GIỚI THIỆU TRANG THƠ CỦA NHÀ THƠ MINH HIỀN
THƠ MINH HIỀN
NGƯỜI ĐÀN BÀ BỊ ĐẺ THUÊ
Người ta không lấy trứng của cô
và không cấy giọt máu của người đàn ông lạ hoắc
bằng phương pháp sinh học
bởi cô có mầm sống của chủ mình rồi.
Người ta canh từng giờ đứa bé sinh sôi
Người ta kiểm soát được tình yêu của cô và đứa bé
Người đàn bà ấy nói với cô chắc, khẽ
Khi thằng bé rời khỏi bụng cô
không được bú giọt sữa nào.
Điều ước làm mẹ, chợt cô thấy nôn nao
một giọt sữa cũng gây tình mẫu tử
Họ còn chọn cho cô ngày sinh đủ
để cô khỏi phải đau
đau là ngấm là khắc cốt ghi tâm.
Căn phòng trống không đau đớn âm thầm
Đứa bé bị mang đi, nó chỉ là vật chứa trong bụng
Người đàn ông ấy
cũng chẳng nói với cô một lời cho đặng
Cô thèm một bàn tay nhỏ xíu sờ lên ngực mình.
Tưởng tượng tiếng gọi mẹ ơi!
Muốn đôi môi kia nuốt từng giọt sữa
Bầu vú nhức căng - cuộc đời sấp ngửa
Một khối tình mẹ vẫn tuột khỏi tay!
NGƯỜI ĐÀN BÀ
NGỦ NGỒI TRONG ĐÊM
Người đàn bà ngủ ngồi trong đêm
lưng tựa vào bức tường chông chênh quá đỗi
phía trước mặt là đêm vời vợi
tai cứ nghe tiếng ngáy của chồng.
Bao năm ròng
chỉ ngủ ngồi tựa vào bờ vai có không
để tạm yên lòng qua mùa đông.
Hắt hiu ngọn nến!
Đêm ngủ ngồi nghe tiếng mưa hổn hển
Từng giọt thời gian nặng chặt âm u
“Con thạch sùng nấc nghẹn như tiếc mùa thu”
Bọn mọt giường ăn tiệc gỗ nát đêm ngọt thế
Còn cái đinh thì ế
chẳng đóng lên tường treo năm mới lên.
Lạt thì mềm, mà buộc gì cũng chẳng chặt
Vòng kim cô trói nỗi buồn lật đật
Trăng cứ suông đối diện với người
Người đàn bà ngủ ngồi trong đêm… Chơi vơi!
ĐÊM MÒN
Người đàn bà đong giấc ngủ đông
trong hai mảnh chăn trên chiếc giường đầy kỷ niệm
Đã từ lâu!
khâm niệm một cuộc tình.
Người đàn bà chỉ biết lặng thinh
Đêm nghe tiếng ngáy đều trong chiếc chăn cạnh mình nhức nhối
Căn nhà chật chội, tình người chật chội
Còn lại mấy mét vuông nhà là rộng bao la.
Muốn xòe tay với những diết da
Mà đành lòng lạnh câm trong gang tấc
Đêm mòn đêm... Tỉnh giấc
Ký ức ùa về - chát mặn tháng năm qua.
Đầy những xót xa
Nước mắt tràn rơi trên chiếc gối nhỏ
Cúi xuống như ngọn cỏ
Ngọt ngào trong vạt đất vườn ươm.
Được kiểm chứng là người đàn bà tinh tươm
Vẫn chưa yên, khi chưa cao hơn ngọn cỏ
Đêm mòn đêm… vò võ
Người đàn bà lặng thinh trong đêm!
NGƯỜI ĐÀN BÀ
ĐANG CHẠY TRỐN MÙA THU
Người đàn bà đang chạy trốn mùa thu
Những âu lo từ lâu dồn về phía trước
Vết chân chim hằn lên trên khóe mắt
Cả yêu thương cũng lẩn khuất đâu rồi.
Người đàn bà gồng gánh trái tim
cho trọn vẹn một người
như nhạc trưởng chỉ huy mà đàn con là nhịp phách
Trăm con suối đổ về sông bao điều ngóc ngách
Rót vào tim người từng giọt, từng giọt thương yêu.
Người đàn bà cứ dần đi về phía phiêu diêu
Giọt tháng năm là cơn bão lòng có cớ
Hai phần ba cuộc đời chẳng được yêu thương
giờ chẳng còn mấy thuở
chỉ ngực mh nghe như tiếng mưa rơi
Trốn làm sao được thu và gai góc cuộc đời
khi mỗi năm lại thêm một tuổi
Giờ tiếc thương những dại khờ nông nổi
Thu cứ phải về, thu dận dỗi với xuân đi.
CHUYỆN CHIẾC GÓI ÔM
Sao trên giường anh
lại có chiếc gối ôm và chiếc mền chăn đỏ?
Anh làm bạn với nó tự bao giờ?
Có phải tình cờ
hay anh muốn yên bình trong từng giấc ngủ
Em cứ tưởng với anh thế là đủ
Chẳng có lý gì vàng với thau lại lẫn lộn đến ngu ngơ
Có những đêm anh khục khoặc ho
và nói trong mơ những gì chẳng rõ
Khát lắm rồi anh uống đi cho bõ
những ngụm nước ngọt lành em thường rót đấy thôi.
Sự chia xa bấy lâu đã quen rồi
em cứ tưởng với anh thế là đủ
và mọi việc đều là cũ
cơn cớ gì anh bỏ chiếc gối có vị của em.
Khuya lắm rồi nhờ ánh đèn đêm
em thấy anh mang kỷ niệm ra khóc
tiếng xuýt xoa lắp bắp
chỉ Chúa mới biết rằng anh đang ước gì đây.
Kỷ niệm đong đầy nhích dần đến từng giây
có làm anh tự tin và xám hối
ngủ đi anh khuya lắm rồi nói gì với gối
Trái tim em hóa đá mất rồi.
BÀN TAY EM BÀN TAY ANH
Anh nói nhiều về đôi bàn tay
Anh đang dắt mùa thu lên đỉnh dốc
Em và anh có một thời khó nhọc
Đất nước gồng mình gian nan như mẹ như cha.
Am Ngọa Vân ở tít tầng trời xa
Nơi Trần Nhân Tông hóa Trúc Lâm Thiền đạo
Đi trong mây, bạt ngàn hoa thông đàn thơm thảo
Tiếng đàn trời, nghe như tiếng Phật trong tâm.
Anh đang nghĩ gì khi mình chẳng con xuân
Dốc thì trơn, gió mây vần vũ
Thác trên cao, có xóa sạch lối mòn cũ
Áo anh khư khư giữ mãi lớp bụi trần.
Giá mùa xuân đừng héo úa tình xuân
Mùa hạ đừng chang chang nắng
Giá mùa thu đừng khô khan tĩnh lặng
Mùa đông về đừng heo hắt, hắt hiu.
Anh dắt tay em bao lần nữa, bao nhiêu?
Đá cứ lăn hồn hoang, tâm xối xả
Bốn bàn chân có vững đâu, muốn ngã
Hoàng hôn xuống rồi, vớt vát chút miền yêu.
Ngọa Vân đỉnh trời vi vút thông reo
Mùa thu đang leo lưng chừng dốc
Người đàn bà đến bây giờ mới được anh dắt
Trái tim bất chợt rộn ràng, thổn thức chơi vơi.
Ánh mắt ước ao, khao khát của mỗi người
Chỉ em mới biết lòng tay anh lỏng chặt
Thương bàn tay có bao nhiêu ánh mắt
Họ nghĩ gì… Bàn tay em, bàn tay anh.
NGÔI NHÀ KHÔNG CÓ CỬA
Áo anh chẳng buột khuy ở thảm cỏ nhà người*
nhưng chìa khóa trái tim
vội trao cho ngôi nhà không cửa.
Gian bếp không đỏ lửa, chỉ rặt những đồ ăn nhanh.
Người ta mang đâu về những thứ lạnh tanh
Mọi vật bán mua dân gian quen gọi là kể chợ
Ngôi nhà cửa không, vào ra kín hở
là chỗ trú chân của những kẻ ở thì.
Anh buộc em vào một bản kết hôn rất lâm ly
chỉ một mình anh không tuân theo
điều luật trong trang giấy
vì muốn ấm êm, em thấy mà không thấy
Mặc hồn anh du ngoạn
trong ngôi nhà không cửa của anh.
Cỏ dại mọc nhanh
che khuất lối anh về ngôi nhà có cửa
nơi tháng năm thắp lên tình yêu đỏ lửa
giờ tiếc thương mình, một đời dại dột hóa u mê.
____________________
*Ý thơ Việt Hưng
BẢN HÔN THÚ THÂM NIÊN
Người đàn ông
có là mặt trời cũng chẳng nóng mãi được đâu
càng về đêm càng nguội lạnh.
Người đàn bà như trăng thu cận cảnh
lại bước ngược nhau giữa một con đường.
Vai người đàn bà lạnh gày dúm dó bờ thương
Ngần ấy năm giờ theo sông ra biển
Sao quả phụ chiếu vào nơi chính diện
Bản kết hôn tròn trịa có thâm niên.
Họ cứ bước ngược nhau cứ thản nhiên
Bước chân người đàn ông về sau nhanh hơn bước cũ
Rất nhẹ nhàng rũ đi lớp bụi phủ
mặc cái buồn mặc cái bước ngược nhau
Khoảng cách gần – xa đâu lắm mà đau
Sau niềm vui là nỗi buồn vành trăng khuyết
Chiều buông dần hoàng hôn khánh kiệt
Người đàn bà với bản hôn thú thâm niên.