GIỚI THIỆU CHÙM THƠ LỤC BÁT CỦA NHÀ THƠ TRẺ ĐỖ ANH VŨ
GIỚI THIỆU CHÙM THƠ LỤC BÁT CỦA NHÀ THƠ TRẺ ĐỖ ANH VŨ
Đỗ Anh Vũ, sinh năm 1980, quê Thường Tín, Hà Nội, tiến sĩ ngôn ngữ học, hiện biên tập viên Đài tiếng nói Việt Nam, đã có thơ in trên nhiều báo. Vũ có duyên với thơ lục bát trong trường thẩm mỹ trữ tình giầu cảm xúc và giầu nỗi niềm tự sự. Con mắt thơ của Vũ hồn nhiên và hóm hỉnh trong những bài lục bát cô đọng với thi ảnh khá độc đáo. Nhà thơ Nguyễn Việt Chiến tuyển chọn và giới thiệu chùm thơ dưới đây.
THƠ ĐỖ ANH VŨ
TẮM NẮNG CHO CON
Bế con tắm nắng ngoài hiên
Nghe ban mai thở dịu hiền vào mây
Bế con tắm nắng cùng cây
Xem bao tiếng hót rót đầy không gian
Bế con tắm nắng mùa sang
Giấc mơ còn đọng trên hàng mi yêu
Đời cha nắng gắt đã nhiều
Chi mong con nhận những điều nắng mai
Cứ qua đi mỗi đêm dài
Bế con tắm lại đời trai của mình.
ĐỐT
Anh ngồi đốt sợi thời gian
Đốt tàn cả buổi chiều hoang giăng trời
Đốt cho rượu bỏng môi người
Đốt mùa xuân tới tàn rơi lá vàng
Cái còn là cái vô thường
Đốt rồi là cái chán chường mênh mông
Ông trời đốt mảnh trăng trong
Thì ta đốt cái vĩnh hằng của sao
Hư vô đốt với chiêm bao
Đốt cho vũ trụ tan vào biển đêm
Chỉ còn nỗi nhớ về em
Đốt lòng anh cháy một niềm du ca
BIỂN ĐÊM
Biển đêm một chú bồ nông
Nhìn xa xăm thế, nhìn không vào gì
Ngàn sao ở phía trên kia
Bập bềnh vô định biết về nơi đâu
Hai người phụ nữ dãi dầu
Áo bông, gió lạnh, đi câu đêm tàn...
QUYỂN SÁCH
Quyển sách rơi, quyển sách rơi
Như lời từ tạ cuộc đời bon chen
Xin em đừng nhặt sách lên
Nó mong yên giấc ở bên khe giường
YÊN LẶNG
Rượu tràn nghiêng cả màn đêm
Bóng nàng thôi đã nhòa lên bóng mình
Ta nghe trong cõi vô hình
Thanh âm như một lặng thinh cuối cùng
SỰC TỈNH
Ta đi lên núi đêm nay
Bỏ thành thị với mưa bay một chiều
Ta đi lên núi liêu xiêu
Ngàn hoa lả tả rơi theo con đường
Ta đi lên núi mù sương
Càng đi càng gặp nỗi buồn bao la
Ta đi lên núi trăng tà
Đuổi tìm hình bóng nhạt nhòa cố nhân
Giật mình một giấc tinh vân
Đẩy ta trở lại hồng trần hư không…
CHỈ CÒN CÂU CUỐI
Tôi làm được bốn câu thơ
Một câu đã bỏ ra bờ sông chơi
Hai câu hóa khói lên trời
Chỉ còn câu cuối cùng tôi say mềm…
CỬA VÀ GIÓ
Gió mùa đông bắc chạm vào
Cửa rung khe khẽ như chào đón nhau
Ôi đàn gió lạc canh thâu
Thương cho cửa mãi ở lâu nơi này
Cửa thương gió đã bao ngày
Cứ lang thang với trời mây ngút ngàn
Gió bay qua những đêm tàn
Cọ vào cánh cửa mà san bớt sầu
SƯƠNG HOA
Ta xây một bức thành sầu
Người cùng thắp một tinh cầu với ta
Thành sầu ta sẽ nở hoa
Đóa hoa tuyệt vọng tên là tri âm
Lệ hoa nhỏ xuống âm thầm
Người đừng xa nhé lại gần bên ta
Mình cùng thức với đóa hoa
Đếm xem bao giọt sương sa đêm này…
CON THẠCH SÙNG
Con thạch sùng vừa làm rơi
Một mảnh vữa nhỏ xuống nơi tôi ngồi
Nó còn giương mắt nhìn tôi
Hình như muốn nói một lời gì đây
Thôi mày cứ việc mỗi ngày
Là đi tìm muỗi tợp ngay vào mồm
Bây giờ mày có thể chuồn
Mặc tao ngồi với nỗi buồn của tao.
UỐNG
Uống đi uống cạn đêm sương
Uống mười năm uống một đường phiêu linh
Uống cho rã bóng tan bình
Uống cho nét chữ tượng hình liêu xiêu
Uống cho Vân khóc thay Kiều
Uống cho họ Nguyễn hồn kêu phách rời
Lan xưa gió cuốn bay rồi
Rút đường gươm cũ nước trôi lạnh lùng
Rượu trong cho tới rượu hồng
Rượu đêm hợp cẩn rượu không biết buồn
Rêu xanh uống với đá mòn
Ừ thôi hai đứa là con giang hồ
Ngày nay rồi sẽ ngày xưa
Năm lần theo tháng, tháng lừa sang năm
Thanh bình rót tới vĩnh hằng
Ta vung bút rượu thành trăng giữa trời.