GIỚI THIỆU TRANG THƠ CỦA NHÀ THƠ ĐOÀN VĂN MẬT
Nhà thơ Đoàn Văn Mật
THƠ ĐOÀN VĂN MẬT
TIẾNG HÓT
không thanh cao
không nhem nhuốc
những con chim đậu trên cành và hót
giọng buồn nhồn nhột phố đông
ta còn là ta không
đời sống nhạt con người cũng nhạt
mi tìm tự do để hót!
nhưng tự do của ta?
đã từng đuổi bắt
đã từng nuôi nhốt
đã từng lén lút
hẹn hò nhau qua từng tiếng thở dài
giữa ta và mi
là khoảng cách muôn trùng vời vợi
mi bay trong mòn mỏi
ta âu lo với mặt đất riêng mình
nhảy nhót những vòm xanh
tiếng hót ấy vẫn chìm vào đơn độc...
NẾU CÓ THỂ
tôi sẽ trồng lên mộ mình
những loài hoa đẹp nhất
để mai này ong bướm đến thăm tôi
tôi sẽ khắc lên mộ mình
tên của những người thân yêu nhất
để mai này tôi còn nhớ tên tôi
tôi sẽ viết tên em lên áng mây trời
thế gian đi xa thế gian về lại
tên em luôn cùng tôi bay mãi
và sẽ mỉm cười ở nơi xa ấy
bởi tôi yêu vĩnh viễn cuộc đời này.
BÀI CA THÂN THỂ
khi ta nằm xuống
thân thể là bài thơ cuối cùng
thuộc về miền ánh sáng
khi ta nằm xuống
thân thể là khúc ca cuối cùng
chưa bao giờ ngưng lặng
là anh còn em
tình yêu ấy thắp từng nốt nhớ
những thanh xuân ai đánh mất bao giờ!
HẾT ĐÊM NAY
hết đêm nay những cánh hoa cuối cùng sẽ rụng
mùa xuân như bóng chim bay
lá cành héo hương thơm còn về lại?
trên muôn ngả đường dài
tình yêu luôn tự mình bốc cháy
mắt em sáng như lời hẹn cuối?
hết đêm nay
anh sẽ trồng những nhành cây
chờ một mùa lá mới
áo em xanh đến ngập ngừng
những bông hoa sau lưng
hương bay thầm trước mặt.
CUỐI ĐƯỜNG
trong bóng tối con đường
em là ánh sáng duy nhất mà tôi nhìn thấy
tình yêu bất chợt thở dài
phía trời đêm
con chim hạc đang bay
ngàn năm chưa ai thấy mặt
giữa lẻ loi, đơn độc
những ánh sáng vẫn đi tìm nhau
nhưng không ai thấy được
em là ánh sáng duy nhất
mà tôi nhìn thấy
lặng lẽ rời xa phía cuối con đường.
YÊN BÁI
những hàng cây buông súng
đứng nhìn trời hoang vu
em bảo thời gian như vệt đạn mù
bắn vào rừng chết
rừng, chết trong nhà cao
lòng người còn như gió nôn nao
quẩn quanh ngôi đền tiền kiếp
mái ngói buồn, mái ngói rong rêu
ta còn gì nữa đâu
ngọn đồi thề nguyền
con đò qua sông
minh tân thành huyễn hoặc
em bảo thôi đừng nhắc
bình yên đã cuối chân trời.
ANH ĐÃ THAY MỘT DÒNG SÔNG
anh đã thấy dòng sông
chảy về nơi tận cùng quạnh vắng
yêu thương gửi nước lên trời
anh đã thấy dòng sông
âm thầm trong bóng tối
con đường dâng nước mù khơi
anh đã thấy mây trôi
con nước cũ mỗi ngày một lạnh
sóng còn dào dạt tháng năm
anh ở mãi với dòng sông
đàn cá bơi lanh canh tiếng vọng
thuyền về đậu bến trầm luân.
BAN MAI
luồng gió thổi mạnh
rót vào tôi một ban mai
mặt trời lên từ lúc nào không biết
hàng cây xa xa lá xanh mỏi mệt
con đường nhòa trong bóng cây
hình như trời đang tắm ở Hồ Tây
hình như em vừa qua đây
góc chùa cổ sương chờn vờn như tóc
nụ cười nở điềm nhiên trên môi phật
trong đáy sâu hồ nước
những nụ sen đang nhú dần lên
với một ban mai tỏa thơm bùn đất.
HỌA CÚC
họa ra còn cúc
mi trắng cài hờ khuy đen
áo em dìu giấc đông về
tôi ngồi bên nhà số lẻ
chờ em mười ngón tay khuya
mi nở thơm sang vườn cũ
vườn cũ mười năm chưa ngủ
mắt người như lá đan nhau
mặt người như lá tìm nhau
họa ra còn cúc
hương buông lần nữa rồi thôi
những cánh mỏng trên làn nước mỏng
vườn cũ mười năm trông ngóng
cỏ hoang không dấu chân người.
VẮNG
tôi giấu tôi vào đêm
như giấu sự lãng quên
khi em chưa từng thấy
bông hoa mùa thu còn lại
đêm nay đã héo mất rồi
tôi giấu điều gì cho tôi
tôi giấu tôi vào đêm
một ngọn đèn mười năm chưa tắt
mười năm soi cùng khuya khoắt
không sao rõ mặt một người...
giấu tôi
đêm phố vắng nụ cười cũng vắng
quán trà huyên náo người câm.
CÚC MA
trước khi vĩnh viễn thuộc về mọi người
chúng từng ở nhà ta
những bông cúc ma
trắng mịt mùng dự cảm
lâu rồi
trong khu vườn bỏ trống
đêm đêm vẫn cất lời gọi
cúc ma, cúc ma
những đốm trắng phân ưu đời ta
đi theo ngàn sự thật đã già
cánh rụng xuống trăm nơi, mười ngả
cuống còn vơ vất trên cây
không ai biết ở đây
không ai nhớ ở đây
những áo trắng mong manh kỉ niệm
ngày lan man phố vắng
tối dìu dặt căn nhà im lặng
nở từng chùm cô đơn.
khi vĩnh viễn thuộc về mọi người
vẫn thấy cúc ma hiển hiện trên tường
những đốm trắng loi choi
những mắt mở như lời thú tội.
TRONG BUỔI SÁNG AN LẠC
tặng Mai
buổi sáng anh và em
quán lạ phố quen
lai rai những mặt người
dai không nuốt nổi
mình ăn gì lúc này
ăn gì lúc này cũng tội
rau kích thích
trái cây hoá chất
thịt - ôi - thôi - sắc - ...
người thường ghê ghê bốc mùi
dẫu ngày tắm vài ba lần
nước hoa xịt khắp
- tắm nhiều thế không chừng ống nước
sông đà vỡ thêm hai mươi bận
nhưng không thể không an lạc
buổi sáng trong và đẹp
thanh tẩy nhau bằng lời nhắc:
- trưa về em nấu cơm.