Từ đời vào văn

13/4
8:28 AM 2017

NƯỚC MẮT CỦA MỤ DẠ DẦN-TRUYỆN NGẮN CỦA VŨ VĂN SONG TOÀN

Mười năm trước Tình đã chạy khỏi Mường Trung. Anh chạy trốn khỏi cuộc đời, mang theo trái tim rỉ máu. Người yêu đã từng bị làm nhục. Tình thấy mình là kẻ khốn nạn nhất trên cõi đời này. Tình nghĩ mụ Dạ Dần thật bất công, sinh ra con người, ngọt ngào chẳng bao nhiêu, mà nhiều cay đắng.

Tình choàng tỉnh. Tiếng người phụ xe thào thào bên tai:                                                                     

    - Quý anh xuống xe, làm bát phở cho ấm bụng.  Tình lấy tay dụi mắt. Anh nhìn xuyên qua kính xe. Phố núi ngủ im lìm trong sương mờ. ánh đèn đường vàng vọt yếu ớt làm cho cảnh vật càng buồn tẻ thê lương.

Tình lấy tay bóp trán như suy nghĩ điều gì. Quán bên đường vẫn sáng đèn. Dăm ba người đàn ông ngồi ăn uống xì xụp bên chiếc bàn gỗ thấp.

- Đây là đâu?

- Chợ Châu!

Tình mở kiếng xe. Gió lạnh tạp vào mặt, tỉnh hẳn.

Người lái xe cùng anh lơ đã yên vị bên chiếc bàn bên phải. Hai chị buôn chuyến đang dở xôi nếp chia nhau ăn ở cuối xe.

Anh lơ gọi vống lên:

- Xuống đây làm chén rượu cho ấm đã bác gì ơi!

Rồi day mặt sang bà chủ quán:

- Bà chủ, cho một đĩa thịt chuột nứa rán úp chảo. Một chai rượu ấu. Canh sắng nấu thịt lợn băm.

Giọng ồm ồm phát ra từ bộ râu vàng che kín miệng bác tài, hai tay xoa xoa:

- Toàn mấy anh kình dương. Phải có tí tỏi tí mẻ.

Bà quán đặt bát canh nóng nghi ngút khói lên bàn, nở một nụ cười tít mắt trên gương mặt bự phấn:

- Chỗ em không có tỏi mẻ. Các bác cứ ăn no, uống say, đi ngược lên độ hai trăm mét, nhà karaoke Mê Ly còn mở cửa.

Ba cái chén chạm nhau cạch cạch. Hơi rượu phà lên, mắt thấy cay cay. Rượu đi đến đâu, Tình thấy ruột gan mình nóng tới đó. Cả đám đông chợt im lặng. Đàn gió lạc từ phía chân đê ngược lên quán làm liếp nứa rung rinh. Gáy lạnh. Tình bất giác run lên.

 

Hơn mười năm trước, cái tuổi mười tám, Tình đã từng học ở đây. Trường cấp ba thị trấn Châu. Anh lơ xe và bác tài nài Tình uống. Chai rượu đã vơi đi hai phần. Hơi men đã thấm. Tình thấy môi mình mềm ra. Từ phía bên trên một giọng ca nhừa nhựa pha Bắc pha Nam vang lại: Đời tôi cô đơng, nên yêu ai cũng cô đơng… Giọng nữ, buồn lê thê rồi tan vào trong gió. Tiếng chó cắn ma từ bãi sông vọng lại. Tình nhìn lên trời. Trăng hình lưỡi liềm lười nhác lờ đờ trôi trên bầu trời đục như sữa.

- Bác tài ơi, chừng nào đến Mường Cao?

Giọng khàn khàn của bà buôn chuyến nói vọng từ trong xe. Anh lơ vừa gặm xương chuột nứa vừa nói với lại:

- Hai bác cứ ngủ một giấc, đến Mường Cao còn khướt.

Bác tài chia phần rượu cuối cùng vào ba cái cốc. Rượu chảy tràn trên mặt bàn, hơi củ gấu ngái ngái cùng hơi rượu cay ngọt loang trong không khí.

- Quý anh cũng về Mường Cao?

Tình đưa chén rượu đầy lên miệng. Rượu chảy tràn qua tay. Ướt cả  tay áo vét. Tình lặng im không nói, gật đầu.

Ba con bò nằm bên cột quán buồn tình nhai gió lạnh, thở phả ra mù mịt như sương. Trăng đã trôi lên đến giữa trời. Sương càng lúc rơi nặng hạt. Tiếng người đi chợ lao xao. Chỉ khi cách chừng mười thước Tình mới thấy rõ bóng người.

Lạnh. Say. Cổ họng đắng ngắt. Anh lấy thêm áo da mặc vào. Hơi men chỉ làm đầu anh tỉnh hơn. Tình nhìn bác Tài như muốn nói điều gì, rồi lại thôi. Chiếc xe rì rì bò đi trong đêm. Ngoài kia, dưới chân đê, ánh lửa cháy bập bùng kèm theo tiếng khóc hờ ở phía nghĩa địa.

Mười năm trước Tình đã chạy khỏi Mường Trung. Anh chạy trốn khỏi cuộc đời, mang theo trái tim rỉ máu. Người yêu đã từng bị làm nhục. Tình thấy mình là kẻ khốn nạn nhất trên cõi đời này. Tình nghĩ mụ Dạ Dần thật bất công, sinh ra con người, ngọt ngào chẳng bao nhiêu, mà nhiều cay đắng.

*

Cái gạt nước vẫn quay đều đều. Sương đêm đọng lại trên kính những hạt li ti. Bụi đỏ hòa với nước tạo thành lớp keo đặc bám trên thành kính.

- Anh về quê à?

- Không, tôi đi lên Mường Cao công tác!

- Thế quê anh ở đâu?

- Tôi ở phố Châu?

- Phố Châu là chỗ mình uống rượu, sao anh không xuống thăm nhà?

Tình giả vờ mở cửa xe cho thoáng. Câu hỏi của bác tài tan ra theo cơn gió lạnh. Nhưng Tình biết, câu hỏi đó như chính Tình hỏi mình. Đã hơn mười mùa xuân rồi. Từ cái mùa xuân Tình biết yêu. Cái tuổi mười tám thơ mộng ấy. Trái tim Tình đã tan nát. Có những lúc Tình tự hỏi mình, tại sao anh không trở về Mường Trung. Anh bỗng nhớ đến ún Hường. Người con gái đầu đời anh yêu.

*

Tình đã ra đi khỏi Mường Trung với niềm tuyệt vọng. Tình đã nghĩ mình mãi mãi sẽ không còn yêu ai. Anh sẽ lấy vợ, đi làm, cuộc sống cứ lặng thầm trôi. Nhưng ánh mắt ấy, ánh mắt lấp lánh của Hường còn đeo đuổi anh mãi. Kể cả ánh mắt ngây dại rồi lóe lên ngọn lửa. Ngọn lửa căm thù từ đáy mắt Hường. Tình đã trải qua những cơn say, say để quên đi. Nhưng những cơn say triền miên lại lôi Tình về quá khứ buồn đau. Nhiều lúc anh muốn phỉ nhổ vào mình. Sao quãng thời gian ấy anh không ở bên Hường, quãng thời gian Hường điều trị sang chấn trong bệnh viện tâm thần, cách chỗ trường học của Tình cũng không xa. Tình tự hỏi có người đàn ông nào đa tình như mình không? Chắc thế gian cũng nhiều. Nhưng người ta hay lấy lời cay đắng lấp liếm, che giấu cho những yếu đuối của trái tim.

- Có ai còn đi xường không?

Chiếc xe lầm lũi bò đi qua những bạt rừng cao su. Rừng cây vào mùa rụng lá trơ khắc những cành như xương người chỉa lên trời. Vỏ quả cao su thi thoảng lại nổ lên lách tách. Khi Tình thấy những đồi bạt ngàn cây sa nhân, Tình tự hỏi:

- Đã đến dốc làng Sanh? Bác tài vừa quay vô lăng qua đèo cua tay áo vừa nói:

- Giờ thanh niên cứ lớn lên là bỏ đi thành phố cả. Chả còn ai nhớ xường xẹo. Mà anh cũng là người Mường à? Tôi cũng là người Mường.

Giờ con gái Mường lớn lên, ngực mới nhu nhú như chũm cau đã bỏ xứ đi đâu hết. Xứ Mường có nước trong như ngọc lọc qua dãy Pù Luông, có rêu suối nướng, có rượu cần lá thuốc, nuôi con gái xứ Mường da hồng đỏ ửng. Mười tám đôi mươi, cặp vú căng tràn trong áo cóm. Các cô giờ thích mặc quần jean áo phông Mỹ. Rủ nhau xuống phố kiếm tiền. Các cô mải mê chạy theo ánh đèn phố thị. Mùa xuân thiếu cả câu xường. Con chim bắt cô trói cột kêu bạn tình thảm thiết mà chẳng còn tiếng nào vọng lại. Tiếng hoẵng tác khàn giọng trong đêm, tuyệt vọng. Tình lấy tay kéo mũ lông che kín đầu. Gió đêm thổi bạt bạt qua mặt. Có cả tiếng con hổ động tình ở rừng xa vọng lại. Tai ù đi. Tình lấy tay lau má ướt.

*

Khi sếp phân công Tình về công tác vùng này. Anh muốn nại đang ốm để thoái thác. Nhưng có gì đó từ trong tiềm thức kéo Tình đi. Anh phải đối diện với nó, đối diện một lần rồi mãi mãi thanh thản. Có thể, người đấy, hét vào mặt anh là một thằng hèn. Lúc đó Tình ghen, cơn ghen làm anh ngu muội. Mà đúng, có thể anh là một đứa đớn hèn. Nếu anh yêu Hường thực sự. Nếu anh không ích kỉ. Tình đã kể cho ún Hường nghe một câu chuyện cổ của người Thái, sống chụ sôn sao, anh người yêu đã vượt qua năm Mường, bảy núi, anh đi từ Mường Cao, đến Mường Ai, Mường ống, cho đến xứ Mường Ca Da, Mường Lào, để có tiền chuộc người yêu. Dù nàng không còn trinh tiết. Nàng tiều tụy, nước mắt của nàng còn nhiều hơn cả sông Nậm Cao: Thân em chỉ là con bọ ngựa, chỉ là con chão chuộc thôi. Người ấy cầm đôi bàn tay gầy guộc như lóng tré, chùi nước mắt cho nàng. Họ sống với nhau trọn đời trọn kiếp.

*

Đứa trẻ mồ côi sống với bà, bên nếp nhà sàn nép mình bên đồi úp bát bên dãy núi Pù Luông như con rồng ngái ngủ trong mây. ở đó mùa xuân thường đến sớm. Đám con gái Mường, gái Thái mải miết ngồi bên khung dệt vải đợi chờ ngày đi xường đầu tiên. Những ngón tay của Hường đỏ lên vì dệt vải bông. Cô đợi chờ ngày ấy đã lâu rồi. Cô sẽ mặc lên chiếc áo cóm, thấp thoáng cặp vú tròn đầy như đôi quả vả. Cô sẽ vấn trên đầu chiếc khăn pươn khau trắng nhất đẹp nhất nổi trên làn tóc đen nhánh. Thuở đấy, Tình đã yêu Hường. Hai người là cặp bạn thân từ lúc học trường làng. Năm lớp mười hai, Hường đã là hoa khôi nổi tiếng cả vùng Mường Trung.

*

Làng Sanh chỉ có Hường và Tình ra phố Châu đi học. Mười cây số đường rừng. Tình vẫn chở Hường bằng chiếc xe Phượng Hoàng không phanh, không chắn bùn. Anh chở cô vượt qua bao dốc bao đèo, lao xuống dốc làng Sanh dài hơn cây số, đến khi chiếc dép bọt làm phanh khét lẹt. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Hường lấy khăn lau cho Tình. Tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu. Lúc đấy Tình mới có lún phún những vệt râu trên mép. Xe xuống dốc, cặp vú Hường ép sát vào lưng Tình. Tình cảm thấy một luồng điện chạy mạnh từ sống lưng, chạy xuống bụng, xuống dưới háng. Những lúc đấy, nếu anh quay lại nhìn nàng, má nàng ửng hồng như hoa sa nhân ở bên vệ đường. Hai người ngồi bên bờ suối. Nàng kéo chân váy lên, cặp chân dài trắng, thẳng tắp khỏe mạnh vẩy nước. Có lúc Tình hỏi Hường mơ ước gì, nàng im lặng không nói nhìn theo dòng nước suối. Hai môi nàng bặm lại, cặp mắt nàng lấp lánh:

- Hường muốn trở thành hoa khôi xứ Mường. Hường sẽ lấy người con trai mà Hường yêu nhất.

Ánh mắt Hường mở to, Tình thấy có lúc nó xa vời, có lúc nó hoang dã như mắt con mèo hoang vào mùa động tình. Tuổi mười bảy của Tình, đã tan vào ánh mắt ấy. Anh đã mơ một ngày, cả hai người sẽ là sinh viên. Sẽ có một đám cưới, một đám cưới vui nhất xứ Mường Trung.

Cô chăm chú nghe anh hát, bài hát thật buồn. Hường đã nói cô sẽ hạnh phúc. Thời bây giờ không còn như xưa, không ai khổ sở như người con gái lưu lạc trong Tiễn dặn người yêu.

*

Những ngày nghỉ, Hường vào đồi đi hái nấm hương. Tình bẫy những con chuột nứa trong rừng luồng. Chuột nứa là loài dúi sống dưới hang đào dưới những bụi luồng, bụi giang. Chúng uống sương đêm và ăn những chiếc măng tre vừa nhú. Chuột nứa mùa xuân động tình, mắt long lanh, lông mượt như nhung, béo mầm. Đến phiên chợ Châu, Tình chở Hường  đi bán. Mắt Hường vẫn ánh lên vẻ hạnh phúc khi đưa hai tay vuốt vuốt những đồng tiền lấm lem đất đỏ. Dân thị trấn thích ăn những thứ thổ sản từ rừng. Có bao nhiêu tiền Tình nhờ Hường giữ giùm. Hai đứa đi qua quán phở, mùi nước dùng tỏa ra mùi sực nức. Tình xì xụp húp. Hường nhỏ nhẻ nặn chanh, hai bàn tay trắng xinh như múa trên bát phở. Tay chủ quán râu quai nón, tay thái phở, cặp mắt sâu như mắt cú hau háu như dính chặt vào cặp ngực nõn nà thập thò trong chiếc áo phông cổ rộng. Tình uống chén rượu củ ấu, hơi men làm Tình bốc lên cơn ghen. Vì yêu Hường, anh ghen với mọi ánh mắt của bất kỳ thằng trai nào. Bữa đó, Hường không hiểu sao anh dắt cô chạy vội ra khỏi quán.

Họ đi qua tiệm bán quần áo. Hường thay năm bảy bộ, cuối cùng Hường chọn một cái quần bò xanh và cái áo thun đỏ. Hường nói sẽ mặc vào hôm thi hoa khôi xứ Mường Tết này.

Đến tiệm bán xe gắn máy, người bán xe đon đả chào. Tình tự hứa, sẽ mua chiếc xe gắn máy màu đỏ, Tết này họ sẽ chở nhau đi chơi. Họ sẽ đi xường. Sẽ đi từ Mường Trung, đến tít tận Mường Dồ, đi qua Mường Ai, Mường ống, ngược đến Mường Ca Da, đến Mường Lào. Tình sẽ chở Hường xuống thăm trường đại học tỉnh, nơi hai người sẽ học. Tình đăng ký vào khoa lâm nghiệp, còn Hường  khoa sư phạm. Hai người sẽ học cùng trường, có thể ở cùng kí túc xá.

*

Cứ đến Chủ Nhật cuối tháng. Chợ Châu lại đông nghẹt khác thường. Đó là phiên chợ trâu bò. Người từ Mường Trung, Mường Cao nuôi trâu bò trong rừng. Nhà ít thì dăm con, nhà nhiều thì hàng chục. Mỗi con trâu bò đeo một cái lục lạc bằng luồng, khi trâu đi tiếng mõ lốc cốc. Nhưng trâu bò chẳng bao giờ đi lạc. Người Mường đã cúng vía rồi. Nhà nào cũng đắp một ụ đất trộn muối để trâu bò liếm. Khi mặt trời đi ngủ sau dãy Pù Luông, đàn bò lại khua mõ về làng. Chúng nhớ cái mặn ở cửa chuồng. Nếu trâu bò nào đi lạc, thì nhờ thầy mo cúng ma. Lấy vôi vẽ lên cái cối đá úp ngược, kiểu gì trâu bò cũng mò về. Mười năm nay Tình đã đi, như con trâu xấu vía không tìm được đường về nhà.

*

Nhà lão Cường làm nghề lái trâu bò đã mấy đời nay. Cường là tên con trai lão. Anh này đang làm kiểm lâm ở Mường Cao. Cứ đến phiên chợ trâu bò, lão Cường lại xuống chợ. Cái nghề lái trâu thường mang tiếng xấu. Thật thà cũng lái buôn trâu. Nhưng lão Cường được dân cả mấy Mường kính trọng. Con trâu là đầu cơ nghiệp, nhà nào cũng muốn kiếm một con trâu tốt để kéo cày. Nhà nông gom góp cả năm mới có tiền mua một con nghé. Họ đến chợ Châu thì tìm đến lão Cường. Lão là bậc thầy tướng trâu.

Anh em nhà Hổ, Báo đi tù về, có số má nên xưng vương xưng bá ở chợ Châu. Họ làm đại lý gom trâu bò cho một người ở dưới thành phố. Hai anh em nhà Hổ, Báo ở trần, người xăm đầy hình chùa chiền, rồng phụng. Mặt đầy sẹo lúc nào cũng đỏ gay vì rượu. Dân bốn Mường xung quanh sợ lôi thôi nên không dám dây vào hai tên này. Nhiều người bán trâu bị ép giá mà vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt.

Một lần lão Cường xem tướng trâu cho một cặp vợ chồng trẻ, một con trâu nái tơ, đúng tướng: Trán nồi đồng, sừng cành ná, dạ bình vôi, mặt ốc nhồi. Lão Cường ra giá cao. Gấp rưỡi giá nhà anh em nhà Hổ, Báo. Tay Hổ gièm: Hàm nghiến, lưỡi đốm hoa cà, vểnh sừng, tóc chớp cửa nhà không yên. Hổ, Báo đưa mắt với lão Cường ra hiệu. Lão Cường bấy lâu đã nghe tiếng anh em nhà Hổ, Báo. Là một thầy tướng trâu có uy tín mấy đời. Lão lấy hai tay mở miệng trâu. Con trâu nái có hai hàm răng đều tăm tắp, chiếc nào chiếc nấy không mẻ một ti. Lão Cường nói con trâu này quý tướng: Mồm gàu dai, tai lá mít, đít lồng bàn, chân đi lắc lẻo ngàn vàng cũng mua. Cuối cùng anh em nhà Hổ, Báo cũng không mua được. Lão Cường vì lương tâm nghề nghiệp, không nỡ để một con trâu tốt thế phải vào lò sát sinh. Nhưng anh em nhà Hổ, Báo không chịu yên, tay Hổ nắm lấy cổ áo lão Cường, quát:

Đất có thổ công sông có hà bá. Lão biết ai không?

Lão Cường đã bảy mươi tuổi già yếu, run lên trong bàn tay như gọng kìm của tay Hổ. Tay Báo cầm mã tấu sáng choang đứng bên, mắt gườm gườm, mắt vằn lên những tia máu đỏ. Dân chung quanh tản ra, ai cũng sợ đầu không phải, phải tai. Lão Cường trấn tĩnh nói:

- Thuận mua vừa bán. Các anh định hiếp đáp người ta à?

Tay Báo nghiến răng:

- Thằng già này láo.

Nói rồi hai anh em nhà Hổ, Báo lột quần lão Cường. Bốn bàn tay nâng lên, dí phần bộ hạ của lão vào dưới đuôi con trâu nái tơ, vừa dí vừa la lên: Hiếp này, hiếp này. Bất thần còn trâu sổng thừng rống lên. Sự sợ hãi của con trâu nái làm đám trâu đực trong chợ đồng loạt phát rồ. Chúng chạy tứ tán. Gặp ai húc người nấy. Đến khi lũ trâu dừng lại. Lão Cường chỉ còn thoi thóp trong vũng bùn giữa chợ.

Lão Cường ốm liệt giường. Nước mắt cứ chảy ra. Hàng xóm, bạn hàng, những người đã được lão mua trâu đến hỏi thăm nườm nượp. Lão không tiếp ai cả. Mặt quay vào vách. Mắt lão dài dại. Thi thoảng lại nấc lên. Thầy mo qua cúng ba ngày ba đêm. Lúc hết bài cúng, lão không nấc nửa. Thầy mo lại xem, tay chân lão đã lạnh. Mắt lão đã mở trân trân. Lão đã về với Mường Trời với nỗi oan ức.

*

Hôm đó, từ chợ về, Hường và Tình chả ai nói gì. Lão Cường cũng ở cùng bản Sanh. Mấy hôm sau nữa xảy ra một vụ án mạng. Tay Hổ bị đâm chết tại chợ. Người gây ra án mạng chính là Cường. Công an có lệnh truy nã, nhưng không tìm thấy Cường đâu. Cả mấy Mường ai cũng ghét anh em nhà Hổ, Báo. Việc Cường giết chết tay Hổ là thay trời hành đạo, trả thù cho cha. Nên việc truy tìm Cường rất khó khăn.

*

Tình vẫn lên đồi săn chuột nứa. Đấy là một năm lạ kỳ. Cả mấy đồi nứa làng Sanh tự dưng héo quắt. Hoa nứa, hoa luồng nở đỏ, rồi kết trái cả mấy Mường.

Tiếng xắc bùa vẫn vang lên bên hiên nhà sàn. Tiếng cồng chiêng bing boong, nhưng trong Tình có nỗi buồn không thể tả. Lũ chuột nứa bỏ đi đâu hết. Tình bẫy mấy đêm mà chẳng được con nào. Chuột từ đâu về cắn phá ruộng nương. Thầy mo lại thắp đèn mấy đêm cúng hạn. Con ma ác  hoành hành. Lòng người ác quá. Tiếng xường tìm bạn xuống xề buồn da diết. Mưa xuân mà giá lạnh, sương muối phủ lên cành cây. Sương độc. Hoa mận hoa mai vừa đậu quả thì rụng hết. Người già nói, mụ Dạ Dần buồn lòng người, mụ khóc. Rồi xường cũng bỏ người, bỏ Mường Trung mà đi thôi.

*

Mùa Xuân đấy, Hường được lên ti vi.

Người dẫn chương trình hỏi Hường:

- Em có ước mơ gì nếu thành hoa khôi?

- Em ước lòng người đừng ác nữa, để mùa xuân, tiếng xường còn mãi với Mường.

Có cả hai giọt nước rơi trên má Hường. Trên gương mặt như đóa hoa mai, dưới vành khăn pươn khau tinh khiết.

Năm đấy Hường đoạt giải hoa khôi.

Tháng sau xảy ra vụ hoa khôi xứ Mường bị hiếp dâm.

*

Tình tỉnh dậy khi thấy trước mắt mình là một vạt đồi đầy hoa đào hồng và hoa mận trắng như bông. Mới chỉ tháng mười, mà mùa xuân đã đến trên Mường Cao.

Lần này lên đây công tác, Tình đi tìm đối tác cung cấp rau sắng và chuột nứa dài hạn cho công ty. Nhưng cái chính nhất, là Tình muốn gặp một người.

Mấy lần Tình đi qua ngõ. Chỉ có nan nứa để trước nhà. Cành cây làm dấu đã khô, còn trơ một cành đen trụi lá. Chả biết chủ nhà đã đi đâu.

*

Tình bất giác nhớ lại ngày xảy ra vụ án. Lúc Tình đã bẫy chuột nứa phía đồi, có người chạy ra báo tin Hường bị hiếp dâm. Tình đứng như trời trồng. Rồi vung dao quắm chém nát mấy cái bẫy chuột. Chém nát cả mấy bụi nứa vừa mọc măng. Chém nát cả hòn đá ven suối. Mặt đá lì ra tóe lửa. Bàn tay Tình chảy máu. Tình ngồi khóc hu hu, khóc như một đứa trẻ được mẹ đưa đi chợ lần đầu bị lạc. Khóc mãi cho đến khi mặt trời đã trốn xuống dãy Pù Luông. Dòng suối chảy róc rách dưới kia là nước mắt Tình. Khóc rồi lòng Tình khô cạn, rỗng không, như ai lấy dao khoắn khoét vứt bỏ đi. Tình yêu của Tình dành cho ún Hường đã cạn. Một cảm xúc lẫn lộn giữa yêu và ghét. Tình chưa cắt nghĩa được. Cho đến hôm nay, Tình đã sỉ vả mình là kẻ khốn nạn.

*

Khi Hường là hoa khôi, có bao nhiêu người săn đón. Có cả con trai chủ tịch huyện, ông chủ tiệm vàng phố Châu. Tình đã giận Hường. Hường hết đi với người này làm công tác xã hội, lại đi với người kia thăm kẻ khó. Hường giờ một bước lên tiên. Mấy lần Hường vào rủ Tình đi học mà Tình trốn không đi. Hường một mình lọc cọc đạp xe mười mấy cây số. Đấy là buổi chiều chia tay lớp, Tình uống say khướt. Mặc cho Hường chụp hình với người này, người kia. Đám con trai từ mấy xã lên xem mặt bằng được cô hoa khôi. Hường đưa quyển lưu bút cho Tình. Tình chả thèm nói, cầm lấy đút vô cặp, rồi lại uống. Hôm sau Tình đi bẫy chuột, chả thèm mở quyển sổ ra coi.

*

Lệnh truy nã tìm Cường mấy tháng mà chả tìm ra. Người ta đồn Cường đã trốn qua Lào. Vụ án hiếp dâm đã xử mấy phiên, nhưng vẫn tuyên tên chủ tiệm vàng vô tội. Hắn có bằng chứng ngoại phạm. Hường nói có nhân chứng. Nhưng nhân chứng là ai Hường không nói được, chỉ khóc. Bữa đấy có người đã thấy, người đó còn giúp đưa Hường về tận nhà.

Bữa xử phiên giám đốc thẩm, Cường lù lù có mặt, mang theo vật chứng là chiếc ví của thủ phạm bỏ quên. Anh là nhân chứng duy nhất ở đồi sa nhân. Nơi tay chủ tiệm vàng đã hiếp dâm Hường. Chiều đó, Hường đã từ chối lời ngỏ yêu của hắn. Hắn không những tức giận mà vẫn tươi cười đòi đưa Hường về tận nhà. Đến chỗ khuất người hắn giở trò. Cường trốn bấy lâu ở chòi coi nương gần đấy, thấy tiếng kêu la thất thanh thì chạy ra. Khi đến nơi, thủ phạm vùng bỏ chạy, nhưng Cường đã thấy mặt.

Cường đã có thể trốn đi biệt tích, trốn lên Mường Lào, hay Mường Phạ Giới. Nhưng vì sự công bằng cho ún Hường, Cường đã không đi. Cường bị kết án tù mấy năm vì tội ngộ sát.

*

Tình lấy quyển sổ ra xem. Quyển sổ là quăn bìa. Tình đã xem hàng nghìn lần dòng chữ nắn nót, hàng nghìn lần như có bàn tay ai nắm lấy tim Tình vằn vò bót nghẹt. Hường viết, mãi mãi chỉ có Tình trong trái tim Hường, mãi mãi.

*

Tình núp ở dưới gốc cây ba đậu. Những sợi khói vừa bốc lên, mỏng manh hòa vào trong sương chiều. Một giọng xường ấm áp, người nam đối đáp với người nữ vọng ra từ cửa sổ nhà sàn. Tiếng trẻ con nô đùa. Mười năm rồi, Tình không quên, giọng xường của Cường. Giọng xường của ún Hường.

Tiếng chó sủa dồn. Vội vùi cuốn sổ dưới gốc ba đậu, Cường chạy một mạch xuống đồi như ma đuổi.

Chắc giờ vẫn còn kịp xe về lại thành phố.

Nguồn: Văn Nghệ

Từ khóa
Chia sẻ

Tin khác

0 bình luận

Bình luận

Email sẽ không được công khai trên trang.
Điền đầy đủ các thông tin có *