TRANG THƠ TỰ CHỌN CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN TRỌNG VĂN
THƠ NGUYỄN TRỌNG VĂN
BÀI THƠ VIẾT BÊN NGÔI MỘ LIỆT SĨ CHƯA BIẾT TÊN
Người nằm đây, trong nghĩa trang này
Tên?
Chưa biết
Quê hương.
Đâu?
Chưa biết
Bao nhiêu tuổi.
Mẹ cha.
Ai?
Chưa biết
Và nỗi niềm chất chứa giấu lặng yên
Xin cho tôi được cất tiếng lên
Gọi hai chữ - tên - người – là: Đất nước
Gọi hai chữ - tên - người – là: Máu thịt
Là những gì ta chẳng thể lãng quên
Nhớ không em?
Hãy nhớ nghe em
Những nẻo đường đất nước mình qua
Đâu đâu cũng tình làng nghĩa xóm
Đâu đâu cũng thân quen thắm thiết
Đâu đâu cũng tâm hồn
Đâu đâu cũng da diết tim ta
Nhớ nghe em!
Hãy nhớ như là em đã từng thương nhớ
Đất nước mình từng vách đá, từng ngọn suối dòng khe
Từng tấc sóng biển Đông
Từng vuông trời trắng
Từng bờ cây chắn bão giông và từng đơn sơ như lá cỏ
Từng nhịp đập trái tim và trong từng hơi thở
Từng ước mơ xanh qua năm tháng hóa vững bền
Đâu đâu cũng máu xương của lớp lớp người hiền
Đẹp - như cái tên
Dũng - như ánh mắt
Mạnh - như nắm tay
Chắc - như chân bước
Lớp lớp người đi vạch mở cõi bờ
Lớp lớp người đi xẻ núi làm thơ
Viết lên trời xanh tên làng tên xóm
Viết lên trời xanh tên sông, tên biển
Tên của những gì mãi còn đó
Việt Nam!
Anh vốc lên tay nắm đất Vị Xuyên
Thấy ánh mắt đăm đăm của bốn ngàn liệt sĩ
Thấy giọng nói thầm thì như nhắc nhở
Núi non này cũng đấy!
Núi non ta
Anh cúi mình soi mặt nước hiền hòa
Nghe trong vắt dòng trôi Kỳ Cùng vọng âm vang chiến trận
Những Đồng Đăng, Chi Ma, Đình Lập….
Những tên tuổi sư đoàn nối lên những tên đất tên đai
Anh lặng im nghe tiếng gió bồi hồi
Bài ca đất phương Nam giục lòng đi tới
Anh thấy rõ sông chín rồng cuộn lên kêu gọi
Giữ đời đời bao nghĩa khí ông cha
Anh nhấp môi nếm vị mặn Trường Sa
Thấm tháp chi so với mồ hôi người rơi trên cát
Thấm tháp chi so với máu người tan vào gió biển
Mặt trời sáng nay ùa xuống
Biển rất hồng
3/8/2016
DÌ TÔI
Đó là đầu những năm bảy mươi
Dì tôi bỗng thành người đơn độc
Ba tin báo tử báo một năm. Dì không còn nước mắt
Chị em tôi ôm nhau mếu máo khóc thay dì
Đó là những ngày chẳng thể quên đi
Ai cũng nghĩ dì không qua nổi
Gian nhà vắng, duy trên ban thờ hương khói
Chẳng ngày nào dì chẳng thắp một vài nhang
Thời gian đi qua bên khóm tre làng
Thời gian trôi mau trên từng sợi tóc
Dì không khóc (dì đâu còn nước mắt)
Ngày ngày dì đi bán quà rong
Dì bán quà bên lối cổng trường
Lũ học sinh đi qua “chào bà” , dì già đi nhiều lắm
Chi em tôi thưa thưa vắng vắng
Thi thoảng về quê mới ghé thăm dì
Mỗi lần về lại muốn đón dì đi
Phần có người trông nhà, phần đỡ dì cơ tủi
Dì lắc đầu nói ngại đi nhưng như dì muốn nói
Dì còn ở quê, còn hương khói cho chú với các em mày
CÓ LÁ CỜ TỔ QUỐC GIỮA BIỂN ĐÔNG
Có lá cờ Tổ quốc giữa biển Đông
Đó là lúc Thuyền trưởng Phan Vinh cho nổ tung con tàu không số
Anh đã lấy máu mình vẽ nên màu đỏ
Tổ quốc chan hòa trong câu hát đại dương
Có lá cờ Tổ quốc giữa biển mênh mông
Đó là lúc sáu mươi tư chiến sĩ đảo Gạc Ma kết vòng tròn bất tử
Chúng nó bắn
Có nham hiểm nào nhẫn tâm hơn thế?
Biển Gạc Ma hôm ấy gió vỗ về
Hát câu hát quê hương trong ầm ào sóng nắng
Máu chiến sĩ đỏ như mặt trời xuống tắm
Chí anh hùng thay cột mốc trùng khơi
Có lá cờ Tổ quốc.Mẹ hiền ơi
Đại úy Vũ Quang Chương mỉm cười, chào đất liền, anh chào đồng đội
Một cơn sóng chồm lên dữ dội
Anh mỉm cười, đâu cũng quê hương
Đâu cũng xóm làng, đâu cũng thân quen
Cờ Tổ quốc còn nguyên trên ngực
Biển thẳm sâu ru anh vào bất tận
Điểm tựa Nhà Giàn dâng bát ngát tình ca
Có lá cờ Tổ quốc vươn xa
Giữa biển Đông, như tấc lòng chiến sĩ
Máu có đổ nhưng vẹn nguyên màu đỏ
Tổ quốc tự hào lồng lộng gió đại dương.
Có lá cờ Tổ quốc ở trong tâm
Máu trộn biển xanh, máu hòa nhịp sống
Đất nước thêm một lần kiêu hãnh
Có lá cờ Tổ quốc mãi tung bay.
7/5/2013
CỎ VĨNH HẰNG
Anh tôi chết
không kịp lời trăng trối
một loạt đạn xé ngang
anh
ngã chúi xuống triền đồi.
Anh tôi chết
không một lời trăng trối
đồng đội tìm thấy
anh
nằm sấp mặt trên đồi.
Ba năm sau ngày anh tôi chết
có người lính cụt chân
chống nạng tìm đến tận nhà
anh không nói chỉ thầm đưa tôi nắm cỏ
nắm cỏ anh tôi giữ chặt trong tay lúc nằm sấp mặt trên đồi.
10 – 6 - 11
MÀU ĐẤT VỊ XUYÊN
“Nó đánh sang đến hôm nay đã là ngày thứ tư
chúng mày còn đạn không?
nhớ dùng dè sẻn….
Tôi ngước nhìn trùng điệp biên cương
núi núi
lô nhô
như những ngón tay vươn cao của ngàn vạn bàn tay gắn trên mình đất nước
tôi gọi tên những Vịnh, Thắng, Hùng, Kha…
tôi gọi tên những Hải Phòng, Hải Hưng, Hà Nam Ninh, Hà Bắc…
những cái tên hiền lành chân chất
tụ về đây hợp thành màu đất Vị Xuyên
“Chúng nó đánh sang đến hôm nay đã là năm thứ năm
còn thằng nào chưa ăn cơm?
chúng mày dậy cả đi! Bữa nay có canh rau dớn
có cá kho khô, có thịt nhồi mướp đắng
có tí ti rượu thóc thơm lừng…
Tôi ngước nhìn
núi núi
lô nhô
trùng trùng
điệp điệp
những bình độ bốn trăm
núi Bạc, đồi Cô Ích, đồi Đài
những điểm cao 1509, 722, 685 …..
gọi những tên 356, 312, 313, 316…những binh đoàn thép
những tên tuổi hợp thành màu đất Vị Xuyên
Tất cả giờ hóa đá đứng lặng im
màu của đất ngời lên trong sắc xanh của lá
màu của đất bừng lên muôn sắc đỏ
thành hoa gạo ngát bên trời soi bóng xuống dòng Lô
Tôi ngước nhìn điệp điệp biên cương…….
28/6/2016
NHỮNG NGƯỜI LÍNH BINH NHÌ
Năm một ngàn chín trăm bảy mươi chín
tháng 2
sương giăng mắc sương nhòe hơi nước
có người lính binh nhì mở căng đôi mắt
anh nhận dạng hiểm thâm trong cái rét tái da
Năm một ngàn chín trăm bảy mươi chín
tháng 2
có người lính binh nhì hòa thân vào với đất
tôi dám chắc anh còn rất trẻ
tuổi đôi mươi tung cánh chim trời
Năm một ngàn chín trăm bảy mươi chín
mới Giêng
xuân nhú nụ trên từng bìa đá
có người lính binh nhì không kịp câu gọi mẹ
“cái chết bay ra từ nòng súng quân thù”
Anh nằm đây như núi như rừng
tháng tháng năm năm như cây như lá
tôi dám chắc nếu mưa rừng có đổ
dòng tên anh trên vánh đá vẫn bền
Tuổi đôi mươi anh như cánh chim hiền
bay mải miết bay về hướng nắng
ngực chiến sĩ nở ngôi sao lấp lánh
có người lính binh nhì lặng lẽ hóa đất đai
Năm một ngàn chín trăm bảy mươi chín
Tháng 2
CHỢ TÌNH KHAU VAI
Những chiếc khèn
như những chiếc que cời bếp lửa
cùng chàng trai Mông xuống chợ
Khau Vai ...
tiếng khèn Mông
khơi bùng ngọn lửa
hây hây
gió thổi hồng gò má
những cô gái Mông ngượng ngùng xòe ô
giấu con mắt liếc
bóng ô rợp như bóng cây huỳnh đàn trên núi Mã Pì Lèng
lá xanh
mây trắng
Khau Vai ...
tiếng khèn Mông
dặt dìu
mát êm như nước trên dòng Nho Quế
chảy
mềm môi
những cô gái Mông bàn tay uốn cong
cong như những chiếc cần níu vò rượu ngô mới đổ
nước chảy trên dòng thì trong
nước chảy vào bụng người như có ai cời lửa
Khau Vai....
đêm nay....
khèn lên
điệu đuốc hoa
Khau Vai ...
người là hoa của đất
tình là hương của rừng
nở ngàn cây
MÙ CANG CHẢI
Con đường ngoằn ngoèo như sóng lượn giữa thung mây dẫn tôi đi
Mù Cang Chải đột ngột hiện ra
Ánh vàng.
Ừ đã thu rồi đó
Ruộng bậc thang nối nhau, nối những nụ cười như nụ đỗ quyên vừa nhú
Trời xanh, nắng đỏ
Đã nồng nàn hơi thở Chế Cu Nha
Đã nặng vàng nhánh lúa Zế Xu Phình
Em gái H' Mông váy xòe hoa trên nương như dắt cả vườn xuân vào hội
Đêm nay hẳn có người mỏi chân đứng đợi
Đàn môi rung
Tiếng suối, tiếng rừng
Hẳn có người ngồi mải mê thêu áo dưới trăng
Sợi đỏ, sợi xanh, sợi vàng, sợi tím
Sợi thương, sợi mến
Sợi chỉ hồng em đem buộc cổ tay
Buộc vào róc rách tiếng suối chảy trong mây
Những thanh âm như lửa reo bập bùng trong bếp của người La Pán Tẩn
Nghe ấm nồng hơi thở Lìm Mông
Buộc vào tiếng rừng, gió rưng rức thổi ngàn cây
Có người dừng ngựa
Rút khèn ống nứa
Thương nhau hẹn với Hoàng Liên
Con đường bồng bềnh như trôi trong mây dẫn tôi đi
Con đường có những người bạn bè thân thiết dẫn tôi đi
Mù Cang Chải!
Đột ngột hiện ra
Ừ đã thu vàng đấy nhỉ.
13/10/2012
MÙA ĐÔNG Ở XÍN CHÁI
Mùa đông ở Xín Chái
Nơi cánh chim muốn bay tới phải xoài qua ba nhịp
Những đứa trẻ chân trần mặt mày lem luốc
Khói bếp và vỏ khoai lang cháy bám đen khắp áo khắp quần
Gió thổi phồng những tấm ni lông
Căng ngang cửa
Ngôi nhà như cánh buồm nở gió
Trôi bồng bềnh trên đỉnh mù sương
Mùa đông ở Xín Chái
Người lớn ra đi từ chập tối
Đi qua đêm
Đi bốn năm ngày
Trẻ con ở đây chơi với mây bay
Chơi trò thổi gió
Chúng muốn gió thêm to cho lửa vàng lửa đỏ
Cho bật lên những củ khoai nướng chín thơm lừng
Cho vang lên thậm thình những bước chân
Cho dòng suối chảy
Suối chảy qua nương qua rãy
Cho cha mẹ có nước cấy nước cày
Cho lúa về đầy
Cho nhà chật ních cơm lam vùi trong than đỏ
Mùa đông ở Xín Chái gió mời thêm gió
Người mời thêm người
Nhà mọc trong mây
Những đứa trẻ chơi đùa mải miết quên ngày
Mặt lấm lem khói đen tay bầm nhựa củ
tháng 3/11
MÙA ĐÔI
Bởi vì nàng nỡ giặt xiêm y
Nên gió cuốn đi
Để ta ngơ ngẩn
Bởi vì nàng ngỡ trời thanh vắng
Nên bắt ta phải đứng trộm đứng rình
Để nắng cũng mơn man
Bởi vì nàng quá đỗi lửa nhen
Nên củi đuốc trong lò bảo nhau cháy rực
Bởi vì nàng như rượu ngấm men say làm ta khó đặng
Chân bước đi mà mắt cứ ngoái về
Bởi vì nàng thanh khiết
Chơ vơ
Lồ lộ giữa ngây thơ và trong trắng
Để níu lòng ta
Nên hồn ta hư hỏng
Bởi vì nàng thấy gần như hình thấy xa như bóng
Ta nhớ hoài
Cả tiếng
Gọi
- Mùa đôi!
Cổng Trời, Quản Bạ, tháng 4 năm 2008
Hà Nội, 10 tháng 11 năm 2015
MÙA GIEO HẠT 1
Ra giêng
sương mù còn giăng
con đường mờ trong sương phủ
nhà Thào Sủng đã gọi nhau dậy sớm
vợ địu thằng con út trên lưng,
chồng vác trên vai bắp cày, tiện vai vác kèm những ba cái cuốc
đứa con gái lớn nánh mo cơm nếp
trưa nay cả nhà ta ăn ở giữa đồi
Ra giêng
hoa đào rừng sót lại vài nụ hồng tươi
nhìn nổi bật bên nền trời mới
sương mù còn giăng
giăng cùng làn khói
vợ Thào Sủng vừa đốt lên xua cái giá cóng người
Ra giêng
nương vừa lật xong, rặt một màu đất mịn tươi
vợ chỉa đất tra hạt ngô vàng óng
con gái tra hạt ngô màu trắng
Thào Sủng hôm nay rất bận
từ sáng tới trưa còn chẳng kịp tháo cày
Ra giêng
hoa gạo rụng bầu
bông trắng bay bay
đứa con gái ngừng tay, nó nhìn theo phấp phới
hẳn chiều nay khi rời chân xuống núi
bụng nó râm ran ngóng tiếng chọc sàn
Ra giêng
suối chảy dưới thung xa nghe ngọt như một tiếng khèn
gió cuốn lá tre xoay xoay như điệu xòe con gái
Thào Sủng ngửa tay đếm từng ngọn khói
mùa sau nhà ta cái bụng vui rồi.
5/2/13
NHỮNG ĐỨA TRẺ H’MÔNG
Những đứa trẻ H’Mông chơi bên ruộng bậc thang
Tóc chớm đầu lá lúa
Với tay là chạm mùa màng
Mắt chúng tròn căng
Hạt mẩy
Hạt vàng
Kèn môi rung rả khắp triền đồi
Bứt lá lúa chúng ngậm cong đầu lưỡi
Có tiếng rừng tiếng suối
Tiếng nai con khan khúc khắc rừng già
Tiếng gió thổi qua
Tiếng nắng thổi qua
Hạt vàng
Hạt mẩy
“Chơi ngoan nhé, để mẹ cha lên rẫy
Chơi cho khỏe người trèo qua bảy bậc thang…
Trèo lên thác bạc thác vàng
Trèo lên đầu mây đầu suối
Hãy trèo lên tới tận cùng ngọn núi
Với tay là chạm mùa màng
Những đứa trẻ H’Mông chơi bên ruộng bậc thang
Vòm trời
Lá lúa
Mắt chúng tròn căng
“Trồng na trồng nụ…
Với tay là chạm mùa màng