GIỚI THIỆU NHÀ THƠ TRẦN THỊ LƯU LY
THƠ TRẦN THỊ LƯU LY
ĐỀN MẪU
Lặng lẽ…
Dòng Nậm Thi rủ Hồng Hà cuộn xuôi biển lớn
Đền Mẫu- Hồ Kiều ngàn năm soi bóng
Thởi gian trôi bên mốc đường biên
Cửa Mẫu mở ra một khế ước tâm linh
Cương thổ Hoàng triều còn thẫm bóng vọng phu hoá đá
Phù sa…
Không gian nặng đằm sứ mệnh
Ngút trời hoa gạo
Mướt mát bãi đồng ngô lúa hát
Chăm bẵm vạt tre ngà chờ dũng sĩ rượt qua
Trùng trùng gió
Cỏ hoa không ngã rạp
Cây sum suê- dáng Mẹ muôn đời
Vươn trời nâng đài thiêng- Nước Việt
Bóng nhân từ che chở đất sinh sôi
Từ tâm linh nơi đây đến Trường Sa sóng vỗ
Gió đại ngàn vần xoay lịch sử
Hồn dân tộc bốn ngàn năm hương khói gọi về
Ngùn ngụt hoá…
Ngang trời hào khí
“Vững âu vàng”, sông láy điệu văn xưa.
Đền Mẫu Lào cai toạ lạc tại điểm đầu cầu Hồ Kiều- khu vực hợp lưu hai dòng sông Nậm Thi và sông Hồng chảy vào đất Việt, cũng là điểm cột mốc biên giới số 102 giữa Viêt nam và Trung quốc
NGƯỜI KÉO ĐÀN RONG BÊN SÔNG TAM BẠC
Trăm năm sông trôi rêu mờ bờ đá
Thoáng bóng người kéo đàn rong nỉ non con nước níu nương
Váy quai cồng tha hương
Mẹ đem ước mơ làng đắp cuối nguồn Tam bạc
Vật đổi sao dời mẹ sang kiếp khác
Thương con váy hoá cánh buồm
Sợi gầy dây vĩ người kéo đàn rong
Màu sắc bức sơn dầu ngậm âm thanh tổng phổ
Một Hải phòng kềnh càng mang thai sinh thành Tam bạc phố
Người kéo đàn rong bìu díu khúc sông này
Những ngôi nhà Tam bác đứng mongai
Tiếng dây ngân tỏa thịt da mát mẻ
Phố nghiêng bóng đổ
Dán lên võng mạc mình bóng người kéo đàn rong.
THÀNH PHỐ, PHƯỢNG VÀ CÁT
Chẳng ngắm nhìn lâu
Biết bóng dáng cuộc đời mình trên nếp hằn khuôn mặt bạn
Biết phong ba tràn qua cay đắng
Sau điệu cười dịu ngọt dường kia
|
TRỞ VỀ NGÔI NHÀ XƯA
Ngôi nhà
Có vòm cây nghiêng nhìn ô cửa sổ
Vươn tay sẽ chạm bông hoa một thủa
Cơn mơ bóp méo mọi ước lệ
Bậc cửa chùng xuống mở chiều không gian ngoài quá khứ, tương lai, hiện tại
Xác những con chim đã khô lặng lẽ
Thả tiếng ríu ran gieo vào ngực mình những hạt âm thanh nhấp nhói
Tia nắng lọt vào kẽ ngói
Vạch những quẻ như kinh dịch âm dương trên nền cũ bụi mờ
Quá tầm tay những rêu mốc cũ xưa
Một thời kiễng chân tóc rối
Thêm nhà bên xa ngái
Ngóng sang không nghe tiếng bạn
Ông hàng xóm già bớt vẻ gớm ghê toan tính
Ban công trổ đầy thài lài hoa tím
Ngăn ngắt chiều
Vô ưu
Con thuyền Nôi- Ê duềnh lên phía chân trời
Cây thánh giá nóc nhà thờ rât xa đổ bóng trong khoảng sân hẹp tối
Thơ bé ê a bảng cửu chương những con số in dấu chân chạy vội
Chín lần chín, chín, chín...
Khoảnh khắc luỹ thừa
Ngôi nhà khuya mẹ ngồi bên cha
Dải len đan dài thêm vấn vít nỗi đời cơm áo
Cuốn sách như mi mắt mở từng trang lặng lặng
Lưỡi nếm thười gian the the vị mặn
Cửa ngôi nhà xưa mở rangay trong miệng mình.
TRUNG DU
Chạm vào trung du vòng bánh xe đầu tiên
Viên sỏi cằn đầu tiên văng vào tiềm thức
Đất đỏ quê cha đỏ trong từng thớ thịt
Giọt mật nuôi mình ngọt xuống gót chân
Mười hai phiến cọ non xoè bung từ gốc già lên ngọn thời gian
Đọt cỏ gianh thơm chuồn chuồn nhấp gọi
Ngũ sắc bồng bềnh hươnghoa cổ tích
Lá sắc tay mềm mẹ nhắc mảiquên
Ta lớn trong mắt người cơm áo bạc nỗi lo
Đất trung du cằn, nước chảy xuôi tìm về miền khác
Heo hút khói lam lần mò vào vui buồn quên nhớ
Nụ cười vùi âm ỉ tàn tro
Lịch sử cắn rằng nhè ra hơi khói sương phủ chiều mờ mái cọ
Bủ trở tay thềm nhà hong nắng ứa
Nếp thời gian hằn mặt nước sông Thao
Vân đá lát sân ga mòn dấu chân người những chuyến ly quê
Nỗi nhớ trung du gửi lại tán bàng xanh mải miết
Trung du đá ngân nga từ tiền kiếp
Trung du trăng mê man dàn ngợp bây giờ
Trung du suối như lòngta í a biển lớn
Trung du gửi ba-zan hồng ấm gốc lúa bờ ngô
Mùa vàng từ ý nghĩ thành thảo thơm trong bát
Cái bát nhân gian không đổ vỡ bởi từ trường trái đất bao giờ
Vườn đêm trở mình giữa hai nhịp còi tàu khuya khoắt
Trái rụng lỗi thời rồi, trái chín tiếp đượm hương
Ta có thành người ta, mây trên trời ngũ sắc
Ai cũng thấy tên mình treo vòm lá biếc trung du
KÝ ỨC
Khe khẽ cho mặt trời ngủ thêm
Ban mai thì thào...
Nhón nhén bàn chân
Tóc mai xòa rối
Ta - đứa trẻ tập lo toan như chim bay chuyền
Vật chất và tinh thần, thực phẩm và nhân phẩm
Cất cánh thì ngờ bước chân thì lấm
Ký ức in hình một đứa trẻ rong chơi
Lấp loáng mắt xanh
Bình minh ngõ vắng
Chạy rong bờ sông
Tinh sương thinh lặng
Lá phượng vân vi gió vờn mắt thẳm
Côn trùng vo ve kéo vô thức dưới chân lên ý thức đỉnh đầu
Sâu đo quăng mình đi đâu
Từ ngọn xanh này đến gốc già kia là nhị nguyên hay tam đoạn luận?
Mùa cạn
Loang vệt muối
Mồ hôi trắng áo thợ xanh
Sông Lấp chắt mình từng giọt
Qua đập Tam Kỳ về biển biếc
Yêu hạt phù sa vịn kè nghiêng bịn rịn
Thuyền mỏng xoay ngang, đá tảng gập ghềnh
Ta nương náu vào hoa phượng tháng năm
Nhịp sang mùa
Náo nức chân sáo nhỏ
Chợ Sắt nhón qua...
Gót nhớ lại quay về
Sông giờ ăm ắp, trời óng tiếng ve
Nước ít vào ra, chậm về biển biếc
Đâu rồi dòng nước hồng hào mịn phù sa ký ức
Từ siêu thực bồi đắp vào hiện thực
Hoa phượng đỏ dưới trời đỏ cùng máu trong ta.
TẢN MẠN GIỮA MÂY TRỜI
Có những lúc tâm hồn trĩu nặng
Bầu trời trước tôi phương thẳng đứng
Như bức tường chặn lối bước không qua
Và những khi thanh thản dưới hiên nhà
Bầu trời đẹp tựa bức tranh biến ảo
Rực rỡ nắng vàng, bảng lảng mây trôi
Dáng ai quen đang vẽ giữa lưng trời
Tóc khói sương huyễn hoặc nền ngọc bích
Tay tài hoa một đời cầm bút
Nâng màu lên cho mây đắm say...
Vào không trung trên đôi cánh bay
Bầu trời phương nằm ngang
Mây bè đảng vắt qua nền trời thấp
Cánh bay xuyên mây
Chí sĩ kiến cường vượt qua khó nhọc
Bỏ lại những blog trụi trần mái tôn cứng lô xô lưng bò cạp
Những hạ tầng yên ắng chẳng đổi thay
Lên cao, lên cao
Ta bay lên với tầng trời trong vắt
Mật ngọt nắng vàng lòng người nhân đức
Mây chòm xóm tựa lũ làng thân thiết
Cùng linh hồn phiêu lãng giữa làng mây
Núi mây cao vun ốc đảo lưng trời
Không trung mênh mông - rộng sâu biển cả
Giữa hùng vĩ thấy con người bé nhỏ
Gợn lòng thương núm ruột đất: Trường Sa...
MƯA QUẢNG CHÂU
Cơn mưa ngậm ngùi tưới vào ngẫm ngợi
Cho ta thấy con đường mờ nhòe như từ trong tranh lụa vẽ ra
Mặt trái phồn hoa
Vẫn lam lũ xé giằng giữa văn hóa tinh thần và văn minh vật chất
Xoan cũng tím ngay cả vùng đất khác
Hoa gạo nở đầy trời đâu chỉ cố hương ta
Cơn mưa Trung hoa
(Ôi! Giá đừng vấp vào vào lịch sử như từng cơn nấc cụt
Biên giới phía Bắc, dàn khoan HD 981…*)
Sóng Châu Giang vỗ vào lòng người vồ vập thế kia...
Mình mang sang đây hơi ấm người từ Việt nam qua
Hiện đại non tơ xòe trên mái si già
Giầy thể thao váy model cao ốc
Quảng Châu mưa tươi răng trắng mắt đen triết học
Khổng Tử hay Lão Trang dưới mái phố cổ kia cười nói rõ nhu hòa.
(*) Chiến tranh biên giới 1979, vụ dàn khoan HD981 Trung Quốc đưa vào vùng biển Việt nam năm 2014
NHÀ ỐNG
Tầng một lên tầng tư
Em sở hữu khoảng không gian hẹp mà cao
Chạy nhanh dây quần áo tầng tư vẫn ướt
Mưa chẳng bao giờ báo trước
Trời bình yên mây cũng bình yên
Nắng mỗi ngày đắp đổi yêu tin
Cơm đúng giờ anh về đúng bữa
Hôi hổi gạo thơm hương tỏa
Trời bình yên mây cũng bình yên
Bât ngờ chẳng thủy triều, bất ngờ chẳng trăng lên
Em ngoảnh mặt chợt con tim thấu tỏ
Gió phiêu lãng rải bùa ngoài khung cửa
Mắt anh sóng sánh mắt ai chìm
Từ tầng tư
Hụt nhịp trái tim
Quả táo Newton rớt về cội buồn truyền kiếp
Cái kiến chạy mưa leo dọc
Hạnh phúc hẹp ngang - nhà ống bốn tầng lầu
Ngôn ngữ lập trình rồi cũng nát nhàu
Nhiều hiện đại đã trở thành cũ kỹ
Hãy lấp đầy những góc sắc bốn mặt đời giằng xé
Thả đôi câu lục bát bù khuyết thiếu nhé anh:
Hơi người thân thiết nuôi mình
Sẽ tươi tắn cả chiếc đinh trên tường.
NHƯ ÁNG MÂY TRÔI
Cha mẹ già là những áng mây trôi
Trôi qua bầu trời
Trở mùa gió thổi
Ký ức nóng ran rụng vào chân tóc rồi dần dần nguội
Những tổn thương cứ trẻ nguyên sao chẳng chịu già
Dường như là chẳng có đúng có sai
Chỉ còn phù hợp hay không phù hợp
Mắt mờ tìm rờ bơ phờ trang sách
Con chữ hay con cháu mình ở đâu
Di sản ngang vai
Gồng gánh thiên nhiên gió mây nhặm nhuội
Mong nước sạch đất lành từ tay đau chân mỏi
Tiếng rên rẩm là dân ca cầm nhịp là xênh phách gõ trong xương
Thương mẹ cha con nối mạng wifi từ những đám mây xuống những con đường
Để không lạc tuổi già thời hội nhập.
THÀNH PHỐ VÀ MẸ
Thành phố- những lo toan vất vả
Như mẹ
Như bà
Mót nắng nhặt mưa tìm kiếm
Hũ gạo phòng cơ, lưng tiền tiết kiệm
Chống chếnh đường xa gánh nặng một mình
Ngày tám tháng ba miếng ăn san sẻ
Mẹ lặng thầm đằng đẵng những âu lo
Vận rạng ngời như tháng Năm thành phố
Mảng tường mới má ai bừng sắc đỏ
Dịu dàng trưa nắng mật ong ngọt gió
Tóc mướt dài sông lấp lánh xanh
Thăm thẳm nơi miền yêu thương
Dưới bóng mẹ con yên lòng năm tháng
VÒNG MƯA
Mưa biết chọn lúc bắt đầu
Khi quãng đường trường kết thúc
Bàn tay xuôi còn ngỡ ngàng thời khắc
Mưa đã cất tiếng rồi
Giọt trong lọc mùa hè giọt lấm ấm mùa xuân
Mưa mát lành tiễn người sang cõi khác
Mưa đòi nợ trần đời
Những gì ẩn khuất
Mưa dỗi hờn tràng hạt
Người ở lại nặng vai
Điều gì còn mong nói
Mà trắng trời mưa giăng?
Mưa phủ nhận và mưa công nhận
Đặc quánh mơ hồ sinh tử chơi vơi
Khởi đầu từ trời
Phía kia là đất
Số mệnh người
Biểu tượng manh nha vòng mưa xóa bợt
Cây mọc chiều mưa cớm nắng
Sinh tồn còn mất tướp tươm
Bức xạ mặt trời- dao động đại dương
Bão cương
Gió quật
Đã lép bên này
Trở mình lép cả phía bên kia
Gió thinh không vặt lá cành lìa
Tre gầy liêu xiêu cờ phướn
Khăn xô lệch cuốn
Mắt người mưa rơi mắt người mưa chan
Con dế náu mình chờ mưa tạnh gió tan
Ri rả ra nhời chóng khô mạch đất
Nhện dệt đoá hoa bát quái quẻ càn khôn minh triết
Mỏng manh vô thường giăng mắc âm dương
Cỏ đã quên hay quay quắt nhớ
Bật mầm
Xanh như không thể xanh hơn.