CHÙM THƠ HỒ HUY SƠN
Từ khi còn ngồi trên ghế trường phổ thông, anh đã giành nhiều giải thưởng dành cho thơ tuổi học trò; thời sinh viên, Hồ Huy Sơn là một trong số những tác giả trẻ “tiên phong” trình diễn thơ trong ngày Thơ Việt Nam tại Văn Miếu 2008… Sau tập thơ đầu tiên: Ngày lạ (xuất bản năm 2009), Hồ Huy Sơn ấp ủ nhiều dự định về sáng tác, cho đến đầu năm 2016 tập thơ thứ hai mới cho ra mắt bạn đọc với tựa đề “Rồi lẻ loi như gió”. VanVN.Net trân trọng giới thiệu chùm thơ chọn từ tập thơ này.
Bìa tập thơ Rồi lẻ loi như gió
Phía Bắc
(Để nhớ Hà Nội!)
Vào một ngày lặng lẽ
Ở phía mùa thu xưa
Tôi đi về phía nắng
Theo hành trình rất xa
Không biết ngày trở lại
Tôi để lại phía Bắc
Tình chưa kịp lên men
Cùng bài thơ viết dở
Thao thiết qua nhiều đêm
Người quên hay còn nhớ?...
Ta với người với gió
Lạc nhau trong la bàn
Phía nào là phía nhớ
Phía nào là phía thương
Cồn lên như nuối tiếc?!
Có lẽ cần giữ lại
Một chút gì trong nhau
Mai này nếu có gặp
Khỏi làm nhau phải đau
Khi vết thương liền sẹo!
Đường vẫn dài tít tắp
Tôi lẫn với hoàng hôn
Rồi lẻ loi như gió
Bạt ngàn trong ngày buồn.
SG.23/02/2014
Tự thú
Quý vị có trông thấy không?
Đằng kia là một đống bầy nhầy
Nó đã nằm ở đó
Rất nhiều abcxyz
Không một abcxyz nào còn sống
Không một bài thơ nào còn sống
Những xác chữ chất chồng
Tôi đã làm gì với thơ thế này?
Tôi đã làm gì với thơ?
Tôi đã làm gì?
Tôi đã làm?
Tôi đã?
Tôi?
Vâng. Là tôi
Tôi chính là thủ phạm - gây ra cho thơ cái chết tức tưởi
Tôi đã vặn cổ thơ bằng thi pháp
Đầu độc thơ bằng cấu tứ
Sát hại thơ bằng lối gieo vần
Và cuối cùng
Thơ chết!
Tôi xác nhận mình là tội đồ
Của thơ
Giết tôi đi. Cứ giết
Hãy giết tôi như tôi đã làm với thơ
Ok?
SG.04/01/2015
Tác giả Hồ Huy Sơn
Đứa trẻ hư
Hạt giống của cha
Lao
Phóng
Mảnh đất màu mỡ của mẹ
Nhận lấy
Ấp ủ 9 tháng 10 ngày
Sinh ra con
Tự nhận mình là đứa trẻ hư
Con đi
Bỏ lại sau lưng cánh đồng cằn trơ gốc rạ
Củ khoai èo uột như nắm tay người già
Cánh diều vẫn còn mắc cạn
Khói đốt đồng bay xa…
Đứa trẻ hư dài lêu nghêu
Mắt u uẩn buồn
Nhiều lần tự vấn mình:
Sao không ở nhà tiếp nối những đường cày cha ông, giữa buổi thảnh thơi với điếu thuốc lào cùng ngụm chè xanh sóng sánh?
Sao không là hạt lúa, củ khoai cứ hiền lành chân chất nằm phơi mình trên đồng?
Sao không ngoan ngoãn chấp nhận định mệnh như mẹ, như cha?
Sao không…
Mà đi xa?
Đứa trẻ hư
Băm bổ giữa phố
Không an phận là hạt lúa, củ khoai
Tập tọng vui đùa với những câu thơ
Khiến nhiều người phát mệt!!!
Mùa đông Hà Nội
Nắng Sài Gòn
Rát mặt
Nhưng chưa khi nào làm khô
sự ướt át của mùa đông Hà Nội
trong nỗi nhớ đầy tràn
Mùa đông
Chúng ta phả vào nhau
Những lạnh xưa cũng thành ấm nóng
Vậy mà… cách xa…
Để chiều nay nhạt nhòa
Trong từng hơi thở!
Mùa đông
Đường Giảng Võ chập chềnh lá rơi
Người đàn bà Hà Nam cần mẫn ngồi quạt lửa
những bắp ngô vàng suộm
Dậy hương một góc phố quen
Chúng ta đi qua rất nhiều mùa đông
Lần nào cũng thút thít vì lạnh
Và rồi chúng ta mắc nợ nhau bằng một lời hứa
Để rồi tự mình làm mình lạnh thêm!
Chiều nay đi giữa phố phường Sài Gòn
Cảm giác như mình đang đi trong mùa gió
Tự xác nhận với mình… không thể quên được
Không thể quên!