T H Ơ N H Ậ T BẢ N H I Ệ N Đ Ạ I
TOSHIO SUZUKI
BÀI HÁT CỦA BỤI NƯỚC VÀ CÁI LIỀM
Khi bụi nước biến thành một cây xanh
Ở đó sẽ còn lại cái hàm méo xếch
Khi bụi nước biến thành triều xuống
Ở đó sẽ còn lại hai hàm răng nghiến chặt với nhau
Khi bụi nước biến thành khăn quấn đầu
Ở đó sẽ còn lại tiếng thít của sợi dây
Khi bụi nước biến thành một tiếng kêu phản đối
Ở đó sẽ còn lại những làn gió bị roi cắt từng đoạn
Khi bụi nước biến thành diễu hành
Ở đó sẽ còn lại bãi cát cứng, chỉ có giầy ủng cao su[1] mới đi lại
Khi máy gặt lúa Combine[2] không chở bị gạo đi xuống biển bích ngọc
Bụi nước sẽ trở thành gợn sóng tức giận
Cái liềm sẽ đứng thẳng
Cái liềm sẽ không gặt lúa
Bầu trời biến thành giọt nước rơi xuống đất
Cái liềm sẽ biến thành một tia sáng
Tóm lại, bụi nước sẽ không ngừng làm ướt cái liềm
mãi mãi
Koyumi Washizu và Đào Kim Hoa dịch
KEN NIINOBE
EM ĐÃ NHÌN THẤY CHĂNG?
Em đã nhìn thấy chăng?
Vâng chính em!
Đã lục lọi cuốn nhật ký của anh,
Đúng không?
Những bí mật của anh?
Như cơ thể trần trụi của anh?
Nhưng đó không phải là anh.
Nó khác xa giọng nói em nghe thấy tiếng trả lời qua máy
Nó khác hẳn với những gì em thấy qua lăng kính viễn vọng và những thước phim đóng kín.
Thực ra, anh không hiểu bản thân mình nhiều
Vậy, em có nghĩ mình hiểu anh không?
Chỉ vì em nhìn thấy những cụm từ phát ra từ lá phổi của anh
Chỉ vì em nhìn thấy những ghi chép của anh tái hiện lại những ký ức thời gian đã qua.
Chỉ vì em đào sâu vào nhật ký của anh luôn treo lơ lửng quanh anh như mực tầu cuốn lấy chữ nho
Chỉ vì em yêu quí, hâm nóng và khích lệ những ngôn từ anh mà những ngày qua anh đã ném đi.
Vâng, chính em!
Em, đào bới điên thoại của anh như mụ phù thủy hắt ra những tia sáng nhạt nhòa.
Hỏi có lạ lùng không?
Hay đây là những tin nóng nhất?
Những quả bóng bay mang theo những vần thơ hiện ra từ quả táo của Adam gặm dở.
Sự dối trá trống rỗng.
Katakana mát rượi
Hiragana, với nụ cười
Cả hai hình như đã nghe tiếng ngáy của chính họ
Hãy hỏi gương xem ai là người dối trá nhất.
Em là anh.
Anh chính là em.
Em đã nhìn thấy chăng thơ của anh?
Những vần thơ buồn của anh.
Phải không em?
Đào Kim Hoa dịch
KOHEI IKURA
CÓ CÂY SALA
Vừa đến ga
Đã thấy cây sala
Tôi chỉ nhớ ra được thế thôi
Từ nơi ấy có thể dệt những ngôn từ thành thơ
Nếu làm thử thì bắt đầu cảm thấy tất cả mọi việc đều là hư cấu
Cái <nhà ga> là gì. Phải chăng nó có nghĩa là cuộc đời này.
Cái <đến > là gì. Phải chăng nó có nghĩa là
Từ nơi xa xôi ta đã sinh ra trên đời
Có lẽ hoa sala có mùi hương và sắc đẹp
Mùi thơm ngọt ngào của hoa
Phải chăng cơn gió thoảng mùi hương thơm đã đến.
Cơn gió thoảng qua cánh đồng rộng lớn bao la
Hoặc cơn gió thoảng đã thổi về dãy nhà nơi phố đông nghịt.)
Viết ra như vậy tôi thấy mình bị vấy bẩn
Nhiều bông hoa nhỏ màu trắng
Sáng rực lên dưới ánh sáng mặt trời
Hoặc lấp lánh vào lúc hoàng hôn
Trong hành khách có bà bán hàng rong và
Một cô gái đi trên tàu?
Trước tiên, tên ga và thời gian biểu có tồn tại hay không?
Suy nghĩ như thế tôi cảm thấy như là một sự dối trá.
Vì vậy
Đã có một cái gì đó hơn thế, chỉ có thể nói như vậy thôi
Màu sắc và mùi thơm của hoa trắng
Thời gian trôi qua nhanh chóng
Chỉ trong giây lát thôi
Sau này, ngoài những thứ đó ra
Tôi không còn nhớ được gì nữa
Từ tập thơ "cây súng của Philip Marlow"
Koyumi Washizu và Đào Kim Hoa dịch
HẠ CHÍ
Mở cánh cửa ra ngoài sân sau
Ánh sáng tràn đầy như ngọn lửa bếp
Bên bờ hồ
Hoa súng nở rộ
Một buổi sáng tuyệt vời
Nàng đang tắm
Thời gian như dừng lại
Một buổi trưa tuyệt vời
Đốt pháo hoa
Bọn mình cứ nằm ngủ
Một buổi tối tuyệt vời
Koyumi Washizu và Đào Kim Hoa dịch
KAE MORII
NHỮNG CHIẾC CẶP SÁCH
Những chiếc cặp sách
nín lặng ở sân trường
Sân trường tan hoang sau khi sóng thần rời bước
Không còn ai ở đó
Chỉ có sự im lặng đang lan xa, lan xa
Những chiếc cặp sách đầm đìa bùn
Vắng lặng bóng dáng những đứa trẻ
Chỉ vài giờ trước đó, ở nơi đây, nụ cười của chúng sáng bừng
Bên trong những chiếc cặp sách
Chập chững nét chữ của những đứa trẻ 6 tuổi
Rạng rỡ hạnh phúc bức họa của những đứa trẻ 8 tuổi
Tràn đầy hy vọng cây sáo của những đứa trẻ 12 tuổi
Tiếng oan than của những bà mẹ gào khóc cho những đứa con trai, con gái của mình
Vang lên, vang lên trên sân trường nín lặng
CON NGƯỜI
Tuyết đang rơi
Con người rùng mình trong giá lạnh
Không áo khoác, không chăn ấm, không thức ăn
Tuyết đang rơi
Nguồn viện trợ không thể đến được những nạn nhân động đất
Không nhiên liệu, không xe lửa
Điều tồi tệ nhất: đường tiếp trợ gãy khúc trước khi chạm đến Fukushima
Ai ai cũng sợ chất phóng xạ
Năm thứ 66 sau thảm họa Hiroshima và Nagasaki
Nỗi buồn đau thẳm sâutrong lòng người Nhật
Tuyết đang rơi
Trong tim tôi
Những bông hoa đào nhợt nhạt
NHƯ TRÊN CUNG TRĂNG
Những lò phản ứng hạt nhân bị tàn phá
Chất phóng xạ dâng cao
Không ai có thể tới gần nơi đó
Vùng đất hoang vu
Những người đàn ông kín mít trong bộ đồ bảo hộ màu trắng
Kín mít mặt nạ chống độc
Đây là cảnh tượng của trái đất chúng ta?
Đây là cảnh tượng của Fukushima một thời xinh đẹp?
Hạt nhân và con người
Mắt tôi khô khốc
Cảnh tượng khiếp đảm như trên cung trăng
Sự sợ hãi và mồ hôi của con người ứa đầy bộ đồ bảo hộ
NGÔI ĐỀN THI CA
Bức tranh tuyệt mỹ
Những cây mạ lắc lư trong gió
Con bò và người nông dân chậm rãi bước trên đồng
Bóng người phụ nữ duyên dáng trong tà áo dài thoảng qua như cơn gió
Cầu Long Biên phía sau, dưới chân cầu rộn ràng rau quả
Hồ nước của bạn nơi những bông sen đang nở, cũng ở nơi này
Khi mặt nước lăn tăn ánh sáng, nhạc điệu cất lên
Cánh cửa mở ra
Và bất chợt, mạch nước ngôn từ của ngàn năm tuôn chảy
Như những con chim buổi sáng ríu rít
Khi lắng nghe nhịp điệu giữa không trung
Những chữ cái xuất hiện, trái tim tôi song hành bên bạn
Ngôn từ, không phải để bàn tay nắm được
Nhưng thi ca đang rạng ngời gương mặt mọi người
Như ngọn gió, thi ca vi vút
vi vút xa tắp những cánh đồng
Nguyễn Phan Quế Mai chuyển ngữ từ bản dịch tiếng Anh
Nguồn: Tạp chí Thơ