GIỚI THIỆU TÁC GIẢ TRẺ: NGỌC LÊ NINH-CÓ MỘT THỜI TRAI NHƯ “CÂY BÀNG TRỤI LÁ KHÓC DÀI MÙA ĐÔNG”
Cái gọi của tâm trạng, của tình cảm một thời yêu đương không đầu không cuối, lặng thầm yêu và lặng thầm chờ đợi, không thiếu si mê, không thiếu giận hờn. Kẻ nhút nhát là anh mượn cây bàng than thở:
Mấy mùa cành tỏa bóng râm
Mấy mùa than thở ướt đầm dưới mưa
Mấy mùa nhóm lửa say sưa
Mấy mùa thương nhớ mấy mùa đợi ai
(Cây bàng thương nhớ -Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Cái đáng quý là thời gian cũng trôi đi mất cùng hy vọng, cho cay đắng thốt lên lời:
Cây bàng tôi đó thời trai
Chờ em trụi lá khóc dài mùa đông
(Cây bàng thương nhớ -Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Nhưng tình yêu của gã trai thời đôi mươi thì không có chỗ cho sự rút kinh nghiệm, không có chỗ cho sự sợ hãi bởi thất tình. Những si mê hồn nhiên của tuổi trẻ cứ bung tỏa, dầu nhận về chỉ “nỗi đau”, “sụt vỡ”. Anh như con đê say tình trước dòng sông em vô tình, hờ hững, nhận về cay đắng riêng mình:
Có những mùa cháy khát nắng về
Đê nứt nẻ bên dòng sông đầy nước
Sông có hiểu cho lòng đê sao được
Nên cứ vô tình mang nước đổ biển khơi
(Con đê và dòng sông – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
Những hẫng hụt trong tình yêu biến Ngọc Lê Ninh thành thi sĩ. Trước tình yêu, dù là đấng nam nhi, cũng không tránh khỏi có lúc yếu mềm không thể giấu:
Chấm vào đêm bằng ngòi bút tin yêu
Nghe răng rắc đời anh gãy ngọn
Em thiếu vắng thơ anh òa khóc
Đêm lăn tròn nỗi nhớ vào em
(Nỗi nhớ lăn tròn – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
Hạnh phúc, mừng vui tưởng tình yêu được hồi đáp:
Dán mắt đọc thư em
Nghe bong từng con chữ
(Đêm tuột dây – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
nhưng tỉnh ra chỉ còn thất vọng, lạnh lẽo, cô đơn:
Con chữ bò ra tay
Chạy vào tim trốn rét
Em đi tình anh chết
Theo bút hồn thơ bay
(Đêm tuột dây – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
Tình yêu chơi trò đuổi bắt khiến trái tim anh hơn một lần mừng hụt, hơn một lần đau. Và chàng trai thường hay lỗi nhịp trong tình yêu là anh lo sợ nếu một ngày “đánh mất tình yêu”. Thì anh vẫn cố gắng tìm lại, dầu phải đối diện với nghịch cảnh:
Thì khi đó hồn anh thành ngọn gió
Chạy giữa hàng cây nơi ta đứng chờ trông
Theo em bước bên chồng không ngoái lại
Để cát bay mù mịt cả trong lòng
(Hồn anh – ngọn gió - Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Cái giả thiết anh tự đặt ra kia có hơi xa xôi một chút nhưng cũng chỉ để chứng minh cho tấm lòng của kẻ chung tình mà thôi.
Cái tình của Ngọc Lê Ninh có cái ào ạt, dữ dội của Xuân Diệu nhưng vẫn rất riêng mình. “Khi tình yêu vùng dậy” thì như có động đất, như có sóng thần. Khát yêu và được yêu, sự hòa hợp của tâm hồn và thể xác có sức mạnh phi thường làm sao, không chỉ khiến:
Đêm vỡ tan thành ngày
mà còn khiến:
Đứt mình hòn đá trôi
…
Rách bươm màn vũ trụ
(Khi tình yêu vùng dậy – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
Thiên nhiên trong thơ anh cũng rất tình, cũng bạo liệt không kém:
Mây sà xuống đồi non hôn hối hả
Áo thu rơi bờ cỏ đẫm sương mù
(Áo thu rơi – Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Gió nhẹ nhàng cởi áo nõn nà trăng
Chim khe khẽ rúc mình trong khóm lá
Nghe hạnh phúc mưa trong miền yên ả
Tình dâng dâng ngập ngập buổi yêu đầu
(Đêm thứ 3 – Tập thơ “Vỡ cùng hy vọng”)
Đi qua thời trẻ trai đầy si mê, nông nổi, Ngọc Lê Ninh đã không còn là cây bàng trụi lá cô đơn trong mùa đông tình lạnh lẽo nữa, cây tình yêu trong anh đã đơm hoa và cho mùa quả ngọt. Bài thơ “Chưa thể đặt tên” anh viết tặng người bạn đời của mình, vẫn nóng hổi của trái tim giàu nhịp yêu thương, vẫn sâu sắc, lắng bồi phù sa tốt tươi cánh đồng mê đắm:
Bài thơ tình anh viết tặng riêng em
Dài vô hạn giấy mực nào cho đủ
Nên anh viết bằng con tim không ngủ
Mực yêu thương là máu chạy quanh người
Bài thơ này anh viết đã lâu rồi
Tìm lật lại trang đầu không thấy được…
(Chưa thể đặt tên- Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Khúc tình yêu đi qua năm qua tháng, qua thăng trầm, mặn nhạt cuộc đời để trở thành bất diệt, vượt qua hữu hạn đời người song hành cùng năm tháng:
Bài thơ này anh viết đến mai sau
Khi hai đứa đã nằm im dưới cỏ
Nhưng em ơi! Tình hai ta vẫn thở
Nhịp yêu thương khuấy động dải thiên hà
(Chưa thể đặt tên – Tập thơ “Chưa thể đặt tên”)
Ngoài tình yêu lứa đôi, hy vọng tình yêu trong Ngọc Lê Ninh là mãi mãi, với con người, với cuộc đời!./.
Hà Nội 14/8/2017
Nhà thơ trẻ Ngọc Lê Ninh
THƠ NGỌC LÊ NINH
TIẾNG BÚT TRONG ĐÊM
Đêm nằm nghe tiếng bút
Từ kiếp người đa mang
Trên cánh đồng trau chuốt
Con chữ đời lang thang.
Bản thảo ngồi giăng hàng
Giấy nằm im nín thở
Bút dựng đứng mơ màng
Nghiên chờ trong dang dở.
Nằm nghe mưa trăn trở
Dột đến thủng trời cao
Cạn hồn đôi mắt gió
Đất nghẽn giọt thương trào…
Giấc mơ xanh trang báo
Hương giăng đường tương lai
Dìu hồn qua giông bão
Chấm bút sâu đêm dài.
(21.6.2017)
CON ĐÊ VÀ DÒNG SÔNG
Đã bao ngày đê in đáy nước xanh
Còn dòng sông cứ vô tình trôi dạt
Nghe lời gió ru dòng sông reo hát
Con đê chạy dài quằn quại nỗi lo âu
Này dòng sông hờ hững trôi về đâu?
Chẳng thấy nỗi đau lòng đê sụt vỡ?
Chẳng thấy nỗi đau khi mùa con nước lũ
Làm cỏ non run rẩy buốt thân đê?
Có những mùa cháy khát nắng về
Đê nứt nẻ bên dòng sông đầy nước
Sông có hiểu cho lòng đê sao được
Nên cứ vô tình mang nước đổ biển khơi
Để hôm nay đê nơi lở nơi bồi
Như dang dở của tình tôi biết mấy
Em thân yêu! Lẽ nào em chẳng thấy
Đã bao ngày đê in đáy nước xanh.
THƠ MỞ CỬA
Đêm nay từng con chữ
Bò trên giấy nghẹn ngào
Thơ nằm như tắt thở
Đời mình sẽ ra sao?
Thời mở cửa xôn xao
Người kiếm tiền như nước
Thơ mở cửa ai vào
Chỉ Tôi - Anh biết được.
Giữa dòng đời xuôi ngược
Bao kẻ lo sang giàu
Bao kẻ không nhà cửa
Bao kẻ lừa dối nhau.
Tôi nằm nghe đớn đau
Của bao người đã chết
Nơi đồi cao vực sâu
Mộ phần chưa ai biết
Tôi nằm nghe đói rét
Trong cuộc chiến điêu tàn
Rưng rưng dòng ly biệt
Rơi đau ngày bình an.
Vết thương còn râm ran
Hờn căm chưa tát cạn
Choáng ngợp mắt thời gian
Xóa thù xưa - thành bạn.
Thương anh, người trúng đạn
Thương Mẹ đợi trắng đầu
Thương người chui đất bạn
Khóc than cùng biển sâu.
Này mắt xanh đen nâu
Những màu da tiếng nói
Hãy cùng nhau nguyện cầu
Đừng gây thêm lửa khói
Đừng gieo thêm tội lỗi
Trên mặt đất hao gầy
Đừng để chồi xanh chết
Trước lá cành run cây.
TRÚ ĐỜI
Này em yêu!
Ta hãy trốn khỏi phố phường ầm ĩ
Nơi tình người chưa đủ ấm bàn tay
Những bàn chân không lối thoát đêm ngày
Cùng anh nhé bỏ phía sau bụi khói.
Hãy cùng anh!
Về bên mẹ cha nghe chuyện hương chè xanh, đồng cói
Theo cỏ triền đê nghe sóng kể chuyện tình
Thả hồn mình no gió với trời xanh
Cùng nhấp nháp vị hương nồng đồng nội.
Và bên nhau!
Xóa sạch hết những tháng ngày lầm lỗi
Những mưu cầu, toan tính với yêu ma
Những dẫm đạp, nịnh hót với gian tà
Những thành thật ngủ vùi trong lừa lọc.
Nào nâng cốc!
Cùng dốc cạn vị mặn nồng biển khóc
Nhồm nhoàm nhai sung sướng đến mai sau
Nuốt vội thời xanh ừng ực hớp yêu đầu
Thả an nhiên thắp bình minh nảy hạt.
RUBIC TÌNH YÊU
Anh xoay trăm ngả
Anh đảo trăm chiều
Mà sao quái lạ
Trăm chiều không em?
Rubic tình yêu
Em đùa nghịch mãi
Tình anh vụng dại
Đuổi hoài tình em.
Rubic tình yêu
Sắc màu em trộn
Rối tung đời anh
Tìm em lẫn lộn.
Ước gì đêm rộng
Ngày chạy dài ra
Để anh vặn được
Đúng chiều hai ta.
ĐỒNG NỘI
Anh có về đồng nội không anh
Nơi cỏ đón đôi bàn chân thân ái
Nghe tiếng cuốc giục chiều rơi mê mải
Nghe bước chân cò làm vỡ ánh hoàng hôn.
Xóm làng đang thầm ngóng mắt tre non
Sông vẫn thở nhịp đò ta rất khẽ
Nghe tiếng sữa đụn căng tròn hạt lúa
Vi vu diều thổi sáo thuở cùng nhau.
Anh lời thề theo con gió chạy mau
Em vẫn cháy niềm tin thời con gái
Nghe khúc hát bên kia trời vọng lại
Chiều run run một chiếc lá xa cành.
Anh có về đồng nội không anh
Mà nhấp lại vị ngọt ngào thuở trước
Men quá khứ ủ dậy niềm nuối tiếc
Khi chân người quá bước... lạc hồn quê.
TÌNH CHAY
Chẳng biết tự khi nào
Trái tim tôi gào thét
Em ở đâu vì sao
Bỏ mặc tôi giá rét
Dấu hỏi hóa lưỡi liềm
Vít lòng tôi cấu xé
Bòng bong rối trong tim
Ảnh hình em ẩn hiện.
Tôi ăn chay tình yêu
Đời thiếu em nhạt thếch
Kiếp đơn tình cô liêu
Ném tôi vào cõi phật,
Trái tim cạo trọc đầu
Áo cà sa máu dệt
Cốc! Cốc! Cốc! Em yêu
Niệm em hay niệm phật.
Phật ngàn tay, ngàn mắt
Trong nhang khói hiện hình
Ngài quắc mắt nghiêm linh
Cơ sao mi không thật?
Ngượng ngùng tôi cúi mặt...
DỰ TÌNH
Này em hỡi!
Rồi một ngày trái đất sẽ già nua
Mắt biển xanh bỗng nhuốm màu mờ đục
Tóc rừng sâu trụi lá tình lăn lóc
Suối cạn nguồn yêu trơ khấc lòng sông.
Và anh biết!
Núi đồi nhăn nheo nứt nẻ ruộng đồng
Cỏ bạc phếch khô cong thời nông nổi
Ngày xanh rơi! Đá rụt vào bóng tối
Nghe Dung Nham tan chảy cả tâm hồn.
Và anh sợ!
Chúng mình về sau như trái đất hoàng hôn
Em! Ta hãy mau mau! Cùng siết chặt!
Cho rối rít làn môi! Cho trào dâng sóng khát!
Đêm dìu đêm theo nhật thực toàn phần/
(5/2017)
NỢ
Em ơi anh sợ
Món nợ tuổi thơ
Ra ngõ tình cờ
Em cho cái kẹo.
Em ơi anh sợ
Món nợ học trò
Len lén em cho
Cái hôn vụng trộm
Em ơi anh sợ
Món nợ thời trai
Tình vay cắm mãi
Nợ đòi bên tai
Em ơi anh sợ
Món nợ tuổi già
Tình đã đi xa
Lòng treo nỗi nhớ
Em ơi anh sợ
Món nợ dưới mồ
Hồn anh vẫn thở
Nhịp đều trong thơ.