KỶ NIỆM NGÀY 17-2-1979 TRANG THƠ VỀ CHIẾN TRANH BẢO VỆ TỔ QUỐC Ở BIÊN GIỚI PHÍA BẮC
KỶ NIỆM NGÀY 17-2-1979 TRANG THƠ VỀ CHIẾN TRANH BẢO VỆ TỔ QUỐC Ở BIÊN GIỚI PHÍA BẮC
ANH NGỌC
CHIẾC CẦU TACANÔ BẮC NGANG DÒNG NƯỚC MẮT
Êmi Tacanô (1)
Ai nỡ trách khi cháu còn quá bé
Chưa hiểu được nỗi gì trong mắt mẹ
Sấm sét và mây đen
Khi nội già nua cúi gập tấm lưng còng
Cõng mãi chiếc gối bông
Giọt nước mắt chảy suốt hai đầu lục địa
Cháu ngơ ngác : có chuyện gì thế nhỉ?
Và cúi tìm hỏi bạn búp bê
Cái mũi đỏ ngô nghê
Khiến cháu bật cười
Êmi Tacanô
Trong buổi sáng hôm nay
Giọt nước mắt của bà và nụ cười của cháu
Đã cứa vào lòng chú
Hai vết thương sâu
Êmi Tacanô
Cháu chưa hiểu được đâu
Buổi sáng ấy trời Lạng Sơn đầy gió
Gió thổi lên từ những ngôi nhà đổ
Gạch ngói nằm trên chiếu trên chăn
Gió thổi qua đầu con búp bê gãy chân
Mình đắp đầy lá rụng
Và gió thổi về trong tiếng súng
130 ly
Bố Tacanô bước đi
Dưới những hàng chàm chảy máu
Thị xã và lòng bố rung lên trong trận bão
Bố đã đi từ Hirôsima đến Lạng Sơn
Với chiếc mũ tai bèo trắng đã sờn
Trên mái đầu trai trẻ
Chỉ vài phút nữa thôi, có thể
Bố sẽ không đi đến được tuổi già
Điều ấy có sao đâu
Nhưng khúc sông Kỳ Cùng này thì bố Tacanô phải đến
Chiếc cầu gãy này thì bố Tacanô phải đến
Cuộn phim nằm trong máy ảnh đã lên phim
Gương mặt tình yêu đã lọt giữa khuôn hình
Cao cả và thiêng liêng cái phút giây bấm máy
Khi bố Tacanô đặt tay vào nút bấm
Thì bọn chúng đặt tay vào cò súng
Hai tiếng nổ vang lên
Dữ dội và dịu êm
Hai tiếng nổ...
Tiếng súng bạo tàn rồi sẽ bị lãng quên
Duy cái tiếng khẽ khàng kia còn lại
Tiếng bền bỉ của ngón tay bấm máy
Lẫn vào trong nhịp đập trái tim
Như chiếc cầu, bố Tacanô ngã xuống
Và như chiếc cầu, bố lại đứng lên
Nghe trên mình nối những bước chân
Bè bạn đi qua
Đồng đội đi qua
Chiếc cầu Tacanô bắc ngang dòng nước mắt
Êmi Tacanô
Cháu đã đến đây cho chú hiểu một điều
Là dưới vành mũ trắng tai bèo
Đã đi qua một cuộc đời bình dị
Những hạnh phúc đơn sơ
Những buồn vui nhỏ bé
Chiếc gối bà tựa lưng, con búp bê nhỏ cháu cầm
Cũng thân yêu như màu đỏ lá chàm
Chiều Lạng Sơn cháy trên đầu bố
Êmi ơi
Cháu hãy nhìn cho rõ
Qua khói, qua hương
Qua màu đen thăm thẳm những băng tang
Có phải chăng
Mắt bố Tacanô đang cười sau mắt kính?
15-3-1979
- Con gái của nhà báo Nhật Bản Ishao Tacano, người đã hy sinh ở thị xã Lạng Sơn, sáng 8.3.1979, trong cuộc chiến trên biên giới phía Bắc.
HOÀNG NHUẬN CẦM
TÔI KHÔNG THỂ MANG VỀ CHO EM
Tôi không thể nào mang về cho em
Trên những đồi biên cương chảy máu
Mắt đồng đội sau những ngày chiến đấu
Khẩu súng ghì nóng bỏng đất Hoà An.
Thương yêu quá! Việt Nam
Lựu đạn bay lẫn trong bầy chim sẻ
Con đứa lên rừng, đứa lần xuống bể
Ngảy đất trời vỡ trứng Âu Cơ.
Sao thương quá ầu ơ
Lời ru ngủ suốt chân trời góc bể
Tay nào mẹ bồng, tay nào mẹ bế
Bàn tay nào đẫm lệ dỗ Nguyễn Du.
Chưa tay nào dỗ nín được Nguyễn Du
Sao tôi thương mùa thu trăng lu
Đêm sao mai lặng lờ cá đớp
Ngày mặt trời đổ rợp bóng cây.
Tâm hồn tôi màu mây
Quân phục xanh màu lá
Việt Nam! Tôi thương quá
Tôi thương quá! Việt Nam.
Trái tim thêm một tuổi
Đất tôi yêu ngàn ngày
Xin trao tôi khẩu súng
Khi mà chưa xuôi tay
Mẹ lại đưa ra trận
Khu vườn hoa mướp bay...
Việt Nam ôi yêu thương
Chữ vất vả, gian nan người quá thấu
Bao thế hệ trọn đời đi chiến đấu
Bao cuộc đời nhắc đến đã gương soi.
Sẽ còn in như dao khắc lòng tôi
Dáng đồng đội ngã trong giờ chiến đấu
Ngực áp sát cột biên cương đỏ máu
Mà môi cười tha thiết - Việt Nam ơi...
NGUYỄN QUANG THIỀU
ĐÊM SÂN GA
Đêm sân ga,
Chúng tôi thức chờ tàu lên phía Bắc
Những lá bàng rủ nhau đi trốn rét
Những người dân sơ tán ngủ bên thềm
Biên giới giờ này đạn giặc xé rừng đêm
Nàng Tô Thị bồng con đi lối tắt
Trên sân ga chúng tôi ngồi quanh một người kéo nhị
Một vùng trời chớp đạn rạch sau lưng
Chúng tôi ngồi trong đêm rưng rưng
Thương dáng nhị như mẹ ngồi bậc cửa
Bao câu hát khi già mẹ chẳng còn nhớ nữa
Đồng đội ơi cây nhị thay lời
Cung dây kéo như thuyền về bến đợi
Dây thấp dây cao, bên lở bên bồi
Chân bước xuống thuyền em ơi...đừng khóc
Đất nước mình Quan họ vẫn chia tay
Đất nước mình thương quá đêm nay
Cây nhị đã bao thời ghánh lời ca lưu lạc
Nỗi thương nước chập chờn trong tiếng vạc
Cứ dồn vào bạc trắng cả hai dây
Đồng đội ơi lại tiếng nhị đêm nay
Lại Lý ngựa ô đưa người lên biên giới
Kéo nữa đi anh, kéo thay lời người đợi
Trên sân ga đưa tiễn chẳng dùng dằng
Chúng tôi sẽ về để nghe nhị dưới trăng
Lời thương nhớ phập phồng sau áo lính
Tay chai cứng để rồi mà lúng túng
Để rồi mà...dây nhị lại se tơ
Đồng đội ơi chúng mình còn mắc nợ
Với miền đất đêm nay ta đến đỏ đạn thù
Sau lưng ta đi cây nhị ngồi không ngủ
Cây nhị ngồi xe mãi dây tơ.
1981
NGUYỄN ĐỨC MẬU
MÀU HOA ĐỎ
Có người lính
Từ mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo
Có người lính
Mùa xuân ấy ra đi từ ấy không về
Dòng tên anh khắc vào đá núi
Mây ngàn hóa bóng cây tre
Chiều biên cương trắng trời sương núi
Mẹ già mỏi mắt nhìn theo
Việt Nam ơi ! Việt Nam !
Núi cao như tình mẹ bốn mùa tóc bạc nỗi thương con
Việt Nam ơi ! Việt Nam !
Ngọn núi nơi anh ngã xuống
Rực cháy lên màu hoa đỏ phía rừng xa
Rực cháy lên màu hoa đỏ phía hoàng hoàng hôn
TRẦN ĐĂNG KHOA
ĐỈNH NÚI
Ta ngự giữa đỉnh trời
Canh một vùng biên ải
Cho làn sương mong manh
Hoá trường thành vững chãi
Lán buộc vào hoàng hôn
Ráng vàng cùng đến ở
Bao nhiêu là núi non
Ríu rít ngoài cửa sổ
Những mùa đi thăm thẳm
Trong mung lung chiều tà
Biết bao chàng lính trẻ
Đã thành ông bố già
Áo lên màu mốc trắng
Tóc đầm đìa sương bay
Lời yêu không muốn ngỏ
Sợ lẫn vào gió mây
Bỗng ngời ngời chóp núi
Em xoè ô thăm ta
Bàng hoàng, xô tung cửa
Hoá ra vầng trăng xa.
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
HAI NGÀN TAY SÚNG CHỐT TRÊN ĐỒI NÀY
Các anh nằm lại Vị Xuyên
Hai ngàn liệt sĩ ở trên đồi này
Nén hương đầu gió khói lay
Khói hương chia khắp bia này mộ kia
Âm dương hai ngả cách chia
Hai ngàn tay súng đi về tận đâu
Mẹ ơi! Đất nước thương đau
Chúng con nằm lại núi sâu rừng già
Hai ngàn trái tim xót xa
Hai ngàn câu hát tình ca tắt rồi
Hai ngàn nỗi nhớ mồ côi
Hai ngàn ngọn lửa quên đời trong đêm
Các anh nằm lại Vị Xuyên
Hai ngàn tay súng chốt trên đồi này
Các anh vẫn mãi còn đây
Đội hình đánh giặc bao ngày không quên
Thưa mẹ, sớm nay bình yên
Hai ngàn gương mặt hồn nhiên hiện về…
NĂM ẤY, VỊ XUYÊN
Năm ấy dọc sông Lô
Cả một rừng gỗ Mộc Miên được hạ xuống
Xẻ làm áo quan
Sau trận đánh cuối cùng, các anh nằm lại với Hà Giang
Mưa biên thùy đưa các anh từ Vị Xuyên xuống núi
Gió biên thùy tiễn các anh vào đất
Bên kia biên giới hoa Mộc Miên nở
Còn bên này biên giới gỗ Mộc Miên xẻ làm áo quan
Sông Lô bình thản trôi qua hai miền đất như không có chuyện gì…
THÁI THĂNG LONG
NGÀY 17 THÁNG 2 NĂM 1979
máu dồng dội tôi nhuộm dỏ rừng chiều
máu của nhân dân tôi thành sông ngày ấy
súng giăc bủa vây , nhà cháy
súng giặc băm nát núi cao...
căm thù dựng bia ở dất
mối thù khắc dá rừng xanh
bao nấm mộ sau cuộc chiến tranh
có yên không dồng dội?
trái tim mình nhức nhối
tổ quốc bên người ru lời dắng cay...
lịch sử sẽ còn ghi mãi
ngày 17-2-1979
xác giặc chất dầy...
16-2-2014