THƠ LỮ THỊ MAI
Nhà thơ Lữ Thị Mai
Những khúc rời tháng Tám
I.
Bóng đêm quên nói với anh
em vẫn ngủ nhiều hơn trẻ nhỏ
mơ dạo chơi khắp mọi đền đài
mặc mưa mướt mỏng
mưa ngược vào anh mắt khô
ngày tháng Tám đầy lên không giới hạn
muôn thành quách dựng khói
muôn nhành hoa cung cấm xuyên gai
bất cứ điều gì ngoài giấc mơ
đều mục rữa
đâu phải bỗng dưng sen nở
trắng nhân từ như đá trăm năm
đâu phải bỗng dưng cánh cửa bật tung
rèm nhung mịn hơn nếp áo
trời xanh nào thấu được tiếng chim?
bóng đêm quên nói với anh
quá nhiều bất trắc
mà thôi
bông hồng rũ trên ngực em sẽ kể
tiếng vỡ thủy tinh
tiếng thét toác bức tường vang đỏ
tiếng những viên thuốc ngủ
tố cáo hành trình
tuyệt vọng
êm ru
ngày mai
có thế nào nắng vẫn lên xanh
nước mắt người yêu nhau
vẫn đẻ từng nhánh sông
tội lỗi
soi vào thấy hình hài những đứa con
giống hệt chúng mình...
II.
Ta phụ nhau bởi trí nhớ đủ đầy
niềm tin xưa như chiều mắt sắc
đám chuồn chuồn nổi loạn kín vai áo em
cánh đan rợp lưới
về đâu giữa phố Hàng Bài
bốn bề quân cơ mai phục
mọi tưởng tượng đều có thật
vỡ từ trong mất mát vời xa
ngày tháng Tám cốc bia sủi bọt
chân lún sâu mạch nguồn
không thoát khỏi khoảng sân mênh mông
mùa nắng tụ nổi gân đầy mặt lá
đó là ngả đường dẫn ta qua mù sương
mùa hạ đầu thương mùa hạ cuối
nào biết
tận cùng vẫn một đường vòng
chung với đất
ta chẳng còn cất nổi mình lên
ý nghĩ gọi tên
dị biệt.
III.
Ngã tư Dã Tượng
cà phê đen đặc ngậm đêm buồn
về thôi
lũ chim chờ người để không quên giọng hót
con chó đốm băng qua đường tự chuốc một vết thương...
tận cùng mọi xót xa
em như hoa hồng thú tội bằng gai sắc
rằng em đã ở bên anh quá lâu
rằng em biết sẽ còn chờ anh mãi
tự khuấy tan mình giữ lại bão giông
tự lặn vào bức tranh
con thuyền gỗ mỏi mòn bên vịnh vắng
mỏm núi thêu lau trắng chập chờn
anh có thể bất chợt ngắm em mỗi ngày
vu vơ đôi chút
anh biết mình làm gì trong giấc ngủ của em
chẳng thể nào nói dối
anh sẽ thành bầu trời đầy mây bay miết
ngàn tia sáng thắp lên không đủ kéo anh về
em phô bày mọi giấc mơ hỗn độn
như cách từng viên thuốc ngủ
lăn tròn
càng lăn xa cái chết càng gần
người ta chết vì yêu nhau quá mức
chỉ buồn đau lặng lẽ đâm chồi.
Mai này
Cuối hạ gió mưa không ngớt
ngột ngạt vùng biên theo lũ trôi về
đài sen ủ bầy ong cựa khẽ
triệu ấu trùng dâu bể từ tâm
chẳng lối nào thoát úng ngập
dầu thương nhau sao chọn nổi con đường
muôn chiều cách xa ráng trời phủ dụ
niềm tin là giấc ngủ cầm hơi
ta ở bên kia giới hạn về tâm trí
người kì khôi thế trận hải hà
ván cờ nhường bước qua sông
mường tượng một nỗi gì xa vắng
mưa khiến chúng ta hóa bầy ong trong căn phòng chật
mật ngọt đổ về vùng thương tích
Mai này
nắng ráo khô nghìn mắt
ta lại quẩn quanh ối nước đầm lầy.
Khai xuân
Lộc biếc vừa đơm nhức áo
núi in giấy mới chùng chình
ý nghĩ vượt vùng yên tĩnh
mây lành tạo tác đào phai
nơi này sót bụi mưa tháng Chạp
lau sậy qua tay rức hơi người
ai hát lại bài ca vách núi
muôn lối mòn thui thủi vắt lên cao
trẻ con ùa vào
lòng ta...
má hồng, chân không, mắt ướt
giỏ nan đựng đầy quả dại
ta mua thêm nỗi bâng khuâng
áo người một hàng lộc biếc
năm tháng trổ ra hờn tiếc...