GIỚI THIỆU TẬP THƠ “MIỀN MÂY TRẮNG” CỦA TÁC GIẢ HOÀNG CẨM NGA
THƠ HOÀNG CẨM NGA
NHỮNG BỨC TƯỜNG ĐÁ ONG
Lũ bạn bảo em
làm con gái chớ nhìn vào những bức tường đá ong
sau này mặt rỗ…
Con gái mà mặt rỗ
thì hàng gương bán cho ai?
em sợ những bức tường đá ong
hơn cả sợ ma
Nhưng ở đâu em cũng bắt gặp những giếng đá ong
biết chốn đi đâu
úp mặt vào lưng mẹ em khóc
mẹ bảo
những rỗ đá ong kia là giếng mồ hôi.
Bây giờ khách đến quê em đông nghịt
họ xem những bức tường đá ong
MIỀN MÂY TRẮNG
Buổi sáng đi chăn mây trắng Ba Vì
trên triền xanh nắng
cùng đàn bò lang thang mùa cỏ sữa
gió dẫn nắng về thành cổ Sơn Tây
đá ong lên màu tình cũ
những cô nàng thắt yếm xưa cười duyên
Các nàng vẫy em thơm mùa thị
đỏ lịm la đà nhót trĩu quả
dẫn về Đường Lâm ngọt giọng chè lam
những dấu chân trên những con đường làng Xứ Đoài
bước vào bầu trời bong lụa
riêng em và người Sơn Tây…
Ơi miền mây trắng, miền mây trắng
cuốn vào ta cả sóng nước sông Đà
em gánh mây xuống núi
chia quà cho phố xa.
CHÙA KHAI NGUYÊN
Đồi thông chùa Khai Nguyên
biết xin gì cho mắt
khấn gì trước Phật
em không trẻ nhưng đầy thiếu nữ…
VỀ QUÊ
Em về thăm quê
gió cũng về thăm núi Ba Vì
gió quàng vai em
như cô bạn ngày xưa chung lớp
Mẹ bảo thời mẹ con gái
mẹ cũng bắt gặp những đám mây đậu trên nón
đi những con đường mẹ vẫn từng đi
em chỉ sợ gió chê em tóc ngắn
Em đã giấu nỗi nhớ anh thật kỹ
mà mùa đông vẫn tìm ra.
ĐÔI MẮT ẤY
Anh làm em dạt nhớ
không rõ thời nào
chỉ biết sáng nay bay qua nhiều đôi mắt
em về chính em
đứng chôn chân bên gió sông Đà
và nhớ ánh sao đêm
neo một con đò ta từng sang nhau
Ngày anh dẫn em đi hoang mê những vì sao
bung mở ban mai tinh khiết
lung linh những giọt sương treo cỏ mềm
những nụ hoa mở noãn
ngày mới bắt đầu rúc rích
môi thiên nhiên
Năm tháng không nhòe cũ
em bị nhốt trong mắt lãng tử
hay em nhốt anh vào khung cửa riêng mình
đêm qua những ngôi sao lại gọi em hoài…
chong thức!
ĐẤT QUÊ
Trên đất đai này mặn cay nước mắt
mặn cay nỗi cực nhọc
nước mắt ròng giông bão
Trên đất đai này cấy trồng hy vọng
mong dịu cần lao đời mẹ
Ngăn nhạt nhòa nhân nghĩa
Ăn vay cả quá khứ
Trên đất đai này, lịch sử thăng trầm
làng qua bao nỗi niềm cây cỏ
dựng mái nhà xanh
chia mồ hôi, chia mùa khoai sắn
Khát mong ngày lành
bình yên trong vòng tay mẹ
mẹ là quê, mẹ là bầu sữa đất đai
ấp ủ chúng con, gieo trồng sinh quả
Men là gốc hút đắng cay nhẫn nhịn
nảy lộc Người!
BỜ TRĂNG
Em tằn tiện mi khép
đợi anh
hai bờ trăng thiếu ngủ…
VẼ
Vẽ mãi sóng sông Đà cùng sườn mây non Tản
đến bao giờ anh vẽ ánh mắt em?
những xanh - đỏ - tím -vàng loãng tràn toan trắng
nỡ nào anh phung phí nét cọ đen!
VỀ THÀNH SƠN
Nay em về Thành Sơn
tìm lại ánh trăng xưa như người say đồ cổ
trăng vẫn nguyên… trăng vẫn nguyên
kệ mùa đông biết em đang nhớ anh
khi vẫn còn ánh trăng kia thì chẳng có gì đáng sợ
Nay ngày cuối đông
em theo chị lên chùa
cùng anh ra mộ
theo mẹ ra chợ
đi đến đâu
em cũng bắt gặp những bức tường đá ong
thấy tuổi thơ mình bay phấp phới.
MỞ BẦU TRỜI
(Cho những em bé hiến giác mạc)
Đã khép rồi giọt sương ban mai
bầu trời quả thị
một sớm phượng hè
một hồ thu thả lớp lớp lá vàng
một dòng sông chảy sóng sánh cổ tích
Em về chơi với thế giới cỏ gà
với đám dế trên cánh đồng tiên tổ
những bông hồng trắng khép lại những ước mơ
giác mạc em lại mở ra một chân trời khác
Những quả bóng bay vào xanh cao
làn tóc mẹ bay bay đưa em đến trường có bao bè bạn
khép lại rồi những ngả đường thân thuộc mỗi sáng
những mùa hoa sấu trắng thân yêu
bay lên bằng đôi cánh thiên thần
bằng đôi mắt bồ câu ngây thơ hiến tặng
Mở ra con đường khác
không, sẽ mở ra cả bầu trời trẻ thơ
những quả bóng vẫn bay trong mắt mẹ đến trường
hơn cả con đường và bầu trời nâng bổng cánh diều
em cho một tầm nhìn
sáng trong nhân nghĩa!
VỀ THÀNH SƠN TÂY NHỚ NGÔ QUÂN MIỆN
Em quê Thành Sơn về lại Thành Sơn
bâng khuân chiều. Bâng khuâng thị xã
thành rêu phong mùa đi hối hả
bóng ai “Đi tìm gương mặt” (*) gửi Sơn Tây?
Mây Ba Vì vẫn lãng đãng bay
nước sông Đà sôi xuôi ra biển
“mảng thành rêu không cũ giữa tim người” (*)
lắng trong em hồn thơ Ngô Quân Miện!
Em là thế hệ sau của quê mình đến với thơ
chưa gặp Người nhưng thơ Người em đã gặp
gặp “cậu học trò ngơ ngác xứ quê”(*) và “Cô gái tóc dài nơi tỉnh nhỏ”(*)
gặp “Em chỉ yêu vẻ đẹp giống như mình” (*)
Người “Thèm nghe một tiếng chuông chùa vắng” (*)
“tưới tắm cho mình một ít thu” (*)
em mơ theo Người “Bay lên miền mây trắng” (**)
dâng chút hương lòng cho mọt tiếng ru.
Về Thành Sơn nhớ Ngô Quân Miện
nhớ tiếng thơ “Rạo rực một tình yêu” (*)
một tình yêu xuyên thời gian xanh rờn Thành Cổ
Người đi rồi vẫn đi để lại chẳng mang theo!
Nẻo Ba Vì thu vàng đỉnh nắng
xin cánh thơ người đón cánh thơ em…
(*): Tên một bài thơ và những câu thơ của nhà thơ Ngô Quân Miện.
(**): Thơ Hoàng Cẩm Nga