HÓA THÂN- TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HIỆP
Ảnh minh họa-Internet
Ngay đêm đầu tiên về nhà, mệt vậy nhưng Phùng Tam vẫn theo thói quen ngồi vào bàn. Đọc mà chẳng có con chữ nào đọng trong đầu, chữ cứ bò tràn ra khỏi trang giấy, thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh, nghĩa sách mơ hồ, ý câu nọ xọ nghĩa câu kia. Tiếng gầm rền động rừng xanh đã ám lấy óc não, ám ngợp tâm hồn, ám chiếm linh hồn. Tam với tập bản thảo chưa in thành sách, đọc lại những gì mình viết ra trước đây và chỉ thấy sự trống rỗng chiếm trọn mấy trăm trang giấy. Đọc đã vậy, viết còn tệ hơn, cứ viết chưa trọn dòng, Tam đã vò nghiến tờ giấy ném mạnh xuống nền nhà. Lại vò. Lại ném…
Hất tung tất cả xuống khỏi bàn rồi đứng nhìn đến muốn rách mí mắt. Nhìn chẳng để thấy. Nhìn mà không thấy. Đầu óc Phùng Tam bấn loạn, mụ mị. Cơ thể Phùng Tam nóng ran. Da thịt xương cốt căng nhức không chịu nổi.
Đành phải bỏ bàn viết đi nằm. Vừa nằm xuống lại phải bật dậy ngay. Linh tính có điều gì đó bất thường, Tam dáo dác. Ai đó đang nhìn chằm chằm. Hình dung nhất cử nhất động của mình đang bị theo dõi, càng lúc Tam càng thấy bất an. Ngó. Dáo dác ngó. Bức tường ngó Tam. Tam ngó bức tường. Những vòng tròn mờ ảo xuất hiện đó đây. Dày đặc. Dịch chuyển. Co cụm. Những vòng tròn dày đặc dịch chuyển, co cụm. Âm thanh từ đâu đó trong trời đất rót ngập căn phòng, tiếng u u rít rít càng lúc càng dâng cao, cả những hạ âm từ những linh hồn nao núng, từ những buốt lạnh ăn năn, từ mưa, từ gió, từ gào khan, khóc nấc, từ xa xôi đồng vọng. Sấm rền. Tiếng sấm rền lần thứ ba thì các vòng tròn tụ lại thành đôi mắt trên tường. Vàng. Trong veo. Sáng quắc. Con ngươi đen buốt. Đôi mắt ánh lên những tia sáng sắc lẹm như muốn cắt cứa, xuyên thủng mọi thứ. Và bước ra khỏi tường là một ông Cọp ba móng dài độ ba mét, cà thọt cà thọt tiến tới trước mặt. Phùng Tam rúm người, thất kinh hồn vía.
Ông Cọp gầm ba tiếng lớn, lớn hơn cả tiếng sấm rền lúc nãy, làm hai màng nhĩ của Tam muốn rách bung ra, cặp mắt oai linh nhìn xoáy thu hết hồn vía Phùng Tam, cọp lắc ngang đầu ba lần rồi nói:
- Đừ…ừ…n… g sợ!
- Ông… không ăn… thịt… tôi…?
Khuôn mặt ông Cọp đột ngột áp sát vào mặt Phùng Tam, những tia mắt tinh anh hắt vào làm cho Tam có cảm giác tê buốt, cơ thể không nhúc nhích được. Vẫn ý thức, vẫn nghe nói, vẫn quan sát được tất cả nhưng không nhúc nhích được. Có sức mạnh quá lớn, hơn cả nỗi sợ hãi đang áp sát vào Tam. Hai bên mặt cọp, râu kéo xếch lên, tạo nhiều vết nhăn dùn dọc theo cánh mũi, sống mũi. Phùng Tam thật sự thất thần nhưng vẫn nghe tiếng nói trầm trầm phát ra từ cái miệng đầy nanh nhọn và cái lưỡi đỏ lòm lòm:
- Ta không phàm phu hành, cũng chẳng hiền thánh hành.
- Vậy… là gì? - Tam vừa lùi người vừa hỏi.
- Tự hiểu đi! Sao không nhìn thẳng vào ta để hiểu? Các ngươi thường có thói quen trỏ bóng làm mặt trăng, đúng không?! Nhìn thẳng vào sự thật đi! Nhìn thẳng vào sự thật oan nghiệt tồn sinh đi!
Phùng Tam nghe vậy mồ hôi rịn ra thành dòng hai bên thái dương.
Có thể trong phút giây đối diện ghê gớm này, Tam đã bị thôi miên nên mới thuận theo cuộc đối thoại. Tam gật gật đầu, thều thào mấy lời trong miệng:
- Tôi nghe nói… Ông tu thành… Tinh Ba Móng… nên thấu… ruột gan con người?
Ông Cọp ba móng đi quanh giường của Tam, vừa đi vừa nói theo nhịp cà thọt của bước chân mình:
- Hừm! Đừng hỏi!
Ta chẳng tu mà đạo
Chẳng nhiễm, chẳng phiền
Chẳng thủ, chẳng xả
Phàm thánh tự nhiên!
- Sao gọi là: Chẳng tu mà đạo?
- Mọi loài tự có đạo, gọi là đạo pháp tự nhiên cũng được mà!
- Cảm quan bản năng sao?
- Hiểu sai. ý thức huyễn giác là thứ gây mê lầm. Không biết gì về thần bí cảm sao? Mê là hiện tượng, ngộ là đạo thể…
Đi quanh mấy vòng nữa, ông Cọp dừng lại dịu mắt nhìn thẳng vào Tam rồi nói:
- Được rồi! Làm theo lời ta, nhặt cái lông khổng tước trước mặt lên, đặt ngang mũi, hít sâu vào, nhìn giáp rõ hết khuôn mặt ta, xong hãy thở ra. Thở ra mà lông chim hồng không động thì… chế được mạng Trời.
Phùng Tam loay hoay với hơi thở, điều mà trước đây Tam cứ nghĩ mình đã biết cách, đã làm chủ. Hóa ra làm chủ hơi thở cũng không hề đơn giản. Trong khi đôi mắt và cả cơ thể cố xoay theo, lấm lét nhìn, rồi nhìn thật, nhìn căng mắt mà vẫn nhoẹt nhòe hai màu vàng xám, nhòe nhoẹt những cọng râu trắng cong vút, rung rung, nhất là đôi mắt, giữa hai vùng lông sáng trắng là đôi ngọc vàng trong veo thăm thẳm mà dù cố Tam cũng không dám nhìn thẳng vào đó một lần. Tam lại thở ra phì phì mất kiểm soát làm cho chiếc lông chim khổng bay tung một đoạn xa rồi đáp xuống tận mép giường…
Không biết tập luyện đến lần thứ bao nhiêu thì Phùng Tam cũng qua giai đoạn hổn hển. Khi bắt đầu chế ngự hơi thở như ý, dụi mắt nhìn lại không thấy Ông Cọp Ba Móng đâu nữa, chỉ nghe tiếng gầm như sấm rền lúc nãy còn âm âm trong không khí.
*
Hoàng hôn. Mặt trời gác núi là sự thể hiện cô gọn nhất những gì bí ẩn của vũ trụ. Khối lửa khổng lồ chuẩn bị lặn xuống phía Tây để kết thúc mà cũng là để bắt đầu cho một vòng tròn khác bất diệt. ánh vàng hắt lấp lánh trên mọi vật và tràn qua cửa sổ thành vệt lớn.
Thói quen sau giấc ngủ, dù là ngủ ở buổi nào, giờ nào, Phùng Tam cũng loay hoay tự chế cho mình bình trà nóng nhưng khi bưng chén trà đưa gần lên môi Tam lại buông tay. Ly trà rơi xuống nền gạch vỡ toang. Trong sóng sánh nước trà, Tam chợt giật mình thấy khuôn mặt lạ hoắc, quái dị của mình lúc ẩn lúc hiện. Vừa dứt cơn mê man, thực hư lẫn lộn, đã thấy mình biến hình, da nổi sần sùi, vằn vằn vện vện. Chấn động mạnh. óc não chấn động. Xương cốt chấn động. Kinh mạch chấn động. Tay chân da lông chấn động. Hồn vía chấn động… Tam rơi vào vào tình trạng nửa này nửa kia, nửa nhận biết nửa không hề ý thức việc thay đổi này. Nó đến như một điều gì đó tự nhiên chăng? Thay vì kinh ngạc, lo lắng, rụng rời tay chân, Tam lại nhanh chóng rạo rực, nóng khoái, lâng lâng bụng dạ, coi như ước vọng đang thành hiện thực! Chẳng biết có gốc tích sâu xa nào hay chỉ là cơ duyên mới rợi của đợt vào rừng vừa đây, chỉ là một tiếng vọng đau đớn, phẫn nộ của rừng ám vào mà mình lại vui với sự hóa kiếp đột ngột này. Tam nhẹ nhàng xuống giường cùng lúc bằng cả tay lẫn chân, gần như là một cú trườn êm, khác với kiểu bật người, dụi mắt và đặt hai chân xuống giường như thường ngày.
Những lỗ chân lông trên khắp cơ thể chợt giãn ra, các đầu kim vàng vàng xám xám xé da nhú lên rồi nhanh chóng duỗi dài ra thành lông, thành bông, thành mây. Bụng và ngực và một vòng quanh mắt quanh má mọc dày thành đám bông trắng mướt, còn lại thì vằn vàng vằn xám xen lẫn. Các chùm cơ đồng loạt phồng lên. Xương cốt giãn nở. Cơ thể lớn nhanh, dài to đến ba mét, Phùng Tam không đứng được nữa mà phải trườn mình đi lại bằng cả tay và chân. Cánh tay trái xụi đơ ra, thõng thượt, không cử động được.
Mọi bước chuyển hóa đều có lý do nhưng nói ra nó là gì thì Phùng Tam chịu, đôi lúc có những tiếng nói vang vang âm âm bên trong người Phùng Tam, hình như nó từa tựa âm thanh rền rền đầy uy lực của Ông Ba Móng trong giấc chiêm bao, cũng chưa thể hình dung nó là gì. Đôi lúc nghe được rành rọt từng thứ mùi vị trong cơn gió xa tít đâu đó, cũng chưa thể hình dung tại sao mình ngửi được xa vậy. Đôi lúc thấy mắt mình không nhìn đủ màu sắc như trước đây và hình như nó bị cận thị khi ra ánh sáng, còn trong bóng tối thì tia nhìn xuyên thấu, tinh anh lạ thường, cũng chưa thể hình dung đôi mắt này có còn là mắt mình không. Đôi lúc đang ăn chợt dừng lại, hình như mình không nếm được vị ngọt, cũng chưa thể hình dung cái lưỡi trong miệng có còn là của mình không…
…Một ngày bỗng dưng mình biến mất.
Một cuộc sống khác chiếm trọn lấy cơ thể mình, tâm hồn mình, làm như đã đầu thai hẳn thành một kiếp khác. Đầu thai ư? Sao lại chưa chết đã đầu thai? Phùng Tam chưa chết, một nhà văn chân chính dễ bị chết vì các thói đời, nhưng Tam có học qua phép giả si bất điên, hiểu phép tiếu lý tàng đao, đã vận dụng nhiều lần phép vô trung sinh hữu,… Biết cả trong cái không sinh ra cái có thì khó mà chết được. Chỉ là hóa thân. Chỉ là nhập cuộc. Chỉ là hiện nguyên hình một tượng ảnh điêu đứng, vẫy vùng giữa vòng tròn khắt khe oan nghiệt, của đường đi dần đến tự hủy. Cũng có thể là đã đầu thai thật, trời mà biết được, chữ mệnh vốn mông lung lắm!
Phùng Tam chợt thấy ngán hơi hám kinh sách, càng lúc càng thấy chán những lời hư ngụy, chán sự trói buộc của những thứ phiền phức, rườm rà. Phùng Tam cảm thấy căn nhà quá chật chội, tù túng nên tung cửa phóng ào ra sân, lại đập đuôi thật mạnh xuống bên trái để phóng người về bên phải, tung tiếp một bước bằng tất cả sức lực, tay chân vói vói trong không trung, cú phóng thay đổi định mệnh bay qua ngang con đường, qua người ngợm xe cộ như mắc cửi bên dưới. Cứ phóng mãi như vậy, chẳng biết sức lực đâu mà Tam chợt phi thường vậy nữa. Cũng chưa kịp biết mình phóng đi đâu, một hồi sau mới ý thức mình đang nhắm hướng khu rừng xanh còn lại mà trực chỉ, chẳng giải thích được tại sao biết hướng đó còn có rừng xanh mà trực chỉ chính xác như mũi tên tìm thẳng đến hồng tâm… Phóng. Phóng bằng hai chân và một tay. Phóng bằng cả hồn cả xác.
*
Phùng Tam mở mắt thấy mình đang ngồi dưới một vòm không gian rộng lớn được đan bằng vô vàn rễ phụ chằng chịt của cây đa khổng lồ. Chim bay qua bay lại rất nhiều, tiếng chim ríu ran phát ra từ thân cây, từ chùm rễ, từ những chiếc lá lay lay. Từ thân cây, nhánh cây nở ra những chú chim đẹp như hoa. Và những khúc nhạc ríu ran như được khơi dậy, sống lại từ xa xôi tiền kiếp nào đó, những bản hòa tấu rừng xanh ngập tràn ký ức, ngập tràn thực tại, ngập tràn ngoại cảnh không vô tình, không một chút vô tình. Tam từng nghe nói chỗ này là nơi hội họp của muôn thú trong rừng Mã Đà, cây này vốn được mệnh danh là cây Nuốt Cổ, bởi rễ phụ của nó bám vào cây nào là nhanh chóng lớn phình phần thân thể chỗ ấy bọc lấy những thân cây kia, chỉ chừa lại cái ngọn ngoi lên.
Nhìn một vòng quanh những góc vòm âm u, Phùng Tam thấy Ông Ba Móng đang nằm lim dim trên một mỏm đá. Biết Phùng Tam nhìn mình, cọp đứng dậy ngáp dài rồi hỏi:
- Tỉnh chưa? Có biết tại sao ta cho ngươi hóa thân thành ta không?
- ???
- Vì thế giới đang ở vào cảnh nguy hiểm, ta muốn mọi người biết điều đó. Và ta cũng muốn ngươi biết Chúa sơn lâm, kẻ oai linh rừng thẳm là ta đã vượt qua muôn vàn nỗi đau đớn do con người gây ra như thế nào.
- Lạy Ông! Tôi là kẻ hậu sinh, mong Ông xá tội!
- Ngày trước, khi ta còn trẻ, ta có một bà vợ. Hiền thê của ta không ai sánh bằng… Phải không Nữ Thần Rừng?
Nghe nói thế, Phùng Tam đảo mắt nhìn quanh, ngạc nhiên thấy Nữ Thần Rừng là một dây mây rừng có thân dài gần ngàn khoanh lớn nuột nà, bóng lộn. Nữ Thần đã có mặt từ lúc nào, sát ngay bên cạnh mỏm đá Phùng Tam đang ngồi, khi gật đầu thì mới hiện hình thoáng chốc.
Cọp lại gầm lên một tiếng vang dội rồi hạ giọng:
…Ta đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến để trở thành kẻ dũng mãnh nhất trong trái tim nàng ấy. Nàng là mãnh hổ linh thiêng trong tim ta. Nàng là dã thú to khỏe, nhanh nhẹn nhất mà ta từng gặp. Nàng có tiếng gầm rung chuyển núi rừng. Ta còn nhớ như in cái thời trai trẻ ấy, sau khi ta đánh dấu và phát mật mã thông báo tìm bạn tình rồi bước lên một mỏm đất cao để quan sát…
Sau rặng lồ ô lưa thưa, nàng nhanh nhẹn bước đến, thân nàng lượn sóng mềm mại, ánh mắt trong veo gợi tình, mùi nàng thơm nồng đậm đặc mời gọi ta, nàng hiện ra trước mắt ta với trọn vẹn vẻ đẹp hùng vĩ của một bà Chúa sơn lâm tương lai. Trong cơn nắng quái vàng rực của buổi chiều nơi rừng Mã Đà thiêng liêng, nàng làm cho tâm hồn ta xao động. Ngay lập tức ta hiểu nàng là của ta, rừng xanh núi thẳm sinh ra nàng để dành riêng cho ta, một quân vương không cần ngai vàng. Ta cần có nàng biết bao!
Linh tính báo cho ta biết sau lưng nàng sẽ có những gã si tình đi theo. Ta vẫn bất động đứng đợi, mặt nghếch lên kiêu hãnh nhưng vẫn trông chừng, đề phòng xung quanh. Quả thật như vậy! Ta nghe bước chân hắn thậm thịch trên mặt đất từ xa. Một gã vằn xám, râu ngắn đủng đỉnh lẳng lặng đi theo sau như cái đuôi của nàng..… Ta gầm lên và phóng ào đến kẻ tình địch. Xám tát ta một cái thật mạnh nhưng ta đã né được. Ta nắm hai má Xám vật mạnh xuống, cơ thể của hai kẻ tranh tình lăn lộn không biết bao nhiêu vòng xuống triền dốc.
Ta phải đấu với không biết bao tự xưng anh hùng trong khu vực và đều thắng trận. Ta phi một bước ra hồ nước cạn làm cho nước tung trắng xóa để chào đón nàng. Nàng phi theo, nép mình bên ta. Bóng ta và bóng nàng cùng soi xuống vàng sáng một vùng nước trong. Ta hít một hơi thật sâu để chứa đựng hết mùi thơm nồng của nàng và tất cả dư vị chiến thắng vào trong người.
Rừng Mã Đà rậm rịt cây cối và dây leo, thỉnh thoảng mới có những trảng cỏ lớn và các hồ ao. Lãnh địa của ta rộng lớn vô cùng.
Một lần ta đi săn mồi chợt thấy người nóng như lửa đốt, linh tính có điều không hay xảy ra nhưng đang say miếng mồi ngon nên không quay về lúc ấy. Và ngay sau đó đúng như dự đoán, ta nghe văng vẳng tiếng nàng rống lên thống thiết, tiếng rống đớn đau dội vang trong vách đá, âm âm trong rừng cây già.
…Chắc nghe có hơi lạ, nàng bước ra mỏm đá quan sát thì bất thần bị một cây giáo dài từ dưới thọc thẳng lên xuyên qua cổ, cú thọc quá mạnh quá hiểm đến nỗi nàng chỉ kịp rống lên rồi ngã vật xuống, máu tràn ra ướt đẫm cả mỏm đá. Khi ta về đến nơi thì nàng đã tắt thở trên vũng máu. Ta gầm lên một tiếng vang trời, lá cây rừng rụng rơi lả tả, chim chóc bị tiếng kêu đau đớn của ta hất rào rào ra khỏi những tàn cây, rồi ta khuỵu xuống, gục xuống bên nàng, chết lặng.
…Chỉ có con người mới hạ thủ nàng ghê gớm như vậy. Chỉ có con người mới gieo vào cuộc đời ta một nỗi buồn lớn như vậy. Chỉ có con người mới ra tay hèn hạ như vậy. Chỉ có con người mới có phiên chợ rừng oan nghiệt đến thế. Thân thể nàng bị họ cướp đi, ta tìm kiếm khắp nơi. Khi ta tìm được thì chỉ là đi theo mùi… tấm da của nàng. Ta hận và tìm cách trả thù con người từ đó. Giống người không có trong thực đơn của ta nhưng chính họ đã làm ta muốn ăn tươi nuốt sống họ. Ta ngày đêm rình rập, tìm mọi cơ hội tấn công loài đứng trên hai chân đó. Có lúc, ta phóng thẳng vào đoạn cuối của đoàn người đang đi và cắn gáy lôi ngay một mạng chạy thốc đi. Có lúc ta đào cả những người đã chết bị vùi lấp dưới ba tấc đất… Mang đủ ba mươi cái đầu, cả vừa chết cả chết đã chôn rồi, về đặt trên mỏm đá để tế cho vong hồn nàng.
Khi ta bất cẩn rơi vào cái bẫy oan nghiệt của con người, một chân ta bị cọng cáp thít chặt, treo ngược lên, ta đã ra sức cắn đứt bàn chân trái mà tẩu thoát. Lết về tới hang, ta nằm trong bóng tối với cơ thể nhức buốt, đau đớn, ta lẳng lặng nhìn những đôi mắt mở trừng trừng, trắng dã. Nhìn mãi, nhìn mãi, chợt một cơn rúng động mạnh bên trong làm cho ta nghĩ về mọi việc khác đi. Từ đó ta đi sâu vào rừng, tâm ta và vạn vật xung quanh đã đồng hóa. Những chiếc nanh dài chín phân của ta cũng theo đó mà ngắn lại. Chiếc hàm có thể ngoặm một cú gãy xương sống bất cứ con mồi nào giờ chỉ nhai khi thật cần thiết. Những chiếc vuốt sắc dưới chân ta thụt sâu vào trong cơ thể. Thực tánh của ta giờ là hổ, là cọp, dù có đứng thứ ba trong thập nhị địa chi hay không thì ta vẫn là hổ. Tánh không hai gọi là thực tánh vậy.
Nghe đến đây Phùng Tam quỳ mọp xuống lạy. Cọp Ba Móng từ từ tiến lại nhập vào trong Phùng Tam. Cả hai cùng gầm lên một tiếng vang động.
Tiếng gầm còn đang rền rền thì Nữ Thần Rừng đã hiện hình đứng bên trong chiếc lò so dây mây khổng lồ, (thân xác của thần dài cả ngàn mét đã tự khoanh lại mà thành chiếc lò so mang sức sống mãnh liệt ấy). Từ đôi mắt dịu dàng của Thần, hai hàng nước mắt tuôn ràn rụa. Thần lên tiếng:
- Hôm ấy, ta cũng nghe tiếng gầm trọng thương từ linh hồn Ngài. Nỗi đau đớn ấy cùng với những tiếng rống gầm tuyệt vọng khác đã lan sang, sẽ lan sang muôn thú, muôn cây trong lúc ấy và cả sau này. Đau. Uất hận. Trả thù. Lại gieo đau… Con đường đi của nỗi thù hận là con đường hồi quy không lối thoát. Kết quả cuối cùng là tận diệt, tự diệt mà thôi. Cây cối trong rừng thiêng của ta cũng vừa trải qua cơn tàn phá hủy diệt chưa từng có...
Phùng Tam vừa ve vẫy đuôi vừa nằm nghiêng xuống ra ý đang lắng nghe.
- Nữ Thần Rừng trầm ngâm một chốc rồi thong thả kể:
- Ngày ấy, rừng điêu tàn lắm, cây cối không những bị tàn sát mà con người còn bày ra những cách lóc xương lóc thịt, khai thác theo từng khối, từng phách ngay trên cây sống. Một vị cổ thụ gỗ đỏ bạn thân của ta còn trụ lại trong khu rừng đệm đã bị con người làm cho đớn đau tột độ theo kiểu ấy. Họ bắc giàn giáo lên cao rồi dùng cưa mũi ó cưa từng phách từng phách rồi thòng dây xuống đất. Trong khi chờ đời sống kết thúc, bạn ta đã sống những ngày đau đớn tột cùng. Khi chúng dứt lưỡi cưa ra, thì thân thể của bạn ta chỉ còn là miếng xương oặt ẹo. Và một cơn mưa rừng tràn về cùng với chút gió cuộn đã đủ làm đổ gục thân xác rệu rã của vị danh mộc cổ thụ cuối cùng.
Ngày ấy, ta bị bóp nghẹn trái tim khi từng ngày, từng ngày, phải nghe vô vàn tiếng rên kêu tuyệt vọng của cây cối. Và ta cũng đã từng ra tay trả thù. Rừng trả thù. Các sinh linh còn lại của rừng xanh hợp sức trả thù… Đó là những cuộc phản kháng có một không hai của thế giới cây cối.
Trước mắt Phùng Tam, vòm cây mờ dần, một thế giới khác hiện ra…
Tiếng cưa máy chói tai chói óc vang lên. Tiếng xe rền rền rung chuyển mặt đất. Hàng trăm chiếc xe ùn ùn nối đuôi kéo cây từ hướng rừng ra. Rừng xanh ngút ngàn bỗng chốc la liệt những xác cây. Một cuộc thảm sát rừng quy mô rất lớn hiện ra, đập vào mắt Phùng Tam.
Tam chưa hết bàng hoàng thì lửa, lửa cháy hừng hực khắp nơi, hắt đỏ lòm cả khung trời hoàng hôn. Đó là những ngọn lửa phi tang dấu vết tội ác. Có những thân cây dài hơn hai chục mét nhưng họ chỉ lấy vài mét đủ thước tấc, còn lại đều làm mồi cho ngọn lửa. Nhưng lửa đâu chỉ dừng lại ở đó, lửa trườn qua suối, lửa trườn qua núi, lửa thiêu rụi tất cả trên bước đi của nó. Rừng điêu tàn. Rừng chết lạnh. Rừng bị thiêu chết không còn cả những hạt giống bé nhỏ nhất…
Nữ Thần Rừng lại ghé tai Phùng Tam mà rằng: “Sự hủy diệt lúc ấy đã tăng lên từng ngày, càng lúc họ càng hung hăng tận diệt. Không chỉ rừng cây lớn, rừng lồ ô, rừng lá buông cũng bị tàn sát và châm lửa. Cái gì đến sẽ phải đến! Họ phải trả giá!”
Phùng Tam lại bị cuốn vào cảnh tượng thê thảm đang hiện rõ mồn một, nó là loại quá khứ gần, quá khứ chưa xa…
Hàng trăm con người mang rựa, mang cưa, mang búa chậm chạp, khó nhọc nhích đi từng bước. Ngang qua, ngang qua, ngang qua. Phùng Tam ngạc nhiên thấy chân tay họ đều hóa mộc sần sùi, có người cả vùng mũi miệng cằm phù to, xơ hóa, nhô ra như một mắt nu quặn xoắn chết cứng.
Có vài kẻ dẫn đầu từng nhóm người miệng luôn mở to la hét và cười sằng sặc điên loạn: “Khu rừng này bao nhiêu tiền?”, “Thế giới này bao nhiêu tiền? Nói đi! Nói đi!”, “Cây nào không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng thật nhiều tiền. Hahaha…haha ha
… Và lũ quét. Lũ đã bất thần nửa đêm ào từ rừng xuống làng, cuốn phăng tất cả. Những ngôi nhà bị bứng trốc móng trôi bồng bềnh nghiêng ngửa như những chiếc hộp đồ chơi của trẻ con. Xác người chết phơi trắng một mép bờ sông.
Và một rừng người xanh xao, ốm yếu lê thê lết thết, té lên té xuống. Rừng người chao qua chao lại, những con người không còn linh hồn, không còn lối đi. Phùng Tam chẳng biết họ bị mất phương hướng hay là không đủ sức để di chuyển được nữa…
Phùng Tam đứng dậy gầm vang một tiếng lớn. Chợt nhìn lại xung quanh, không phải là quá khứ hiện ra mà là cảnh tượng thực tại, một thực tại thật kinh dị. Mặt đất, cây cối, nhà cửa đang phẳng lặng, bình yên chợt rùng rùng rã vụn. Có thứ gì đó đang tràn lên như những làn sóng, những làn sóng đen. Hàng triệu, hàng triệu con bọ cánh cứng bò đến đâu chúng ăn sạch mọi thứ ở đó. Chúng bò lên đu bám đầy chiếc ghế, trong thoáng chốc, chiếc ghế chỉ còn là ghế bọ và rã ra, sụp xuống, mất hình mất dạng. Chúng bò tràn lên một ngôi biệt thự lớn, không lâu sau nơi ấy chỉ còn trơ bãi đất và lổn nhổn phân bọ. Chúng tràn tới, tràn tới… Phía sau lập tức biến thành sa mạc. Và làn sóng đen ấy tràn vào rừng, tràn đến vòm cây Nuốt Cổ…
Chúng nuốt hết những tiếng chim ríu ran phát ra từ thân cây, từ chùm rễ, từ những chiếc lá lay lay.
Chúng ăn hết những thân cây nở ra những chú chim đẹp như hoa.
Chúng cắn xé rách bươm những khúc nhạc ríu ran có từ xa xôi tiền kiếp, những bản hòa tấu rừng xanh ngập tràn ký ức, ngập tràn thực tại.
Và chúng nhai ngấu nghiến cả ngoại cảnh vô tình và không vô tình…
Cứ mỗi sinh linh vừa bị ăn tươi nuốt sống, Phùng Tam lại thấy nhói đau, lại thấy mình vừa mất đi một phần cơ thể, một phần linh hồn đang chết ngất.
Một bầy bọ đã nhanh chóng tràn lên chân, lên lưng, lên cổ Phùng Tam. Chúng đang ăn bộ lông vằn vện nâu vàng tuyệt đẹp… Phùng Tam cảm giác rất rõ từng phần cơ thể mình đang bị cắn xé… Tam lắc lắc đầu, gầm lên một tiếng rền động. Tưởng bọ sẽ văng ra, rớt xuống không còn một móng. Nhưng không, làn sóng bọ đen nhanh như chớp lao lên miệng Tam rồi phóng rào rào theo tiếng gầm, chúng định ăn luôn cả tiếng gầm của oai linh rừng thẳm… Nỗi lo sợ chưa bao giờ dâng đến tột độ như vậy, nhịp tim Tam đập như đánh trống trong lồng ngực.
-Không! Không thể ăn tiếng gầm oai linh ấy! Tam rướn mình, vùng vẫy, ú ớ la hét. Mồ hôi lạnh ướt nhèm hai bên thái dương.
*
Phùng Tam thức dậy, chợt biết đó là cuộc hóa thân, chợt biết về mình trong một ý thức mới, mình không là gì cả, mình đã tìm ra mình trong tất cả. Phùng Tam lẩm nhẩm, lẩm nhẩm. Lẽ tồn sinh đơn giản vậy thôi sao? Vậy mà sao mãi giờ này mọi chuyện mới sáng lên trong ta? Phùng Tam thầm cảm ơn những cuộc gặp gỡ lạ lùng đã giúp Tam nâng ý nghĩ từ vùng tối tăm của tiềm thức, của ký ức, của quá khứ đau thương lên tầm của linh cảm và siêu ý thức.
Phùng Tam ngồi dậy lấy khăn lau mồ hôi hai bên thái dương, rạng rỡ, vui mừng hát lên, lời lời nhảy múa hoan ca trước mặt Tam, bên tai Tam, trong tâm hồn, linh hồn Tam.
Tôi tìm ra tôi trong hoang vu. Tôi tìm ra tôi trong quãng lặng, trong nhận thấy từ bên trong!… Và cảm thấy từ tất thảy! Tôi đảm nhận sự cô đơn của tất thảy. Tôi - không - là - ai - cả! Nhưng tất - cả - là - tôi!
Ông ngồi vào bàn và viết, viết không ngừng nghỉ. Tam đã viết về những oan nghiệt tồn sinh và những khát vọng hồi sinh mãnh liệt của vạn vật. Tam dừng bút, đứng dậy vươn vai. Trang bản thảo màu xanh bỗng dưng rung động, nhấp nhỏm muốn bay lên. Màu xanh trên mặt giấy sậm dần, sậm dần, rồi các chi tiết xanh bắt đầu hiện rõ: Vô vàn hình hài cây cối rung rinh, vô vàn dáng vóc thú rừng nhảy nhót, tiếng chim rừng ríu ran… Rừng xanh đang ở ngay trước mắt, Phùng Tam ngước cổ, nghiêng tai khi nghe văng vẳng tiếng gầm rền của Ông Ba Móng, một dòng âm thanh trầm hùng trác tuyệt, lời lời uy lực, thu hút hơn tất cả các bài hát từng có trên đời:
Nhất… như… huyền… diệu…
Quyền sống như nhau,
Tâm… thế… như… thế…
Trở- về- Tự- nhiên!
N.H
Nguồn Văn nghệ