Thơ VŨ THANH HOA
Sinh năm 1969 tại Hà Nội, tốt nghiệp Đại học Luật TP Hồ Chí Minh năm 1991, hiện công tác ở TP Vũng Tàu; Hội viên Hội VHNT Bà Rịa – Vũng Tàu; đã xuất bản 3 tập thơ riêng và 1 tập truyện ngắn...
Đã đành nỗi buồn là cứu cánh của thơ và thơ của tác giả nữ thì thường giàu nữ tính, nhưng nỗi buồn và tính nữ trong thơ Vũ Thanh Hoa thấp thoáng chút kiêu hãnh tự tại, đôi khi ẩn hiện một khóe cười như chấp nhận thách thức... Có lẽ đó cũng là hướng nỗ lực của một giọng thơ truyền thống vốn không còn nhiều cơ hội để vượt thoát như các đồng nghiệp thế hệ sau mình...
Nhà thơ MAI NAM THẮNG chọn và giới thiệu!
LÃNG QUÊN
Sáng chủ nhật ngồi gom những lãng quên
cái bóng ngủ yên trên tường ố
bài hát cũ vùi câu thơ cũ
chiếc lá vàng rơi những hẹn hò
Anh cứ nói với em những chuyện vu vơ
để em tin anh vẫn còn bên cạnh
nhìn con đường xa mờ gió
quên đi mình đơn côi
Mùa yêu thương sẽ dừng lại nơi đâu
nỗi buồn dần dần xâm thực
em giữ mãi bí mật chưa từng hỏi
dư âm vang vọng suốt đời
... Hình như bão đang về ngoài cửa
có một người ngồi khóc... lãng quên…
PHỐ CŨ
Sẻ hót ngẩn ngơ phố vắng
hàng cây lặng lẽ thay mùa
con đường đi xuôi cũng ngược về bí mật
khép cửa căn phòng trống không
Nguệch ngoạc câu thơ ký ức
bông cúc cắm bình nhoi nhói nắng chiều
nắng sóng sánh như màu rượu cũ
bức tường chống chếnh men
Tất cả người qua phố đều quen
mỗi mình là lạ
có ai đợi đâu mà chuyến xe hối hả
chiều qua đêm... nỗi nhớ khứ hồi...
NHA TRANG
Lẫn trong sương trắng chơi vơi
con tàu chuyển bánh rối bời vòng quay
bàn tay vừa nắm bàn tay
đã nghiêng ngả nhớ, đã vay trả buồn
Nha Trang mưa nắng vô thường
mùa sang trải lá dọc đường tương tư
thà làm sỏi đá để như
Hòn Chồng, Hòn Vợ miên du mộng ngà
Tiếng còi tím biếc sân ga
gọi nhau lần nữa chỉ là... thế thôi
nỗi buồn giờ cũng mồ côi
giữa thăm thẳm dốc thả rơi nụ cười...
MƯA BỜ HỒ
Bên hồ nhặt chiếc lá rơi
Nghe mùa gọi những chơi vơi ngút vàng
Tháp Rùa ẩn hiện mơ màng
Sương vương liễu rủ ngỡ ngàng chiêm bao
Bóng người cười nói lao xao
Lẻ loi em đứng nghẹn ngào rêu phong
Anh giờ còn nhớ hay không
Ngày xưa mưa cũng rưng rưng tỏ tình
Hôm nay mưa cũng một mình
Nhắc chi cho mắc tội tình giấc mơ
Bên hồ dang dở câu thơ
Thôi thì... lá cũng dại khờ đánh rơi…
CHỮ KÝ
Hôm nay mình ra Toà
Có mấy người làm chứng
Họ dửng dưng lẳng lặng
Công nhận mình… chia tay
Mình ngồi hai bên bàn
Mà vợi xa tít tắp
Biết bao giờ mới gặp
Giữa đôi bờ chia phôi
Cầm cây bút mồ côi
Em bặm môi nắn nót
Cái chữ ký đắng đót
Để xa nhau suốt đời
Ngày ấy mãi qua rồi
Chúng mình cùng hẹn ước
Em cũng ngồi nắn nót
Ký tên mình thành đôi
Mây xa bay hút trời
Nắng đong miền cuối hạ
Mình yêu nhau vội vã
Mưa một đời chơi vơi…
THONG THẢ
Tìm trong chiêm bao cơn mưa nào qua
tìm trong lãng quên nỗi nhớ thật thà
tìm trên phố vắng quán cafe vắng
câu hát thân quen góc sân chật nắng
ai khẽ thở dài dưới chiếc dù hoa
những dịch chuyển không tên
những ẩn hiện không màu
dưới khuy áo trái tim run rẩy
khói đã bay về trời
mưa đã rơi về đất
lời đã thốt trên môi
từng cánh cúc vàng thong thả phai phôi...
SÀI GÒN CŨNG CÓ MÙA ĐÔNG
Sài Gòn cũng có mùa đông
Trời se sẽ lạnh bềnh bồng áo len
Nắng đông lạ lạ quen quen
Tô son chúm chím môi em ửng hồng
Bánh xe vô tận quay vòng
Đường đi lối thẳng lối cong chập chùng
Bước chen trong bước ngập ngừng
Ngẩn ngơ gặp mắt người dưng xao lòng
Tên nhà tên phố mông lung
Nhớ quên quên nhớ lưng chừng chiêm bao
Lướt qua những dãy nhà cao
Những hàng những quán lao xao gọi mời
Sài Gòn còn có một người
Giữa se sẽ lạnh mỉm cười lẻ loi…
DƯỚI GẦM CẦU THANG
những đứa trẻ chẳng bao giờ buồn
chúng sinh ra quấn bằng nước mắt
cha mẹ chẳng bao giờ nhớ mặt
nụ cười chẳng bao giờ vui
đôi chân khẳng khiu, mái tóc cháy vàng
đôi vai trẻ thơ ánh nhìn già tuổi
vác bên đời cái tráp đánh giày, xấp dày vé số
len lỏi dưới gầm cầu thang
mẩu bánh thừa nhai hấp tấp vội vàng
co mình sắt se vỉa hè giấc ngủ
nóng lạnh quanh năm cùng manh áo cũ
giật mình ôm chặt mấy đồng xu
thành phố về đêm chúng lẫn vào đêm
gửi gầm cầu thang nỗi buồn tồn tại
bàn tiệc linh đình tiếng cụng li vọng lại
chúng đứng xa chờ chiếc nắp chai rơi…