TRANG THƠ TỰ CHỌN CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN THỊ ÁNH HUỲNH
Nhà thơ Nguyễn Thị Ánh Huỳnh
GIẤC NGỦ
Có phải trời theo gió leo vào mũi con
Đất hóa thành cơm chui vào bụng con
Sông nước mượn cơn khát chảy vào máu thịt con
Nên khi con nhắm mắt
Vẫn nhìn rõ bầu trời
Khi con ngủ say
Vẫn sờ được tay vào sông vào bể
Con là hạt ủ mầm trong lòng mẹ
Con là chồi vươn tự khoảng trời cha
Cái con nhìn thấy khi thức
Nhỏ hơn nhiều lần từ giấc ngủ sinh ra !
MÙA THU ẢO
Nam Kỳ em
không có mùa thu
sao em vẫn nhớ ?
mùa thu chết
trong nhạc
mùa thu vàng
trong thơ
mùa thu huyền
trong mắt anh
trút xuống em
quầng đêm
trút xuống em
vầng tóc xõa
ngoài kia lông ngỗng đầy trời
mùa thu rắc lối cho người tìm em
anh
người chưa có thật
như mùa thu ảo
trong em
em vẫn đợi
tiếng ngỗng gõ cửa
em vẫn chờ
heo may rủ rê
đêm tháng mười một này
chợt
cúc vàng trong thơ Đường
lá vàng thu Nguyễn Khuyến
hoa thạch thảo Apollinaire
nghìn nghịt xếp hàng
lũ lượt đến tìm em…
SÓNG
Có nước là có sóng
Có gió là có sóng
Có khói là có sóng
Có người là có sóng
Không có nước, không có gió, không có khói, không có người…
Vẫn có sóng
Sóng điện từ, sóng vũ trụ, sóng âm
Sóng lòng, sóng hư vô, sóng thần, sóng sánh
Sóng anh đánh vào em
Như đánh đu
Như đánh đáo
Như đánh đàn…
Anh dắt tay em
Sóng vẫn đánh giữa hai ta :
- Sóng đôi !
Thân thể em
Nhấp nhô
Bởi sóng
Sóng ơi
Em đâu phải tình nhân tuyệt vọng,
Đâu phải kẻ thù sinh tử của người
Mà người vẫn đeo đuổi em tới huyệt mộ
Mà người vẫn truy nã em cả lúc lên giường …
Mai sau
Em ngủ giấc muôn đời
Chỉ còn sóng
Thuỷ chung
Anh đắp lên mồ em
Từng sóng cỏ …
BÀI CA THIÊN NGA
Trên thế gian này
chưa bao giờ
vâng, chưa bao giờ
vợ chồng thiên nga
thề thốt tình yêu
chung thủy
trên mặt hồ này
chưa bao giờ
vâng, chưa bao giờ
một chàng thiên nga
không bơi chung với vợ
trên bầu trời này
chưa bao giờ
vâng, chưa bao giờ
có một chàng thiên nga
vừa góa vợ
lại bay đôi với ả khác
bởi vì
chàng thiên nga cô đơn kia
không bao giờ
vâng, không bao giờ
còn bầu trời
còn mặt đất
còn mặt hồ
còn thế gian
- chàng đã tự tử !
chưa bao giờ
vâng, chưa bao giờ
con người
mang trái tim thiên nga
CẢM ƠN CON
Mẹ cằn khô nụ cười, nước mắt
May còn có con dạy mẹ học
Bao giờ
Cho mẹ bé lại
Bao giờ
Mắt mẹ mới lên ba, lên năm ?
Để mẹ được nhìn thấy
Như con đang thấy
Dề lục bình trôi trên các mái nhà
Sấm đùng đùng giận vợ
Hạt mưa quẹt lửa bông mào gà
Những vì sao bò lên trời thành kiến
Mẹ đêm mang thai con mặt trời
Sao hôm bú tí trăng non
Cám ơn con
Mẹ đã sinh ra thân thể con
Nay con chợt sinh ra tâm hồn mẹ !
BẮC THANG LÊN ĐÀ LẠT
bắc một cái thang
là đèo Chuối
bắc hai cái thang
là đèo Bảo Lộc
bắc ba cái thang
là đèo Prenn
em đã trèo lên mây
bằng xe hơi
Đà Lạt treo trên trời
lửng hửng mù sương
em đã bắc một trăm cái thang
vẫn không trèo lên được đời anh
tâm hồn anh xa hơn trời
anh đã bắc một ngàn cái thang
mà không trèo lên được tình yêu em
tình yêu em không ở trên trời
dù em
đang ở Đà Lạt
CÁP TREO BÀ NÀ
em rơi ngược lên trời
rơi năm cây số
ớn quá
lên tới đỉnh Bà Nà mới dám mở mắt
cáp treo dài nhất thế giới
còn phải rơi xuống đất
bằng độ nghiêng lệch nhất thế giới
tự nhủ đừng ớn
em đang học cách tin tưởng vô sắt thép
một đống sắt thép trôi trên trời
trôi không có dây cáp
máy bay
anh ơi
đừng để em hồ nghi anh
anh hãy phấn đấu bằng sắt thép
để em tin rằng
anh là sợi dây cáp chắc chắn
sợi dây cáp vô hình
kéo em lên đỉnh hạnh phúc
như cáp treo Bà Nà
kìa trái đất
có buộc vô sợi cáp nào đâu
mà vẫn bay
trái đất chỉ rớt vô vũ trụ lỗ đen
nếu sợi cáp vô hình giữa đôi ta
bị đứt.
QUA CỒN PHỤNG
Qua cồn
Không gió hú
Nước làm sao cồn cào
Bà ong chúa thức dậy
Bảo chích cho sưng cánh rừng
Nhưng lũ thợ còn bận xỉn
Trong ngôi nhà ngập rượu đường
Muốn nghe qua di động
Giọng một người Sài Gòn …
Không phát âm
Không thu thanh
Không tiếp sóng
Trưa cồn tĩnh như tranh
Ai chơi trò giả bộ
Trưa cồn lặng như lụa
Coppy từ giấy than
Muốn tìm con chim phụng
Nó bay đâu mất rồi
Chỉ còn
Tiếng cánh đập
Là có thật mà thôi !
HỘI AN
sông Hoài không chịu chảy vô thế kỷ mười tám
lửng lơ với thế kỷ Chùa Cầu
thế kỷ Đàng Trong
trăng Minh Hương
gió Phù Tang
buồm Tây dương
mây ngang trời muối trắng
ngói cổ nằm phơi tiếng thở dài
những bờ rêu không muốn thành hiện tại
phố cổ cò
phố thắt cổ chai
phố ruột ngựa
phố bơ vơ
chỉ lá bàng xê dịch
phố u u
gió nuốt cánh diều
hộc tốc chạy từ Trường Sơn
Thu Bồn nằm dài ra
ngủ với biểnCửa Đại
sóng vân vi hồn Chúa Sãi, Chúa Hiền
nghe ngoài Cù Lao Chàm
còn nguyên ba thế kỷ
biển toàn quá khứ
sóng ấy còn hôm qua
hoàng hôn lặn vô ngàn chiếc đèn lồng
bóng tối cổ kính
Tây ba lô cổ kính
đêm Hội An
ai cũng thành lịch sử
BÌM BỊP KÊU THƯƠNG
ai bịp mày chim ơi
mà bìm bịp suốt đời
hay sông Vàm Cỏ bỏ mày
đi lấy vợ
hay Đồng Tháp Mười bỏ mày
đi lấy chồng
bìm bịp
tiếng chim kêu
làm góa cả buổi chiều
cho chị ngủ nốt đêm Cần Đước
kêu thương chi cho đau lòng nhau
bật máu cây trạng nguyên
đốt cháy tán bàng
cứ bíp bịp hoài
chị không về Sài Gòn đặng
sợ chồng ghen
có ai lại lấy tiếng chim bìm bịp làm chồng
thôi chị phải bỏ đi
không dám ngủ trọn một đêm với tiếng kêu thương
tiếng chim có bùa ngải
bìm bịp bìm bịp…
tiếng kêu vò xé bầu trời
nghe chim
có thể chết người
như không !
CHIỀU NHẠT
Chiều cuồng cuồng nắng
Gió tốc tốc xanh
Chợt quầng mây màu bã mía
Trời nhàn nhạt
Chiều buông màn
Người đàn bà ngồi tiếc nắng
Tìm sự mặn nồng còn sót lại trong cây cơm nguội
Sự nhàn nhạt của thời gian
Dan díu với người đàn bà
Bằng màu mỡ gà lá bàng chớm lửa
Cảm giác canh suông của vàng mười hoa vông
Cảm giác đơn điệu của mái ngói nhạt rêu
Nghe tóc chiều cay khói
Ngôi nhà trôi
Tay người đàn bà chới với
Hoàng hôn chợt là khách trong nhà
Đêm đã nằm trên giường chờ đợi
Người đàn bà và cây cơm nguội
Cố níu lấy chiều
Đang nhạt
Nhưng
Đám mây màu bã mía
Đã hắt chiều
Đổ đi !
MIỆT VƯỜN
má chôn cuống nhau em
vào tiếng cuốc
chiều miệt vườn
gió lạc trong cây
đêm bị thương bởi tiếng đờn cò
chú Tư vuốt
ánh trăng thành tiếng nấc
miệt vườn
gan ruột ai xuống xề câu vọng cổ
khách thương hồ
ly rượu bốc mù sương
ma đưa lối
tiếng vạc sành xe thổ mộ
nhịp hồn xưa
gõ mõ suốt canh trường
quẫy sao trời
cá lìm kìm nức nở
không ai là người dưng
khác làng cũng lối xóm
quầng mây thành bà con
người khuất mặt khuất mày tiên tổ
ổ chim trên bàn thờ
ly rượu uống tàn nhang
miệt vườn
cố hương của nỗi niềm vạn cổ
ai chưa biết thưởng thức nỗi buồn
có đi tới tận cùng châu thổ
cũng không tìm thấy miệt vườn
em là miệt vườn
anh bỏ quên
ngoài cửa sổ
TIẾNG RƠI
Lê trời nhỏ vài giọt
Đã lộp độp núi đồi
Nước mắt người ta khóc
Bao giờ có tiếng rơi
NHA TRANG
con đường đang nằm chơi
đột ngột đứng dậy bước qua đèo Rù Rì
rừng thẳm chăng ?
không phải, đó là Nha Trang
thành phố pha với biển
biển pha với trời
người pha với sóng
ta pha với mình
biển không lên bờ được
nhờ gió lên bờ dùm
gặp ai gió cũng ôm xiết
gặp ai gió cũng hôn
gió Nha Trang
đa tình hơn gió Sài Gòn
ra đường không dám che dù
không dám mặc váy
sợ gió mang đi bỏ ta
ngoài Hòn Tằm Hòn Mun
nghe bãi đêm cám dỗ
mùi mực nướng
con diều Vipearl Land
bay lên bằng dây cáp
đêm ấp gió ngủ
sóng biển ôm ghì người ta
ngoài kia
Hòn Chồng Hòn Vợ
yêu đến thành đá rồi
vẫn cứ tình tang …
mai mốt về Sài Gòn
gặp lại người thân
ráng hình dung ra
con là biển
chồng là sóng
ta vẫn có
Nha Trang trong nhà .
LÀM SAO THINH LẶNG
Có tiếng gì rớt xoảng
Thình lình hồn vía
Bể ra choang choang …
Nằm nhắm mắt mà không tin được nữa
Như đã từng hoa tin bóng tối dịu lành
May con thằn lằn chắc luỡi
Đêm vừa nối lại đủ nguyên đêm
Không ngủ nằm cộng trừ
Quy được ra chút ít
Tiếng động như nốt sol
Hát dùm khi mỏi mệt
Tiếng động tựa dịch truyền
Pha loãng cơn đau ốm
Là âm thanh ấy xe về ngõ
Là gió đồng khuya tìm về chòi
Là bàn thờ tối tàn nhang cúng
Lá lá ngoài sân quẹt từng hồi
Làm sao mà im lặng
Sao thinh lặng được mỗi đời người ...
THÁNH ĐỊA MỸ SƠN
thần Shiva ngủ mơ trong đá
thần Linga-Youni quằn quại tháp KaLan
thần Visnu mê tơi hoang tàn
thần Brama tạc trời bằng đá
ba đỉnh rêu mọc thành núi
kusula lấy mây làm cánh
sulaha đội một cà om mặt trời
mahaparvata long sàng thần linh Hindu
thánh địa Mỹ Sơn
viên ngọc phế tích
chữ Phạn cổ
hồn Chămpa khóc
nắng hoàng kim
anh ơi
đừng để cái đẹp lên đỉnh
đừng để hạnh phúc lên đỉnh
như những tháp đá Mỹ Sơn
cái tuyệt mỹ xuống dốc
chúng mình có dám yêu nhau
cả lúc suy tàn ?
THỜI TRANG
Mang thời trang ánh trăng
trời ôm đất
mang thời trang bốn mùa
đất bồng trời
ta lấy tâm hồn nhau
làm thời trang
tình yêu a la mốt !
em
mặc tháng ngày
diện mốt thời gian
em
mặc đêm
thời trang hạnh phúc
con người
mốt nhất
khi lấy chính mình
làm thời trang.
VỌNG CỔ
Mê Kông xòe chín nhánh mùi mẫn
xuồng ba lá trên dòng cải lương
bác Sáu Lầu vuốt dây tơ
làm dây câu
câu vọng cổ
kinh rạch hết hồn
tiếng đàn kìm
luyến nước lớn
láy nước ròng
ai canh tàn đói lòng
ăn gió chướng
ngồi ca
có người đàn bà mê anh kép Út…
hóa thành chim bìm bịp
đêm đêm
ứa một câu Văn Thiên Tường
rồi chết
thằng SáuVàm Láng Le
tương tư đào Nhứt
biến thành người khác
nó qua Bắc Vàm Cống
gặp má ruột
má con hổng nhận ra nhau
múc nước sông nhậu trái bình bát
sáu câu nức nở điên khùng
nhậu đi sông ơi
tối nay gánh hát về ấp
cánh cò bay lạc tiếng thổ tiếng kim
gió sên phách kéo màn sông Hậu
vút câu thứ năm đã nghẹn dòng kinh
búng khẽ ghi ta câu sáu lên
dàn dụa sông Tiền
anh chê em cải lương
gánh hát đi
sáng ra bờ tre đẫm nước mắt
vọng cổ ơi
mặc kệ chồng em rất cải lương
khi yêu
ai chẳng xuống xề
HỒI ÂM
chị ơi chị
chị ơi
ai kêu đó
không ai kêu
tự chị trả lời
giọt sương đêm hè
tự kêu mình
lóc …tóc …
thời xanh trẻ
bao lời rủ rỉ
bao rộn ràng ngọt ngào hú hí
thôi chị nhờ vách núi
trả lời dùm
một chàng trai
thảng thốt kêu
em !
chị giật mình
anh !
rồi từ đó mất tiêu
dù ai khản cổ kêu
không một lần vọng lại
vách núi hờn giận
bỏ đi biệt tăm
trống trơ trống trất
không thèm hồi âm
mai này khuất bóng
chị sẽ biến thành
vách núi
để khi các con kêu
má ơi má ơi
chị hồi âm
ời ời ời…
TẮM
Tập bơi trong giọt giọt
Mỗi lần một bắt đầu
Người đất trời hoa lá …
Thân nhiệt đang bằng nhau
Nắng ở đâu tuôn xuống
Cầu vồng trên thịt da
Cỏ xanh nào chảy xuống
Nối ngày vào bao la
Chạy qua đường đi anh
Em làm mưa chờ đợi
Ôm nhau như trong tranh
Cho phút giờ luôn mới
Khăn đừng lau ánh sáng
Cứ để lệ trời bày
Lỡ một ngày nào đó
Không thấy còn mưa bay …
CÁI ĐẸP
Cuối hạ
hạn hán
đầm sen tàn tạ
Còn sót một lá sen tơ
sắp héo
đêm thương lá sen khát
gieo xuống hàng trăm giọt lệ
mời lá sen uống
nhưng lá sen sắp khô cong
thà chết khát
không nỡ uống
những giọt sương
đẹp như
linh hồn vũ trụ
thu nhỏ
kìa sớm mai
một lá sen gục đầu rũ chết
nạm đầy những hạt ngọc trời
rơm rớm
long lanh …
BẤT CHỢ TRĂNG
Đêm như người góa bụa
Giữ gìn choàng khăn đen
Bất chợt trăng mười sáu
Treo giữa trời ngọn đèn
Từ có ánh nhìn ấy
Thiếu phụ thêm người quen
Hồn làm sao che mạng
Cửa làm sao cài then !
(Tháng giêng Bính Thân )