TRANG THƠ TỰ CHỌN CỦA NHÀ THƠ ĐẶNG BÁ TIẾN (ĐĂK LAK)
Nhà thơ Đặng Bá Tiến
THƠ ĐẶNG BÁ TIẾN
1.LỜI MỘT CÂY CẢNH
“Tam bách niên” cũng dưới mắt người
bé xíu, cọc còi mà nên cảnh (!)
Người vui ngắm có hay lòng tôi lạnh:
ba trăm năm cô độc giữa chậu sành!
2. CHUÔNG GIÓ*
Một vũ điệu suốt đời
lắc lư
nhờ gió
Một câu hát suốt đời
leng keng
không gì buồn hơn thế
cũng nhờ
miệng gió hà hơi
Nhưng
lạ thay người đời
vẫn tin
có phép màu linh ứng (!)
*Quan niệm dân gian: Treo chuông gió (phong linh) trước cửa nhà sẽ mang lại an lành cho gia chủ.
3.RỄ
Đời ưu ái lá hoa bao lời ca ngợi
những từ đẹp nhất trần gian
Rễ âm thầm nuôi lá hoa từ ruột đất
được mấy lời khen rễ tảo tần?
4.MÙA KHÔ
Gió thổi
bật linh hồn ra khỏi xác
cây nhoài theo vật vã
kiệt mình
Màu xanh
màu xanh đâu rồi
xơ xác
Cao Nguyên
phơi ngực trần
bầm đỏ
mặt trời lăn
Cao Nguyên
phơi ngực trần
bỏng thịt ba-zan
hồn đại ngàn
rú lên trong gió
bốn bề xác cỏ
bốn bề bụi đỏ…
em nép vào chiều
hai lá mắt xanh!
5. THÁNG BA
Tháng ba là tháng dậy thì
lửa hoa gạo đỏ cả khi tối trời
cánh hoa như thể làn môi
muốn dâng tất cả cho người nụ hôn
Tháng ba cầm hạt cô đơn
ta đi tìm chỗ để ươm nỗi niềm
ươm trong những ngón tay mềm
ươm vào ánh mắt sau rèm mi ai
Tháng ba mây trắng thở dài
chở theo yêu dấu ra ngoài nhân gian
ta ngồi đợi giữa mênh mang
con thuyền mắt biếc chèo sang bến tình
Tháng ba đậu xuống vai mình
bông hoa gạo nói lặng thinh bằng màu:
cây già nào biết bạc đầu
màu hoa vẫn thắm trong bao mắt người!
6.GHI TRONG VƯỜN
Ngọn cây nào cũng khao khát vươn cao
để chiếm lĩnh trời xanh và ánh sáng
trúc vươn lên bằng thân mình mọc thẳng
dây bí, dây bìm phải tìm trụ mà leo…
Có thứ cây chăm tưới vẫn uột èo
có cây dại lại bời bời xanh tốt
có thứ quả ngỡ là ngọt xớt
nhưng chạm môi là trúng độc chết người
Con bướm vàng như đóa nắng ngược xuôi
ngỡ bướm siêng năng, ai dè lười biếng
chú ong nâu rúc đầu trong hoa tím
tưởng ngủ vùi, đâu biết nó say mê…
Chạm mầm non mà đau buốt tái tê
ai ngờ róm cũng xanh màu của lá
nhưng bạn hỡi nắm bạc hà, diếp cá
sẽ đẩy lui cơn sốt rung giường
Trong vườn chiều thấy bao chuyện buồn thương
đôi bướm đang yêu bỗng sa vào bẫy nhện
con chuồn đỏ làm mồi cho kiến
ai bước vô tình dẫm nát một đời hoa
Trong vườn chiều ta bỗng thấy Mẹ ta
từ thiên cổ hiện về trách móc
sao các con để vườn đầy cỏ mọc
để róm để cây trái độc chen vào?
Mẹ trách ta
ta chỉ biết nghẹn ngào…
7. TẢN MẠN TÂY BẮC
Núi giăng thành như lưỡi cưa
xẻ đất trời thành Tây Bắc
chưa đến đây ký ức đã nằm lòng
đã thấy Tô Hoài đứng cười phía trước
đã thấy Nguyễn Huy Thiệp chênh vênh trên đỉnh dốc
thả xuống đồng bằng những Hua Tát, Phiềng Sa…
và ta đã khát khao ánh mắt đêm xòe
đã say men nụ cười cô gái Thái…
Tây Bắc
chiều nay bạn đợi
ta ngược Mộc Châu như ngược lên trời
cỏ và mây bạn bầu quấn quýt
ta với chị Hằng cùng được kề môi
chén rượu nếp nương em rót tựa sương trời
rót từ ánh mắt nhìn
rót từ làn da trắng
rót từ ngón tay thon
từ trái tim ấm nóng
chảy vòng qua vai
chảy vào trái tim mình
ta chưa uống rượu nào ngon đến thế
em Thái ơi
ta say đến suốt đời!
Dẫu đầu thu
hoa ban chưa nụ
đêm Điện Biên hoa vẫn trắng trời
có chùm ban từ cơn mưa ký ức
có nụ ban em nở tặng riêng người…
Lên Tây Bắc
ta thành ngơ ngác
mải nhìn theo búi tóc cao ngồng
mải nhìn gánh
toòng teeng người xuống chợ
hương quế hương hồi thoảng theo gót chân thon …
Và ta biết
Mường Thanh nhiều khát vọng
nên mướt xanh trên hoen rỉ một thời
nên lúa chín vàng bên hầm Đờ - cát
phố cao tầng đã mọc chỗ bom rơi…
Và ta biết
chỉ một lần Tây Bắc
trái tim ta sẽ mãi nhắc nơi này
bởi ta nợ nụ ban thu khoe sắc
nợ đầm đìa ánh mắt Mường Lay…
8. TIẾNG TÙ VÀ MA KÔNG*
Ma Kông ngồi
bóp gối đầu sàn
bóp vạn dặm đời
trong hai ống xương đang khô tủy
qua vạn dặm đại ngàn suối sông đất mẹ
giờ hai ống xương rên rỉ đêm ngày
Và khi buồn
ông ngả nghiêng say
trong tiếng tù và
của chính mình trầm bổng
lời âm… âm… u… u…
bay vào mịt mù thăm thẳm
kết tủa hoàng hôn
đọng giọt giữa lòng người !
Người Bản Đôn
đã thấm mỗi chiều rơi
những nỗi niềm lênh đênh chìm nổi
trong tiếng tù và
phải đâu từ buồng phổi
mà từ trái tim khắc khoải nỗi thương rừng
Còn đâu những tháng ba trời đất thơm lừng
trăm thứ hoa rừng đua nhau khoe sắc
ong đập đánh cho ngợp trời phấn rắc
mật ngọt như mưa dưới tán biếc ròng ròng
Còn đâu điệu múa xòe của những bầy công
cánh rừng bên sông chỉ còn đất trống
lau phơ phất một màu tang trắng
hồn cẩm, hương… cũng hết gốc nương nhờ
Nơi đàn voi quần tụ dưới trăng mơ
giờ những đống xương khô tàn lạnh
mùa săn voi chỉ còn ảo ảnh
trong hoài niệm hằng đêm lại vỗ cánh bay về
Biết ngỏ cùng ai
ai thấu nỗi tái tê
ông bà dưới đất sâu còn nghe ta nói?
thần linh ngự trên cao có nhìn xuống dưới
có biết rừng, biết suối…
biết lòng ta…?
*Ama Kông: Vua săn voi ở Bản Đôn, Đắk Lắk
9. TRỞ LẠI RỪNG XƯA
Rừng xưa, giờ đã về đâu
Hỏi ai đây giữa ngàn lau bạc đầu?
Ngàn lau xao xác u sầu:
Rừng xưa đã hóa nỗi đau nhân tình…
+
Về đây tôi gặp lại mình
Thời đa đoan với bóng hình Bản Đôn(*)
Cái thời chim rót vào hồn
Lời ca ngọt lịm khi còn sương mai
Cái thời công múa cùng nai
Lá xanh giăng tán thành hai tầng trời
Tôi như đứa bé trong nôi
Nằm nghe cây hát những lời đung đưa
Thấy trong hoa lá chuyển mùa
Rừng đang xao xuyến như vừa biết yêu…
+
Giờ tôi ngỡ lạc giữa chiều
Rừng xưa khuất bóng… Bao điều ngẩn ngơ:
Cây thành mây khói bao giờ
Suối gương nay đã đục mờ, lặng trôi
Nai, công hồn đã về trời
Người đời hóa kiếp cả lời chim ca…
Tôi ngồi thương cội hương già
Ngỡ cưa còn siết trên da thịt mình!
(*) Bản Đôn thuộc tỉnh Đắc Lắc, cách đây 10 năm vẫn còn nhiều cánh rừng nguyên sinh nổi tiếng, nay đã bị tàn phá tan hoang.
10. THẤY TRĂNG LIỀM Ở PHỐ
Kính dâng Mẹ
Không vừng, không lúa trên cao
Thiên đình dùng để gặt sao xâu cườm?
*
Trăng liềm như tỏa mùi thơm
Tôi nghe thoang thoảng rạ rơm một thời
Tôi nghe tiếng Mẹ tôi cười
“Mùa này mới thực vàng mười đó con!”
Rồi liềm theo tiếng cười giòn
Ra đồng cùng Mẹ sắt son tháng ngày
Tay chai từng ngón hao gầy
Chiếc liềm vẫn ở trên tay của Người
Gặt xong liềm vẫn không rời:
Cỏ non vỗ chú bê còi mượt lông
Cỏ già che gió mùa đông
Sim mua nuôi bếp lửa hồng reo vui…
Nhớ năm bão lũ dập vùi
Mẹ đau nằm võng ngậm ngùi thở than
Liềm nằm trên vách rỉ han
Hai con mắt Mẹ lệ tràn đẫm mi!
*
Phố phường bao nỗi níu trì
Mải lo quên tiếng thầm thì Mẹ xưa
“Dẫu đời sớm nắng chiều mưa
Mỗi năm hai vụ chiêm, mùa phải chăm…”
Hái, liềm giờ đã xa xăm
Xa mùi rơm rạ, dạ trăm nỗi niềm
Đêm nay chợt thấy trăng liềm
Quắt quay lòng nhớ mẹ hiền ngày xưa!
11. NỖI NIỀM
Bây giờ
cỏ đã rối bời
sương đêm đã cóng cả lời cầu mong
Em ngồi
hớp ngọn gió đông
nuốt từng khắc khoải thả rông nỗi niềm
Trăng tròn
mòn mỏi hóa liềm
đợi chờ đã khuyết chữ duyên một thời…
+
Đêm nay
hoa rụng nhụy rồi
chút tình ai đã thả trôi lạc dòng
Ngày mai
người thấy trên đồng
lúa non đã phải trổ đòng vì ai!
12.TÌM EM
Tìm em
chỉ thấy nỗi niềm
một thời héo rụng bên thềm xanh rêu
anh dồn hết chỉ tình yêu
mà nào vá được mảnh điều ước mong
Tìm em
lúc nước đã ròng
người đà mắc cạn bên dòng nhân duyên
cậy vầng trăng khuyết làm thuyền
chở giùm xa xót đổ lên bãi sầu
Tìm em
nào biết nơi đâu
một đời giăng lưới buông câu đi tìm
mồi câu bằng cả trái tim
mà sao tăm cá bóng chim mịt mờ
Tìm em
tìm đến bao giờ
lệ trăng rỏ ướt giấc mơ
vẫn tìm!