“CÙNG NHAU NHÂN TỪ”, THƠ KHÚC HỒNG THIỆN NXB VĂN HỌC 2018
Và khi đọc CÙNG NHAU NHÂN TỪ, những người từng theo dõi những bước đi của cây bút trẻ này sẽ cảm thấy thật vui khi nhận ra rằng: với tập thơ thứ hai, Khúc Hồng Thiện đã khẳng định những bước tiến mới, chững chạc hơn, sâu sắc hơn. Sự chững chạc, sâu sắc ấy trước hết biểu hiện ở những rung động của một trái tim công dân biết vui buồn cùng những vui buồn của nhân dân, biết trăn trở với bao vấn đề của cuộc sống. Về thăm Đất Tổ vua Hùng, chỉ gặp một cơn “Mưa rửa đền” trong tích chuyện xưa, anh đã có bao nghĩ ngợi:
Áo tơi nón lá ngày xưa
Vua cùng dân, dân cùng vua cấy cày
Ấy là nhắc về một truyền thống “vua giỏi, tôi hiền” cùng nắm tay nhau dựng xây đất nước, để rồi ngay đấy chạnh lòng, áy náy về một thực tế nào đó “không giống ngày xưa” đang hoặc có thể đã xảy ra: “Mưa rửa đền, mưa tái tê/ Làng lên phố, phố thành quê nhập nhòa/ Nước non giờ ngớt can qua/ Giật mình, toàn chuyện trong nhà… mới lo!”. Và tiếp theo nỗi lo lắng ấy là một nguyện ước: “Xin trời một trận mưa to/ Xong rồi nắng, xong rồi mơ… rõ ràng/ Soi vào giọt nước lang thang/ Thấy cha ông thuở hồng hoang dõi về… (Bài thơ Mưa rửa đền).
Bài thơ mở đầu tập cho ta một cảm giác thật ấm áp. Ấm áp vì bài thơ nhắc người ta cần chống lại thói vô tâm, vô tình đang xuất hiện ở nhiều lúc, nhiều nơi trong cuộc sống hôm nay.
Chất nghĩ ngợi, suy tư xuất hiện trong rất nhiều bài thơ của Khúc Hồng Thiện. Những phân vân, áy náy, đau đớn của nhà thơ trẻ trước những vấn đề xã hội chưa hay, chưa tốt, chưa đẹp, đáng báo động đã lan tỏa sang bạn đọc bằng những câu thơ mộc mạc mà âm vang. Ví dụ với vấn đề thiên nhiên, môi trường nông thôn đang bị hủy hoại, anh viết:
Đê làng nào thấy bóng trâu
Đòng đong, cân cấn ao sâu có còn?
(À ơi câu hát)
…Bao đời sông lụa sông trăng
Ngư Ông thả lưới, chị Hằng soi gương
… Đời con rồi sẽ thế nào
Khi sông ngừng chảy, khi ao lấp rồi
(Dòng sông nào)
Đó là những nghĩ ngợi của một người cha trẻ trong lúc ru con. Nhà thơ lo lắng cho những thế hệ sau sẽ không còn được hưởng những hình ảnh đẹp của quê hương đậm sắc văn hóa lúa nước. Và cất lời lên án: “Những ai ăn mặn cánh đồng/ Có nghe sầm sập ngàn sông xối về” (Dòng sông nào). Câu thơ gợi ta nhớ về hình ảnh những trận lũ lụt kinh hoàng xảy ra gần đây, cuốn trôi bao làng mạc, nhà cửa. Nguyên nhân của những trận lũ lụt ác độc ấy một phần rất lớn do nạn phá rừng, do sự vô trách nhiệm của công tác quản lý, do con người…
Ở bài Lục bát đảo chìm, ta lại thấy một tâm hồn khoáng đạt trước biển trời Tổ quốc:
Mịt mùng bao cuộc bể dâu
Người xưa giong cánh buồm nâu quan hà
Mưa nguồn chớp bể đảo xa
Nghe trong gió lộng vẫn là tiếng quê
Và thăm thẳm một nỗi nhớ mẹ. Mẹ là biểu tượng của truyền thống nhân hậu: “Mẹ ta đầu đội nón mê/ Mà che mát cả bốn bề nước non/ Đồng quang mẹ dẫu chẳng còn/ Vẫn nguyên lời dặn cháu con nhân từ” (Bài Mẹ ta).
Những bài thơ trên ta thấy Khúc Hồng Thiện thường dùng lục bát - một thể thơ theo tôi là thế mạnh của Khúc Hồng Thiện (tập thơ đầu, anh viết hoàn toàn bằng thể thơ lục bát). Nhưng ở nhiều bài khác trong tập thơ này, ta đã thấy nhà thơ trẻ dùng nhiều thể loại khác, nhiều nhất là các bài thể tự do. Một số bài trong số này đang cố gắng diễn đạt những chuyển động của một tâm hồn nhạy cảm, nhiều suy tư đang hướng đến những vấn đề có tính chất triết luận của đời sống. Đó là các bài Kể đi, Ghi chú mới, Gác, Bài thô, Diễn đạt lại, v.v. Trong bài Diễn đạt lại, anh viết: Tôi thấy tôi tách khỏi vỏ mình/ Chu du khắp miền hư ảnh… / Nhớ và viết lại những gì nhìn thấy/ Viết lại cả những gì nghĩ thấy…/ Ta diễn đạt lại chính mình/ Để thấy tâm hồn vẫn còn những mùa linh… Ở bài Thô, anh viết: Ô hay/ Đâu phải cứ đồng dạng/ Cứ tròn trịa sạch sẽ không tì vết/ Là đẹp/ Thô có vẻ đẹp nguyên khởi…
Tôi thấy những con chữ của Khúc Hồng Thiện đã bắt đầu “cựa quậy” trong dòng thơ này, dù có thể chưa nhìn thấy thật thành công.
Giống như nhiều nhà thơ khác, tác giả dành khá nhiều trang trong tập viết về tình yêu, về con, về những số phận con người xung quanh. Ở chùm thơ tình, có nhiều đoạn thơ mượt mà, ấm áp, dịu dàng. Ví dụ: “Có một nhành mai trắng quất vào thơ/ Làm bừng thức bến mê/ Đỏ mặt những điều dạn dĩ…/ Cái đẹp hiếm hoi/ Cái thiện hiếm hoi/ Cái trong trẻo hiếm hoi/ Thơ ngây hiếm hoi/ Chắt chiu chết lặng… (Bài Một nhành mai trắng). Hay: Giữa xuôi ngược xô bồ lạnh toát sống lưng/ Anh đánh mất mùa thu từ kiếp trước…/ Em đến như sự cứu rỗi/ Em chêm vào anh mùa linh (Bài Mùa linh). Hay “Anh đã thấy một dòng Lam êm dịu/ Chảy giữa lòng thành phố, giữa lòng anh/ Khi cái nắng nơi này còn gay gắt/ Một làn em tắm mát cả thị thành… (Bài Duyên).
Ở chủ đề quen thuộc này, Khúc Hồng Thiện chưa có những bài thơ thật đặc sắc, nhưng từ đâu đó thỉnh thoảng xuất hiện, bật mở những câu thơ hay. Ví dụ:
Bao nhiêu nhan sắc hãy về
Làm xanh lại những nẻo đi phố phường
(Bài Nghe em hát giữa đại ngàn)
Hay : “Hoa vàng/ từ độ em đi/ Vẫn rơi/ theo lối/ anh về chênh chao” (Bài Hoàng Lan).
Rất mong được đọc của Khúc Hồng Thiện nhiều câu thơ như thế (khó thay!). Và điều cuối cùng tôi muốn nói: Đọc CÙNG NHAU NHÂN TỪ, ta nhận về một tình yêu ấm áp, sạch trong. Cái tên tập CÙNG NHAU NHÂN TỪ như một lời nguyện cầu trước Phật, gây ấn tượng…
Tháng 11-2018
P.H.T
THƠ KHÚC HỒNG THIỆN
À ƠI, CÂU HÁT
À ơi, câu hát thuở nào
Bà ru bố ngủ lẫn vào giấc trưa
“Cái cò đi đón cơn mưa”
Dòng sông trong mát như vừa mới thôi
Thế mà thoắt đã xa xôi
Giờ băng cát-xét hát lời đâu đâu
Đê làng, nào thấy bóng trâu
Đòng đong, cân cấn, ao sâu có còn?
Bước chân nhỏ chạy lon ton
Muốn bung ra khỏi khoảnh tròn chung cư
Trong veo đôi mắt ngây thơ
Ngước lên san sát những bờ tường vôi
Nhớ thời bố ngủ trong nôi
Bà đưa võng nựng “nắm xôi thằng Bờm”
Chưa xa, bà ngủ ổ rơm
Cụ đưa võng kể thảo thơm cô Kiều...
Biết rằng mất những túp lều
Ấm no khấm khá là điều ước mong
Chỉ e, con hỏi... cánh đồng?
Trả lời có, trả lời không... thế nào!
LỤC BÁT ĐẢO CHÌM
Sóng thành thực sóng suy tư
gió chân thật gió mây vừa tượng trưng
cồn lên dăm ngọn cát lừng
vẽ trên ảo giác mấy từng san hô
Khơi xa vẳng giọng ai hò
thương nhành muống biển bao giờ cũng xanh
chiều dâng một bóng khuynh thành
đảo chìm trầm tích mãi dành muôn sau
Mịt mùng bao cuộc bể dâu
người xưa dong cánh buồm nâu quan hà
mưa nguồn, chớp bể, đảo xa
nghe trong gió lộng vẫn là tiếng quê.
DÒNG SÔNG NÀO
Bao đời sông lụa sông trăng
Ngư ông thả lưới, chị Hằng soi gương
Xuân trong vào từng giọt sương
Hạ thênh thang gội làn hương tóc thề
Thời cha dòng chẳng còn về
Nước đen kìn kịt màu quê tái dần
Lòng cha còn những phân vân
Tăng trưởng ư, đô-la cần thế sao?
Đời con rồi sẽ thế nào
Khi sông ngưng chảy khi ao lấp rồi
Bao nhiêu rừng trọc hóa đồi
Phù sa và những lở bồi cũng không
Những ai ăn mặn cánh đồng
Có nghe sầm sập ngàn sông xối về?
MẸ TA
Nén nhang xá tội vong nhân
khói bay quanh quất như gần như xa
mẹ thành tâm trước ông bà:
“ba lần lạy Phật-di-đà... nhé con?”
Mẹ tôi ít được đến trường làng
vì phải mò cua bắt ốc phải đội mũ rơm bông băng
thuốc đỏ
nhưng học được chữ nào là dành để dạy các con
mẹ thích đọc thơ,
thích ví von vận thành câu lục bát
thích bói Kiều mỗi lúc thấy băn khoăn
mẹ lặn lội với ruộng đồng mương máng
kiếm cái tôm cái tép - thân cò
không bao giờ quên lối về quê ngoại
chữ tảo tần chung thủy khắc ghi
Mẹ ta đầu đội nón mê
mà che mát cả bốn bề nước non
đồng quang mẹ dẫu chẳng còn
vẫn nguyên lời dặn cháu con nhân từ.
ĐƯỜNG
Đường đất quẩn chân rơm
lõm vệt xe thồ chở lúa
lõm vết chân tần tảo tan chợ mẹ về
lõm vết chân hấp tấp ngày chị lấy chồng
lõm vết chân em ngơ ngác
Đường lát gạch nghiêng hương đất nung
mưa hối hả rêu trơn ngày vào đám
mưa bối rối lời yêu chưa ngỏ
mưa ngổn ngang giông gió đường đời
Những con đường rêu phong
những con đường đang tươi
cứ vật vã sống đời tiền kiếp.
DIỄN ĐẠT LẠI
Tôi thấy tôi tách khỏi vỏ mình
chu du khắp miền hư ảnh
tự do
chẳng còn giới hạn
cứ bay
minh thích thì làm thôi
để đây và không nói gì nữa
giấc mơ chu du
chu du giấc mơ
Nhớ và viết lại những gi nhìn thấy
viết lại cả những gi nghĩ thấy
kể lại những gì không thấy
lạ lắm
đâu phải cái gì cũng lý giải bằng
thực nghiệm
ta diễn đạt lại chính mình
để thấy tâm hồn vẫn còn những mùa linh.
BÀI THÔ
Có những khái niệm cứ thế
tạo chỗ đứng bằng cách
quăng tất vào một rọ
ở đây hoặc phải làm lại hoặc phải gọt giũa chỉ nh sửa
cắt cúp
ra khỏi hộp này
mới được coi như hoàn hảo như đẹp
ô hay
đâu phải cứ đồng dạng
cứ tròn trịa sạch sẽ không tỳ vết
là đẹp
thô có vẻ đẹp nguyên khởi.