Thu về trên tóc/ Đông đọng trong hồn/ Nhổ được tóc bạc/ Nhổ chăng nỗi buồn? (Hỏi mình - Phạm Đức)
Gửi thư    Bản in

Những bài thơ viết tặng các nhà văn tiền bối

01-12-2011 09:34:47 AM

TRẦN VŨ LONG

Một ông già đi vào phố

Tưởng nhớ nhà văn Kim Lân

 

Hà Nội lâu nay vắng bóng ông

Dáng nhỏ liêu xiêu

Ba toong dọc phố

Như đi tìm cọng rơm vàng cuối vụ

Tìm một giọng nói nhà quê cho thỏa nỗi khát thèm

 

Lắng nửa cuộc đời

Ông bạn cùng những khoảng trống

Ung dung như nỗi buồn

Gom từng niềm vui người đời quên lãng

 

Quãng đường từ nhà ra phố

Mòn dấu chân ông

Sao cái gì cũng lạ

Một ông già nhà quê giữa phố

Hay một ông già thành phố nơi thôn quê

 

Ông ngụp tận đáy sâu

Để tránh những thứ rong rều trôi nổi

Khi niềm tin một thời không còn là phao cứu sinh

Chuyện ông cười nghe như trong nước mắt

 

Lắng nửa cuộc đời

để sống trọn đời

Hà Nội lâu nay vắng bóng ông

Phố vẫn nhắc tên

Cây vẫn nhớ hình.

 

Mãi mãi

Nhớ nhà thơ Bế Kiến Quốc

 

Mãi mãi ngày đầu tiên*

yêu và thương như thế

trái tim mỏng manh nén cồng kềnh đa cảm

nước mắt nhà thơ chẳng khô bao giờ

 

Một cánh buồm trôi không hẹn bờ đợi bến

thời gian thành vô nghĩa

tham vọng thành thấp hèn

dòng nước vô vi

cánh buồm định mệnh

cười khóc vô nghĩa

trần thế vô thường

 

Lắng đọng phù sa bồi lở yêu thương

-------------------

*Tên tập thơ của Bế kiến Quốc

 

 

TRẦN CAO SƠN

Nhớ Chế Lan Viên

 

Cứ ngỡ anh không bao giờ  chết

Trùng điệp thơ bủa vây ngăn  anh  không được rời khỏi

cõi đời

Thắp nén hương mà như là chẳng phải vì thi nhân  trong

lòng đất

Nghe đâu đây hồn hậu tiếng anh cười

Lẫn gió sương tiếng  ai đang nấc

Chưa bằng lòng chấm hết khúc  thơ vui

Nỗi   băn khoăn tượng  Bai On nhân hậu  phía  chân trời

cả bốn hướng  cười

chỉ hiềm nỗi không đoán nổi điều gì sau nụ cười tươi

tắn ấy

Cuộc đời thường vẫn vậy

hình như anh cũng vậy

hóa giải miệng cười xin hãy  để  mai sau

 

PHẠM TRỌNG THANH

Thành Nam có một một gác văn...

 

Mái sương hoen ngói mũi hài

Rêu tường loang lổ nắng cài rèm thưa

Cột rường níu giữ hồn xưa

Ô treo dép thả người vừa lên thang

 

Sông nên bãi, phố nửa làng

Trường thi Nam Định bẽ bàng bút nghiên

Sự đời nhốn nháo đảo điên

Hàng Nâu còn đó niềm riêng khóc cười

 

Mưa nguồn chớp bể đầy nơi

Bốn con làm lính, bố ngồi làm quan*

Gọi đò - gọi cả nhân gian

Câu thơ sông Lấp xanh làn mưa xuân

 

Che đầu kìa áo thi nhân

Ngẩn ngơ bà Tú mấy lần ngoái trông

Mưa dầu nắng dãi mom sông

Gác văn phố cũ lặng không gió trời...

 

* Thơ Tú Xương : Một ngọn đèn xanh mấy quyển vàng

                         Bốn con làm lính, bố làm quan..

                                                         (Quan tại gia)

 

Vùng chớp bể

 

Vùng lửa cây diêm cháy bùng cửa sổ

Cha thường đứng đây...

 

Cỏ ngấp nghé tường hoa lối cũ

Rêu lấn xanh dấu gậy vũng mưa rào

Cây rìu thép ngủ gà sau cánh cửa

Ngọn bút im lìm nghiên mực ngả màu sương

Thanh đao cổ góc từ đường ... lùi xa chiến địa

Cha không thích trò hoài niệm đìu hiu

Cuốn tộc phả trang đầu tổ tiên mở đất

Từ Hải Đông cửa Lạn bóng thuyền lồng

Người khuất miền khói sương dặm cỏ

Mà ánh chiều còn hắt nắng bên sông

 

Bến đá

            gan lì vầng đá tảng

Lưỡi cuốc tay mai mài sáng trăng rằm

Sau buổi cày đồng xa chạng vạng

áo vắt lên ngọn gió mát cành bàng

Người nhẩm một câu gì cỏ cây hiểu được

Chim én bay về chim nhạn bay đi

Cha đứng chao chân qua dải sóng ầm ì -

Chao vào vùng chớp bể

Nghĩ về cháu con

Bỏ qua những phiền hà nhân thế

Đầu sóng ngọn nguồn...

bè bạn của người ơi!

 

Đêm lững thững chạm vào vai vệt chớp

Con đứng trông theo rạch sáng ngang trời

 

(Nguồn Văn nghệ) 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lên đầu trang

Tiêu đề

Hiện tại không có bình luận nào.

Viết bình luận của bạn


Các tin mới hơn