THƠ NGUYỄN HỒNG
Tên đầy đủ là Nguyễn Thị Hồng, sinh quán ở Cửa Lò - Nghệ An, Cử nhân Luật, hiện công tác trong ngành Tài nguyên & Môi trường ở tỉnh nhà. Đã xuất bản: Vết nhớ (tập truyện ngắn, NXB Hà Nội, 2014), Ví dụ anh (tập thơ, NXB Hội nhà văn, 2016), Em đàn bà vậy thôi (tập thơ, NXB Hội nhà văn, 2018) và in chung trong nhiều ấn phẩm khác.
Thơ Nguyễn Hồng nhẹ nhàng, đằm thắm rất... truyền thống, đôi khi hơi lỏng về cấu tứ, đôi khi chữ và nghĩa đuổi bắt nhau mông lung... Nhưng đó chính là thế mạnh của thơ Nguyễn Hồng, bởi ấy là khi những xao xuyến nội tâm, những góc khuất tâm hồn của người thơ 8x này được bộc lộ chân thành nhất.
(Nhà thơ MAI NAM THẮNG chọn và giới thiệu)
NGÀY GIỖ CHA
Cha về trời tròn ba năm cách biệt
Nước mắt mẹ chưa khô
Bốn đứa con gió quật bốn góc đời
Cha hóa vầng mây dõi theo con muôn nơi
Nhớ cha con thôi khóc
Nhớ cha con làm việc
Cha bên con xuôi ngược những hành trình
Nhẫn nại với mình con nói bằng lặng im
Thấy được cuối con đường vui là nước mắt
Cha xa rồi
Con tự dỗ con nguôi!
Hôm nay hoa nắng đầy vườn
Bướm gọi linh hồn cha vui vầy con cháu
Trên di ảnh nụ cười cha ấm áp
Con khói hương đau đáu tạ ơn Người...
TRUNG THU
Con đợi gì trong đêm Trung thu
Đèn lồng bảy sắc màu quay cuồng gió
Bão ngạo nghễ phía hiên nhà gầm rú
Ngại ngùng tan sau nụ cười con...
Trung thu
Trăng ngoắc vội hững hờ cành liễu
Đêm tàn về phía sương
Đèn kéo quân con chưa kịp sáng
Vụng tay con đánh vật với chống chèo...
Trung thu
Mẹ gỡ bớt nỗi niềm thân phận
Hứa buông rồi còn buôn buốt tim
Thôi gạn được chút gì thì gạn
Xanh trong này mẹ cất cho con.
DỖ ĐÊM
Đêm trăn trở gì mà đêm không trôi
Con thạch sùng tặc lưỡi
Ý nghĩ len vào chật chội
Tiếng thở ngập ngừng xé đêm mênh mông
Những giấc mơ cũ mèm trốn suốt mùa đông
Co ro ý nghĩ
Chập chờn mộng mị
Đêm giăng bẫy đa đoan sấp ngửa mặt người.
Xòe tay đong buồn vui sau những khóc cười
Đôi bàn tay trơ khấc
Nghẹn một tiếng nấc
Rơi âm thầm đêm
Dỗ dành những ý nghĩ không tên
Đàn cừu đã ngủ ngoan hương cỏ
À ơi cái ngủ
À ơi đêm rơi...
BẬN (!)
Thi thoảng nhận được từ face đôi ba tin nhắn
Muốn trả lời ngay mà lỡ bận mất rồi
Bận đôi lúc không là trạng thái
Biết nói gì đây giữa quãng lặng như tờ
Tin nhắn rơi vào thinh không mấy ngày sau mới gặp
Chẳng nhẽ lại nhắn rằng tôi bận?
Chữ nhấp nháy muốn chạy đi còn tôi sợ bạn buồn
Cứ như là vết lõm của khước từ
Chữ “bận” bao dung lấp đầy hết thảy
Sự ngụy biện trốn chạy
Tôi biết thay chữ “bận” bằng gì?
Cho tôi xin qua tất cả so bì
Lại rổn rảng buồn vui như chưa bao giờ biết bận!
DỐC GIÓ
Rượu ngô ngọt như nước suối
Ướt mắt môi mời chạm ly
Ta chuếnh choáng tỉnh say, say tỉnh
Dốc gió quanh co thềm chiều co ro...
Muốn gói mây về xuôi bầu bạn
Nắng chẳng nói gì mặc ta bung biêng
Gió khua lúc lắc như hờn dỗi
Dốc đời quành vội ngược ta, ngược người...
Thôi đành nương nhờ cửa gió
Áo mây tuột chỉ mất rồi
Tỉnh men rượu nồng hương núi
Ta gánh tương tư về xuôi...
TỰ THÚ
Chẳng biết vì sao ta chơi trò chơi của chữ
Ngoài kia hoa lá xôn xao
Ngoài kia sương mờ trăng mỏng
Ngoài kia phố xá yên lành
Ngoài kia đời vui lắm lắm
Trong này ta đau làm chi?
Một mớ chữ róc từ xương tủy
Gánh gồng bao đắng đót chốn người
Ta bất lực nhìn bạn ta khóc
Chữ xô bạn ta chấp chới giữa dòng
Lòng ngơ ngác giữa bao khôn dại
Biết chọn yên bình hay bước phía chông chênh?
Ta kiếp cỏ cứ dịu dàng kiếp cỏ
Đón bão giông như đã đón phận mình
Xin quỳ gối trước linh hồn của chữ
Nói một lời thao thiết với trăm năm...
RƠI TỰ DO
Bản năng cầm bút
Bản năng yêu
Anh và đôi ba lần khờ dại
Những bản năng vực em lớn lên!
Thì cứ uống đến kiệt cùng cơn khát
Cho đã đời men say
Bản ngã xô ngược xô xuôi... rồi đứng dậy
Bài học đầu tiên chú lật đật níu tay bày!
Đôi ba lúc yếu mềm em làm thơ
Lúc bén chữ là lúc không bản năng được nữa
Câu thơ níu lòng trượt gió tự do rơi...
NGƯỜI LẠ ƠI!
Tôi muốn nói lời cảm ơn
Người đã nhặt nụ cười tôi bằng mắt
Trên con đường mùa đông
Tôi lỡ đánh rơi bên hiên gió ngập ngừng...
Tôi quên nỗi buồn bằng cốc cà phê
có người ngăn tôi uống
Thôi mà lòng đang đau
Cơn quấy quả từ dạ dày xốc lên xương tủy
Thuốc giảm đau đang pha loãng tôi
Tôi chối bỏ một vài rủ rê bợt bạt
Một vài réo rắt đãi bôi
Một vài tin nhắn người dưng đi lạc
Tôi buộc tôi vào đôi ba phiếm định ngoại biên...
Cốc cà phê tôi uống bằng tưởng tượng
Giữa râm ran no đủ bạn bè
Người lạ trốn đâu mà chằng chuộc
Tôi vướng tơ rồi thôi gỡ tôi ra...