HOÀNG QUÝ
Đêm dừng chân Đất Mũi
Đêm chụp xuống
Tựa vai người tài tử
Tiếng dạo đờn như máu ấm truyền sang
Rừng tràm, đước cũng chừng rớt lệ
Cúi đầu nghe khúc Dạ cổ hoài lang
Rất có thể có một chiều váng vất
Tiễn đưa tôi nàng gửi khúc ca này
Rất có thể cuối mái rừng se lạnh
Tấm khăn nàng đẫm lá mưa bay
Nàng đã hát bằng trái tim lo lắng
Bồn chồn như buột tiếng yêu đầu
Câu day dứt thúc chòm sao lóe sáng
Chiếu nhọc nhằn chót Mũi Cà Mau
Đất hào phóng nghiêng một bờ vai ấm
Tôi mớ đoàn người khẩn đất gục bên cây
Phù sa trẻ sục tầng bùn bỏng rát
Từng bàn tay lẻ đỡ bàn tay
Thời gian cháy tưởng chừng vô tận
Dưới bùn chua chồng chất máu, mồ hôi
Bao kênh rạch xẻ con đường quyết liệt
Rũ phèn trôi trả đất cho người
Tôi mớ gặp mùa màng thứ nhất
Vệt bùn hoai bừng mắt người xưa
Sông nước đỡ những lá thuyền mỏng mảnh
Chất lúa đầy gấp gáp mái chèo khua
Tôi mớ nhảy cùng bày em chân sáo
Ném pháo bùn tung tóe tiếng cười vang
Ngơ ngẩn dõi đàn ong kiên nhẫn
Kết mật vàng chi chít khắp rừng thiêng
Mút tầm mắt mùa chồng mùa mải miết
Lời ca màu âu yếm tặng riêng tôi
Tôi sẽ giữ suốt đời phiêu lãng
Tựa vai đêm tài tử cuối trời…
Gửi bạn bè tôi
(Trích trường ca: Những ngấn bùn trên mũi chân Tổ quốc)
Khi bạn hỏi Đất Nước tôi bao tuổi
Xin hãy đếm những ngấn bùn châu thổ quê tôi
Khi bạn hỏi về tầng sâu lịch sử
Xin đếm những ngấn bùn bồi đắp nước non tôi
Như một cuộc trường chinh vĩ đại
Những ngấn bùn tụ hội ở Giao Châu
Những ngấn bùn thăm thẳm
Rất xưa
Và rất lâu
Những ngấn bùn bất khuất
Đắp bồi từ đớn đau
Những ngấn bùn kiêu hãnh
Chưa bao giờ cúi đầu
Máu tôi chảy trong lốt chân hy vọng
Của 50 người anh theo mẹ lên rừng
Da tôi trổ những bông tràm nhiệt đới
Giữa đoàn người xuôi biển giết Giao Long
Và tôi hát
Và tôi còn hát mãi
Khúc giao hoan của nòi giống Lạc Hồng
Và tôi hát
Xin cho tôi hát nữa
ánh váng phèn trên da thịt Tổ Tông
Mắt đẫm ướt dưới mây trời Lũng Cú
Chân đạp bùn se thắt Mũi Cà Mau
Cho tôi cúi trước bài ca của Mẹ
Của Tổ quốc tôi
Bùn bãi thơm màu…
Ai là bạn
Hãy đến với chúng tôi xoải chân trần trên cát
Lắng tiếng trở mình thao thức phù sa
Nghe suối thở dưới tán rừng châu thổ
Sưởi làn hương thắp tết ông bà
Xin bạn cứ ruổi rong thỏa thích
Suốt vòng cung đầy nắng nước non tôi
Cùng vỗ chiêng, cồng
Như vỗ những mặt trời nho nhỏ
Sẽ gặp đàn chim cổ tích bay ra
Bạn thử ướm bàn chân tõe ngón
Những bước bùn, bước mẹ, bước em tôi
Bạn sẽ hiểu vết bùn như máu đọng
Trên vai trần, trên tóc khét cha tôi
Tôi sẽ hát bạn nghe
Những làn chèo võng đêm thị rụng
Nhịp với trống quân trống quýt trống cò
Sẽ thở khúc nam ai
Sẽ mở điệu nam bình
Sóng sánh Sông Hương
Nối thuyền tình tím áo
Sẽ hát những niềm người thăm thẳm
Dưới vòm trời bát ngát Cửu Long Giang
Ôn ý chí anh hùng đi khẩn đất
Mở rộng dài cho câu lý bay lên
Tiếng cồng âm dương
Điệu hát
Giọt buồn
Đều hồn quê tôi đấy
Nó là hồn thiêng
Và, nó cũng hồn người
Ai là bạn sẽ tìm ra thơm thảo
Xoải chân cùng ngang dọc nước non tôi
Một đất nước
Giặc tan lại tới hồ trả kiếm
Nhân dân tôi không trả oán bao giờ
Lẽ nhân nghĩa tự hóa rừng kiếm sắc
Kết như tràm, như đước ngút ngàn kia…
5-8-2011
TRẦN QUANG PHONG
Miên man xanh
Người đánh xe tiều tuỵ, nón lá rách bươm, tấm áo
bạc phếch
ngựa già lịch kịch
chiếc roi quất vào ngày tươm máu chiều
mải miết một cỗ xe, một con đường, một cuộc
hành trình
bảy sắc cầu vồng nhú lên từ chân trời thệ ước
Gió hát…
rưng rưng đại ngàn, râm ran thảo nguyên, day dứt
xóm quê
cội cây già bật gốc tức tưởi
vạt đồng nham nhở trắng
cái nhìn trĩu vào xa vắng
giọt nước mắt cạn theo từng cơn lũ cuốn
câu thơ chấp chới cánh cò trắng muốt
oằn cong làng mạc eo sèo
Người đánh xe bỏ lại bên đường bộn bề phiền não phù phiếm lợi danh
ngựa già hí vang giữa bụi hồng hỗn độn
đau đáu trẻ thơ cõng trăng băng qua sườn núi
mẹ gầy gò gánh củi rượt đuổi chiều hôm
Người đánh xe chợt nhớ chiếc bóng sâu thẳm nhân gian
vó ngựa xô lệch mảnh trăng hạ tuần đơn độc
dã quì ấm áp trên vai khẽ khàng thức giấc
miên man xanh
HỒNG NHU
Khác thường
Khác thường khóm quỳnh lại nở
Đâm từ nách lá thềm xưa
Hạ sớm khác thường ngú ngớ
Hoa bừng sắc trắng giữa khuya.
Ngắm hoa chợt lòng buồn lạ
Hương đưa thoang thoảng ngang mày
Người đã lâu rồi xa quá
Giá mà có mặt đêm nay!
Em nhỉ, giá còn ngày cũ
Tuổi xanh lá nõn cành vươn
Chắc em vò làn tóc rủ
Đăm đăm mắt ngước khác thường.
Quỳnh ơi cho ai quỳnh nở?
Hạ khuya bát ngát một mình
Một mình tôi ngồi như mớ
Khác thường tóc trắng bình minh…
ĐỖ VINH
Gặp Nguyễn Bính ở ga Kép
Nào đi thôi ông
tàu qua bốn chuyến mỗi ngày
chọn chuyến nào đưa người về ga cuối
che rợp ông chút giang hồ sông suối
giàn ti gôn mái đỏ với màu son
Nào vội vã lên ông
cụ Sếp ung dung thì mặc sếp
cậu Ký ngồi ngâm loại thơ tình nhãi nhép
ông chấp làm gì nơi ga Kép nghêu ngao
Ngồi nghe thời gian lăn bánh trên cao
con gái cụ Sếp ra vào chờ trăng
một le lói nào chip đôi mắt đăm đăm
ông nhìn thấy linh hồn nhà ga trước khi nhìn con tàu bươn bả khói
con tàu chợ thời bấy giờ sao mà lắm khói
ông gạt đi gạt lại mãi luân hồi
chiếc vé trên tay ông không phải vàng mười
nhờ ông mà ga Kép giàu lên vô khối
sang ngang thì còn sợ duyên tình lỡ bước
ga Kép mãi chạy dọc con đường số một, kìa ông!
LÊ XUÂN NGUYỆN
Ai qua dòng trôi
Sáu mươi tuổi đời
Ai qua dòng trôi?…
Vòng hoa đi ngược
Vòng hoa về xuôi
Khu phố dọc ngang qua giờ tang tóc
Bao nhiêu người còn
Bạn bè ta mất
Câu thơ mới viết nửa dòng
Mùa hè đang về con đường khô cong
Những người đi đâu về đâu?…
Vầm vập cõi vắng
Đoạn đời dang dở
Cười vui dịu bớt nỗi đời
Anh và tôi
Câu thơ bạc đầu chưa trọn
Viết cho ai?…
Viết làm gì?…
Bao người tham nhũng ngôn từ
Xoá chưa sạch mặt đời nham nhở
Văn chương tài hoa
Tiếng tăm đời ghi nhớ
Ra đi là một nỗi buồn*
Sống buồn hơn là không làm được gì có ích.
--------------
(*) Theo ý thơ của nhà thơ Ê-xê-nhin (Liên Xô)
LÊ NGUYỆT MINH
Gửi con gái
(nhớ nhà thơ T.Q.T)
Con gái
Tóc xoăn tít
Và vô tâm lắm
Cô sinh viên gần mười năm trước
Giờ đang ngồi nhớ về con
Có lẽ giờ này con đã yêu
Như tuổi xưa mẹ con yêu bỏng cháy
Những lời yêu thật thà nên vụng dại
Đốt tan tành mùa cúc cũ trong ba
Con gái
Ba đã ở quá xa mùa thu
Và không chạm nỏi tay lên chiếc lá vàng sắp vỡ
Tiếng chổi quét cả chiều năm trước
Ba nhặt từng chuỗi xâu nên giai âm
Con gái
ở Sài Gòn, có một lặng câm
Cô gái ngày xưa giờ đã lớn
Vẫn nghĩ về con, mỗi khi cúc nở
Ba chưa từng tặng cô ấy những dòng thơ
Viết về Tháp cúc*
Con gái, ba đang ở quá xa mùa thu
Con có thể với tay lên ngăn tủ
Hình như còn một con búp bê bằng gỗ
Đang buồn hơn cả nỗi buồn
Con gái, hãy hồn nhiên như chiếc lá này
Tiếc tuổi thanh xuân nên không chịu lớn
Nó cứ xanh nhởn nhơ trên cành biếc
Ba ở thật xa, cũng thấy giật mình
------------
(*) Tên một tập thơ của nhà thơ Trần Quốc Thực.
PHÙNG THỊ VÂN ANH
Củ ấu
Với đời: em là củ ấu
Lắm gai, góc cạnh xù xì
Hai tai vươn dài bướng bỉnh
Nhìn đời bỡ ngỡ, qua mi
Với anh, em là ruột ấu
Trắng trong một mối tình đầu
Buồn vui, bao năm chia sẻ
Ngọt bùi, gắn bó, dài lâu.
NGUYỄN HOA
Đêm nay trăng sáng vô cùng
“Khi vầng trăng hiện”
Biển trùm địa cầu
Tim ta tuột mất
Trôi nổi về đâu?...
F.G. LORCA (Tây Ban Nha)
Đêm ướt đẫm sương bỗng sáng bừng lên
Đến nỗi nhìn thấy được cái kim rơi trên đất
Và những chú kiến chạm đầu nhau.
Có phải giống một đêm nao
Trăng hiện ở thành Gơ Nát.
Trái tim Pê-đi-ri-cô Loóc-ca tuột mất
Trôi nổi về đầu?
Thành Gơ Nát
nhà thơ?...
Chúng tôi vớt bên bờ biển Đông
sóng
sóng
Trái tim vẫn còn nóng bỏng
Trái tim Pê-đi-ri-cô Loóc-ca
Nhưng có máu chảy ròng ròng
Máu chảy từ vết đạn đồng
Bọn phát xít Frăng-cô đã bắn!
Ôi! Đêm nay trăng sáng vô cùng
Bao nhiêu trái tim tuột mất
Không phải vì trăng sáng vô cùng
Bắn vào đất nước chúng tôi
Những viên đạn như ở thành Gơ Nát!
Ôi! Đêm nay trăng sáng vô cùng...
Kỷ niệm xuân chiến tranh
-------------
(+) Nhà thơ lớn F. Loóc ca bị bọn phát xít Frăng-cô bắn chết 7-1936
HOÀNG THỊ THƯƠNG
Người đàn bà làm thơ
Những câu thơ làm như thói quen chia xẻ
Chưa nên dáng hình trong đêm
Ngày đã xoá đi tất cả
Câu rơi trong buổi chợ trưa tàn đổ xiêu theo giá
Câu rớt trong toan tính đồng lương
Câu cháy theo bếp trấu mịt mù
Câu lạc lối giữa ngày đời tất bật
Khi ngày tàn, người đàn bà ngồi trước trang giấy
Bàn tay lóng cóng đêm khuya
Chữ tựa vào nhau xiêu vẹo
Con muỗi đậu trên bàn tay gân xanh
Bản nhạc buồn không nốt
Hát trên giấy lặng câm
Tìm câu thơ lạc
Bóng mình… hiện ra!
HOÀNG QUÝ
Đêm dừng chân Đất Mũi
Đêm chụp xuống
Tựa vai người tài tử
Tiếng dạo đờn như máu ấm truyền sang
Rừng tràm, đước cũng chừng rớt lệ
Cúi đầu nghe khúc Dạ cổ hoài lang
Rất có thể có một chiều váng vất
Tiễn đưa tôi nàng gửi khúc ca này
Rất có thể cuối mái rừng se lạnh
Tấm khăn nàng đẫm lá mưa bay
Nàng đã hát bằng trái tim lo lắng
Bồn chồn như buột tiếng yêu đầu
Câu day dứt thúc chòm sao lóe sáng
Chiếu nhọc nhằn chót Mũi Cà Mau
Đất hào phóng nghiêng một bờ vai ấm
Tôi mớ đoàn người khẩn đất gục bên cây
Phù sa trẻ sục tầng bùn bỏng rát
Từng bàn tay lẻ đỡ bàn tay
Thời gian cháy tưởng chừng vô tận
Dưới bùn chua chồng chất máu, mồ hôi
Bao kênh rạch xẻ con đường quyết liệt
Rũ phèn trôi trả đất cho người
Tôi mớ gặp mùa màng thứ nhất
Vệt bùn hoai bừng mắt người xưa
Sông nước đỡ những lá thuyền mỏng mảnh
Chất lúa đầy gấp gáp mái chèo khua
Tôi mớ nhảy cùng bày em chân sáo
Ném pháo bùn tung tóe tiếng cười vang
Ngơ ngẩn dõi đàn ong kiên nhẫn
Kết mật vàng chi chít khắp rừng thiêng
Mút tầm mắt mùa chồng mùa mải miết
Lời ca màu âu yếm tặng riêng tôi
Tôi sẽ giữ suốt đời phiêu lãng
Tựa vai đêm tài tử cuối trời…
Gửi bạn bè tôi
(Trích trường ca: Những ngấn bùn trên mũi chân Tổ quốc)
Khi bạn hỏi Đất Nước tôi bao tuổi
Xin hãy đếm những ngấn bùn châu thổ quê tôi
Khi bạn hỏi về tầng sâu lịch sử
Xin đếm những ngấn bùn bồi đắp nước non tôi
Như một cuộc trường chinh vĩ đại
Những ngấn bùn tụ hội ở Giao Châu
Những ngấn bùn thăm thẳm
Rất xưa
Và rất lâu
Những ngấn bùn bất khuất
Đắp bồi từ đớn đau
Những ngấn bùn kiêu hãnh
Chưa bao giờ cúi đầu
Máu tôi chảy trong lốt chân hy vọng
Của 50 người anh theo mẹ lên rừng
Da tôi trổ những bông tràm nhiệt đới
Giữa đoàn người xuôi biển giết Giao Long
Và tôi hát
Và tôi còn hát mãi
Khúc giao hoan của nòi giống Lạc Hồng
Và tôi hát
Xin cho tôi hát nữa
ánh váng phèn trên da thịt Tổ Tông
Mắt đẫm ướt dưới mây trời Lũng Cú
Chân đạp bùn se thắt Mũi Cà Mau
Cho tôi cúi trước bài ca của Mẹ
Của Tổ quốc tôi
Bùn bãi thơm màu…
Ai là bạn
Hãy đến với chúng tôi xoải chân trần trên cát
Lắng tiếng trở mình thao thức phù sa
Nghe suối thở dưới tán rừng châu thổ
Sưởi làn hương thắp tết ông bà
Xin bạn cứ ruổi rong thỏa thích
Suốt vòng cung đầy nắng nước non tôi
Cùng vỗ chiêng, cồng
Như vỗ những mặt trời nho nhỏ
Sẽ gặp đàn chim cổ tích bay ra
Bạn thử ướm bàn chân tõe ngón
Những bước bùn, bước mẹ, bước em tôi
Bạn sẽ hiểu vết bùn như máu đọng
Trên vai trần, trên tóc khét cha tôi
Tôi sẽ hát bạn nghe
Những làn chèo võng đêm thị rụng
Nhịp với trống quân trống quýt trống cò
Sẽ thở khúc nam ai
Sẽ mở điệu nam bình
Sóng sánh Sông Hương
Nối thuyền tình tím áo
Sẽ hát những niềm người thăm thẳm
Dưới vòm trời bát ngát Cửu Long Giang
Ôn ý chí anh hùng đi khẩn đất
Mở rộng dài cho câu lý bay lên
Tiếng cồng âm dương
Điệu hát
Giọt buồn
Đều hồn quê tôi đấy
Nó là hồn thiêng
Và, nó cũng hồn người
Ai là bạn sẽ tìm ra thơm thảo
Xoải chân cùng ngang dọc nước non tôi
Một đất nước
Giặc tan lại tới hồ trả kiếm
Nhân dân tôi không trả oán bao giờ
Lẽ nhân nghĩa tự hóa rừng kiếm sắc
Kết như tràm, như đước ngút ngàn kia…
5-8-2011
TRẦN QUANG PHONG
Miên man xanh
Người đánh xe tiều tuỵ, nón lá rách bươm, tấm áo
bạc phếch
ngựa già lịch kịch
chiếc roi quất vào ngày tươm máu chiều
mải miết một cỗ xe, một con đường, một cuộc
hành trình
bảy sắc cầu vồng nhú lên từ chân trời thệ ước
Gió hát…
rưng rưng đại ngàn, râm ran thảo nguyên, day dứt
xóm quê
cội cây già bật gốc tức tưởi
vạt đồng nham nhở trắng
cái nhìn trĩu vào xa vắng
giọt nước mắt cạn theo từng cơn lũ cuốn
câu thơ chấp chới cánh cò trắng muốt
oằn cong làng mạc eo sèo
Người đánh xe bỏ lại bên đường bộn bề phiền não phù phiếm lợi danh
ngựa già hí vang giữa bụi hồng hỗn độn
đau đáu trẻ thơ cõng trăng băng qua sườn núi
mẹ gầy gò gánh củi rượt đuổi chiều hôm
Người đánh xe chợt nhớ chiếc bóng sâu thẳm nhân gian
vó ngựa xô lệch mảnh trăng hạ tuần đơn độc
dã quì ấm áp trên vai khẽ khàng thức giấc
miên man xanh
HỒNG NHU
Khác thường
Khác thường khóm quỳnh lại nở
Đâm từ nách lá thềm xưa
Hạ sớm khác thường ngú ngớ
Hoa bừng sắc trắng giữa khuya.
Ngắm hoa chợt lòng buồn lạ
Hương đưa thoang thoảng ngang mày
Người đã lâu rồi xa quá
Giá mà có mặt đêm nay!
Em nhỉ, giá còn ngày cũ
Tuổi xanh lá nõn cành vươn
Chắc em vò làn tóc rủ
Đăm đăm mắt ngước khác thường.
Quỳnh ơi cho ai quỳnh nở?
Hạ khuya bát ngát một mình
Một mình tôi ngồi như mớ
Khác thường tóc trắng bình minh…
ĐỖ VINH
Gặp Nguyễn Bính ở ga Kép
Nào đi thôi ông
tàu qua bốn chuyến mỗi ngày
chọn chuyến nào đưa người về ga cuối
che rợp ông chút giang hồ sông suối
giàn ti gôn mái đỏ với màu son
Nào vội vã lên ông
cụ Sếp ung dung thì mặc sếp
cậu Ký ngồi ngâm loại thơ tình nhãi nhép
ông chấp làm gì nơi ga Kép nghêu ngao
Ngồi nghe thời gian lăn bánh trên cao
con gái cụ Sếp ra vào chờ trăng
một le lói nào chip đôi mắt đăm đăm
ông nhìn thấy linh hồn nhà ga trước khi nhìn con tàu bươn bả khói
con tàu chợ thời bấy giờ sao mà lắm khói
ông gạt đi gạt lại mãi luân hồi
chiếc vé trên tay ông không phải vàng mười
nhờ ông mà ga Kép giàu lên vô khối
sang ngang thì còn sợ duyên tình lỡ bước
ga Kép mãi chạy dọc con đường số một, kìa ông!
LÊ XUÂN NGUYỆN
Ai qua dòng trôi
Sáu mươi tuổi đời
Ai qua dòng trôi?…
Vòng hoa đi ngược
Vòng hoa về xuôi
Khu phố dọc ngang qua giờ tang tóc
Bao nhiêu người còn
Bạn bè ta mất
Câu thơ mới viết nửa dòng
Mùa hè đang về con đường khô cong
Những người đi đâu về đâu?…
Vầm vập cõi vắng
Đoạn đời dang dở
Cười vui dịu bớt nỗi đời
Anh và tôi
Câu thơ bạc đầu chưa trọn
Viết cho ai?…
Viết làm gì?…
Bao người tham nhũng ngôn từ
Xoá chưa sạch mặt đời nham nhở
Văn chương tài hoa
Tiếng tăm đời ghi nhớ
Ra đi là một nỗi buồn*
Sống buồn hơn là không làm được gì có ích.
--------------
(*) Theo ý thơ của nhà thơ Ê-xê-nhin (Liên Xô)
LÊ NGUYỆT MINH
Gửi con gái
(nhớ nhà thơ T.Q.T)
Con gái
Tóc xoăn tít
Và vô tâm lắm
Cô sinh viên gần mười năm trước
Giờ đang ngồi nhớ về con
Có lẽ giờ này con đã yêu
Như tuổi xưa mẹ con yêu bỏng cháy
Những lời yêu thật thà nên vụng dại
Đốt tan tành mùa cúc cũ trong ba
Con gái
Ba đã ở quá xa mùa thu
Và không chạm nỏi tay lên chiếc lá vàng sắp vỡ
Tiếng chổi quét cả chiều năm trước
Ba nhặt từng chuỗi xâu nên giai âm
Con gái
ở Sài Gòn, có một lặng câm
Cô gái ngày xưa giờ đã lớn
Vẫn nghĩ về con, mỗi khi cúc nở
Ba chưa từng tặng cô ấy những dòng thơ
Viết về Tháp cúc*
Con gái, ba đang ở quá xa mùa thu
Con có thể với tay lên ngăn tủ
Hình như còn một con búp bê bằng gỗ
Đang buồn hơn cả nỗi buồn
Con gái, hãy hồn nhiên như chiếc lá này
Tiếc tuổi thanh xuân nên không chịu lớn
Nó cứ xanh nhởn nhơ trên cành biếc
Ba ở thật xa, cũng thấy giật mình
------------
(*) Tên một tập thơ của nhà thơ Trần Quốc Thực.
PHÙNG THỊ VÂN ANH
Củ ấu
Với đời: em là củ ấu
Lắm gai, góc cạnh xù xì
Hai tai vươn dài bướng bỉnh
Nhìn đời bỡ ngỡ, qua mi
Với anh, em là ruột ấu
Trắng trong một mối tình đầu
Buồn vui, bao năm chia sẻ
Ngọt bùi, gắn bó, dài lâu.
NGUYỄN HOA
Đêm nay trăng sáng vô cùng
“Khi vầng trăng hiện”
Biển trùm địa cầu
Tim ta tuột mất
Trôi nổi về đâu?...
F.G. LORCA (Tây Ban Nha)
Đêm ướt đẫm sương bỗng sáng bừng lên
Đến nỗi nhìn thấy được cái kim rơi trên đất
Và những chú kiến chạm đầu nhau.
Có phải giống một đêm nao
Trăng hiện ở thành Gơ Nát.
Trái tim Pê-đi-ri-cô Loóc-ca tuột mất
Trôi nổi về đầu?
Thành Gơ Nát
nhà thơ?...
Chúng tôi vớt bên bờ biển Đông
sóng
sóng
Trái tim vẫn còn nóng bỏng
Trái tim Pê-đi-ri-cô Loóc-ca
Nhưng có máu chảy ròng ròng
Máu chảy từ vết đạn đồng
Bọn phát xít Frăng-cô đã bắn!
Ôi! Đêm nay trăng sáng vô cùng
Bao nhiêu trái tim tuột mất
Không phải vì trăng sáng vô cùng
Bắn vào đất nước chúng tôi
Những viên đạn như ở thành Gơ Nát!
Ôi! Đêm nay trăng sáng vô cùng...
Kỷ niệm xuân chiến tranh
-------------
(+) Nhà thơ lớn F. Loóc ca bị bọn phát xít Frăng-cô bắn chết 7-1936
HOÀNG THỊ THƯƠNG
Người đàn bà làm thơ
Những câu thơ làm như thói quen chia xẻ
Chưa nên dáng hình trong đêm
Ngày đã xoá đi tất cả
Câu rơi trong buổi chợ trưa tàn đổ xiêu theo giá
Câu rớt trong toan tính đồng lương
Câu cháy theo bếp trấu mịt mù
Câu lạc lối giữa ngày đời tất bật
Khi ngày tàn, người đàn bà ngồi trước trang giấy
Bàn tay lóng cóng đêm khuya
Chữ tựa vào nhau xiêu vẹo
Con muỗi đậu trên bàn tay gân xanh
Bản nhạc buồn không nốt
Hát trên giấy lặng câm
Tìm câu thơ lạc
Bóng mình… hiện ra!
VanVN.Net – Như tin đã đưa, ngày 20/10/2011, Chánh văn phòng Hội Nhà văn Việt Nam – nhà thơ Đỗ Hàn, được sự ủy quyền của nhà văn Nguyễn Trí Huân – Phó chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, đã ...
VanVN.Net – Như tin VanVN.Net đã đưa, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang vừa ký Quyết định truy tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân cho liệt sĩ Nguyễn Hoàng Ca (tức nhà văn Nguyễn Thi, Nguyễn ...
VanVN.Net - Nhà văn Xuân Thiều ăn mừng tân gia. Sau bao nhiêu năm ăn ở chật chội trong khu tập thể, bây giờ khi tuổi đã cao nhà văn mới có được một ngôi nhà riêng. Nhà ba tầng. Đẹp ...
VanVN.Net - "Đất bỏng" thực sự là một cuốn tiểu thuyết mang tính sử thi hấp dẫn người đọc. Cái bỏng rát của vùng đất đó không chỉ dừng lại ở sự bỏng rát của thời tiết vùng mỏ vỗn dĩ ...
VanVN.Net – Sáng nay, 06/12/2011, tại trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam (số 9 Nguyễn Đình Chiểu – Hai Bà Trưng – Hà Nội), cuộc tọa đàm văn học tiểu thuyết Quyên của nhà văn Nguyễn Văn Thọ được tổ ...
VanVN.Net - Trong lịch sử văn học nước nhà chưa từng thấy một ai ngoài Hoài Thanh cùng một lúc phát hiện hơn 40 gương mặt thi ca và liền đó định hình họ trên thi đàn. Hơn 40 gương mặt ...
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn