GIỚI THIỆU TẬP THƠ MỚI CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN ĐÌNH MINH-HẢI PHÒNG
THƠ NGUYỄN ĐÌNH MINH
TỰ THOẠI CÙNG TỔ QUỐC TÔI
I
Đất nước của tôi,
Đất nước của những người bình dân như cây cỏ
Bên mép biển, bốn mùa rung tiếng gió
Máu chưa dừng xói buốt dưới trời xanh
Tóc bạc bết mồ hôi bao vai gầy góa bụa
Trắng lẻ ngàn đêm dông bão rập rình.
Hưng Đạo Vương muốn từ giã chiến tranh
Ném đao vào sóng Lục Đầu Giang
Hồn đao chiến vẫn tụ xanh cồn bãi
Lê Lợi buông trả gươm thần
Nỗi ưu tư không tan, Rùa Vàng vẫn nổi,
Chưa được hóa thân những cọc gỗ Bạch Đằng
Bởi biển vẫn ngàn năm kêu tức tưởi
Sóng thúc dưới trời cháy ruột những hải đăng…
Chân đất, đầu trần trong nắng lửa mưa giông
Đất nước như con thuyền neo bên bờ bão táp
Đất nước như mẹ ta truân chiên, áo bạc
Sáng gạt lệ đưa chồng về Nam,
Chiều thắt lòng tiễn con lên ải Bắc
Đêm não ruột chia đôi giọt nước mắt
Chia đến suốt đời, chia đến cạn khô...
Và buổi sáng nay tóc trắng hóa bà
Lặng nhìn cháu lên đường ngăn biển động
Những ga tàu, bến xe, bờ cảng
Khoảng không gian nào không đẫm nỗi chia ly
Giọt nước mắt trong hồn lặng lẽ chia ba.
Niềm tự hào, nỗi xót buốt tụ trong ta
Trong đất nước có trái tim sinh huyền thoại
Hồn nâng bầu trời, xác làm cốt đất
Máu tô hồng hai tiếng Việt Nam.
Đất nước thời nào cũng quằn quại hồi sinh
Cũng sống lại từ trong lửa máu
Nửa dân tộc là vọng phu hóa đá
Một nửa hành binh ra chốn sa trường
Không đếm được bao nhiêu người không trở lại
Trên những bàn thờ
Nghi ngút khói hương thơm…
II
Từ xương máu cha ông đóng vàng trong lịch sử
Tiếng khóc chào đời đã tiếng Việt Nam
Con muốn làm niềm tự hào mà chẳng tựa vào gươm
Tổ quốc không còn mỏng manh treo trên đầu ngọn súng.
Mẹ ơi, khát vọng của con có phải viển vông
Khi bao đất nước quanh ta cũng có niềm tự hào riêng của họ
Không quá nhiều máu xương để dựng thành lịch sử
Mỗi sớm mai bình minh không súng nổ
Chiều ríu ran tiếng trẻ
Những người vợ ngả vào vòng yêu nồng ấm hơi chồng
Đêm huyền nhung chở giấc mơ cập bến hoa hồng?
Cha ông đã hòa hiếu ngàn đời để tránh họa xâm lăng
Nhưng sóng dữ từ lòng tham quân thù muốn nhấn chìm ta,
Bắt ta phải chết.
Hạnh phúc thật ở cuộc đời không hồi sinh như cổ tích
Độc lập, tự do tính bằng khoảnh khắc
Làm sao có thể yên lòng?
Dân tộc ngàn năm ngời sáng nhân văn
Nhưng tổ quốc vẫn bi hùng trong vòng quay lịch sử
Sau chiến thắng vẫn vụn rời làng xã
Lũy tre có thể thành thơ
Nhưng khó trở nên vách sắt thành đồng.
Hôm nay, khi những đường kinh vĩ tuyến bị xóa tan
Bởi những lớp sóng thần
Con đê xưa hóa mỏng manh quanh hình chữ S
Khi quyền lực mềm Đông Tây tràn vào như gió độc
Dường như quá đơn côi tiếng độc huyền cầm?
III.
Con hiểu, vì nỗi niềm chinh chiến trải ngàn năm
Mẹ mong đợi đá mềm, trông cho chân cứng
Nhưng những cọc gỗ cắm trong lòng sông biển
Lên tiếng nhắc ta hiểm họa trường tồn
Máu Mỵ Châu buốt đỏ Cổ Loa Thành
Sừng sững cổng cố đô Hoa Lư đứng canh phương Bắc
Vó ngựa chiến còn dồn rung trong sử sách
Câu ca dao một thời trận mạc
Vẫn vọng về nỗi não ruột, bầm gan…
Hãy để lửa trong đầu ta bừng lên và vầng trán ta nhăn
Trái tim tự do bay thề hẹn với trời xanh
Ta hãy tựa vào ta, tìm con đường riêng ta bước
Nơi lòng dân là chiếc nôi vị tha, chở che
Là cốt hồn đất nước
Thương quý giọt máu đào để Tổ quốc quyết sinh.
Người có dám bắn vào
Những quanh co hiểm trở ở trong mình
Đốt cháy những vùng khuất nấp
Lột bỏ từ trái tim những u bướu bầy nhầy xác thịt
Và thanh tẩy đêm lòng bằng ánh bình minh?
Tổ quốc ơi, con không muốn đón người từ cõi chết hồi sinh
Tổ quốc ở trong con có trái tim tự cường ngạo nghễ
Lưng tựa dãy Trường Sơn
Chân trụ vững trên ngàn dặm bể
Mắt dõi xa xăm, hiên ngang với muôn trùng
Như vầng mặt trời rực sáng từ Đông.
HÃY GHÉ PHA ĐIN
Nơi tiếng hú bắc thang nối trời với đất
Pha Đin,
Đường bụi đỏ vòng vo như chỉ rối
Ai buông trên thổ cẩm sắc chàm
Tiếng vó ngựa vỗ vào sương bậm bịch
Lưng đèo đổ trắng Hoa Ban.
Pha Đin, một thời thành đường đi đánh giặc
Bước đoàn quân đè núi ở trong mây
Vòng bánh xe thồ cướp thời gian vượt dốc
Vận nước đặt trên những cặp vai gầy
Trang sử viết về những ngày hoả tuyến
Còn đẫm mồ hôi và vệt máu bầm
Hồn Việt mỗi cung đường ra trận
Kiêu hãnh ngời ngời trong những tiếng thơ rung
Nơi trái tim vì yêu tin đã hoá thành thần thánh
Nâng tổ quốc bay lên từ máu lửa chất chồng
Vang dội quân reo Điện Biên giờ thắng trận
Đồng vọng tiếng trầm
Từ gió Pha Đin.
Hoa ban ơi còn những gì chưa kể
Về nỗi đầy vơi trong chóp đỉnh sa mù?
Còn ta trách mình để cơn mơ bé nhỏ
Che khuất vòm trời lấp lánh những ngày xa.
Chập chùng núi, mịt mùng rừng
Và đặc trời bom giặc…
Mạch đường vẫn băng xuyên như máu phải về tim
Nếu ai đó còn băn khoăn về tình yêu tổ quốc
Xin một lần hãy ghé Pha Đin
YÊN TỬ MÂY TRẮNG BAY
Nghìn thế đá xây đỉnh nơn Yên Tử
Một dáng thiền còn trụ giữa mây thiêng
Xuất thế hay nhập thế?
Vẫn đinh sinh tuệ*
Để cỏ ảo huyền, xanh biếc Ngọa Vân Am
Nơi đây, người từ giã ngai vàng
Rũ bỏ quyền năng như là hư ảo.
Về với bản thể, nhất nguyên uyên áo**
Nghe tiếng đất quằn quại xé mình sinh hạt gạo
Nỗi nhân gian nát lòng vì dông bão táp xô.
Về với nguồn xưa,
Cửa Phật gõ mõ là tụng, thỉnh chuông là niệm
Kê dưới chân mình tham vọng quân vương
Gông một trái tim có thể bất ngờ thành núi lửa.
Tìm đức tụ sinh giữa cõi vô thường
Bỏ làm vua, nhất thời một việc chăn dân
Chọn tâm Phật thu ngoại cảnh vào nội giới
Trăm năm, ngàn năm...
Nơi trập trùng thâm u Yên Tử núi ngàn
Bao luận bàn khi hữu hình, lúc vô sắc tướng
Lẽ luân hồi sinh tử nhân gian vô lượng
Vận nước nắng mưa, hưng phế thế thời
Bát ngát đỉnh trời
Vẫn trắng mây bay.
----------
*Đinh sinh tuệ: yên tĩnh sinh sáng suốt (Lê Quý Đôn)
** Kinh điển Ấn Độ giáo “uyên áo" nghĩa là được "bề trên khai mở cho thấy".
ĐOM ĐÓM ĐÊM CỔ LOA
Những con đom đóm bay ngẩn ngơ đêm Âu Lạc
Đom đóm muốn tìm gì
Nơi thành Cổ Loa một thời tự đựng trong mình cơn bão
Hình xoắn ốc.
Nuôi một tình yêu mong manh như cầu vồng bảy sắc
Tan nhanh
Hóa thành những cơn mưa xác chết.
Tin một lời thề lọc lừa viết vào gió rỗng
Để ngàn năm đánh mất trời xanh?
Đất nghiêng xiêu những chiếc cờ tang bằng lông ngỗng
Phơ phất đêm đá không đầu
Vô hồn Bách Việt ?
Những con đom đóm đêm về Cổ Loa Thành
Vẫn không soi thấu giếng sâu
Thăm thẳm hố đen tích mưu đồ hung hiểm
Thành cao xây bằng phép màu thần thánh
Ngạo nghễ kiêu hùng
Vụn rời...
Trong cuộc vui bốc hơi men tự mãn
Nỏ thần hóa thành củi vụn
Khi quá say sưa... lơ đễnh một nước cờ
Trái tim uống bùa mê
Làm miếng mồi ngon trên bàn tiệc máu.
Đom đóm có phải hồn ngọc Mỵ Châu nát rã rời
Bay về từ đáy đại dương
Khi vó ngựa Triệu Đà chuyển binh đao theo hướng bể
Hay những mảnh vỡ của trái tim An Dương Vương ứa lửa
Soi đọc lại bài vỡ lòng lịch sử
Thổn thức nỗi buồn
Dẫu nghìn kiếp hóa rồi vẫn u uẩn chưa tan ?
TRÀ ĐÊM HỒ NÚI CỐC
Đất uống trăng và đắng chát nhuộm lá chè màu lục
Nắng sương chan nỗi cơ hàn đọng vị kết hương
Em hoá than hồng, đêm rét thấu Thái Nguyên
Ta lãng đãng say hương chè
Để tự giắng tơ tình Hồ Núi Cốc…
Những lá chè mọc sóng đôi bị ngắt
Đâu lá chồng, lá vợ ?
Đâu chàng Cốc, nàng Công?
Thân xác rã rời, nát tan vì chà xát.
Những mơn mởn vón đen thành khô đét
Bao căng tràn thiêu lửa hoá quằn queo…
Em tủm tỉm chế trà, nước ấp úng sôi theo
Chút bùa mê lúng liếng vào trong ấy
Đêm đỏ má, làn hương thơm sống dậy
Bầm dập nỗi đau chè
Tan thành nước ngát xanh trong
Một chút chát bâng khuâng,
Một chút đắng buồn thương
Còn vị ngọt đê mê đọng nơi cuống lưỡi
Ta uống lửa nồng, uống giọng em cười nói
Hồn trà phiêu diêu mặt đất hóa thiên đường.
Cứ ngỡ rằng tan chảy chẳng còn vương
Trong vòm họng sáng đèn xua bóng tối
Như nước chảy, mây bay, như gió thổi
Giữa cõi người
Từng chớp mắt hồi sinh?
KHÈN MÈO NGHE DƯỚI ĐÊM TRĂNG
Những âm thanh u uẩn ở lưng núi
Cô độc lang thang
Theo những nẻo đường mòn…
Chảy trắng tóc sương thẫn thờ trôi nổi
Đầm đìa ngực đỉnh Hà Giang.
Vắt âm thanh vào ngàn năm thời gian
Phiêu lạc mây bay cuối trời run rẩy
Xao xác vàng phai mùa lá
Tướp máu bước chân Mèo.
Có gì như tức tưởi không gian
Niềm hoài vọng ngàn xa mây mù che xứ sở
Nỗi tha hương nẫu bầm ruột đá
Dội buốt lòng thác đổ
Tiếng hồn tê tái Hmông…
Có những ngày nắng đồ chín mùa nương
Sắc Mèo nở muôn màu xuống chợ
Chung chiêng yên ngựa
Nhấp nhánh sợi cầu vồng
Hoa nhờ gió gửi hương tìm bạn
Rủ tiếng khèn dìu dặt đi theo.
Đêm hồi hộp, thầm thì, sao cài ngang tóc núi
Chân cầu thang mòn gót trai Mèo
Cây khuya rừng kết cầu ân ái
Túi hạt tình trong tiếng khèn anh để lại
Trăng đã vẹt rồi
Em có nhận ươm gieo?
Chập chùng Hà Giang những đỉnh đá tai mèo
Có giai điệu mê lòng và vực âm xót buốt
Hồn mây bay,
Xác núi chìm,
Tiếng khèn thì trầm đục
Dấu những điều gì day dứt không nguôi?
TRÔI TRONG ĐÀ LẠT
Chạm Đà Lạt
Gặp câu thơ của Hàn như vệt mây treo trên vách đá
Trăm năm còn đẫm những nỗi niềm
Rủ trái tim vào suối reo, vào sương giăng lối cỏ
Giữa rì rầm câu chuyện ngàn xanh
Thơm lành lạnh tiết thu Bắc bộ
Gió thả lưng đèo
Dắt hồn rừng về se thoảng heo may?
Ngực áo phanh ra hồn bỗng nhiên trẻ lại
Nơi một vùng mơ lạc xuống giữa đời.
Thời gian vùi trong phấn vàng điệp trùng thông cổ thụ
Ngàn hoa dâng hương, khoe sắc ngời ngời
Em không quá nồng nàn thì chắc ta chẳng nhớ
Đỉnh Lang Biang đang gội tím chiều rơi.
Đêm Thung Lũng Tình Yêu vẫn ngỡ ngàng trước lửa
Ngọn lửa nghìn năm đã thiêu đốt bao người?
Vít rượu cháy và mắt em tình tứ
Châm lòng ta khát khao sôi.
Gà rừng gáy le te
Trăng rạn tan trên mặt hồ Than Thở
Không gian vẫn bồng bềnh như rượu hóa hơi
Thuyền dùng dắng trong khói sương mộng mị
Xót nỗi Cam Ly đổ trắng lưng trời…
NGƠ NGÁC PHỐ
Huyện hóa quận, xã hóa phường
Mặc váy ngắn, đánh môi son em thành gái phố
Lũ trẻ xì xồ tiếng tây bồi, nhuộm mắt xanh, tóc đỏ
Cha tìm quán nước vối ven đồng
Gặp vị đắng cà phê.
Ngơ ngác lòng đường…một lũ bò bê
Những sợi rơm vẫn vương mặt lộ
Cầm những bó tiền, dày như tiền âm phủ
Mắt mẹ thẫn thờ
Lòng thắt nỗi âu lo?
Phố mới lên tầng mất dấu những bờ tre
Ruộng đã bán không còn tên làng cũ
Chợp mắt qua đêm biến thành người phố
Tỉnh dậy còn mơ … cót két vó bè!
Vết bùn chua vẫn vàng cáu mặt da
Sáng mở mắt phố ùa đầy nhức mắt
Ngột ngạt giữa chất chồng đồ đạc
Lòng khát khao trắng gió cánh cò.
Từ giã cuốc cày, chưa dứt nỗi đồng quê
Chông chênh giữa bốn bề người xe ồn ã
Con trâu cuối cùng chưa kịp rời khỏi phố
Nằm thần thờ nhai bóng trăng xanh.
Hải An- Hải Phòng 2004