phúc
em đã lại khoác đôi cánh thiên thần
bay đi...
TUẦN TRĂNG MẬT
Tháng Giêng
em đến từ ngọn gió
sóng Tây Hồ
xóa dấu chân em
Tháng Giêng
mưa xanh
từng hạt nhỏ
chồi non
đọng biếc trong cành
Tháng Giêng
bờ vai trần
trĩu nặng bầu trời
huệ trắng
Hương thơm gương mặt em
đánh đắm anh
suốt tuần trăng...
LƠ MƠ CHIỀU
Chiều vắng lặng
biển đã xa về dĩ vãng
những con sóng bỏ đi
về cuối chân trời…
Ta ngồi một mình
đã lâu
nghe âm u trên đầu
đôi cánh hoàng hôn sà đến
Không ai thắp dùm ngọn nến
hình như em cũng vừa thoảng qua
tiếng chuông gió mơ hồ
viên nước đá khẽ va vào thành cốc
Chiều lơ mơ ngủ gật
bỏ lại một mình ta…
MÃI ĐẾN ĐẦU ĐÔNG…
Anh không lấy đi ngọn lửa em
để lại khói lụi tàn
Đã có khi trên đỉnh nến
em lung linh như một lời nguyện cầu
đã có khi trong lòng than
em âm ỷ cháy
Anh đã không kịp đến
khi em có thể thành ngọn đuốc
Như là số phận
mãi đến đầu đông
gió mới làm em run rẩy
và nôn nao cháy.
GIÊNG HAI ẨM ƯỚT
Nỗi buồn như cái bumerang
cố ném đi thật xa, bất ngờ quay lại
phố vắng
mưa bốc khói
anh đi một mình
dấu chân chết đuối
ngay dưới gót giày
lòng như chiếc khăn sũng nước
không thể thấm thêm giọt buồn
Giêng Hai ẩm ướt
ước gì mình là cây...
HAY LÀ THU SANG...
trái đang làm mật
nắng đã óng vàng
lá xanh trong vắt
hay là thu sang...
men chưa kịp ủ
mùa đi vội vàng
ngẩn ngơ khung cửa
một trời đa mang...
NỖI BUỒN VÀ LỬA
Làm sao có thể thắp một nỗi buồn?
Không như lửa
Cháy củi than
Cháy những cánh rừng
Cháy những thảo nguyên
Cháy những địa tầng triệu năm hóa thạch…
Cháy đến ngày mặt trời lụi tắt
Làm sao có thể thắp một nỗi buồn?
Không như lửa
Ủ trong rơm trong trấu
Ủ trong đá trong cây
Ủ trong sấm sét
Ủ trong những va chạm hãi hùng
Hành tinh và thiên thạch
Làm sao có thể thắp một nỗi buồn?
TRÀN LY
Chiếc ly đời anh không sinh ra để đong những gì cay đắng
nhưng cay đắng đầy lên anh đành uống để vơi đi
Năm tháng rất dài, không nhớ bao lần nâng lên ngang mặt
anh soi xem số phận muốn nói gì
Sao chỉ thấy long lanh màu hổ phách
Cho đến một ngày anh gục xuống thiếp đi
Giọt giọt đắng cay lại đầy, không ai đánh thức
Không ai nhắc anh giọt nước tràn ly