TRANG THƠ TẾT CHÚC MỪNG XUÂN KỶ HỢI CỦA VANVN.NET
Ảnh- Nguồn Internet
TRANG THƠ TẾT CHÚC MỪNG XUÂN KỶ HỢI CỦA VANVN.NET
HỮU THỈNH
TỰ BẠCH
Một ít muối
một ít lửa
và rất nhiều cả tin
Tôi xa quê từ đó.
Hết muối có thể tìm ra muối
Hết lửa có thể tìm ra lửa
Nhưng cả tin không thể xin đâu
Sự cả tin đã làm tôi đớn đau
Tôi nhầm người như va đầu phải cột
Tôi luôn dặn mình đây là lần chót
Tôi luôn dặn mình đây là lần chót
Nhưng lần chót cứ theo tôi suốt cả cuộc đời
ANH NGỌC
SÔNG NÚI TRÊN VAI
(Trường ca - trích)
Kính tặng các nữ chiến sĩ Đoàn vân tải H50, Cực Nam Trung Bộ.
*
Như chiếc cầu bắc qua dòng sông rộng
Họ bắc qua dòng thác xiết chiến tranh
Gửi lại mai sau hình bóng của mình
Những đường nét in trên nền năm tháng
Và lịch sử từ những trang giấy trắng
Sẽ đứng lên cao vút những dáng người.
*
* *
Họ lên đường
Một buổi chiều Cực Nam xao xác lá khộp rơi
Nát vụn dưới chân người như kính vỡ
Từ cửa rừng gió chiều vừa mở
Đã hiện lên gương mặt đầu tiên
Dưới vành mũ lá sen
Bắt gặp một khoảng trời gió nắng
Hố mắt to hõm sâu đôi giếng cạn
Đọng ngàn đêm thức trắng đường dài
Nếp khăn rằn nhàu nát trên vai
Vết quai gùi hằn sâu chín đỏ
Đôi bờ vai nho nhỏ
Đong đầy ngàn cân
………..
*
Họ lại lên đương
Một buổi chiều như thế
Người đang đi cùng thế hệ với tôi
Trong vụn nắng rụng rơi
Chân trời cháy một màu vàng hoả hoạn
Những cánh chim lang thang tìm bạn
Những bông hoa khép cánh qua đêm
Trời cao xanh và êm
Hàng mây bạc nồng nàn như mặt gối
Họ rảo bước đi
Vầng trán chạm vào bóng tối
Lưng quay về phía mặt trời
Những gùi hàng như trái núi trên vai
Những gùi hàng chưa một giây rời họ
Như thể từ thuở nhỏ
Họ sinh ra đã gắn với những gùi hàng
Con gái cao một mét năm nhăm
Quả đạn DK vượt quá đầu nửa mét
Gùi trên lưng sự sống và cái chết
Như Nữ Oa xưa đội đá vá trời
Những người đi cùng thế hệ với tôi
Gùi sông núi trên đôi vai bé nhỏ
Tầm vóc họ lớn hơn chính họ.
NGUYỄN BẢO CHÂN
NHỮNG BÔNG HOA KHÔNG MÀU
Trống rỗng đầy những bông hoa không màu
Yên tĩnh vỡ mùi hương lặng
Gió lắng vào mắt thẳm
Cơn bão ngủ quên trong tóc rối
Sợi sáng náu sau sợi tối
Bóng đêm biết giấu chính mình đi đâu
Trống rỗng đầy hôm qua
Kỉ niệm bặt tiếng
Tháng Tư ngân nga
hương loa kèn
Tháng Năm sen buông nốt lặng
phăng phắc trưa
chong chong nắng
Mùi nhớ quen hơi
ấp môi áo người
Trống rỗng đầy trời xanh
phố nâu
những mặt khóc
nấp sau nụ cười
những độc địa lẩn sau lòng tốt
những giả trá lẫn trong sự thật
những bàn chân đau
trốn trong những đôi giày chật
những hình hài ngột ngạt
tránh nắng
tìm bóng râm ảnh ảo
của bông hoa không màu
Trỗng rỗng đầy cơn bão bật thức
tóc phần phật trên đầu
sợi sáng chen sợi tối
dựng ngược thời gian
lộ mặt cũ nhàu
Trỗng rỗng đầy những bông hoa không màu
đã héo
ta nhặt mùi hương cũ
cất vào ta sâu.
BẰNG VIỆT
RỒI SẼ TỚI
Rồi sẽ tới một thời em mỏi mệt
Khi nhắp xong vị mặn chát của đời!
Nhưng tôi chỉ nhớ về em trước hết
Ở nét cười tinh nghịch - mắt cùng môi...
Rồi sẽ tới thời em khinh bạc nữa,
Khi đủ vinh quang, ấm lạnh, chán chường...
Nhưng tôi mãi giật mình vì ngọn lửa
Của hồn em, ngày mới biết yêu thương!
Rồi sẽ tới thời ta cô độc lắm,
Bè bạn thì xa, tri kỷ khó tìm!
Tôi xin được giữ trong lòng lẳng lặng
Khuôn mặt hài hòa duy nhất - là em!
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
GIẤC MƠ THI CA
Ngôn ngữ đi qua em
để thắp một ngọn đèn bình yên
đưa con người vượt qua tăm tối
Âm nhạc chảy qua em
để khơi nguồn một dòng sông
cho con người ước mơ
Đêm nay
trong một căn gác tối Hà Nội
đêm nay bên cạnh một nỗi buồn bị lãng quên
con người mơ thấy em
Khi chúng ta
đi tìm nguồn gốc của thi ca
con người chợt nhận ra
đời sống này chỉ là một cơn mơ ngắn ngủi
trong giấc ngủ dài tối tăm
có tên là cái chết
Nhưng chính sự nẩy mầm của những câu thơ
đã vượt lên cõi chết
như một thông điệp đỏ
của những hồng cầu đang đòi tái sinh
Khi một hạt cát
tìm đường vượt qua cơn khát
của chính số phận mình
nó bị ngăn cản bởi một hạt cát khác
cũng đang tìm đường vượt qua bóng đêm
Cứ thế
những hạt cát cản đường nhau
và trở thành sa mạc
Nhưng nếu chỉ thế cũng không có gì lạ
bởi con lạc- đà - thi - ca
đã từng cõng một cơn khát trên lưng
đi qua bóng đêm
của một cơn khát lớn hơn
để vượt qua hoang mạc
TRẦN ĐĂNG KHOA
VỚI BẠN
Nào ta cạn chén đi anh
Đời người mấy chốc mà thành cỏ hoa
Biết bao thành luỹ quanh ta
Nhắp đi, ngoảnh lại đã là khói sương
Nói gì đến chuyện văn chương
Cánh chim trong bão. Con đường không ga...
Cái thời ríu rít đã qua
Ngày mai còn lại biết là mấy ai?
Nhấp nhô toàn những thiên tài
Cuối cùng thơ vẫn ở ngoài tầm tay
Giữ gìn những gió cùng mây
Đã là mây gió thì bay về trời
Viết sao cho hết niềm người
Uống sao cho cạn nỗi đời đắng cay
Thì thôi còn một chén này
Rồi ra mỗi đứa lưu đày mỗi phương...
TRẦN HÙNG
GIAO THỪA
Mẹ
Xa một ngàn cây số
Con đang nói cùng mẹ đây
Con quỳ xuống tắt đèn
Con nhắm mắt cho tối thêm lần nữa
Mẹ ơi quay lại với con
...
Mẹ đứng trước bàn thờ
Rồi tới ngồi bên lửa
Để đun cho nồi nước nóng lên,
rồi lại đun cho nóng lên
Ngoài hiên
Những bông lửa trên trời đỏ rực
Mẹ chợt nhận ra
Mình còn nhiều đứa con
Chúng ra đi đã lâu mà không về,
sao lại như thế nhỉ
Mẹ ơi
Giao thừa rồi
Con quỳ xin mẹ đây
Xin mẹ uống một liều thuốc ngủ
Rồi nằm xuống - nhẹ nhàng thôi
Thanh thản cho đến sớm mai
Sẽ trở dậy thắp hương mẹ nhé.
LÊ VĂN VỴ
GIÊNG HAI
Mùa màng treo cày bừa liềm hái
Hoa gạo đầu làng đang búp giêng hai
Ngày rỗi rãi nông nhàn lên núi.
Lần tràng hạt giêng hai lên chùa.
Hoa Mai vào chùa vàng sắc cà sa
Xôi oản vào chùa nõn nà da thịt
Lòng ngổn ngang sau mùa lũ quét.
Bỗng thanh tâm giữa suối trong veo.
Lộc lá, cỏ cây râm ran núi, đèo
Mõ Thiền ngực em bổi hổi
Trần thế những ai lầm lỗi .
Lên đây, sám hối với người
Giêng hai nước non cửa Phật
Gương trong vằng vặc nguyên tiêu
Giêng hai nhân gian cửa Phật
Vi vút hồn thông reo.
Giêng hai em xôi oản
Giêng hai em phúc lộc
Bồng Lai em đơm trái.
Bao giờ trái cấm chín bói?
Mùa màng anh!
NGUYỄN NGỌC PHÚ
TỔ QUỐC
Tôi nhìn lên bản đồ Tổ quốc
Màu đỏ của đất lẫn vào xanh cây
Tổ quốc tôi thân thiết bàn tay
Khi xòe ra chảy thành những dòng sông
Khi nắm lại thành chiến hào căm giận
Tổ quốc - nơi địa đầu phía Bắc
Trùng điệp quân đi thế núi chập chùng
Mẹ bồng con hóa đá chờ chồng
Câu thơ khắc ngút ngàn ải Bắc
(Vẫn màu hoa Mận Trắng đến nao lòng)
Tổ quốc ở Trường Sa
Người lính đứng hóa thành cột mốc
Quả Bàng xanh dáng dấp quê nhà
Đảo nổi, đảo chìm vẫn mang màu đất
(Nhớ làm sao xao xác tiếng gà)
Tổ quốc - nơi tận cùng Đất Nước
Mũi Cà Mau xòe rộng cánh chim
Câu vọng cổ theo người đi mở đất
Ánh chớp xanh vụt sáng đầu lưỡi mác
(Tiếng Ong rù rì mật ngọt rưng rưng)
Tổ Quốc!
Mây Trắng bay vẫn một sắc Ba Đình
Dòng người sáng nay vào lăng viếng Bác
Trăm giọng nói, miền quê bỗng hóa thành Đất Nước
Trong sắc đỏ sao vàng - Hồn Tổ quốc bay lên.
VŨ DUY THÔNG
TRÒ CHUYỆN VỚI RỪNG CÂY
Mình về vậy nhé, cây ơi
Mùa xuân đâu chịu đợi người xưa nay
Ở rừng nhớ cánh diều bay
Phố phường thương mảnh trăng gầy rừng thông
Mình về phố chật người đông
Không hờn dỗi bởi chẳng mong đợi gì
Trên trời lững thững mây đi
Trong mây nước vọng thù thì lời cây
Rằng thuyền dù ngại nước đầy
Lá xanh dù ngại heo may lạnh lùng
Đã sông phải chảy một dòng
Đã biển phải chịu mênh mông một mình
Đã cây đừng sợ gãy cành
Đã thông phải gắng tươi xanh bốn mùa
Cheo leo đứng với gió mưa
Đường đèo khúc khuỷu lối mùa xuân sang.
NGÔ THẾ OANH
Ở PHÒNG ĐỢI SÂN BAY
Những cơn áp thấp nhiệt đới bất ngờ
Như mùa xuân quay trở lại
Như mùa thu đến sớm hơn
Những gì ta chờ đợi
Những máy bay im lìm trên đường băng
Chờ cất cánh
Chúng có gì như gợi những giấc mơ
Sâu khuất nơi nào đó trong yên lặng
Dễ hiểu nếu anh đã nhớ đến Saint Exupéry
Bao hoàng tử nhỏ đã rơi trong sa mạc
Bao hoa hồng đã úa tàn
Có điều con người vẫn phải không ngừng khao khát
Anh cũng sắp rời mặt đất
Chiếc vé xanh hành khách quá thông thường
Dù sao anh cũng buồn một chút
Không thể bắt đầu lại nữa rồi. Không thể khác hơn
Thứ lỗi cho anh
Giữa bao ổn định của đời anh vẫn không ổn định
Anh giao động cùng bản chất mũi tên
Chỉ thực sống khi bắn vào vô tận.
NGUYỄN KHOA ĐIỀM
ĐI MÃI VÀO RẶNG NÚI XA MỜ
Đi mãi vào rặng núi xa mờ
Chỉ bắt gặp dông dài thương nhớ cũ
Tiếng pháo tiếng bom xa rồi
Chỉ cái chết là gần gụi
Một đời sống đang qua
Những buổi chiều bối rối
Ai dắt tay ta đi với tình bạn bè
Những ngả đường ồn ã, trang Thực lục xa vắng
Nơi khoảng cách lớn dần trong hồn
Như vầng trăng lúc về sáng
Cũng chỉ mong được yên tĩnh, mỉm cười
Thân thiện bước chân ngày trở lại
Em sẽ nói với ta rằng em yêu anh
Chưa mảy may thay đổi
TRẦN NHUẬN MINH
MAI CHÂU
Bản Lác cây cao
Nhà sàn chênh chênh nắng
Mường Hịch khe sâu khói biếc bay…
Váy áo xập xoè chợ thổ cẩm
Em gái nghiêng ô che nửa nụ cười
Che vòm ngực mởn mởn xanh
Mùa xuân đã đến rồi ! …
Bạn đến từ đâu, ta không biết
Đến đây buồn vui đều tan hết
Vít cong cần rượu là cái bụng sướng ngay…
Con cái nhà ai mà xinh thế
Em ăn xôi nếp thơm mười ngón tay…
NGUYỄN ĐỨC MẬU
CHỢ VÙNG CAO
Nẻo vào phiên chợ quá chon von
Bóng ngựa nhòa sương, tiếng nhạc dồn
Yêu nhau đừng ngại đường lên dốc
Chợ họp lưng trời với núi non
Mùa chín tràn lên từ các ngả
Dưa hồng, mận hậu, tái đào thơm
Trăm cây góp đủ loài hoa quả
Trời thả mây bay góp nắng vàng
Bãi cỏ hoang thành nơi mở hội
Mưa nắng không hề bớt cuộc vui
Áo chàm, khăn đỏ bao cô gái
Ô mở xòe ra những khoảng trời
Em mang câu hát vào phiên chợ
Khuôn mặt che ô giấu thẹn thùng
Tiếng khèn anh thổi say nghiêng ngả
Phiên chợ chờ ai, em biết không?
Rượu đong đầy bát mời nhau uống
Mắt nhìn đồi núi bớt chênh vênh
Người từ các bản, người xa đến
Uống rượu ngồi chung bãi cỏ xanh
Ngồi chung bãi cỏ bao dòng họ
Quây quần đồi núi sát rừng sâu
Bản làng biên giới như gần lại
Con suối từ xưa đã nối cầu…
NGUYỄN BÌNH PHƯƠNG
TƯỢNG ĐÁ CẦM GƯƠM
Tròng mắt lạnh
Lạnh khuôn mặt đá
Bao quyền uy đã rớt xuống bùn
Những cơ bắp căng lên mãi mãi
Mãi mãi không chùng
Người đá kiên gan thành xa lạ
Đứng một mình giữa tịch mịch bao la
Thời gian đổ kềnh trên đầu gối
Qua kẽ tay thế sự nhờn nhợt rơi
Những câu ca lạnh những ngọn triều thần
Mất
Chỉ còn lại gươm và lau lách
Mắt ngó xa xanh
Xa xanh hóa thạch
Biết thương yêu sống dậy ở phương nào
Phương nào nữa chôn vùi giông bão
Này nghe:
Trong thanh gươm đá sẵn có nụ cười
Trong những nụ cười vô vàn gươm sắc.
NGUYỄN THÚY QUỲNH
BUỔI CHIỀU CUỐI CÙNG
Sách đã gọn gàng trên kệ
Sàn nhà sạch bong
Chậu cảnh cuối cùng đã tưới xong
Người khách cuối cùng rời đi sau một lời chúc đẹp
Cầu dao đã dập
Cả tòa nhà cơ quan lặng phắc
Chỉ còn ta với ấm trà vừa pha
Pha trà đãi khách
Khách chưa kịp chờ trà ngấm đã vội đi
Ngoài kia nườm nượp chợ đông
Trăm nghìn âm thanh theo Tết về
Người rẽ lao xao tìm lối
Ta làm chi với ấm trà bé nhỏ
Đang lặng lẽ tỏa hương?
Thanh khiết còn một chút này
Tĩnh lặng còn một chút này
Năm cũ chiều nay chưa qua
Năm mới ngày mai chưa tới
Ta một mình trong nhập nhoạng chiều
luẩn quẩn nghĩ về việc làm sao mang theo, làm sao để lại.
Trà một mình thơm.
Y PHƯƠNG
MẶT TRỜI MẶT TRĂNG TỪ ĐÂU MÀ RA
Mặt trời mặt trăng từ đâu mà ra?
Mặt trời mặt trăng ư!
Vì chúng ta ngước lên mà thành.
BẾ KIM LOAN
SÔNG LẦM
Cứ ẩn mình
để được nhận ra
và bất ổn
vào trái tim nông nổi
qua lặng lẽ thời gian
không gì sánh với
sông lầm
Chưa ấm một ngày đã lại hoàng hôn
Những đồng hoa – những đồng hoa không nở
Đắng cay lặn xuống đáy buồn
Biết rõ là mưa không nhìn thấy con đường
Những đồng hoa không mùa
sông không về mặc áo
BÙI TUYẾT MAI
NGƯỜI ĐẸP TRÊN NÚI
Đàn bà trên núi
Quanh năm địu
Những đứa con
Những mùa hoa mùa quả
Những giỏ bông
Đàn bà trên núi
Tay dắt mình
Đi chân của chồng
Ngủ giấc của con
Đàn bà trên núi
Eo nhỏ
Bắp chân to
Bàn tay to
Đường kim mũi chỉ thắp nên lửa
Những người đàn bà trên núi
Cao
Tròn
Roi rói
Làm hoa nở trắng núi quanh năm
Đàn bà trên núi
Eo nhỏ
Bắp chân to
Bàn tay to
Đường kim mũi chỉ thắp nên lửa
Những người đàn bà trên núi
Cao
Tròn
Roi rói
Làm hoa nở trắng núi quanh năm.
NGUYỄN THỊ MAI
LỤC BÁT-EM VÀ ANH
Như câu lục bát lệch vần
Kê bằng được ý thì vênh mất lời
Như câu lục bát đánh rơi
Hai dòng vương vãi hai nơi mịt mùng
Lại như lục bát quay lưng
Thiết tha câu ngắn, dửng dưng câu dài…
Em và Anh đấy chứ ai
Cặp kè lục bát mà hai nẻo tình
Em thì tất tưởi mưu sinh
Nuôi con bến thực nuôi mình bến mơ
Anh chẳng sớm nắng, muộn mưa
Sương chiều muối tóc mà chưa xuân thì
Người còn thất vận lắm khi
Thơ đành lục bát, lục ... gì cũng thương.
NGỌC LÊ NINH
THƠ MẤT NGỦ
Đêm mất ngủ bên dòng sông vừa chết
Hồn sóng kia lưu lạc ở phương nào?
Nghe cát sỏi đầu thai vào kiếp khác
Mất sông rồi tôi khóc vỡ chiêm bao.
Đêm không ngủ bên cánh rừng sắp chết
Hồn cây đi lảo đảo giữa sương tàn
Nghe ám ảnh những đời ma lẩn khuất
Rừng đâu còn ta đổ xuống mê man
Đêm đói ngủ bên những loài thú đói
Đói rừng xanh, đói sông suối cạn nguồn
Đói mùa sống trong đất trời tàn lụi
Cả muôn loài bên vực thẳm hoàng hôn.
Đêm hết ngủ cá muôn loài hết ngủ
Mắt trợn trừng chúng căn vặn nhìn tôi:
Chính các người gây bao mùa thảm họa
Trái đất buồn đau đớn hóa mồ côi.
Đêm khát ngủ bên mây ngàn khát thở
Cả ngàn sao hấp hối giữa tro tàn
Bầu sinh quyển còn chăng sau tiếng nổ
Đau một trời khói bụi mắt thời gian
PHÚC AN
NHỚ VỀ MỘT NGƯỜI THẦY
Thoắt gần năm chục năm rồi
Măng non cài ngực, đã thời tuổi thơ
Nhớ Thầy thuở ấy tới giờ
Bóng hình Thầy, lắng lời thơ tận lòng
Bảng đen, phấn trắng, phấn hồng
Áo Thầy nâu bạc tóc bồng màu mây
Lớp học sơ tán dưới cây
Tường đất nền thấp, tiếng Thầy ngân vang
Đường hào quanh ngõ quanh làng
Giờ chơi đánh đáo, xếp hàng, nhảy dây
Bao môn học đã qua đây
Thể thao, học hát, hàng ngày vẳng theo
Quê ơi thuở ấy đói nghèo
Ơn Thầy con chữ đã gieo cho đời
Non cao toạ đất in trời
Bước em nương chữ vọng lời người xưa
Biết vần, biết đọc , biết thưa
Muôn điều em biết, nắng mưa... từ Thầy
Tháng năm thuận nghịch, dở hay
Cũng như sáng tối hết ngày rồi đêm
Dù hay dù dở chẳng quên
Cái thời cắp sách, gốc bền dẫn đưa
Ngực còn vỗ trống trường xưa
Bao nhiêu cho đủ vần thơ dâng Thầy
LÊ THÀNH NGHỊ
NGÔI NHÀ
Những đầu đao cong với mái ngói cong
Những tường rêu phong và cầu thang bóng
Hoa trước hiên nhà, mây bay sau cây
Đầu hồi nắng lên, trăng tà phía tây
Những cuộc chiến tranh như đi qua đây
Theo các anh tôi về từ mặt trận
Bản thảo chật căng, ba lô súng đạn
Nắng gió chiến trường, nụ cười loáng nắng
Những ngọn đèn khuya, những bóng người lay
Những trang sách thơm, những tấm lòng đầy
Tôi đã bao năm làm con tằm nhỏ
Tôi đã bao phen thành người giữ lửa
Tôi đã bao lần tiễn các anh tôi
Về những phương nào tôi không nhớ nữa
Rồi đến một hôm tôi như lá cỏ
Trên những lối bùn chen những bước chân
Rồi đến một đêm tôi quên hết cả
Những gương mặt người một cõi nhân gian.
LÊ NGUYỄN YÊN PHONG
TÒ VÒ MÀ NUÔI CON NHỆN
Ru nhện con non nớt còm cõi
Cha mẹ giăng tơ mỏi
Cành khô gẫy
Rơi xuống bờ lở sông trôi
Tò vò suốt đời xây tổ
Tổ cần con nhỏ
Nhện con có mẹ
Mẹ có con trong đời
Ru hời
Ru góc bếp bồ hóng
Cối xay thóc,cối giã gạo
Mẹ cha đi mãi
Nơi lãng quên
Nhện phải ra đi giăng tơ giăng mùng
Ru những cuộc chia ly vương tơ nhện
Ru cái ấm nồng,chớm lạnh
Luỹ tre,làng trên xóm dưới
“Nhện ơi,nhện hỡi…”
Nôi ru,vòng tay ru
Ru chia lìa khổ đau
Ru con thơ ngủ
Ru đời mai sau
MAI QUỲNH NAM
TRONG THẾ GIỚI, THỜI KHẮC ẤY...
Tặng Đặng Hoàng Phước Hiền
Tất cả chuyển dời, tất cả trôi cùng thế giới
anh có em đứng đợi
em như chiếc neo bóng chiều đậu lại
gió mẫn cảm, gió bắt đầu nhuộm sáng
từ ánh sao phương bắc
đó là thời khắc
trong ý nghĩ của em tên anh được nhắc
một dòng tên duy nhất