TRANG THƠ TỰ CHỌN CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN THỊ NGỌC HÀ
Nhà thơ Nguyễn Thị Ngọc Hà
THƠ NGUYỄN THỊ NGỌC HÀ
Mùa thu và gió
mùa thu
qua đã lâu
gió vẫn rơi vàng nỗi nhớ
mưa vẫn từ quá khứ
thấm vào hồn ta đã rợm phong sương
mỗi lần tựa vào bóng đêm
lại thấy
ước mơ ải trong mưa nắng
thấy bấy nhiêu ngọt bùi cay đắng
theo gió thu xao xác quay về
gió...
thả vào ta một vùng mắt ướt
biết cất quá khứ vào đâu cho hết
cất gió vào đâu cho thôi gió
để giận hờn
trong suốt trước nhau
mùa thu bây giờ có khác đâu
sao lỗi cũ mịt mờ bụi gió
để
người đàn ông ta đắm say một thưở
rất gần nhưng lại rất xa
Ngả vào nguyên khôi
Trút bônn mùa
tầm gai
tơ lụa
ta bước qua tấm thân trần tục của mình
để ngả vào sự tinh khiết của hoa
nhờ hương thơm thuần hóa nỗi đau
không chịu cũ
Hoa rực rỡ
cho đất trời lả gió
cho cỏ cây mây mưa
cho nụ hôn chếnh choáng phút giao mùa
Ngày mai
xuân đi qua
nào ai biết hoa tàn một mình
chỉ chiếc bình
đời nâng niu mãi
Đêm cuối năm
không thể đêm hơn thế
tiếng chuông chùa cũng không thể trầm hơn
Người có hay
Ta ngát buồn
Trong hoa ngát hương
Miền trinh nguyên
thôi đừng gọi chị bằng em
để lời mưa gió ướt đêm hội làng
thôi đừng lối dọc tình ngang
để cho hờn dỗi đa mang dỗi hờn
chị ôm đầy ắp trăng tròn
chờ đến mỏi mòn em có lớn đâu
ngày chị buộc phải làm dâu
mắt em một thoáng chị đau cả đời
ngược xuôi trên cánh đồng người
cái thưở chin mười ấm ngọt khó quên
trước xưa thầm sáng ánh dèn
rưng rưng chị gục xuống miền ấu thơ
cầm bằng ngõ vắng ngập mưa
đường trơn em có dám đưa chị về
rũ đi muôn nỗi bộn bề
lại trinh nguyên bước trẻ quê độ nào
Nơi
Nắng rơi không vỡ
dọc ngang phố
giọt nắng đã vỡ
giữa dòng người ngược xuôi không lộ mặt người
gió bụi nhập nhòa ảo giác
đồng tiền
tung hứng những lời sấp ngửa
bỏ lại tất cả
em tìm nơi nắng rơi không vỡ
nơi tình người tròn đầy trong im lặng
mắt người thẳm thẳm thương
nhưng
tới đâu giọt nắng cũng chẳng còn nguyên
tình người âm thầm khuyết
mắt người nhìn nhau giá lạnh
Em gọi anh
cho rừng thôi trụi lá
cho bão lũ khuất sau cuộc đời
cho người
nhận rõ mặt người
thực không lẫn trong gỉả
phổ và phố
không bạt mất hồn thanh lịch
để lũ trẻ sau anh sau em
được bình yên
nơi nắng rơi không vỡ
Đợi
Đợi người chỉ thấy bóng
lẩn quất lạ trong quen
ngày dang tay ôm gió
đêm mong manh lửa đèn
tình Người đang dần vợi
như giếng cạn soi trời
buông dây gàu chạm đáy
múc lên toàn tiếng rơi
hồn ta như lá thắm
tự úa vàng trong xanh
tình ta như quả chín
tự khô héo trên cành
đợi người chỉ thấy bóng
trong muôn vạn hình hài
đành cất chưng năm tháng
để mơ về một mai
nhưng…
càng uống càng tỉnh
nhìn thấu tận vơi…đầy
biết Người ở đâu đó
cho ta còn chút say
Nơi lũ tràn qua
Ta theo người ngược dòng Sông Mã
nơi nhọc nhằn trần trụi đến hồn nhiên
nơi độc mộc lướt trong thinh lặng
thả về ta
hoang một bóng thuyền
thả về ta
vạt nắng mới lên
soi ngân ngấn đôi bờ mắt ướt
thả về ta
rạ rơm mùa trước
đến bây giờ khói thoảng vẫn còn cay
con lũ nào cuồn cuộn qua đây
rắn như đá
cũng mòn thành cuội
năm lại năm… dạt xô thành bãi
phơi nỗi đau ở giữa vô cùng
cầm viên cuộị
ta hỏi sông
sông chỉ sóng
hỏi rừng
Rừng lặng trong cây
quay lại hỏi Người
lời ta đã hóa thạch.
Quê chồng
Nhớ về cơn lũ năm 1978
bến sông năm ấy tôi về
nước lên ngập trắng con đê quê nghèo
câu hò lỡ tuột dây neo
để cho lạnh cả mái chèo qua sông
nửa quen nửa lạ quê chồng
ngõ thôn lầy lội chiều không bước người
tìm đâu khói rạ tháng mười
nắng thơm rơm mới lúa phơi sân nhà
chỉ còn mẹ đẫm dưới mưa
dầm bùn đi đón dâu vừa về thăm
rầu lòng muôn nỗi khó khăn
mừng con mà những nếp nhăn cũng cười
nước sông tràn mắt mẹ tôi
tràn vào tôi một dòng đời gian nan
Sông Lam chịu lũ bao lần
áo cơm nhàu nát sóng vần mà đau
bóng cò phiêu dạt nơi đâu
đồng xanh ngập nước bạc màu gió hoang
năm sau tôi trở về làng
mẹ tôi cánh hạc đã mang về trời
dòng sông vẫn nhọc nhằn trôi
con đò vẫn nặng mồ hôi quê chồng
Chỉ còn tiếng gió tiễn đưa
Kính viếng hương hồn Nhà Thơ Trinh Đường
Thế là tan kiếp phù du
Trả hồn về gốc Mù U quê nhà (*)
Trả đời nhang khói hương hoa
Trả hồng nhan giọt sương sa cuối trời
Cõi này ngắn ngủi thế thôi
Đến chưa ấm chỗ đã rời chân đi
Nổi chìm mấy cuộc thiên di
Đắng cay mình lại nhâm nhi chính mình
Bây giờ chịu phận hóa sinh
Bút nghiên lạc giữa nhân tình mà đau
Bấc tàn đèn cạn hết dầu
Câu thơ tan tác biết đâu âm trần
Bóng vừa khuất nẻo mây vần
Phía sau bụi xóa dấu chân một đời
Đam mê đến chót cuộc chơi
Chỉ còn tiếng gió… ơ …hời tiễn đưa
Người câu đốm sáng
Đêm không trăng sao
người buông câu
cố câu lên đốm sáng
dưới lòng biển đêm thăm thẳm
bao la trầm xuống
cho dây câu vút lên
nhưng
đốm sáng đã vỡ tan
biển duyềnh trên đầu sóng
đêm vẫn mông lung
giữa biển với trời
Tựa vào nỗi nhớ quê
Kính tặng các chiến sĩ Hải quân tàu Trường Sa 10
con lên boong tàu
chạm
gió chạm mây
tay nắm vô lăng
chạm trời chạm biển
mắt thanh xuân
chạm vào vô tận
vồng ngực trẻ trai
chạm nhịp đập muôn đời
con rẽ sóng ra khơi
nơi biển của ta không bình yên nữa
con biết
đêm từng đêm
mẹ thức ròng không ngủ
chỉ nuốt khan tiếng biển hú vọng về
trên boong tàu
tựa vào nỗi nhớ quê
con vẫn thấy nắng mưa quanh mẹ
cánh đồng nhà nắng xế
rơm rạ hanh hao quẩn bóng vai gầy
hôm nay
biển đảo của ta không mới
nhưng
kẻ thù vẫn cũ
con trai mẹ chẳng phút giây run sợ
chỉ lo mỗi hoàng hôn
lại rớt xuống mẹ một mảnh chiều
Hồn sóng
Tưởng nhớ 64 liệt sĩ hi sinh ở đảo Gạc Ma sớm 14/3/1988
64 người trai nằm xuống
không bia
không mộ
sóng vỗ vô hồi chẳng mềm nổi đá
vẫn san hô toát lạnh nỗi buồn
64 người trai
giữ đảo nổi đảo chìm
đã hiên ngang
hóa thành ngọn sóng
nhớ quê hương
chỉ chờ gió lặng
về lạy mẹ già rồi lại ra khơi
lạy đôi mắt mẹ
khóc đẫm bóng trời
trắng xóa vùng đau
vỡ tràn triền cát
trước biển
đêm đêm
muôn đốm đèn vẫn thức
lắng từ Gạc Ma
hồn sóng vỗ vô hồi
Người về từ quá khứ
Phải chăng
Người bước ra từ quá khứ
trong giọt sương thầm ướt phố xưa
trong khúc độc cầm buông vào khoảng lặng
trong tiếng chổi tre gom rác trước giao thừa
Người có chạm đông tàn trên lá
chạm giọt buồn đọng dưới thân cành
cây không khóc khi bốn mùa đã cạn
lại rưng rưng cho một mai xanh
phút giao thoa ngất say trời đất
bóng thanh cao vẫn cao hút tầm tay
có những điều ngỡ trần gian nhât
vẫn thản nhiên tuột mất mỗi ngày
em đã biết
Người về từ quá khứ
hãy ngăn dùm cái lạnh trút vào xuân
để phố cũ ấm trong phố mới
để muôn năm xa mấy cũng hóa gần.
Lắng hồn Chí sĩ Thăng long
vào Hoàng Thành tìm về muôn thưở
chạm dấu hài còn đọng sương khuya
chạm câu thơ ướt đầu ngọn gió
chạm bóng xưa như vẫn trở về
lật tầng tầng bão giông đổ xuống
chạm giáo gươm lớp lớp suy tàn
mọi mưu ma dẫu thành cát bụi
vẫn rùng mình trước những nỗi oan
thoáng vọng lên tận trong hoang phế
tiếng khóc cười vùi dưới ngàn năm
âm thanh nguyên xen âm thanh vỡ
va với nhau còn rõ thăng trầm
nghiêng…
nghiêng khoảng trời xanh tựa ngọc
nghiêng Hồ Tây soi sóng sông Hồng
nghiêng…
tiếng chuông võng chiều Trấn Quốc
để lắng hồn Chí sĩ Thăng Long