GIỚI THIỆU TRANG THƠ CỦA NHÀ THƠ LỮ MAI
Nhà thơ Lữ Thị Mai
THƠ LỮ THỊ MAI
MƯA ĐỒNG VĂN
Mắt người đã khô
mưa vẫn xoáy trũng tim đá núi
đêm nay mình không ngủ được
vơ vất rượu ngô khèn lá chợ phiên
người Mông bán mua gì
hơi cỏ Mã Pì Lèng ngai ngái
sa mộc sóng đôi vẽ lại đỉnh trời
đèo sau mưa khởi toàn mây trắng
người tìm người văng vắng trong mơ
tường đá ấm mùa đào chín lựng
má bừng vía lửa đêm đông
triệu người bóng nhòa lưng núi
váy xòe theo đuôi ngựa cuối thung xa
chúng mình cứ nhìn nhau mà khóc
tia mắt lịm hơn bát rượu dốc sau cùng
bỗng chốc chân người bất động
nhìn những cung đường lang thang xa khuất.
MẮT SƯA
Trắng đẩy vào ô cửa phố Phan
không qua nổi chiều sương mù ẩm cánh
từ đấy về vòm cầu Phùng Hưng
áo mỏng phù dung họa bích
làm sao thấy được em
ngày xuân tuyết trinh kỳ trăng quên hẹn
những đôi mắt tự tìm mình
những gót giày nhỏ xinh lười bách bộ
lạ thay phố ngày toàn khói
hơi người thơi thới trời mây
không gì thật hơn ánh nhìn màu trắng.
MAI NÀY
Cuối hạ gió mưa không ngớt
ngột ngạt vùng biên theo lũ trôi về
đài sen ủ bầy ong cựa khẽ
triệu ấu trùng dâu bể từ tâm
chẳng lối nào thoát úng ngập
dầu thương nhau sao chọn nổi con đường
muôn chiều cách xa ráng trời phủ dụ
niềm tin là giấc ngủ cầm hơi
ta ở bên kia giới hạn về tâm trí
người kì khôi thế trận hải hà
ván cờ nhường bước qua sông
mường tượng một nỗi gì xa vắng
mưa khiến chúng ta hóa bầy ong trong căn phòng chật
mật ngọt đổ về vùng thương tích
Mai này
nắng ráo khô nghìn mắt
ta lại quẩn quanh ối nước đầm lầy.
NHỮNG KHÚC RỜI THÁNG TÁM
1.
Bóng đêm quên nói với anh
em vẫn ngủ nhiều hơn trẻ nhỏ
mơ dạo chơi khắp mọi đền đài
mặc mưa mướt mỏng
mưa ngược vào anh mắt khô
ngày tháng Tám đầy lên không giới hạn
muôn thành quách dựng khói
muôn nhành hoa cung cấm xuyên gai
bất cứ điều gì ngoài giấc mơ
đều mục rữa
đâu phải bỗng dưng sen nở
trắng nhân từ như đá trăm năm
đâu phải bỗng dưng cánh cửa bật tung
rèm nhung mịn hơn nếp áo
trời xanh nào thấu được tiếng chim?
bóng đêm quên nói với anh
quá nhiều bất trắc
mà thôi
bông hồng rũ trên ngực em sẽ kể
tiếng vỡ thủy tinh
tiếng thét toác bức tường vang đỏ
tiếng những viên thuốc ngủ
tố cáo hành trình
tuyệt vọng
êm ru
ngày mai
có thế nào nắng vẫn lên xanh
nước mắt người yêu nhau
vẫn đẻ từng nhánh sông tội lỗi
soi vào thấy hình hài những đứa con
giống hệt chúng mình...
2.
Ta phụ nhau bởi trí nhớ đủ đầy
niềm tin xưa chiều mắt sắc
đám chuồn chuồn nổi loạn kín vai áo em
cánh đan rợp lưới
về đâu giữa phố Hàng Bài
bốn bề quân cơ mai phục
mọi tưởng tượng đều có thật
vỡ từ trong mất mát vời xa
ngày tháng Tám cốc bia sủi bọt
chân lún sâu mạch nguồn
không thoát khỏi khoảng sân mênh mông
mùa nắng tụ nổi gân đầy mặt lá
đó là ngả đường dẫn ta qua mù sương
mùa hạ đầu thương mùa hạ cuối
nào biết
tận cùng vẫn một đường vòng
chung với đất
ta chẳng còn cất nổi mình lên
ý nghĩ gọi tên
dị biệt.
3.
Ngã tư Dã Tượng
cà phê đen đặc ngậm đêm buồn
về thôi
lũ chim chờ người để không quên giọng hót
con chó đốm băng qua đường tự chuốc một vết thương…
tận cùng mọi xót xa
em như hoa hồng thú tội bằng gai sắc
rằng em đã ở bên anh quá lâu
rằng em biết sẽ còn chờ anh mãi
tự khuấy tan mình giữ lại bão giông
tự lặn vào bức tranh
con thuyền gỗ mỏi mòn bên vịnh vắng
mỏm núi thêu lau trắng chập chờn
anh có thể bất chợt ngắm em mỗi ngày
vu vơ đôi chút
anh biết mình làm gì trong giấc ngủ của em
chẳng thể nào nói dối
anh sẽ thành bầu trời đầy mây bay miết
ngàn tia sáng thắp lên không đủ kéo anh về
em phô bày mọi giấc mơ hỗn độn
như cách từng viên thuốc ngủ
lăn tròn
càng lăn xa cái chết càng gần
người ta chết vì yêu nhau quá mức
chỉ buồn đau lặng lẽ đâm chồi.
4.
Trong tĩnh mịch u minh
dự cảm không thể nào khác được
sợ đêm về sáng
sợ vùng trời lam
nền móng này sâu trũng hố bom
bầy chim lạ đục đất mòn làm tổ
loài chim nhỏ sinh ra
tiếng hót lại hiền hòa
đó vẫn cõi chúng ta
vẫy vùng
quên lãng
em quên con đường quen chính khi có mặt
anh quên bài hát loa phường tinh mơ lại lặp
chỉ tán bông gòn duy nhất lòng phố đóng đinh trí nhớ
hình thù bàn tay lau mắt rủi may
ngày tháng Tám rất thường
không loa phường không ra đường
chiếc lộc bình ủ đầy sương sớm
hoa cánh én trổ vào cô đơn.
5.
Áo cũ bùng lên như lửa
mặt người dưng tầm tã trưa hè
mùi hương dị
tiếng xe quen
ai tắt nổi lối mòn chói ngợp
dứt khỏi ám ảnh ô cửa
lớp lang sơn tróc vảy hẹn hò
bao đợi chờ bấy nhiêu biệt tích
môi người lay lắt hơi men
lề phố có cô gái điên dáng xiên nước chảy
miệng cười hấp háy bình minh cay
ta hồ hởi mời nhau ly đen đá
gáy vã mồ hôi
đắng ngọt ba mươi
quả cầu mây chứa muôn điều kì quái
đám trẻ đá tung trơ trọi bên đường
nhìn thấy nỗi hồn nhiên vay mượn
xoáy tròn
chóng mặt
vô ngôn.
6.
Anh thấy không
lá bàng đỏ trước ngôi nhà đỏ
một mái đầu nho nhỏ bạc phơ
ló ra rất đỗi thờ ơ
phố lắm khi chỉ vậy
đủ giản đơn thương tủi dày vò
lá liệng quanh
lại cắm xuống hồ
đừng nghĩ cách dẫn nhau qua mặt nước
vì bóng mình chìm khuất điềm nhiên.
7.
Anh phác thảo vũ điệu sen trắng
đá trăm năm khuất dáng ai nằm
em mải miết yêu cạn vùng nhụy đắng
ngó lời sân hận từ tâm
nào ai khiến em đau như anh
em tự trồng loài hoa tưởng nhớ
tưới vào đó tên mình
nức nở
gió phơi trắng xóa ngoài kia
biển xanh mảnh sành buốt ruột
rồi ai cũng sẽ khác
căng lưới lên buồn chán xa khơi
triển lãm tình yêu bên bờ biển cạn
nghệ sĩ tài danh chơi độc huyền cầm
lòng em một sợi dây vừa đứt
anh dắt người từ tranh bước qua.
8.
Nghìn lẻ một đêm chuyện không có thật
chính những cơn mơ quật ngã chúng mình.
VIẾT CHO NGUYÊN
Về chuyến đi đã tan vào tưởng tượng
nay mai mù mướt chân trời
em rủ chị cùng chơi với cỏ
rồi ngủ vùi đâu đó
như thuở tạm bợ đời nội trú
giữa màu xanh nguyên thủy lu mờ
mây trũng lòng tay nhiệt đới
khóc cười tiễn vội tàn phai
ô cửa hẹp thiếu mưa thừa nắng
trần tình quanh nỗi lặng im
điều ta viết chỉ riêng ta hiểu
trí nhớ cũng quên ai điếu cho mình
Nguyên dỗi hờn Nguyên khuyên can Nguyên lo toan
không cứu nổi chuyến đi thuộc về tưởng tượng
một trong số chúng ta quên mất chân dung mình
đành trông ngóng vào tàn tro bản thể.
TỪ MÁI NGÓI THÕNG CHÂN
Rồi tất cả sẽ đi qua nỗi đau
dù cây cầu đã gẫy
dù lời hứa vụt bay
không dưng ngày buồn nhớ Hạnh
mỗi đêm cùng ngồi thõng chân sân thượng
rượu càng uống càng tỉnh
đếm từng lá bàng rỗ mặt cú đêm
thế thì buồn, buồn lắm phải không em
rượu lênh lang áo mỏng
vì sao xanh linh nghiệm không còn
ngay cả nếu ta giữ tròn lời hứa
người với người chưa hẳn bên nhau
cuối con đường hoa rụng rơi thành máu
gót giày khua đau cả dấu chân mình
khói héo dần đốt tay lành lạnh
từ nỗi niềm chắp vá những tàn canh
Hạnh đứng mãi phía bên kia cây cầu
không khóc nổi vì sông nhiều nước quá
đau đớn rồi biết chảy về đâu
vậy mà tôi - con chữ hiểm - di cư vào bất trắc
những mùa hoa bắt đầu ken đặc trên mái ngói thõng chân
bần thần không thiết lụi...
SINH NHẬT VŨ
Lồng ngực Vũ chẳng có gì ngoài khói
và đỉnh núi mù xa
nơi Vũ hát đồng dao một mình
bỏ rơi những cuộc hẹn hò sóng sánh
sinh nhật này thứ bao nhiêu hở Vũ?
Vũ ngồi bên mẹ
mẹ thành trẻ con
bàn tay xoa lưng lòng mưa đổ
nhà âm u từng bậc buồn dẫn dụ
lụa mướt mê da thịt nồng hương cũ
mỹ nữ về giữa đêm khuya khoắt
tự ngày Vũ gọt thủy tiên
rồi khói thuốc vẽ đường vào bệnh viện
vừa đau vừa mơ
phiên chợ đêm trăng trung du
chúng mình chờ ai ở đó
lồng ngực Vũ chẳng có gì ngoài khói
lênh loang vương vất kiếp người...
GIỮA HOANG TÀN NẾN CHÁY
Thời gian ấm hơn gỗ mục
chiều đông Vĩnh Phúc phố nâu trầm
ở đó nhà sàn tượng đồng xám lạnh
đôi điều giá buốt lanh canh
nàng bước ra từ tranh gẩy điệu đàn á phiện
rút cạn đảo điên rồi khiến ta quên
chín bậc núi rừng chín tầng biên ải
chín bậc đàn bà chín tháng hoài thai
bấy giờ bao nhiêu tuổi
hay ta không tuổi như nàng
gáy sơn nữ xăm hình hoa dại
cười thăm dò găn lại mũi tên
ta chẳng nhớ nơi mình tìm đến
cũng chôn vùi tiền kiếp xưng danh
ta với nàng cách một bức tranh
nhận nhau bằng phù vân núi lở
hôm ấy sinh nhật ai chẳng nhớ
giữa hoang tàn nến cháy nhởn nhơ.
MÙA THU.CÁ!
Đàn cá chết ngạt trong giấc mơ
nay nổi kín mặt hồ
đâu phải bây giờ
chúng ta mới bị bủa vây bởi muôn vàn nỗi sợ
ở cuộc triển lãm nọ
bộ xương cá túa ra thành những con đường
tận cùng là mũi nhọn
vừa xem vừa đau
buổi chiều nào đó bên nhau
mùa thu cạn đàn cá bơi ngược nước
lượn quanh từng ngôi mộ cổ
chớp mắt câu bóng người
trên bờ cỏ ai nghìn đời câu sóng
tình yêu và thù hận
gươm giáo và mỹ nhân
vết dấu thủy thần
đuôi cáo vờn chạng vạng
lòng hồ ứ đầy bí mật
chẳng còn chỗ cho đàn cá ẩn mình
- trước lúc bị bức tử
chúng tôi muốn tìm cái chết đã lâu
vì dưới ánh mặt trời
không thể sống nổi trôi vất vưởng
câu chuyện chỉ là giả thuyết
cho cuộc hồi sinh giấc mơ
khi bí mật ken dày mặt nước
khi người người nhìn nhau không chớp
cố tìm một câu trả lời.
NHỮNG MÙA HOA BÊN NGÔI NHÀ HOANG
Nở bình thản trong kiếp người chạng vạng
cô gái ấy đêm đêm trở giấc
khuôn mặt xa khơi vời vợi bão bùng
chẳng ai trông thấy nàng ngoài một người lính trẻ
anh đến nơi này xin những khóm hoa
máu đỏ chảy vào lòng biển mặn
con tàu đi không qua hải đăng
hoa nở tận cùng đất lạ
người lính đã quên cả dấu chân mình
ngôi nhà hoang trên hòn đảo nhỏ
tưởng niệm bằng ngói cũ thềm rêu
người sống đến xin hoa kẻ khuất
kẻ khuất âm thầm thắp vệt bình minh
đêm bí ẩn như lời hò hẹn
khăn áo mềm hơn nếp biển xanh
đâu biết ai còn ai mất
hoa đảo xa là hoa của quê nhà
người mộng mị thấu ta từng tấc đất
những mùa hoa cứ thế mặc nhiên buồn.