Chế Lan Viên: Đêm mơ nước, ngày thấy hình của nước/ Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà/ Ăn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc/ Chẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoa (…) Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây/ Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử?/ Bao giờ dải Trường Sơn bừng giấc ngủ/ Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây?

   

Truyện ngắn: "Màu xanh lá cây" - Phạm Huỳnh
Cập nhật: 15:57:00 17/1/2011
VanVn.Net – Một câu chuyện có thật và đang đề cập đến một tình trạng đau lòng của xã hội: Án mạng từ bạo lực giới, tư tưởng hình thành và ảnh hưởng như thế nào vào các hành vi bạo lực gia đình. Tác giả Phạm Huỳnh đã viết lên câu chuyện đó qua truyện ngắn “Màu xanh lá cây”. Chúng tôi xin giới thiệu với bạn đọc truyện ngắn này để qua truyện có thể hình dung được 1 vài vấn đề của xã hội…

Hắn lại bị giật mình thức giấc. Lần nào hắn thức giấc nửa chừng cũng là những thứ rất quen thuộc, đó là tiếng la của mẹ hắn: “Ối.. ”.. “Thôi tôi lậy anh”.. sau đó có thể là những tiếng “thút thít” gì đó của mẹ hắn bên giường ngoài với bố hắn. Hắn bị dựng ngược người lên với cái âm thanh đó nên hắn tức lắm, hắn nghĩ thầm tại sao bố mẹ hắn đùa với nhau mà để cho hắn khó ngủ. Hắn tức một lúc, rồi hắn lại ngủ tiếp. Có bữa hắn đang ngủ ngon lành thì có tiếng âm chì vang lên “Uỵch.. uỵch.. ” như người ta đấm vào phần mềm trên cơ thể của một ai đó. Và hắn lờ mờ nhận ra rằng những tiếng ồn lâu nay làm hắn mất ngủ là do bố hắn đấm mẹ hắn và những tiếng “thút thít” khóc lóc là của mẹ hắn. Hắn nghĩ có lẽ bố hắn nhiều võ lắm! Bởi nhiều bữa hắn giật mình không chỉ vì những tiếng “uỵch..” nữa mà hắn nghe có cả những âm thanh mạnh hơn: “Bốp”.. chát chúa vang lên như thể người ta dùng hết sức để  thực hiện một cú đánh quyết định nào đó, rồi những tiếng thút thít cũng im bặt. Hắn nghe thấy vậy, hắn dự định sáng sớm hôm sau thức dậy sẽ hỏi bố dạy võ cho hắn. Nhưng hắn nhận lấy thất vọng khi bố hắn bảo ông ấy không có võ. Hắn xem phim thấy người ta sẽ chuyền võ cho người ngoài mà không chuyền cho con cái nếu như những đứa này không có năng lực. Có lẽ hắn là đứa không có năng lực nên bố hắn không chuyền võ cho hắn. Hắn thoáng buồn…

Hắn vẫn mất ngủ. Mẹ hắn  vẫn khóc lóc gì đó trong đêm tối, vẫn có những tiếng “Bốp”.. “Uỵch”.. vang lên làm hắn mất ngủ. Hắn dần ít quan tâm về việc đó vì nó thường xuyên xảy ra, bởi hắn chẳng hiểu việc gì đang diễn ra trên cái giường ngủ của bố mẹ hắn. Chắc bố hắn lại đấm hoặc tát mẹ hắn đấy mà – hắn đoán vậy. Mà đánh nhau đối với hắn là chuyện cơm bữa trên lớp học của hắn. Đám bạn ngoài đường của hắn toàn là những “chiến hữu” mà hắn kết giao từ những trận đánh nhau nảy lửa đó. Vậy thì đánh nhau có gì là ghê gớm? Và bố mẹ hắn đánh nhau cũng như hắn đánh nhau ngoài đường thôi! Có gì khác đâu? Chỉ khác có một điều là tiếng thút thít của mẹ hắn sau đấy  mà thôi. Những tiếng thút thít làm hắn hơi tức! Hắn cảm thấy tức tức nơi vách ngăn lồng ngưc. Nhưng điều làm hắn tức nhất là hễ cứ nghe thấy âm thanh ấy là hắn không ngủ được. Riết rồi hắn thấy tức cả chị và em trai hắn. “Sao bọn chúng lại ngủ ngon lành trong khi hắn không thể nào ngủ nổi”. Việc mất ngủ và hay giật mình của hắn đã trở nên đáng sợ đối với hắn, vì khi cố ngủ lại hắn lại mơ thấy lúc thì một chiếc xe lu to lớn, lúc thì một chiếc xe mà hắn chưa hề thấy bao giờ, nó có cái bánh to giống như chiếc xe lu cán qua người hắn! Chiếc xe lu ấy cán qua người hắn rồi lại cán lại. Bởi vậy hắn hễ cứ mơ thấy chiếc xe lu xuất hiện là hắn lại giật mình. Nhiều bữa hắn thử chạy ra khỏi chiếc xe lu đó xem sao. Hắn chưa kịp chạy thì đã thấy chiếc xe lu đó cán lên người hắn rồi. Đến sáng thì hắn đã mệt.

Rồi ban ngày hắn chơi thật nhiều, đánh nhau mãi cũng hết chuyện! Rồi hắn lại rủ các chiến hữu của hắn đánh nhau phân tài cao thấp! Đánh nhau mãi rồi cũng có lúc phải huề. Hết chuyện hắn lại rủ các chiến hữu của hắn đi ruộng mót đồ ăn, toàn là những thứ vớ vẩn cho vào mồm! Chán rồi hắn lại thách đố lũ bạn nhảy rào vào vườn của mấy lão già khó tính ở xóm dưới hái trộm mà không bị chó cắn, rồi một thằng trong bọn sẽ được phong danh hiệu “người hùng bú mẹ” nếu lỡ để lão chủ nhà tóm được. Hắn chơi rất nhiều, dẫu sao đi chơi như vậy vẫn thích hơn là tối về ngủ phải đối mặt với mấy cái xe lu mà hắn không tài nào chạy được..

Hắn học ngu nhất lớp! Cô giáo xếp hắn đội sổ là do môn tập đọc của hắn, mặc cho môn toán của hắn không có điểm dưới hai con số. Hắn không hiểu sao người ta xếp hắn như vậy? Tại sao người ta lại dùng một môn học mà hắn không thích rồi lại xếp hắn theo kết quả cái môn đó? Chắc người lớn người ta có quy tắc như vậy. Cũng giống như mẹ hắn vẫn khóc thút thít nhưng vẫn bị bố hắn đánh – hắn đánh đồng. Nếu vậy thì đội một chứ đến vài cuốn sổ hắn cũng đội tuốt! Hắn đành chấp nhận. Nhưng hắn vẫn thấy tức! Vậy là hắn lớn lên bằng cách đánh nhau. Và đánh nhau để được đội sổ!

***

Hắn vừa đi chơi về tới nhà thì thấy chị và em hắn chạy ùa ra mắt nhớn nhác nhìn lại vào nhà. Chị hắn hô “bố mẹ đánh nhau đấy đừng có vô!” . Hắn tò mò đi ra xa rồi nhìn vào cửa. Hắn cẩn thận đứng ra xa vì nhiều khi có “vật thể bay” thì hắn còn né kịp, hắn biết khi bố hắn đánh mẹ hắn rất nhiều thứ sẽ bay lung tung. Hắn rướn cái đầu nhìn vào trong cửa nhà để hắn kiểm tra lời chị hắn nói. Không, chị hắn nói bậy. Chẳng có đánh nhau nào cả. Vẫn như mọi khi, bố hắn đánh mẹ hắn! Nhưng hình như đã đánh xong rồi thì phải – hắn cố ngó vào trong. Hắn chỉ còn thấy bố hắn chửi mẹ hắn thôi: “Tao sẽ chặt hai cánh tay mày gửi lại cho người đẻ ra mày..” Hắn ngó thấy mẹ hắn ngồi sải chân ra đầu tóc rũ rượi như một cái thây ma! Rồi hắn thấy mấy người hàng xóm chạy sang. Nhiều người vào nhà hắn lắm làm hắn ở ngoài chưa kịp nhìn rõ mẹ hắn bị làm sao. Họ đến nhiều chật cả nhà. Họ nói nhiều. Rồi có một người cõng xốc mẹ hắn lên. Bố hắn đuổi theo đòi cõng mẹ hắn lại. Và họ cõng nhau đi đâu cũng không biết nữa. Hắn chỉ kịp nhìn mẹ hắn trên lưng bố hắn, nhũn ra như một xác chết. phía bên mắt phải của bà bị toạc một mảng lớn, máu đổ ra rất nhiều từ chỗ toạc đó, đến nỗi không nhìn thấy con mắt của bà ấy ở đâu cả. Đôi chân của hắn cứ run nhũn ra. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy mẹ hắn như vậy. “Bố mẹ cháu đi đâu vậy” ? Hắn hỏi một người đang đứng gần hắn. “Đi bệnh viện”. Ba chị em hắn câm như hến, nháo nhác như những con thú vừa trải qua một cuộc rượt đuổi của kẻ săn mồi. Hắn thấy sao người lớn họ ác thế. Hắn cũng hay đánh nhau nhưng có khi nào hắn đánh nhau mạnh tay vậy đâu. Hắn cũng chưa bao giờ đánh nhau với một đứa nào trong bọn bạn của hắn mà trong tình trạng thua rũ rượi như vậy.  Ba chị em hắn vào nhà dọn đồ, bãi chiến trường mà bố hắn vừa ném ra. Không đứa nào nói chuyện với đứa nào. Ba chị em hắn dọn xong rồi lại nhìn nhau. Chị và em hắn lúc nào cũng quấn lấy nhau. Chỉ có hắn là chẳng thích chơi với ai trong cái nhà này cả. Hắn thích chơi với đám bạn ngoài đường hơn. Ở cái nhà này chỉ toàn không khí u ám hoặc nảy lửa thôi, nên hắn không thích. Hắn đi chơi tối ngày để né cái không khí trong ngôi nhà này. Thế mà hắn vừa về đến nhà là hắn đã thấy cảnh tượng của mẹ hắn như thế rồi. Bây giờ thì hắn cũng chẳng muốn đi đâu cả. Ba chị em hắn túm hụm lại trong một cái xó. Có lẽ hắn ngồi đấy để hắn chờ. Hắn chờ mẹ hắn về. Không biết là bà ấy có về nữa không, nhưng hắn vẫn cứ muốn chờ.

Cuối cùng thì mẹ hắn cũng về. Ba chị em lao ra khi bố hắn dìu mẹ hắn về. Mẹ hắn nhìn rất yếu. Con mắt bên phải của bà đã bị băng trắng quấn kín. Chị với em hắn dọn giường chiếu cho mẹ hắn nằm. Em hắn lấy nước cho mẹ uống. Mẹ hắn không uống nước, bà nằm ngay xuống giường. Bà cũng chẳng nói lời nào cả. Chắc bà ấy đau lắm – hắn nghĩ vậy. Hắn đứng trơ ra nhìn mẹ hắn. Rồi hắn tới giường bên cạnh để nhìn mẹ hắn. Mẹ hắn nằm quay vào tường nên hắn không nhìn thấy mắt của bà ấy. Không biết mắt của bà ấy có bị mù không nữa – hắn tự hỏi. Bà ấy rõ là người khổ! Hắn ái ngại nhìn mẹ hắn. Mà hắn cũng sợ ở gần người khổ lắm. Có lần hắn nghe thấy bà Vương Béo kế nhà hắn nói là đừng có ở gần mấy người khổ rồi có ngày khổ lây theo họ thì có mà chết oan! Hắn không muốn ở gần mẹ hắn rồi hắn lây cái khổ của mẹ hắn thì chết. Hắn không muốn tối ngày bị người khác bắt nạt như mẹ hắn. Hắn chẳng muốn khổ như bà ấy một tí nào.

Chị hắn hỏi bà có ăn được không. Mẹ hắn cũng chẳng nói gì. Hắn bám theo sau chị hắn tiến lại gần bà. Nhìn mẹ, hắn thấy người khổ sao mà họ tội thế, họ dường như phải chấp nhận để cho người khác muốn làm gì thì làm.

Hắn nhận thấy càng ngày bố hắn càng hoàn thiện một khả năng chiến đấu đáng nể. Lúc trước ít khi nào có một trận đánh to. Còn bây giờ hắn thấy bố hắn lao vào mẹ hắn chỉ một hai đòn là mẹ hắn đổ kềnh ra đất với một cái mặt đầy máu mồm, máu mũi. Hắn thấy cũng phải rùng mình!

Hắn cũng biết các món đòn mà bố hắn sử dụng. Hắn biết những món đòn ấy chỉ được sử dụng bởi những kẻ có “bản lĩnh” và với một quyết tâm chiến thắng đối thủ! Kinh nghiệm đối đầu đã dạy bảo hắn như thế. Hắn cũng biết trên cơ thể của hắn và của những người như hắn luôn tồn tại rất nhiều điểm yếu. Với cách đánh thông thường nhưng nhắm đến các điểm yếu đó, lập tức trở thành những món đòn hiểm.

Nhưng hắn không hiểu tại sao bố hắn lại sử dụng những món đó để tấn công mẹ hắn? Chẳng lẽ đối với ông ấy mẹ hắn là một sự đe dọa ư? Hắn cũng có đôi lúc sử dụng những món hiểm đó ở ngoài đường nhưng hắn chưa bao giờ sử dụng nó để tấn công bất cứ một đứa nào. Hắn chỉ sử dụng những món đó để phản đòn trong các trường hợp cấp bách mà thôi. Đó là những lúc hắn bị đón đường bởi một đứa to con và cũng biết sử dụng những món hiểm đó. Những lúc như thế hắn hiểu một điều là bằng mọi giá phải phản đòn và bằng một món đòn hiểm nhất! Không phải là để chiến thắng, mà là để nhận được sự kiêng dè của đối thủ nếu không muốn đối đầu với chính đối thủ này một lần nữa.

Nhưng mà hắn lại thấy rất lạ. Tại sao mẹ hắn bị như vậy mà bà ấy không phản đòn? Ăn miếng trả miếng? Bà ấy cứ để ông ấy tấn công liên hồi vậy? Nếu bà ấy đánh trả lại được vài đòn thì bố hắn có thể đã không thắng thế như vậy được.

Vậy là hắn đã biết tại sao người ta khổ rồi! Vậy là những người khổ đều như mẹ hắn cả. Những người khổ là những người không chịu dùng các món đòn hiểm đối với người khác ngay cả trong lúc bị bức bách – hắn vừa rút ra một kinh nghiệm.

Rồi tự dưng hắn cảm thấy tội những người khổ. Nhất là những người khổ như mẹ hắn. Hắn cũng không còn cái cảm giác sợ lại gần người khổ như mẹ hắn nữa. Hắn đưa tay lên khẽ chạm lên người mẹ hắn. Hắn thấy người của bà vẫn ấm như mọi khi. Lúc này hắn chỉ muốn ngồi đấy nhìn mẹ hắn. Không biết bao giờ bà mới nói chuyện lại?

***

Hắn không còn thích nhông nhông đi chơi nữa. Chơi với đám bạn đánh nhau mãi hắn cũng thấy chán. Bây giờ hắn thích mầu xanh lá cây hơn. Đấy là sở thích của hắn mà hắn bỏ quên. Vì hắn ham chơi nên hắn quên mất sở thích này. Nhưng bây giờ không gì có khiến hắn quan tâm hơn cái sở thích này của hắn. Hắn thích nhìn thấy cây cối lớn mỗi ngày. Thế là hắn chỉ thích ra vườn. Cái mà hắn thích nhất là cái vườn trà nhà hắn. Vườn trà nhà hắn chỉ cần làm cỏ là trà xanh ngay, và thế là hắn chỉ làm cỏ cho lũ cây là hắn sẽ thấy đám trà nhà hắn lớn lên mỗi ngày. Vườn trà nhà hắn tốt lắm. Hắn trồng cây gì ké vào nó cũng xanh đen ra cả. Ngô thì khỏi phải nói. Cây nào cũng hai bắp. Trồng ngô vào vườn trà tốt thật nhưng hắn lại phải giậy từ sáng sớm. Lũ vẹt hay ăn sớm. Nếu hắn không ra canh thì lũ vẹt sẽ chỉ cho nhà hắn ăn cùi bắp mà không có hạt. Nhưng hắn cũng chẳng sợ phải dậy sớm, dậy sớm lại vui. Trời sáng sớm hơi lạnh nhưng cây cối lại rất xanh tươi. Mà lạnh cũng chẳng sao, hắn chỉ cần đuổi lũ vẹt vài vòng là ấm lên ngay. Mỗi lần sà xuống vườn ngô đàn vẹt đông phải đến ngàn con – hắn ướm. Con nào cũng xanh mượt như lá cây ngô. Lũ vẹt lì lắm. Hắn đuổi đến sát đàn vẹt mới chịu bay lên. Có nhiều con vẹt con nhìn thích mắt. Hắn định bụng lúc nào đó sẽ giăng lưới bắt lũ vẹt con này. Nhưng bắt lũ vẹt này cũng khó thật. Chúng lì lợm nhưng chúng rất nhanh. Nhiều bữa hắn đuổi sát ngay cạnh rồi mà chưa con nào chịu bay cả. Khoảng cách quá gần tưởng chừng chỉ cần đưa cánh tay là với được ngay mấy con vẹt xanh này. Thế mà hắn vừa tung lưới lên là lũ vẹt bay không còn con nào.

Hắn đang loay hay cào cỏ trong gốc cây trà thì lũ bạn hay chơi với hắn đi ngang qua. Chúng kêu thất thanh: “ Bố mày đánh mẹ mày ở nhà ghê lắm! Mẹ mày bỏ chạy, bố mày đuổi theo giật ngược tóc quấn vào cây cà phê không cho chạy rồi đánh tiếp. Mày về mà xem”!

Hắn ném cái xà-bách chạy về nhà xem thế nào. Đánh như vậy thì bà ấy chết chứ còn à – hắn rủa thầm. Về tới nhà hắn không thấy mẹ hắn đâu cả. Hắn đi tìm mẹ hắn nhưng không thấy đâu. Hắn chạy sang mấy nhà kế bên để xem mẹ hắn có ở đó không, nhưng cũng chẳng thấy ai nói gì với hắn. Hắn hỏi không ai biết. Hắn nháo nhác chạy ra vườn sau nhà. Mẹ hắn đang làm gì đó trên mảnh vườn phía sau nhà. Hắn tiến lại gần mẹ hắn. Hắn quan sát thấy mẹ hắn cột tóc chứ không búi tóc như mọi khi. Mắt mẹ hắn đỏ hoe! Nhìn thấy mặt bà như muốn đổ sầm xuống hắn cũng không dám nói gì. Lấy hết sức hắn mới hỏi được một câu “mẹ làm gì ở đây ?”. Bà không trả lời mà chỉ khẽ gật cái đầu. Mẹ hắn vừa gật đầu thì hắn thấy một vệt máu cam chảy ra từ mũi bà. Bà lấy tay quyệt ngang mũi. Hắn chạy ra đám cây cứt lợn vơ liền mấy cái vo đưa cho bà. Mẹ hắn cầm lấy đưa lên mũi. Máu nhiều quá thấm qua cả đám lá cứt lợn. “ Bố đi rồi, mẹ về nhà nằm xuống thì máu cam mới không chảy nữa”. Hắn chạy theo cái dáng liêu xiêu của mẹ hắn vào nhà.

Hắn nhớ đến lúc trưa hôm trước lão Sự nhà kế bên sang chơi nói khích bố hắn chửi mẹ hắn. Chắc là bố hắn đánh mẹ hắn vì lão đấy hôm qua rảnh mồm nói khích vào đấy mà. Hắn thấy tức tức nơi vách ngăn lồng ngực! Hắn định bụng lúc nào sang đốt nhà lão Sự đó! Hoặc là đập chết hết đàn gà nhà lão! Hắn lại thấy tức.

***

Cái rẻo đất cao nguyên này chứa đựng nhiều cảm xúc nhưng hắn vẫn thấy tù túng! Nhà hắn ở một cái vùng bình nguyên chải rộng nhưng lại bị bao quanh tứ phía bởi các dãy núi lớn. Nơi những dãy núi này tọa lạc, người ta không sao phóng tầm mắt ra xa bên ngoài được. Hắn dự định sẽ có một ngày hắn sẽ đi vượt qua các dãy núi để qua phía bên kia xem có gì khác nơi này. Nhưng hắn cũng dự định thế thôi chứ hắn vẫn thích nơi này. Nếu có thì hắn chỉ định đi chơi một chuyến cho biết thôi chứ hắn sẽ không rời xa nơi này của hắn đâu. Tại sao lại phải xa cái nơi này của nhà hắn chứ? Nhà hắn cây gì cũng có, cà phê, trà, dâu.. Lũ heo sau nhà thì đã có cả ruộng rau lang rồi. Rau lang thì chỉ cần đặt xuống đợi vài trận mưa là hắn đã có tha hồ rau lang để ném vào cho lũ heo. Còn vườn trà, hắn chăm cây nào cũng cao vút. Cây trà cao gấp hai, gấp ba người hắn. Thân cây lớn hơn cán cuốc nhưng nhà hắn vẫn chưa thèm thu hoạch. Bố hắn bảo trà phải để cho cao thì rễ mới đâm sâu, khi đó cây trà mới khỏe. Cái này thì hắn đồng tình với bố hắn. Mà hắn cũng chẳng quan tâm bao giờ thu hoạch trà. Hắn lại thích cứ để cây trà cao vút vậy lại hay. Cây càng cao lớn lại càng xanh tốt và nhìn càng thích mắt. Hắn lại cũng thích ruộng dâu nhà hắn. Ruộng dâu thì xa nhà hơn vườn trà. Cây dâu nhà hắn mập căng, mà cây lớn thì cho lá cũng lớn. Lá dâu nhà hắn lớn hơn bàn tay của một người có bàn tay to. Nhà hắn cũng nuôi tằm. Mẹ hắn nhiều khi vẫn tất bật với lũ tằm. Hắn thích mẹ hắn nuôi tằm vì như thế hắn lại được ra hái lá dâu. Hắn hái nhanh phải biết! Hắn hái nhanh mà lá dâu không hề rách. Hắn hái nhanh đến nỗi bà Thảo bằng tuổi Nội hắn ở nhà kế bên cũng nuôi tằm mà hái không lại hắn. Bà Thảo chạy sang xem hắn hái để bắt trước như hắn mà làm mãi cũng không sao làm được như hắn. Có bữa hắn hái hăng quá, trời mưa to lá dâu ướt hết. Mang về đến nhà thì bị mẹ hắn chửi cho té tát, hắn hoảng, lấy nong lấy nia ra quạt mãi tằm mới có dâu ăn. Nhà hắn cũng có ruộng lúa. Ruộng lúa nhà hắn thênh thang, là một cái thung lũng nằm giữa hai quả đồi. Nhưng từ lâu nhà hắn không trồng lúa. Mà không trồng lúa lại hay. Ban đêm hắn rủ em trai hắn làm một bộ câu ngâm, sáng ra là khi nào hắn cũng mang một mớ cá về nhà. Hắn thích như thế. Nhiều bữa hắn ngâm câu được vài con lươn to bằng cầm tay, dài bằng cẳng chân của hắn. Cằm con lươn vắt vẻo ngang nhà ông Thảo, cả nhà ông ấy ra nhìn mà thèm: “Chúng mày bắt được con lươn như thế bằng cả mấy con cá lóc đó”! Nhưng hắn thích hơn khi hắn đưa cá về sẽ thấy mẹ hắn cười với hắn! Có lẽ cái ruộng nhà hắn nhiều cá lắm nên sáng nào hắn cũng có cá mang về. Và sáng sớm nào mẹ hắn cũng cười khích lệ hắn! Hắn vui khiếp!

 “Ngủ với chồng mà lại gọi tên người yêu cũ!” - bố hắn ra vẻ kể lể với mấy người khách sang chơi. “Ông đừng có mà..” - mẹ hắn nói nửa chừng rồi lại ấp úng cái gì đó trong miệng không rõ lắm. Rồi đến khi mấy người khách kia ra về. Còn lại có mấy chị em hắn với mẹ hắn, bố hắn lại nói như thế! Rồi bố hắn nói chưa đã mồm, ông ta lại sang mấy nhà kế bên nói vọng về cố ý cho cả mẹ hắn nghe: “Cái loại ngủ với chồng mà gọi tên người yêu cũ” - bố hắn rêu rao! Đến bữa cơm hắn lại thấy bố hắn lớn tiếng với mẹ hắn: “ngủ với chồng mà gọi tên người yêu cũ”. “Ông đúng là mặt dày, không ai nói lại miệng ông cả!” - mẹ hắn tấm tức. Mà đúng là không ai nói lại với miệng bố hắn thật. Mẹ hắn càng không. Mồm bố hắn có thể nói to và lấn lướt mẹ hắn trước khi mẹ hắn muốn nói gì đó. Mà bố hắn cũng nói “lửa” hơn mẹ hắn nhiều. Bố hắn mà chửi mẹ hắn cái gì đó mà mẹ hắn có nói lại vài câu là ông ấy sẽ chứng minh ngay “chất lửa” của ông ấy bằng cả cái chai thủy tinh hoặc lúc thì cái ly cối đập thẳng xuống mặt bàn ngay lúc mẹ và chị em hắn đang ăn cơm. Có bữa bố hắn ném mạnh, hắn không kịp né, mảnh trai thủy tinh bay hết vào mồm, vào mũ hắn! Hắn tức lắm nhưng chẳng biết trách ai! Những lúc như thế hắn lại nuốt cục tức cho nó trôi quách đi! “Bây giờ mới thấy có loại ngủ với chồng mà gọi tên người yêu cũ” - hắn ăn hết chén cơm rồi mà bố hắn vẫn ra rả như vậy! Chị và em hắn cứ ngơ ngác nghe bố hắn nói. “Bọn chúng ngơ ngác là đúng rồi” - hắn rủa thầm. Tối hôm qua bọn chúng ngủ như chết thì biết gì mà không ngơ ngác. Chỉ có cái đứa trời đày như hắn mới biết chuyện gì xảy ra đêm hôm qua trên cái giường ngủ của bố mẹ hắn. Ở cái nhà này ai làm gì, ai nghĩ gì hắn cũng đều biết hết. Tối hôm qua hắn lại bị giật mình khi bố hắn vừa đấm vừa chửi mẹ hắn. Rồi mẹ hắn tức quá nói lại cái gì nhi nhí mà hắn không nghe rõ. Mà hắn cũng chẳng thèm mất công nghe những gì bên giường của bố mẹ hắn làm gì, nơi đấy chỉ phát ra những âm thanh chửi bới, đánh đập mẹ hắn thôi. Mà cũng chẳng có ai mượn hắn can thiệp vào đấy nên tốt nhất là hắn không cần biết! Có đêm bố hắn đánh mẹ hắn, mẹ hắn thút thít gì đấy làm hắn mất ngủ. Hắn tức quá, hắn đạp chăn đứng phắt dậy, bước ra tới cửa hắn đạp bung hai cánh của đánh cái uỳnh.. Hắn bước ra giữa sân nhà rồi hắn la lớn: “Có đánh nhau thì ra đây mà đánh này”. Hắn cố ý nói to để cho cả những nhà xung quanh đều nghe thấy, có lẽ hắn đang đi kiếm đồng minh tinh thần, và bố hắn cũng sẽ không lao ra đạp hắn lộn cổ nếu ông ấy còn đếm xỉa tới hàng xóm – hắn nghĩ vậy. Chờ một lúc không thấy có thêm động tĩnh gì hắn lại vào ngủ tiếp. Hắn vừa nằm xuống, bố hắn ở giường ngoài gầm gừ: “mày định làm gì đấy thằng kia”. Hắn mặc kệ, hắn ngủ tiếp! Lúc này hắn không như trước kia nữa. Hắn không còn nằm mơ thấy mấy cái xe lu cán qua người hắn nữa. Cho dù bố mẹ hắn làm hắn giật mình thì thoáng một lúc là hắn lại lăn ra ngủ tiếp. Bây giờ cơ thể hắn đã khác rồi. Không ai có thể dựng hắn dậy quá vài phút. Thế mà chỉ vài phút tối hôm qua là hắn nắm bắt tình hình của ngày hôm nay ngay lập tức.

Thì ra là hôm qua những tiếng lí nhí mà mẹ hắn nói là vì bị bố hắn đánh đau, mẹ hắn tức quá vừa khóc vừa gọi bừa tên một ai đó. Có lẽ đó là cách mà bà ấy phản kháng bố hắn – hắn nghĩ vậy. Nhưng mẹ hắn đã lầm to, bố hắn không những không thôi đánh mẹ hắn đêm qua mà sáng ra ông ta còn rêu rao cho mẹ hắn bẽ mặt! Hắn cũng biết thừa là bố hắn cố tình bịa chuyện để lấn lướt mẹ hắn và để cho mẹ hắn “không có người bạn nào quanh đây” - như một lần bố hắn đã tuyên bố xanh rờn. Hắn cũng biết thừa mẹ hắn vừa mới lớn lên khoảng mười bảy, mười tám tuổi gì đó, cái thời bom rơi đạn lạc khắp miền bắc là mẹ hắn đã lấy bố hắn rồi, ngay cả yêu còn chưa kịp chứ đừng nói đến người yêu cũ với chả mới. Hắn cũng biết thừa hễ cứ đêm đến là bố hắn trèo lên cây cau sau nhà ông ngoại hắn để rình mẹ hắn làm được những gì cho gia đình, rồi bố hắn kết quá chỉ vài ngày là đòi cưới mẹ hắn luôn. Hắn biết được những điều ấy là do chính bố hắn đi đến đâu cũng vỗ ngực như vậy với mọi người. Thế mà giờ đây không đồng ý với mẹ hắn là bố hắn sẵn sàng bịa chuyện mẹ hắn với mọi người ngay lập tức. Ông ấy sẵn sàng nói hai lời! Hắn bắt đầu nhận ra là bố hắn thật phức tạp. Vậy là lâu nay hắn đã lầm! Lâu nay hắn tưởng bố hắn chỉ vì nóng tính nên mới nổi đóa đánh mẹ hắn. Nhưng hôm nay thì hắn đã phải thấy một điều rằng bố hắn không hề nóng nẩy tí nào, mà thực ra bố hắn đã hoàn toàn xắp sếp suy nghĩ và hành động theo trình tự! Bố hắn cố tình làm ra vẻ nóng tính và mọi người xung quanh cũng lầm tưởng là bố hắn nóng tính.

Hắn thấy mẹ hắn bị như thế hắn tức lắm. Nhưng hắn không chỉ tức thôi mà hắn còn rút ra được thêm một kinh nghiệm, là từ nay hắn sẽ phải cẩn thận! Bố hắn sẵn sàng làm như thế với mẹ hắn thì một ngày kia có thể sẽ tới lượt hắn! Chẳng qua là mẹ hắn gặp xui nên bố hắn mới chĩa mũi dùi vào bà thôi, còn nếu mai này ông ấy tức với hắn thì cũng sẽ làm những điều tương tự với hắn. Từ trong vô thức của hắn bắn đầu có một hố ngăn cách giữa hắn và bố hắn!

Hắn xuống bếp thấy mẹ hắn đang rửa chén. Mặt bà ấy buồn lắm. Ngay cả khi bị bố hắn đánh đau thì bà cũng không bao giờ để lộ ra buồn bã và khóc lóc trước mặt con cái cả. Nhưng hôm nay nhìn mặt bà ấy buồn lắm, ánh mắt của bà ấy đỏ hoe chỉ trực đổ nước mắt ra. Hắn đến gần mẹ hắn mà bà ấy cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến hắn. Như mọi khi là bà ấy sẽ quệt ngay nước mắt đi hoặc là tìm cách dấu ánh mắt đỏ hoe đó. Nhưng nay bà ấy chẳng thèm làm như thế. Có lẽ bà ấy buồn lắm. Có lẽ bà ấy đang khó chịu lắm – hắn nghĩ thế. Hắn nghĩ thế vì hôm bữa cũng có kẻ làm cho hắn khó chịu như thế. Đó là bà Vương, cái bà to béo. Hôm đấy hắn vừa đi học về được một lúc thì bà Vương béo sang nhà tố với bố hắn là hắn ăn cắp mấy trái đu đủ chín của nhà bà ấy. Lý do mà bà Vương đưa ra là vì có thấy hắn đi tắt qua vườn của nhà bà ấy. Đúng là hắn có đi tắt ngang qua vườn nhà bà Vương béo nhưng hắn nói là hắn không ăn cắp mấy quả đu đủ của nhà bà ấy. Nhưng bà Vương cứ ra rả buộc hắn phải nhận là đã lấy cắp mấy quả đu đủ thì bà ấy mới chịu đi về. Hắn một mực không nhận là đã lấy cắp. Bà Vương đâu có chịu buông tha cho hắn, vừa đi ngoài đường mồm bà Vương vẫn ra rả đổ tội ăn cắp trái đu đủ cho hắn, làm hắn điên lắm. Hắn định bụng lúc nào sang nhổ hết cả vườn đu đủ cho nhà bà đấy biết mặt! Và hắn biết mẹ hắn hôm nay cũng đang khó chịu như hắn khó chịu với cái bà Vương béo bữa nọ. Đến bây giờ hắn mới biết nơi đâu là nơi sáng tỏ và nẻo nào là nẻo tăm tối của lòng người!

***

Hắn thích ra vườn với chị hắn. Chị hắn lúc nào cũng vui vẻ ca hát. Lúc giải lao chị hắn nói cười rôm rả, hắn nghe mà vui! Hội bạn của chị hắn hay đổi công cho nhau, họ làm rất nhanh. Có bữa họ đổ về làm cho nhà hắn đông đến cả chục người. Cái vườn dâu nhà hắn chỉ hơn một buổi là xong béng. Họ nói cười vang ra cả quả đồi kế bên vẫn còn nghe thấy. Chị hắn lúc nào cũng là tâm điểm của các trận cười vỡ bụng! Và chị hắn cũng là người làm khỏe nhất hội. Chị hắn có cái Xà-bách to vào loại nhất nhì trong làng! Trai làng nhìn thấy cái xà-bách đấy của chị hắn cũng còn phải do dự chứ đừng nói đến con gái. Với cái xà-bách đấy, chị hắn cào cỏ chỉ thoáng cái là hết một luống cỏ dài bằng chiều rộng của vườn dâu. Nhưng điều này làm hắn phát ngán! Hắn rất thích làm với chị hắn để hắn nghe chị hắn nói chuyện vui nhưng hắn không tài nào theo kịp chị hắn. Thế là chị hắn phải tiếp sức cho hắn để hai chị em đuổi kịp nhau, và chị hắn lại nói chuyện rôm rả.

Cuối cùng rồi chị hắn cũng đi lấy chồng. Nhà hắn mà không có chị hắn hát cười rôm rả thì buồn lắm. Hắn cũng buồn, nhưng biết làm sao được! Ngày cưới chị hắn hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Hắn cũng chẳng biết hắn làm như vậy là để phản đối cái gì và phản đối ai nữa?

Nhưng rồi hắn cũng nhận ra là hắn đã trở thành lao động chính trong nhà khi chị hắn đi lấy chồng. Với suy nghĩ này hắn thấy mình cao lớn lên một chút, như thể người ta vừa vươn vai vậy.

Hắn dần to ra thật. Hắn có thêm nước da đen nhánh vì cháy nắng. Hình như sức khỏe của hắn tăng lên theo sắc đen trên màu da của hắn thì phải? Hắn càng đen, hắn càng làm hăng. Hắn vẫn thích màu xanh lá cây. Nay vườn dâu nhà hắn sẽ có thêm cà phê nữa. Muốn trồng cà phê cho tốt thì phải đào hố to. Hắn đào hố ra trò. Hắn đào hố mà dơ bừa đào có ngọn.

Không lâu nữa vườn dâu nhà hắn sẽ có hai màu xanh, một của dâu và một của cà phê. Bố hắn bảo khi nào màu xanh của cà phê bao phủ thì sẽ loại bỏ dâu. Bố hắn bảo cà phê và trà là những cây công nghiệp và sẽ là những thứ cây chủ lực của nền kinh tế vùng.

Hắn cũng không quan tâm lắm về thế nào là cây công nghệp. Hắn chỉ thích thú với một tương lai phía trước cho vườn dâu của nhà hắn. Rồi đây màu xanh nhẫy của cây cà phê sẽ bao phủ vườn dâu rộng lớn của nhà hắn. Vậy là nhà hắn sẽ có hai vườn cà phê, một vườn trà và một thung lũng.

Cuối đông đầu xuân năm ấy đã xảy ra một biến cố đối với cuộc đời hắn. Một người đã xuất hiện trong nhà hắn, làm cho cuộc đời hắn từ đó đã thay đổi hoàn toàn, hoặc sẽ là thanh nhã hoặc sẽ là khốc liệt. Nhưng dù bất cứ điều gì xảy ra đi nữa đó cũng là một ân huệ mà cuộc đời ban tặng cho hắn.

Tiết trời vẫn lạnh. Sáng sớm sương mù phủ trắng các sườn đồi. Mẹ hắn dậy sớm đốt lửa cho ấm nhà lên nhưng cũng không làm hắn chui ra khỏi chăn lúc này. Hôm nay mẹ hắn đang chờ đón một điều thật đặc biệt trong cuộc đời bà! Mẹ hắn đến bên anh em hắn tỉ tê: “dậy sớm đi con”. Cuối cùng thì hắn cũng nhảy ra khỏi giường đến bên bếp lò cũng không quên mang theo cái chăn bông đang giữ hơi ấm sẵn bên trong. Hắn thấy mẹ hắn hôm nay hơi khác. Vẻ mặt của bà ấy tươi hẳn lên. Lời nói của bà ấy cũng nhẹ nhàng lạ. Chị và anh rể hắn mới sáng sớm đã chạy sang nhà ríu rít hỏi mẹ hắn: “mấy giờ ông ngoại mới lên hả mẹ”?

 “Có khi phải tới xế trưa con ạ”.

 Quái lạ – hắn nghĩ. Sao họ ríu rít như những đứa trẻ thế không biết? Chị hắn, anh rể hắn và cả đến mẹ hắn nữa. Họ làm như thể những đứa trẻ con vậy. Ông ngoại lên thì có gì là lạ đâu nhỉ – hắn tự hỏi. Ông ngoại tức là bố của mẹ. Hắn chưa bao giờ gặp ông ngoại cả. Chỉ có chị và anh rể của hắn là đã từng gặp ông ngoại thôi. Ông ngoại của hắn theo hắn được biết là đang sống với cậu của hắn tại Cần Thơ. vậy ông ấy là người già rồi. Mà người già thì có gì thú vị đâu, giống như bà Nội của hắn thôi. Bà nội của hắn thì đôi lúc đi học ngang qua hắn hay chọc cho bà ấy nổi xung lên chửi bới tứ tung. Chửi nhiều quá Nội hắn lại phì cười với hắn. Nhưng như vậy cũng chẳng có gì là thú vị cả. Chỉ có ruộng đồng nhà hắn là đáng để hắn quan tâm nhất thôi.

Mà tại sao ông ngoại lại lên nhà hắn không biết? – trong đầu hắn đặt ra các câu hỏi.

“ Hôm nay bố mời ông ngoại lên chơi với nhà mình cho biết nhà cửa” - hắn đang thắc mắc thì nghe thấy bố hắn nói như thế.

Quái lạ? – các câu hỏi lại mọc ra trong đầu hắn.

Tại sao bố hắn lại mời ông ngoại lên? Chẳng lẽ để xem bố mẹ hắn đánh nhau à? Hay là dạo này bố hắn bắt đầu suy nghĩ khác đi rồi? Cảm quan đã chỉ cho hắn thấy có cái gì đó bất an ở đây. Hắn đang bận với cái suy nghĩ này của hắn nên hắn cũng chẳng quan tâm đến việc ông ngoại hắn sắp lên nhà hắn, và trái ngược lại với chị và anh rể hắn, hắn chẳng thấy có gì vui ở đây cả.

Người con rể thứ hai là chú Biên đưa ông ngoại của hắn lên theo về nhà hắn. Ông ngoại của hắn trông rất yếu. Hai tay ông ấy cứ run bần bật lên. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời bà ấy đưa được bố bà ấy lên nhà để phụng dưỡng nên bà ấy mới vui đến thế – hắn quan sát nét mặt của mẹ hắn. Hắn thấy mọi người cứ xúm vào để đỡ ông cụ, nhất là chị và anh rể của hắn, họ vồn vã ông ngoại đến lạ thường, làm cứ như thể ông ấy sắp cho họ một đống vàng không bằng!

“Sao mà bữa nay họ nhặng xị lên thế không biết”! Lại một người già nữa thôi mà, lại còn già hơn cả bà nội hắn! Chẳng có gì thú vị cả! Hắn chẳng quan tâm đến việc ông ngoại hắn lên nhà.

Hắn lại ra chăm vườn trà nhà hắn. Hắn tỉa trà kỹ càng vì hắn không muốn thấy sâu bệnh bám lên cây cối của hắn. Thời gian này hắn hay đi làm về sớm hơn lúc trước. Hắn có cái tật ham vui. Từ khi ông ngoại hắn lên không khí trong nhà hắn vui hẳn. Trưa nào hắn đi làm về là đều thấy chị hắn sang ríu rít với ông ngoại, cả anh rể hắn cũng thế, hắn vui lây. Rồi hắn cũng thích đến bên ông ngoại hắn lúc nào không biết. Ông ngoại hắn có mái tóc đã bạc gần hết, một sống mũi cao và một bộ râu có những sợi bạc xen lẫn. Ông ngoại hắn còn có một ánh mắt sáng và lúc nào cũng như cười với người đối diện. Có lẽ hắn bị thu hút bởi ánh mắt của ông cụ.

Ông ngoại hắn thỉnh thoảng lại nhờ hắn cắt râu cho ông cụ. Ông cụ có một hàm râu dày và các sợi râu leo đến tận nửa khuân mặt, nhưng ông cụ không thích để râu. Ông cụ bảo để râu là không sạch. Hắn rất thích mỗi lần cắt râu cho ông ngoại , ông ngoại nói rất nhiều về những điều xa xăm nào ấy. Chắc có lẽ ông ngoại đã đi nhiều nơi nên có nhiều kiến thức, nhưng nói hắn chẳng hiểu bao nhiêu. Không nắm bắt được cũng chẳng sao – hắn tặc lưỡi. Hắn cũng đã cho hắn cái quyền không cần phải hiểu  những điều không thể hiểu nổi. Đối với hắn điều vui nhất là ông ngoại hắn lên nhà hắn chơi. Bởi từ khi ông ngoại lên nhà hắn chơi thì hắn nhận ra một điều là mẹ hắn vui hẳn lên. Đã từ lâu hắn chưa bao giờ thấy mẹ hắn vui như vậy. Mẹ hắn lúc nào cũng tất bật cả. Lúc nào bà ấy cũng như làm việc với bốn tay, sáu chân còn không kịp với đàn heo đằng sau nhà, ba cái rẫy thênh thang với năm héc ta đất còn chưa kể lũ tằm vẫn bắt bà ấy thức hằng đêm. Lúc nào mẹ hắn cũng như là đang làm việc không ngơi nghỉ nên hắn cũng chẳng quan tâm bà ấy vui hay buồn. Mà mẹ hắn làm sao vui được khi không đồng ý chuyện gì là hắn sẽ nói ngang sao cho bà ấy tức thì hắn mới chịu. Nhưng từ khi ông ngoại hắn lên cho dù mẹ hắn có bận thêm đôi chút bà ấy vẫn vui. Khi đi làm rẫy về là mẹ hắn tìm ngay tới chỗ ông ngoại hỏi thăm ông ngoại hoặc rót nước cho ông ngoại uống và họ nói chuyện với nhau rất vui, làm hắn cũng rộn cả người. Họ có lẽ đã không gặp nhau nhiều năm nay – hắn nghĩ bụng. Hắn nghĩ họ khác hắn, bởi hắn không có suy nghĩ làm sao cho mẹ hắn vui như mẹ hắn đã làm cho ông ngoại. Và những lúc nhìn thấy mẹ hắn và ông ngoại như thế  hắn mới lờ mờ nhận ra một điều là một người quan trọng với một người nghĩa là sao, và ông ngoại là một người quan trọng đối với mẹ hắn và ngược lại. Vậy là họ khác hắn rồi. Bởi chẳng có ai quan trọng với hắn cả. Cái quan trọng với hắn là hắn thích màu xanh lá cây. Hắn thích được nhìn thấy cây cối xanh tốt mỗi ngày và hắn bằng lòng với suy nghĩ ấy của hắn.

Có lẽ hợp khí hậu vùng Tây Nguyên mát mẻ nên ông ngoại hắn khỏe ra đôi chút so với hồi mới lên. Tuy vậy ông cụ vẫn còn bệnh run tay. Ông cụ có cái thói quen là cứ giờ nghỉ trưa ông cụ bảo thằng cháu ngoại mang ghế ra ngồi dưới gốc cây xoài. Hắn cũng thích bê ghế ra cho ông ngoại nghỉ trưa dưới tán lá, rồi hắn mắc võng nằm cạnh ông ngoại để hắn được nghe ông cụ nói về những điều xa xôi gì đó, mặc dù hắn chẳng hiểu gì hết. Nhiều bữa hắn nằm võng nghe ông cụ nói được vài ba câu gì đó là hắn đã lăn ra ngủ mặc cho ông cụ nói chuyện một mình!

Cái bệnh run tay của ông ngoại hắn không sao hết được, có bữa hắn thấy tay ông cụ cứ run bần bật lên, hắn lại gần nắm chặt lấy tay ông cụ để cho đôi bàn tay không còn run nữa . Hắn hỏi mẹ hắn tại sao ông ngoại lại bị chứng bệnh run tay? Mẹ hắn bảo ông ngoại là công nhân vì lao động quá sức nên ông cụ đã mắc chứng bệnh run tay. Bà bảo rằng cậu hắn đã chạy chữa nhiều rồi nhưng ông ngoại cũng không đỡ được bệnh quái ác ấy. Nghe mẹ hắn nói đến từ “công nhân” hắn lại tò mò. Hắn đang định hỏi thêm thì bà lại bận bịu gì đấy nên hắn lại thôi.

Vậy là còn nhiều điều hắn chưa biết, chẳng hạn như thế nào là “công nhân”. Có vài lần ở đâu đó hắn đã nghe thấy hai từ “công nhân” nhưng hình như là trên sách thì phải? Mà sách thì hắn chán ngấy!

Hắn lân la đến chỗ ông ngoại hắn, hắn muốn hỏi ông ngoại hắn thế nào là công nhân. Ông ngoại cười giải thích cho hắn biết công nhân là những người làm trong nhà máy, làm việc có tay nghề và có kỷ luật. Những người công nhân làm trong nhà máy và những người nông dân như hắn và bố hắn làm việc ngoài ruộng đồng đều là những người tạo ra của cải vật chất cho xã hội, chính họ đã làm giàu cho xã hội bằng nguồn gốc lao động của mình. Nghe ông ngoại nói như thế hắn thích hơn được ăn một bữa cỗ! Sao mà ông ngoại giỏi thế! Ông ngoại đúng là người thông thái rồi – hắn sướng! Đến bây giờ hắn mới biết chính hắn là người đang từng ngày tạo ra sự giàu có cho xã hội.

Vậy hắn chính là ngưới hùng rồi!

Thế mà từ trước đến giờ không ai chịu nói cho hắn biết điều này cả. Ông ngoại quả là một người sở hữu nhiều suy nghĩ lớn lao – hắn lại sướng! Thế là hắn lại muốn lân la bên ông ngoại hắn. Tự dưng hắn thấy ông ngoại thật gần gũi với hắn. Trong thái độ của hắn đã bắt đầu coi ông ngoại là một thành viên chính thức trong gia đình hắn! Từ đó ông ngoại đã có một vị trí trang trọng trong suy nghĩ của hắn. Ông ngoại cũng như mẹ hắn, bố hắn và anh chị em hắn.

Và rồi không phải chị hắn hoặc anh rể hắn hay mẹ hắn mà chính là hắn, lúc nào đi học hay đi làm về là hắn lại tìm tới chỗ ông ngoại hắn để nghe ông cụ nói về những điều xa xôi nào đó, rồi hắn lại thích thú khi ông cụ đề cập tới những thứ liên quan đến hắn.

Ông ngoại quay sang hỏi hắn hằng ngày thường làm những gì? Hắn thích thú kể rôm rả chuyện hắn làm bên mấy vườn cà phê rồi đến vườn trà và hắn lại khoe với ông ngoại vườn cà phê nhà hắn xanh nhẫy vì đất tốt, rằng vườn trà nhà hắn cho búp mập và dài mỗi ngày! Ông cụ vui lắm, ánh mắt ông cụ nói lên điều ấy! Ông cụ lại hỏi hắn đến mai lớn lên hắn sẽ định làm gì? Hắn bảo hắn sẽ mở rộng vườn nhà hắn đến cả mười hoặc hai mươi héc-ta, rằng ngoài trồng cà phê hắn sẽ nuôi một đàn cừu để lấy lông bán như người Anh đã từng làm mà hắn có dịp nghe ở đâu đó. Còn đàn bò sữa hắn sẽ nuôi từ cỏ trồng ở thung lũng của nhà hắn, và đàn bò đó sẽ cho sữa mỗi ngày. Vậy là nhà hắn ngoài một vườn cà phê rộng lớn là một đàn cừu và một đàn bò mà mỗi ngày là một thùng sữa to! Hắn vẽ ra một bức tranh to tướng của tương lai cho ông ngoại hắn nghe!

Ông cụ lại bảo hắn mai này là một người đàn ông rồi hắn sẽ phải sử dụng đầu óc nhiều. Chỉ với kiến thức thì người ta mới có thể làm tốt được mọi chuyện mà ít gặp sai lầm. Ông ngoại hắn lại nói chuyện xa xôi. Hắn lại mơ màng! Ông ngoại khuyên hắn nên đi học lên để nắm bắt trí tuệ, từ đó tương lai sẽ tự khắc nó đến. Ông cụ lại bảo với hắn rằng người đàn ông cần phải theo đuổi đầu óc. Ông cụ nhấn mạnh tầm quan trọng nơi đầu óc của con người cho hắn nghe.

Hắn biết ông ngoại hắn nói có rất nhiều ý trong ngôn từ, hắn không tài nào hiểu hết được. Hắn chỉ biết ông ngoại đang khuyên hắn đi học lên chứ ông cụ chẳng quan tâm gì đến bức tranh tương lai mà hắn vừa vẽ ra cho ông cụ! Ông ngoại lại bảo với hắn xã hội càng tiến lên văn minh khi con người trong đó có trí tuệ. Nghe thấy ông ngoại nói đến xã hội “văn minh” hắn buột miệng hỏi ông ngoại rằng con người trong cái xã hội văn minh ấy có lẽ người ta rất tôn trọng pháp luật? Hắn hỏi thế là bởi vì hắn xem phim thấy có một ông mà mọi người gọi là luật sư, mặc một chiếc áo to và dài đến tận gót chân hùng hồn cãi lý với quan tòa để bênh vực ai đó phía dưới. Rồi mấy người cùng ngồi xem với hắn bình luận ở ngoài rằng đấy là những nước văn minh họ mới thế.

“Luật pháp là một sản phẩm của con người nhưng luật pháp có nguồn gốc quyền lợi, nó nhằm che đậy các lợi ích và do vậy không thể hi vọng luật pháp mang lại công bằng cho con người được. Xã hội phát triển là xã hội công bằng, khi đó chúng ta cần các nhà quản trị tài ba hơn” – ông cụ trả lời những thắc mắc của hắn.

“Nhưng nếu không có luật pháp, người khỏe lại cứ đánh người yếu thì chúng ta phải làm sao được hả ông?”

Chúng ta cần phải chung tay xây dựng một xã hội công bằng, người tài đức sẽ dẫn dắt một xã hội công bằng. Và đấy chỉ có thể là những con người có đầu óc thôi con trai ạ.

Hắn nghe ông ngoại hắn nói hắn cũng chẳng hiểu bao nhiêu. Nhưng hắn sướng rơn cả người! Ánh mắt rực sáng của ông ngoại khi nói về những ý nghĩ ấy đã truyền đi một điều gì đó. Nó như sục lên trong đầu hắn một luồng điện. Hình như hắn cũng đã từng ném ánh mắt đó cho ai rồi thì phải?

Đúng! Hắn nhớ ra rồi.

Ánh mắt mà hắn vẫn thường ném cho những chiến hữn của hắn trong những lần phải trạm mặt với một lũ dám nhốt giữ một đứa trong bọn bạn của hắn.

Nhưng cũng không phải thế.  Hắn cũng không thể hình dung cụ thể nó là điều gì cả.

Trong ánh mắt ấy có lửa lớn? Cũng không hẳn.

Đó là bão tố? Cũng không.

Đó không phải là những tia nhìn của ông dành cho đứa cháu trai, cũng không phải là cha dành cho con, nó lớn hơn thế nhiều.

Đó là của những người bạn thân thiết? Cũng không.

Đó là ánh mắt của những người cùng chí hướng truyền vào trong tim nhau..

Phải!

Đó là lửa lớn đang cháy rựng trong tim một con người.

Hơn thế nhiều.

Đó là sự sung sướng trong tự hào.

Hơn thế nữa.

Đó là lòng kiêu hãnh của con người! 

Nơi tia nhìn ấy phát đi một điều rất lơn lao.

Những tia rực sáng phát ra từ ánh mắt của ông ngoại đã cho hắn biết một thứ  mà từ trước tới nay hắn chưa từng có - niềm tin!

Và những khoảnh khắc ấy hắn mới cảm nhận được sức mạnh nơi hệ thần kinh của con người. Ông ngoại đúng là một nhà thông thái – hắn tự nhủ. Ông ngoại hắn đã mang đến cho hắn nhiều suy nghĩ, vì hồi nào đến giờ hắn không hề biết có loại người tài đức chuyên đi mang công bằng lại cho mọi người.

Hắn có biết một vài loại người quanh hắn nhưng quả là không có loại người nào như ông ngoại hắn tả. Loại người thứ nhất mà hắn biết là ông Thăng gần nhà hắn. Cứ nghĩ đến ông Thăng là hắn phát khiếp! Khiếp nhất là khi nhìn thấy ông Thăng rong trâu chở gỗ từ rừng về. Hễ con trâu đi chậm là y như rằng ông Thăng lại dùng cây gỗ to bằng bắp chân quất mạnh vào sườn con trâu, mỗi lần như thế con trâu lại rùng mình lên chịu đòn. Mà hắn chẳng hiểu tại sao ông ấy lại đánh con trâu như thế?  Con trâu của nhà ông Thăng đó có đi nhanh thêm được tí nào đâu? Làm sao đi nhanh được khi mà nó đã phải đi cả ngày đường rừng kéo những bi gỗ nặng bằng mấy lần trọng lượng của nó! Thế mà ông Thăng vẫn ra sức táng trâu bằng thanh gỗ lớn. Nghe đâu có lần một con trâu đã không chịu nổi nên khi kéo gỗ về đến nhà ông Thăng là nó lăn đùng ra chết!

Thế mà ông Thăng ấy đi đến đâu cũng tỏ vẻ hối tiếc: “Con trâu cái đấy vừa ngoan, chịu làm lại đẻ nhiều”! Hắn nghe thế, tóc gáy của hắn dựng ngược lên.

Còn có loại người như chú Tỉnh của hắn. Ông chú Tỉnh quý hóa ấy của hắn làm đến chức Chủ tịch xã rồi mà mỗi lần bố mẹ hắn có đánh nhau thừa sống thiếu chết thì ông ấy có lỡ trông thấy thì cũng chỉ “trơ mắt ếch” ra mà nhìn, hoặc là nói thêm vài câu để củng cố tinh thần cho bố hắn mạnh dạn ra tay! Còn thêm có loại người như bà Thu bằng tuổi nội hắn. Thấy bố hắn đánh mẹ hắn bà ấy còn nói “ở ngoài bắc chồng nó uống rượu vào rồi nó nện cho thế nào cũng phải chịu thế ấy”! Hắn nghe thấy mà phát điên. Ấy thế mà người ta cũng phong cho bà ấy đến chức nhà giáo nhân dân đấy chứ ít gì!

Nhưng có hai loại người làm hắn phải suy nghĩ nhiều nhất. Loại người thứ nhất là bố hắn và loại người thứ hai là mẹ hắn. Loại người như bố hắn là một người vừa có quyết tâm chiến thắng và chiến thắng với bất cứ ai. Còn mẹ hắn là loại người toàn chịu thua thiệt? Vậy thì họ cũng không phải là những người mà ông ngoại nói tới rồi.

Ông ngoại đã đi được nhiều nơi lắm mới biết được có nhiều loại người trên đời này như vậy. Hắn mơ màng và hình dung ra cái ngày mẹ hắn còn con gái. Có lẽ bà ấy đã được ông ngoại chỉ dạy như ông ngoại đã chỉ dạy cho hắn bây giờ. Vậy thì hắn sẽ đi học lên để có dịp được đi nhiều nơi và để tiếp cận những con người tài đức kia! Từ lâu lắm hắn chỉ biết sử dụng nắm đấm, nay ông ngoại hắn đã cho hắn một thứ lớn lao. Bây giờ nó là thứ tài sản lớn nhất đời hắn – niềm tin và hi vọng.

***

Rồi hắn cũng bỏ ruộng đồng để đi học. Ngày hắn đi học xa nhà ông ngoại hắn nhắc hắn: “bây giờ con đã là khách của gia đình rồi”. Hắn cũng không hiểu hết ý của ông cụ muốn nói những gì, nhưng hắn không vui lắm.

Hắn bắt đầu làm quen với nơi hoàn toàn mới. Học hành cũng khác với cách học ở gần nhà hắn. Ở nhà hắn thường xuyên bị thầy cô phàn nàn, nhưng hóa ra bị phàn nàn lại cảm thấy gần gũi hơn là nơi mới này. Sau một tháng hắn thấy nhớ nhà kinh khủng, hắn định cuối tháng sẽ về thăm mẹ và ông ngoại.

Hắn cũng không biết rằng có một điều rất tồi tệ đang chờ hắn ở nhà, cả ông ngoại và mẹ hắn nữa.

Bữa cơm trưa sau hơn tháng trời đi xa về và cũng có đầy đủ các thành viên trong gia đình làm hắn thích thú. Nhưng trái ngược với cảm giác vui mừng của hắn là không khí trong gia đình khá nặng nề. Nhìn mặt bố hắn cứ đanh lên như thể ông ấy sắp xé người khác ra làm đôi không bằng. Và cũng như mọi khi bố hắn luôn là người mở màn cho những trận cãi vã, “nhà chúng mày là cả một phường vô hậu”. Chưa đã mồm bố hắn lại nói tiếp: “nhà chúng mày đứa lớn không nói được đứa bé, đúng là loại tôm lộn cứt lên đầu”! Hắn nghe tới đấy mà hắn phát choáng. Hắn biết bố hắn đang cố ý sỉ nhục ông ngoại hắn. Cuối cùng thì những gì hắn lo lắng từ đầu cũng đã tới với ông ngoại. Đấy là tất cả vở kịch mà bố hắn đã giàn dựng ngay từ đầu – hắn nhận định.

Bố hắn lại ra rả: “tôi mang ông lên đây là để ông giáo dục lại con gái ông”! Ông ngoại hắn nhếch mép cười mỉa mai: “ tôi già yếu thế này rồi mà anh lại bảo tôi giáo dục được ai nữa đây? Ngày xưa tôi cũng đâu có ép anh phải lấy nó. Mà tôi nhớ là ngày xưa anh đã quan sát nó kỹ lắm cơ mà”! Ông cụ nói tiếp: “ nếu anh đã không còn tôn trọng tôi nữa thì hãy trả tự do cho tôi về với con trai tôi”! Bố hắn hùng hổ và với một tư thế muốn nuốt chửng người khác: “ ông đã lên đến đây thì phải chết ở trên đây”! Mẹ hắn nghe thấy thế bà ấy chu lên như con thú chúng thương: “ ối làng nước ơi người ta định ép chết bố tôi mới chịu sao”!

Thế là bữa cơm mà hắn chờ đợi đã tan tành! Hắn đoán từ đầu rằng ông ngoại sẽ gặp rắc rối nhưng không ngờ chuyện lại ra cơ sự như thế. Hắn thấy các mạch máu nơi thái dương của ông ngoại đang căng lên như dây đàn. Tay ông cụ càng run hơn. Cái cổ của ông cụ lắc mạnh làm cho khuôn mặt của ông cụ đỏ dần lên rồi lại méo đi. Có lẽ mọi việc đã vượt sức chịu đựng của ông cụ! Hắn và mẹ hắn vội dìu ông cụ vào buồng cũng chẳng kịp ăn cơm. Hắn thực sự thấy sốc mạnh. Nhưng hắn chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra ở nhà và sự việc quá nhanh đã làm hắn không kịp phản xạ nên hắn cũng chẳng thể can thiệp vào cuộc cãi vã nảy lửa của ba người họ.

Đặt ông ngoại xuống võng để ông cụ nằm nghỉ cho tĩnh lại. Đợi đến khi ông cụ khép mắt lại hắn mới đi ra ngoài . Hắn ra nhà ngoài gục đầu xuống bàn như một kẻ bại trận. Bao nhiêu câu hỏi bủa vây lấy hắn lúc này! Hắn không tài nào trả lời được. Tại sao mẹ hắn lại cần phải được giáo dục lại? Bà ấy chẳng phải lúc nào cũng đang làm việc hết công suất đấy sao. Mẹ hắn nhún nhường bố hắn nhiều đến thế rồi cơ mà. Ngay cả hắn cũng biết điều đó nữa chứ hỏi gì ai. Còn nếu như về anh em hắn thì mẹ hắn là nhất rồi. Đến miếng cơm độn mì bà ấy cũng dành ăn để cho anh em hắn được ăn cơm trắng mà. Vậy thì tại sao bà ấy cần phải được giáo dục lại? Nghĩ đến đây hắn đã đoán bố hắn cố ý nói bừa nhằm gây sức ép lên ông ngoại hắn. Nhưng càng khó hiểu hơn khi hắn không tài nào trả lời được tại sao bố hắn lại muốn gây sức ếp lên ông cụ, mục đích của bố hắn là gì? Sao ông ấy sở hữu những suy nghĩ lạ thế không biết? Ông ấy còn nói những lời sau cùng nữa chứ?! Thế lỡ ông ngoại..

Hắn vừa đang nghĩ lan man tới đó thì chị hắn lao đến bên hắn nói với một giọng vừa méo mó vừa nghe như kẻ thất thần: “em ơi vào xem ông ngoại đang làm gì kìa, thôi chết rồi em ơi”! Hắn nghe chị hắn thốt lên như thế. Hắn chưa kịp hiểu điều gì nhưng linh cảm thấy điều dữ, hắn lao thẳng vào trong buồng nơi hắn vừa đặt ông ngoại nằm nghỉ. Đập vào mắt hắn là cả một cảnh tượng hãi hùng!

Ông cụ một tay cầm cây kéo sắc nhọn mà hắn vẫn hay lấy để cắt râu cho ông cụ, một tay cầm cục gạch cứ thế ông cụ táng cục gạch để lưỡi kéo sắc nhọn ghim thẳng vào đầu! Hắn lao vào giật phăng lưỡi kéo và cục gạch ra khỏi tay ông cụ. Không kịp rồi! Dưới chân ông cụ đã là một vũng máu. Mẹ hắn nhìn thấy cảnh tượng rồi bà chỉ kịp gào lên thất thanh: “trời ơi người ta giết bố tôi rồi”. Mẹ hắn cũng chỉ la lên một câu rồi bà ấy lịm dần trên tay chị hắn cũng đang mếu máo . Hắn hoảng loạn. Đôi chân hay chạy nhảy của hắn lúc này cứ nhảy cẫng lên mà chẳng biết nhảy đi đâu cả! Hắn cứ ôm chặt lấy ông cụ rồi lại chạy bổ đi tìm cái gì đấy. Rồi hắn cũng chẳng biết là hắn đi tìm cái gì nữa. Chưa bao giờ hắn gặp tình huống này. Vì chảy máu quá nhiều môi của ông ngoại đã khô quánh lại. Miệng há hốc ra rồi hơi thở của ông cụ yếu dần đi. Đôi mắt của ông cụ bệch ra. Chân của hắn lại như muốn nhảy bổ lên. Hoặc là hắn nhảy bổ lên rồi lao đầu xuống đất chết quách đi cho rồi, hắn chẳng biết làm gì cả, đến suy nghĩ mà hắn còn không nghĩ ra được cái gì cho ông ngoại của hắn lúc này nữa là.

Anh rể hắn hét lớn: “ em chay xuống gọi chú Biên chở ngay ông ngoại đi bệnh viện”. Chỉ chờ có thế, hắn cắm đầu cắm cổ chạy như một con thú vừa bị tan đàn bởi một kẻ săn đuổi nay cố sống cố chết chạy đi tìm một kẻ khác có khả năng can thiệp. Và hướng nhà chú Biên, hướng đấy là hướng hi vọng nhất của hắn lúc này. Nghe được hung tin, chú Biên vội nhẩy lên xe máy lao vút đi, bỏ lại hắn phía sau.

Quay về đến nhà hắn thấy chị gái hắn đang cố đánh gió cho mẹ hắn tỉnh lại. Ông ngoại đã được chú Biên và anh rể hắn đưa đi bệnh viện. Không nhìn thấy bố hắn ở đâu hết. Các em hắn đứa nào mặt mũi cũng như muốn đổ sầm xuống đất. Nhất là chị hắn mặt cư mếu máo rồi lại lẩm bẩm những từ méo mó gì đó! Hắn cũng chẳng khá hơn. Hắn cũng đang đờ đẫn cả người. Câu hỏi lớn nhất trong đầu hắn lúc này là ông ngoại hắn. Không biết ông cụ lên bệnh viện có qua được cơn nguy kịch không nữa? Lúc nảy hắn bế ông cụ trên tay mà dần dần chẳng có cảm giác gì về hơi thở của ông cụ nữa. Có lẽ ông ngoại thở yếu quá và hắn quá mất bình tĩnh nên không thấy ông cụ thở thở chăng? - hắn tự trấn an. Không biết anh rể và chú Biên đưa ông cụ đi bệnh viện nào nữa? Nếu đưa ông ngoại đi trạm y tế thì liệu có thể cấp cứu được ông cụ không? Còn chở ông cụ đi ra bệnh viện Bảo Lộc trong khi ông cụ đã mất quá nhiều máu liệu có ổn không? Cảnh tượng cây kéo ghim chặt vào đầu ông cụ lúc nãy ám ảnh hắn đến mức chân tay hắn run nhũn ra. Rồi hắn lại tự nguyền rủa hắn. Các câu hỏi vẫn bủa lấy hắn: “liệu ông ngoại có chết không nữa..”?

Nghĩ đến đấy hắn lại càng ân hận hơn. Tại sao hắn có linh cảm mà hắn lại không can thiệp kịp thời để ông cụ ra tay tự sát thì đã quá muộn rồi? Đáng nhẽ khi thấy bố hắn bức tử ông ngoại hắn phải có lời nào chứ? Tại sao hắn lại im lặng như một kẻ câm thế không biết? Ông ngoại là người hắn nhớ nhiều nhất khi xa nhà mà đến há mồm ra để nói đỡ một câu hắn cũng không làm nổi. Hắn đúng là một đứa người chẳng ra người. Đáng lẽ hắn phải gián mắt vào ông cụ để canh chừng những hành động của ông cụ chứ? Tại sao hắn lại bỏ ông cụ một mình để ông cụ ra tay rồi hắn mới đi can thiệp thì làm sao mà kịp được? Biết bao nhiêu giằn vặt đang nghiền nát con người hắn ra. Và sau này hắn sẽ còn phải tự vấn nhiều về điều này.

Hắn không thể nào hiểu nổi tại sao bố hắn lại muốn bức tử ông ngoại? Ông ngoại hắn có điều gì sai trái mà đến mức phải bị bức tử? Các câu hỏi lại bủa vây lấy hắn. Không biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì để đến mức họ phải ép nhau tự sát thế không biết? Chỉ mới hơn một tháng trước hắn ở nhà làm gì có chuyện gì đâu? Không thể nhanh như vậy được? Vậy là ông ngoại đã sai hay bố hắn đã sai? Hay là bố hắn vẫn muốn trả thù cho một câu chuyện quá khứ nào đó? Rồi đây nhất định hắn sẽ trả lời cho những uẩn khúc này, nhất định là như vậy!

Cuối cùng thì cái tin hắn mong chờ nhất cũng đã đến: ông ngoại hắn đã từ bệnh viện chở về. Nhìn thấy ông cụ ngồi trên phản hắn mừng như thấy được ông tiên. Cuối cùng thì ông ngoại đã nguyên vẹn chở về với hăn. Hắn định lao vào ôm lấy ông cụ thì hắn chợt khựng lại. Ông ngoại có một biểu hiện rất khác lạ. Ngoài sự hốc hác trên khuôn mặt thêm gầy gò của ông cụ là ánh mắt! Phải rất chú ý người ta mới phát hiện ra điều ấy. Có vài người cũng ngồi trên bục nói chuyện động viên ông cụ nhưng ánh mắt của ông cụ không một biểu hiện gì ngoài sự ngơ ngác. Chỉ thoáng qua là hắn đà thấy buốt đến tận tâm can. Chỉ mới ngày hôm qua đây thôi, ánh mắt ấy là ánh mắt của một người có suy tư thông thái tĩnh tại. Ánh mắt sáng như những vì sao lấp lánh lên trong đêm tối. Vậy mà giờ đây ánh mắt ấy ngờ nghệch ra, dại đi. Ánh mắt mà hắn vẫn thường thấy ấm áp và được chở che cho sự dại khờ của đời hắn nay lại dại đi như ánh mắt của một đứa trẻ! Ánh mắt của ông cụ giờ chẳng khác nào tâm trạng của một con thú bị hoảng loạn vì bị rượt đuổi, vì bị vồ hụt nay nháo nhác nhìn ngó vì nghi ngờ mối đe dọa từ mọi phía. Hắn đang thầm khấn vái cho điều ấy đừng xảy ra! Ông ngoại sẽ vẫn là ông ngoại của hắn ngày nào và không có gì thay đổi cả. Chắc có lẽ vì mới về ông cụ hơi yếu nên ông cụ có biểu hiện đó thôi, rồi đây ông ngoại sẽ trở lại sự thông thái như ngày nào – hắn đang tự trấn an. Đợi tuần sau hắn sẽ lại về bên ông ngoại của hắn và rồi ông ngoại sẽ vui vẻ như ngày nào.

Hắn chỉ mong nhanh hết tuần để hắn được về bên ông ngoại hắn. Sao mà một tuần học nó dài thế không biết!

Điều đầu tiên hắn về nhà là tìm ngay đến chỗ ông ngoại đang ngồi, với tâm trạng khấp khểnh vui buồn. Ông cụ vẫn cái vẻ ngơ ngác không quan tâm đến bất cứ điều gì như bữa mới từ bệnh viện  về. Không sao! - hắn tự nhủ. Rồi ông cụ sẽ nói chuyện lại thôi! Rồi ông cụ sẽ lại vui trở lại. Hắn sẽ làm được. Hắn sẽ có cách. Không phải ai khác mà chính hắn sẽ thay đổi được thái độ của ông cụ!

Hắn dìu ông cụ đến bên cái ghế dưới tán lá trước nhà mà lúc trước ông cụ vẫn bảo hắn đưa ông cụ ra đó. Hắn cố ý không nhìn thẳng vào ánh mắt của ông cụ cho đến khi hắn sắp sẵn một không gian mà ông cụ vẫn thường ngồi nghỉ trưa và có hắn kế bên để hắn lại được nghe những điều xa xôi nào đó mà ông cụ hay nói với hắn. Hắn nắm chặt đôi bàn tay vẫn đang run của ông cụ. Hắn ngước mặt nhìn lên đôi mắt của ông cụ: “ ông đã khỏe lại chưa ạ”? Hắn sợ ông cụ không nghe rõ nên hắn lại lặp đi lặp lại vài lần những câu hỏi của hắn. Hắn lại đau thắt nơi vách ngăn lồng ngực. Thôi thế là xong rồi! – hắn tự nhủ. Vậy là điều tồi tệ nhất đã đến với ông ngoại rồi. Sao cuộc đời này lại nhiều người khổ thế không biết! Đã mẹ hắn nay lại tới ông ngoại. Cả đời ông ngoại sống trong sự vất vả nay chỉ vì lên nhà hắn mà gặp điều bất chắc đến tột cùng thế này sao? Cả đời ông cụ cố công xây dựng suy nghĩ nay lại hoàn tay trắng hay sao? Hắn không hiểu sao cuộc đời này người ta hành hạ nhau đến kinh khủng thế không biết? Vậy là ông ấy đã không trở về như ông ngoại của hắn ngày nào nữa rồi. Câu trả lời mà hắn nhận được là một ánh mắt nửa vời của một con cừu non lấm lét ném về phía kẻ rượt đuổi. Ngay cả việc hắn xuất hiện trước mặt ông cụ ông cũng chẳng quan tâm! Ông cụ đã coi ngay cả đứa cháu như hắn là người xa lạ rồi.

Lại có muôn vàn câu hỏi băm vằm hắn ra. Vậy là ông ngoại đã sụp đổ thật rồi sao? Không còn cách nào cứu vãn được hay sao? Sao bố hắn lại đẩy ông ngoại tới hoàn cảnh này? Mẹ hắn nữa. Bà ấy ở đâu mà để ông ngoại rơi vào tình cảnh này mà không có hướng né ra từ trước? Ở nhà đã xảy ra chuyện lớn gì rồi? Hắn quyết định hỏi mẹ hắn tại sao chuyện đã đến mức căng thẳng giữa ông ngoại và bố hắn lên cao như thế rồi mà bà ấy không chuyển ngay ông ngoại xuống lại chỗ cậu ở Cần Thơ, để ông cụ rơi vào tình huống đó? Câu trả lời mà hắn nhận được là bố hắn không cho mẹ hắn lấy một đồng nếu như mẹ hắn muốn đưa ông ngoại xuống lại Cần Thơ. Hắn phần nào hiểu được sự việc. Hắn biết bố hắn mà đã không cho làm cái gì đấy mà mẹ hắn có liều làm thì khi về tới nhà là bố hắn sẽ tìm một cái cớ khác rất “chính đáng” để đánh bà ấy mà không thể kêu la.

Nhưng thoáng qua một ánh mắt tức tưởi từ mẹ hắn, hắn biết còn một điều xa xăm nào đó khiến cho mẹ hắn giữ ông ngoại ở lại. Có lẽ lâu quá rồi mẹ mới có dịp đưa được ông ngoại lên nhà chơi nên sự bịn rịn đã làm bà không nỡ xa ông cụ? Mà chắc có lẽ cũng tại cái khí hậu cao nguyên này mát mẻ nên ông ngoại đã khỏe ra thấy rõ, đến hắn cũng muốn giữ ông ngoại ở lại nữa là mẹ hắn. Từ khi ông ngoại lên nhà hắn chơi, sức khỏe của ông cụ được cải thiện mỗi ngày. Và hắn cứ ao ước ông ngoại chơi ở nhà hắn dài ngày rồi hẵng về dưới cậu. Nhưng không ngờ bố hắn lại có suy nghĩ khác nên ông ngoại đã gặp nạn. Nghĩ tới đây hắn lại thấy tức. Không hiểu sao bố hắn lại có những suy nghĩ khác hắn thế không biết?

Các câu hỏi vẫn bủa vây lấy hắn. Hắn không tài nào trả lời được. Mà có lẽ một đứa vô dụng như hắn sẽ chẳng trả lời được. Hắn sẽ không bao giờ trả lời được những câu hỏi đó đâu..

Hắn lại phải đi học. hắn đi học mà lòng hắn nặng trĩu.  Rồi ông ngoại của hắn cũng về lại Cần thơ với cậu hắn, người con trai lớn của ông cụ.

Không biết ông ấy có lấy lại được sức khỏe không nữa? về dưới đó nhìn thấy ông cụ như vậy không biết mọi người có phát hiện ra không? Ngày ông cụ qua đời hắn cũng không xuống để thắp được cho ông ấy một nén hương. Hắn chưa thể thắp hương cho ông ấy được.

Hắn đi học mà không sao hắn có thể tập trung được. Để trả lời cho các câu hỏi, hắn ngốn đủ thứ trên đời, miễn nó là chữ. Hắn cố công đi tìm những lời giải thích cho tất cả câu chuyện nơi ông ngoại hắn.

Hắn như một đứa bị ném ra đường, mất hết phương hướng. Rồi hắn buộc phải chạy, chạy và chạy, miễn là còn đôi chân để chạy. Và rồi hắn đứng sững trước một bức tường. Một bức tường kiêu hùng!

Đối diện với bức tường hắn thấy có ba loại người.

 Loại người thứ nhất, họ cố đạp cho đổ bức tường nhưng họ không hiểu sao bức tường mãi không đổ! Còn có loại người quá sững sờ và họ chỉ dám gỡ một vài viên đá nơi bức tường về để tô điểm cho ngôi nhà cũ kỹ của họ. Và họ xem đó như một tác phẩm tối tân chứng minh cho sự thông thái bậc nhất của con người. Nhưng rồi họ cũng tránh xa bức tường vì sự đồ sộ quá lớn lao mà họ không tài nào nắm bắt được nơi ấy. Còn nhóm người thứ ba, nhóm này cố công trèo lên bức tường và họ như thể đạt được huy chương mỗi khi chinh phục thêm được độ cao của bức tường. Và cũng có vô vàn những con người sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình để bảo vệ bức tường. Hắn đặc biệt chú ý tới nhóm này, vì theo hắn nhóm này đang sở hữu những thông tin nhất định về Bức tường, đây là nhóm tiên phong và họ đang dẫn dắt cả một hệ thống phía sau. 

Đến đây hắn mới thấy ngọn núi nào là ngọn núi cao nhất trong tất cả các ngọn núi. Trí tuệ nào là trí tuệ soi sáng hơn cả những ánh dương chói nhất. Đầu óc nào là đầu óc đang dẫn dắt các đầu óc. Tinh thần nào là tinh thần đang tạo sung khí cho các hệ thần kinh sắt đá nhất. Niềm tin nào là niềm tin khởi nguyên cho lòng kiêu hãnh của con người. Bức tường nào là vững trãi nhất trong tất cả các bức tường đã được dựng lên bởi con người. Hắn bị thuyết phục ngay từ những dòng đầu tiên ghi trên đó.

Nếu ông ngoại hắn đã cho hắn niềm tin, thì Bức tường đã đẩy nó thành sức mạnh của niềm tin. Khối tài sản quý giá nhất đời hắn đang lớn lên từng ngày! Lòng kiêu hãnh của hắn cũng cao vút lên từng giờ cùng với khối tài sản đó. Và hắn biết rằng ông ngoại hắn không đơn độc. Ngược lại là đằng khác, ông cụ đã có rất nhiều những người ủng hộ phía sau. Không phải một vài con người mà là nhiều nhóm người, hơn thế nữa, đó là nhiều dân tộc, thậm chí đó là nhiều chủng tộc khác nhau! Và nay có thêm hắn nữa.

Hậu quả là năm ấy hắn không còn học ngu nhất lớp nữa mà hắn đã trở thành một trong những đứa học ngu nhất trường! Tất cả các môn tự nhiên của hắn đều rơi xuống dưới mức yếu kém. Mà đối với hắn các môn ấy mà không học ra hồn thì xem như hắn chưa đi học. Có lẽ là hắn đi chơi thôi! Hắn là một đứa trốn việc đi chơi thì đúng hơn. Loại như hắn đúng là vô dụng! Học hành hắn còn chưa học nổi. Có thể hắn nên về nhà cuốc đất, làm mấy cái rẫy cà phê của nhà hắn đi thì đúng hơn. Việc đấy có lẽ phù hợp với cái đứa kém cỏi như hắn hơn. Nhận được kết quả cuối năm hắn nản kinh khủng. Hắn nản đến mức không dám đưa cho bố mẹ hắn xem.

Nhưng không hiểu sao hắn lại cứ dùng dằng. Hắn vẫn muốn đi học. Mặc dù hắn học ngu. Hắn đọc thấy khắp Đông, Tây người ta làm cách mạng Xanh. Còn người Nhật thì làm cho cả thế giới phải ngã ngửa vì cuộc cách mạng Khoa học công nghệ. Vậy thì hắn cũng sẽ làm cuộc cách mạng, nhất định rồi! Nhất định là hắn sẽ lấy lại được điểm số.

Kết quả là hắn cũng đặt chân được vào học viên công nghệ. Hành trang mà hắn mang theo là Bức tường, và không quên câu chuyện của ông ngoại hắn.

Từ lâu hắn cũng đã quen với việc xa gia đình. Nhưng lần này hắn học ở một nơi rất xa nhà hắn. Một thành phố dẫn đầu đất nước về mức sầm uất. Hắn khá bỡ ngỡ với cái thành phố sôi động này. Hắn quyết định làm một chuyến vòng quanh thành phố để hắn có thể hình dung thành phố này to đến đâu? Thế là hắn đạp xe trên khắp các nẻo đường để chiêm ngưỡng các tòa nhà, công viên và các trường đại học.

Sau hơn một tháng đi học lá thư đầu tiên mà hắn gửi về là cho mẹ hắn. Hắn kể chuyện hắn học quân sự cho bà ấy nghe và hắn tưởng tượng cảnh bà ấy vui mừng khi đọc thư của hắn..

Ở đây hắn được biết về nhiều cái mới. Hắn được nghe về một cách tiếp cận vấn đề tổng quát hơn. Những thứ mà ngày xưa hắn mò mãi không ra thì bây giờ người ta đã hệ thống nó.

Thông tin thích thú nhất đối với hắn lúc này chính là Bức tường. Hắn đang dùng mọi khả năng của hắn để có thể thu thập dữ liệu phân tích về Bức tường. Vì hắn biết khi hắn đã có tất cả những cái nhìn về Bức tường thì hắn sẽ khái quát được nó, và từ đó hắn sẽ biết được chất liệu nào đã được sử dụng để xây dựng lên bước tường kiêu hùng kia. Hắn biết rằng bao giờ hắn giải quyết xong chuyện Bức tường thì hắn mới có thể giải quyết được các câu chuyện khác của đời hắn, kể cả câu chuyện buồn của ông ngoại vẫn đang tồn tại trong các dây thần kinh của hắn.

Để liên lạc với gia đình hắn xin số điện thoại của quầy dịch vụ gần nhất với phòng của hắn. Hắn cũng chỉ tính như thế thôi chứ nhà hắn cũng chẳng có điện thoại để gọi lên cho hắn.

Ấy vậy mà cũng có bữa loa ký túc xá réo hắn lên nghe điện thoại. Hắn  nghe mà tưởng người ta gọi nhầm. Đến khi hắn chạy xuống tới nơi thì chẳng thấy ai gọi lại. Hắn chờ mãi cũng không thấy một cuộc điện thoại nào dành cho hắn. Hắn cũng không thể gọi lại về nhà để kiểm tra xem ai đã gọi cho hắn.

Không biết ai đã gọi hắn nữa? Hắn chỉ cho số điện thoại về nhà và vài đứa bạn ở các trường đại học khác. Nhưng lũ bạn cua hắn chẳng phải hằng tuần vẫn tụ họp với hắn sao? Cần gì chúng phải gọi điện thoại cho rách việc! Vậy thì ai đã gọi điện cho hắn? Có lẽ là nhà hắn gọi lên rồi. Có chuyện gì thế không biết? Nếu bố mẹ hắn hoặc chị hắn muốn gọi cho hắn thì họ sẽ phải đi ba bốn cây số đường đất. Vậy thì có chuyện gì để họ phải gọi điện cho hắn? Ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi họ mới tìm cách gọi cho hắn chứ? Lại có các câu hỏi mọc ra trong đầu hắn. Hắn hơi bồn chồn. Đợi cuối tuần hắn sẽ về nhà xem sao, hắn lại mong hết tuần!

Cuối tuần đấy và những ngày sau nữa hắn cũng không về được. Cái cảm giác lo lắng về nhà của hắn bị mờ dần đi vì các thông tin khác đang xen vào đầu hắn. Hắn đang phải tiếp nhận rất nhiều loại thông tin mới. Thông tin quan trọng nhất với hắn lúc này vẫn là Bức tường và hắn đang tìm đủ mọi cách để mổ xẻ Bức tường của hắn.

Hắn loay hoay trong các trường đại học, hắn lục tung các thư viện lên để hắn tìm. Hắn vẫn chưa tìm ra nó. Chất liệu nào đã xây dựng lên Bức tường? Đầu hắn vẫn mọc ra các câu hỏi. Hắn xây dựng, rồi hắn lại đạp đổ. Hắn nhẩy vào các cuộc cãi vã. Hắn cãi nhau như mổ bò.

Hắn thấy hắn ngu! Làm sao tìm ra được cái chết tiệt nào từ những trò cãi vã vô hồi kết đó. Thế là hắn lại đi tìm, những con người bỏ cả cuộc đời để leo lên bức tường kia. Họ đi khắp đông, tây để để thuyết giảng về Bức tường. Những con người kiêu hãnh nhất! Thế nhưng họ cũng không cho hắn một lời giải thích thỏa đáng. Và Bức tường vẫn nằm nguyên si trong hành trang băn khoăn của hăn!

Bất ngờ hắn hội ngộ với bố hắn tại một đám cưới của một người họ hàng đang sống tại thành phố. Gặp hắn, bố hắn thông báo cho hắn một tin rằng ông ấy sẽ bỏ mẹ hắn!

Hắn không quá bất ngờ trước thông tin mà bố hắn đưa ra. Hắn lớn lên bằng những va quyệt của nắm đấm thì còn điều gì hắn chưa đối mặt nữa? Ngay cả đến ông ngoại của hắn là thế mà người ta còn cướp đi nữa thì còn điều gì chưa xảy ra với hắn? Tâm hồn hắn chai sạn với các thông tin ấy rồi.

Nhưng trong đầu hắn lại mọc ra các câu hỏi. Không hiểu sao nay ông ấy lại nêu ra chủ đề này? Chẳng phải ngày xưa ông ấy vẫn dọa chặt chân, chặt tay mỗi khi mẹ hắn có đưa ra cái chủ đề cấm kỵ trong nhà hắn hay sao?

Bố hắn yêu cầu hắn đứng về phía ông ấy nếu có một kết quả như thế. Bố hắn còn hứa sẽ mua cho hắn một mảnh đất ở ngoại ô thành phố để hắn có thể sử dụng sau này. Bố hắn bảo hắn ở nhà mọi chuyện đều bình thường cả. Ông ấy lo được mọi việc, và khuyên hắn nên chú ý việc học.

Hắn không quan tâm lắm đến mấy cái thông tin mà bố hắn vừa đưa ra cho hắn. Hắn chẳng biết bố hắn lại đang sở hữu những suy nghĩ nào nữa đây? Hắn vặn hỏi lý do để bố hắn đưa ra quyết định đấy. Bố hắn liệt kê một loạt các yếu kém của mẹ hắn trong thời gian qua khi hắn vắng nhà, toàn là những thứ mà hắn không muốn nghe. Bởi vì đó là trí tưởng tượng từ bố hắn.  Vậy là bố hắn đang cố đưa ra một cái cớ?

Hắn biết ngày xưa mẹ hắn vẫn muốn ly hôn với bố hắn mỗi khi nhà có chuyện nảy lửa nào đó. Đấy là ý nguyện của bà ấy nhưng lại nhận được sự thờ ơ của chính chị em  hắn. Nhưng đấy là ngày xưa. Nay hắn sẽ phải suy nghĩ lại. Đây thậm chí là một cơ hội cho mẹ hắn! Chẳng phải mọi người vẫn ly hôn khi họ đã không còn có thể sống được với nhau đấy sao? Hắn thấy thật thản nhiên khi nghĩ về điều này.

Nhưng hắn vẫn tính toán. Hắn cũng không hoàn toàn dửng dưng với lời đề nghị của bố hắn được. Đó là một lời đề nghị hoàn toàn nghiêm túc đấy chứ? Nếu theo bố hắn hắn có thể có rất nhiều thứ. Hắn sẽ có tiền để theo đuổi việc học. Hắn sẽ có một tương lai rộng mở phía trước. Và còn nữa, hắn sẽ có cơ hội để trèo lên Bức tường của hắn! Và tham gia vào nhóm tiên phong mà hắn vẫn đề cao. Còn mẹ hắn ư? Hắn cứ hãy xem bà ấy là một người phụ nữ bình thường, là một thực thể khách quan đối với con người hắn đi! Bà ấy có làm sao thì đó là cuộc đời của mỗi con người thôi mà. Số phận tự nó có tiếng nói riêng của nó. Và nếu như bà có bị đánh đau thì cũng như bao nhiêu người phụ nữ trên cái đất nước này cũng vẫn đang hằng ngày được chỉ bảo bằng roi vọt đấy thôi! Những tính toán đang giằng co con người hắn.

Hắn lại rơi vào suy nghĩ. Không hiểu sao trong con người hắn lại mất thăng bằng đến thế. Con người hắn rối bời. Hắn không tài nào lấy được trạng thái thăng bằng. Hắn như một đống rác rưởi.

Hắn quyết định lựa chọn sự thăng bằng. Nơi ấy mẹ hắn là một vị trí quan trọng. Hắn lựa chọn mẹ hắn. Hắn không theo bố hắn được. Có thể hắn sẽ không có đủ tiền để theo đuổi việc học, có thể hắn sẽ không có lấy một tương lai sáng sủa gì. Mặc kệ! Thế thì hắn sẽ đi dạy kèm nhiều hơn, hoặc là hắn sẽ đi bán cái gì đó để kiếm thêm tiền. Độc lập về tài chính sẽ dẫn tới tự do trong suy nghĩ. Hắn lựa chọn sự tự do. Kệ! Tấm bằng phọt phẹt cũng được! Mà đúng là sau này hắn ra trường với một tấm bằng phọt phẹt thật.

***

Hắn lại nghe loa ký túc xá réo tên hắn. Lần này nó rõ đến lạ thường. Hắn lao xuống quầy điện thoại. Vẫn như lần trước, người gọi đã cúp máy. Hắn cố nán chờ một lát. Cuối cùng thì người trực quầy cũng gọi đến tên hắn khi có một ai đó gọi tới. Đầu giây bên kia khẽ gọi tên hắn. Chỉ chờ hắn xác nhận thì cũng là lúc người đó bật lên khóc tức tưởi. Đó là giọng của chị hắn.

“Học làm gì nữa em khi mà không còn mẹ”!

Chị hắn nói trong nước mắt. Chị hắn quá xúc động nên nói hắn chỉ nghe được một phần của câu chuyện. Nhưng chỉ với bằng ấy thông tin thôi là hắn đã cảm thấy đầu óc choáng váng, lỗ tai hắn lùng bùng cả lên rồi.

Bố hắn đánh mẹ hắn. Bà ấy đang trong cơn nguy kịch. Bà ấy có thể đang đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng nhất! Hắn thấy co thắt nơi vách ngăn lồng ngực. Vậy là từ hôm bữa có tin nhắn đi nghe điện thoại là nhà hắn đều có chuyện. Ông ấy đã nói dối hắn!

Đấy đã là buổi chiều tối rồi. Nhưng hắn gạt hết mọi thứ sang một bên. Hắn vơ vội cái ba lô, nhẩy xe đò về nhà. Đến tận khuya người ta mới thả hắn nơi cái ngã ba tối mù mịt. Bàn tay mình nhìn còn chưa rõ chứ đừng nói đường đi. Chẳng có lấy một bóng xe ôm nào hết. Mà có xe ôm chắc gì hắn đã đủ tiền đi giờ này? Hắn quyết định lao đi trong đêm tối. Hắn sẽ phải vượt hơn mười cây số đường đất nếu muốn về đến nhà. Mười chứ hai mươi cây hắn vẫn đi như thường! Và hắn vừa đi vừa chạy. Tiếng chó suả vang trời, lại thêm có tiếng kèn đám mà ở xa xa vọng lại quyện vào nhau làm thành một thứ âm thanh vừa điên rồ vừa dai dẳng. Sao mà trùng hợp thế không biết? Hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy? Hắn không được yên một giây phút nào! Hắn tức! Hắn lại thấp thổm. Đôi chân có còn là của hắn không vậy? Mà sao đi mãi nó không mỏi? Hắn chỉ còn chú ý tới những thứ âm thanh quanh đường đi và căng mắt ra hết cỡ để thu nhặt những tia sáng dù là yếu nhất để còn cảnh giác liệu có con chó điên nào lao ra đớp hắn. Tiếng kèn đám ma lại vẫn cứ đeo bám hắn. Hình như nó vọng lại từ khu vực nhà hắn thì phải? Hắn cố lắng nghe để phán đoán nơi đã phát ra tiếng kèn đám ma đó, nhưng hắn không sao xác định được. Lúc nó ở gần ngay bên hông lúc lại xa xa như từ khu vực nhà hắn? Hắn không dám nghĩ tiếp. Đôi chân đẩy hắn đi nhanh hơn bao giờ hết. Có lẽ buổi chiều trời mưa đường ướt nhũn, lâu lâu hắn lại bước lõm bõm trong những vũng nước.

Về đến gần nhà hắn thấy nhà hắn không có động tĩnh gì. Mọi thứ đều như đang chìm vào trong giấc ngủ. Hắn quan sát thật kỹ vòng trong vòng ngoài nhà hắn xem có điều gì khác lạ không? Hắn nán lai ở ngoài chờ một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì. Hắn gõ cửa một lúc thì em trai hắn ra mở cửa trong cái ngái ngủ. Hắn hỏi mẹ đâu? Em hắn nói bà ở bên nhà chị. Hắn hỏi chuyện ở nhà là sao? Em hắn nói sang mà hỏi chị thì sẽ rõ. Hắn vội sang gõ cửa nhà chị hắn. Chị hắn ra mở cửa thấy hắn thì đã thút thít rồi.

Chị hắn nói mẹ đang nằm trong nhà. Hắn vào giường nơi mẹ hắn nằm. Mẹ hắn đang nằm quắt queo như một người bị ném lại vào nhà lao sau một đợt tra tấn. Mồm bà ấy há hốc ra trong khi ngủ. Chân tay của bà ấy cong queo như thể trong giấc mơ bà ấy cũng  mong bám víu vào cái gì đó nhưng lại bị tuột ra. Chị hắn bảo ra nhà ngoài nói cho mẹ ngủ. Chị hắn bảo mấy ngày này mẹ bị bố hắn đánh dữ lắm! Chị nói bố hắn lựa lúc không có ai ở nhà rồi đóng chặt hết các ngả cửa không cho mẹ hắn chạy. “Ông ấy bế ngược mẹ lên rồi lao đầu bà xuống đất, vào tường như một cây chuối. Sau đấy ông túm tóc quấn vào thành giường thành ghế rồi lấy gậy tiếp tục táng bà túi bụi! Vì mẹ đau quá mẹ có la lên nhưng bố càng đánh mạnh hơn. La một hồi không thấy có ai mà lại càng thấy ông ấy đánh dữ hơn nên mẹ cũng không dám la nữa, đành nghiến răng chịu đau. Chị với thằng út về đến nhà bà cũng không nói đâu. Đến khi đụng vào chỗ nào mẹ cũng kêu đau chị gạn hỏi mẹ mới nói. Chuyện sôi lên cả tháng nay rồi. Mẹ bị như vậy nhưng cố chịu đựng không cho chị em mình biết thì bà chết lúc nào cũng không chừng. Đến lúc đó lỡ xảy ra chuyện rồi chị em mình hối cũng không kịp. Thôi chuyện đã đến nước này em cũng phải suy tính mà lựa chọn cho kỹ, có nên học tiếp hay là về nhà lo cho mẹ? Chứ không đi học sau này mất mẹ rồi cũng như không!”

“Hoặc là em làm sao để cho dừng chuyện này lại. Chị và anh không làm được gì nhiều đâu nên mới gọi em về. Phần quyết định là tùy thuộc vào em thôi”. Hắn nghe xong hai hàm răng của hắn cứng lại. Ông ấy vẫn dùng cách cũ!

Hắn tiến lại gần chỗ mẹ hắn nằm, hắn muốn kiểm tra những điều mà chị hắn vừa nói. Nhưng hắn lại sợ phá giấc ngủ nhọc nhằn của mẹ hắn. Hắn đành bỏ đi về. Ra đến gần cửa hắn chịu không nổi hắn lại quay ngược lại chỗ giường bà. Hắn vạch áo bà lên quá vú. Những vết bầm tím đập vào mắt hắn. Cái bầu ngực căng đầy mà ngày nào hắn vẫn say sưa nằm ngủ trên đó nay muốn vỡ ra vì gậy gộc. Một bầu sữa nuôi sống anh em hắn nay lại sắp sụp đổ đến nơi rồi. Hắn thấy co thắt nơi vách ngăn lồng ngực.  Đợi đến sáng mai hắn sẽ chở bà ấy đi bệnh viện Bảo Lộc. Hắn bỏ ra về.

Cổ họng hắn mặn đắng. Đôi chân hắn bước trong run rẩy. Vậy là ông ấy đã nói dối hắn. Thực ra ở nhà đã xảy ra chuyện rất lớn. Tại sao ông ấy lại suy nghĩ quá khác hắn đến vậy? Thực sự ông ấy muốn gì? Hôm bữa chẳng phải ông ấy nói rõ rồi còn gì? Mà mẹ hắn lúc nào chẳng sẵn sàng cho chuyện đó? Hắn biết ngày xưa là vì anh em hắn. Còn nay anh em hắn đã lớn cả rồi còn gì? Anh em hắn không nói ra nhưng đứa nào chẳng sẵn sàng cho tình huống đó? Ở nhà này ai nghĩ gì hắn chẳng biết? Vậy ông ấy còn sở hữu một suy nghĩ nào khác nữa sao?

Đầu óc hắn sôi lên. Phải! Câu hỏi của chị hắn rất đúng, nó đang xoáy thẳng vào đầu hắn: làm sao để dừng việc này lại?

Có thể hắn sẽ nghỉ học. Thực ra hắn nghỉ học cũng được thôi. Vì thực ra hắn cố đi học là để tìm một thứ.. Mà hắn cũng chẳng biết nó là cái quái quỷ gì nữa rồi? Đến mẹ hắn mà hắn còn chưa thể làm gì được cho bà ấy nữa là làm cái quái gì? Đầu óc của hắn đang sôi lên. “Vũ khí của sự phê phán không thể nào chọi lại với sự phê phán bằng vũ khí”. Hăn đang lựa chọn. Hắn đang cân nhắc!

Làm như Hemingway ư? Chẳng phải mẹ hắn đã làm rồi đấy sao? Họ đều ngây thơ y như nhau! Ông già Hemingway đòi dùng ngòi viết để chọi với súng đạn ư? cũng như mẹ hắn dùng ngôn từ để nói chuyện với nắm đấm của bố hắn sao? Kể cả hắn nữa, hắn cũng đã hết sức cho việc đấy rồi còn gì? Kết quả thế nào?

Câu chuyện của ông ngoại và của mẹ có liên quan gì đến nhau? Tại sao trùng hợp vậy? Tại sao những người quan trọng đối với hắn lại cứ lần lượt gặp những đau khổ tột cùng vậy?

Đến sáng hôm sau hắn vạch hết áo của mẹ hắn để xem lại một lượt nữa. Vì đau mẹ hắn cũng chẳng kịp đưa tay ra cản hắn. Hắn nhìn kỹ những vết bầm hằn lên ngực, lên bụng của bà ấy mà hắn như đang cắt thịt mình ra.

Khi nhìn lên chạm phải ánh mắt của mẹ hắn, hắn thấy ánh mắt ấy không giống của mẹ hắn mọi khi. Nhưng hình như hắn đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải? Ánh mắt nhìn rất quen! Ánh măt mà khi nào đó đã xoáy vào ruột gan của hăn rồi thì phải?

Đúng rồi! Ánh mắt của mẹ hắn y như ánh mắt của ông ngoại hồi lúc từ bệnh viện chở về. Một ánh mắt xa lạ. Một ánh mắt ái ngại nhìn về phía hắn. Chấm dứt ngay! Chấm dứt ngay hoàn cảnh này! Đầu hắn lại sôi lên.

Việc đầu tiên cần làm là phải chở bà ấy đi bệnh viện cái đã. Rồi hắn khấp khểnh chở mẹ hắn đi bệnh viện thị xã Bảo Lộc. Bác sĩ bảo toàn bộ phần mềm trên cơ thể của mẹ hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng. Còn phần xương sọ phải kiểm tra nhiều lần mới biết được. Mẹ hắn cần phải được điều trị tại bệnh viện.

Hắn ngồi bên cạnh mẹ hắn. Mẹ hắn cũng không buồn nhìn hắn. Bà ấy đăm chiêu nhìn về một nơi vô định. Mắt bà ấy buồn lắm. Hắn nhìn thấy mẹ hắn khô gầy, đang lạc lõng giữa muôn người. Hắn cũng không biết mở miệng ra an ủi bà ấy làm sao nữa. Mà có lẽ cũng chẳng có ai an ủi được bà ấy lúc này. Đôi vai oằn gánh nương rẫy bao nhiêu bà ấy cũng chịu được nay rũ xuống vì buồn tủi. Hốc mắt của bà ấy sâu thăm thẳm trên một khuôn mặt thêm gầy gò như báo hiệu cho một sự sụp đổ của một con người. Bà ấy đã khổ cả cuộc đời. Nhìn ánh mắt vô hồn của bà ấy hắn lại thấy co thắt.

Hắn liên kết tất cả quá trình từ mẹ tới ông ngoại rồi lại chở về chỗ mẹ hắn. Đó không phải là những thứ trùng hợp ngẫu nhiên. Mẹ hắn đang thực sự đối  mặt với một thứ tồi tệ nhất mà con người dành cho con người! Bây giờ hắn đã dám nhìn thẳng vào vấn đề. Nếu hắn không có hành động kịp thời có thể lần sau hắn về tiếng kèn đám ma kia sẽ là của mẹ hắn. Bà ấy thực sự đang đối mặt với một mưu toan. Làm sao chặn đứng nó lại?

Hắn không còn kiểm soát được nữa rồi. Đầu hắn sôi lên. Hắn đang như một con thú hoang vừa bị trúng một phát đạn chí mạng từ một kẻ rượt đuổi lâu nay mà hắn không tài nào thoát ra được. Hắn thoát ra làm sao được khi hắn buộc phải ở trong cái không gian đó. Cái không gian cảm xúc mà mẹ hắn đã là gốc rễ của nó rồi. Hắn muốn chấm dứt cảnh rượt đuổi này, ngay bây giờ! Chấm dứt cảnh rượt đuổi này ư? Vậy thì con thú hoang kia phải quay lại chính cái nơi mà nó bị thương. Hoặc là nó sẽ bị thương thêm nữa, hoặc là nó sẽ chấm dứt tất cả. Đầu hắn lại sôi lên. Hắn đã chở thành con thú thật rồi. Và hắn cũng cho phép hắn chở thành một con thú hoang. Con thú ấy đang muốn chấm dứt mọi thứ. Vậy thì chỉ còn một cách là thay đổi vai trò, kẻ rượt đuổi kia phải chở thành kẻ bị rượt đuổi và ngượi lại.

Hắn không cần phải lựa chọn nữa rồi.Hắn đang lên kế hoạch. Nếu trên đời này có một kế hoạch được vạch ra một cách chu toàn thì kế hoạch đó chỉ có thể được vạch ra bởi hắn. Không một sơ hở! Mọi việc sẽ chấm dứt. Cảnh rượt đuổi kia sẽ chấm dứt. Con thú hoang kia sẽ không bao giờ bị rượt đuổi nữa.

Mẹ hắn xuất viện, hắn chở mẹ hắn về. Trên đường về kế hoạch vẫn đang bám chặt lấy hắn. Lâu lâu hắn lại ngoái ra phía sau để ý mẹ hắn xem bà ấy có bám vịn vào cái gì không.

Con người hắn xơ xác. Từ lâu hắn không muốn ai đó chà đạp lên cảm xúc của hắn. Nhưng làm sao chấm dứt cái hoàn cảnh này đây? Hắn lại tìm đến kế hoạch của hắn.  Đầu óc hắn lại đau như ai dần. Nghĩ về cái kế hoạch là đầu hắn lại rối lên. Có lẽ hắn không phù hợp với một cái kế hoạch như thế. Còn mẹ hắn nữa. Bà ấy đã khổ lắm rồi. Nếu hắn thực hiện kế hoạch kia thì hoàn cảnh này có thể chấm dứt. Nhưng có một điều mà hắn buộc phải nghĩ tới là mẹ hắn có khác đi không hay là bà ấy còn khổ thêm nữa? Bà ấy sẽ không hiểu chuyện gì xảy ra, kể cả mọi người cũng thế. Họ sẽ không hiểu điều gì đã xảy ra đâu? Và như thế mẹ hắn sẽ càng khổ gấp trăm ngàn lần hơn. Có khi bà ấy sẽ khổ đến tận ngày mà bà ấy nhắm mắt xuôi tay! Và sự thật kia cũng không được ai biết đến. Không! Hắn phải đưa sự thật đấy lên cái đã.

Hắn nhìn ra bên ngoài xem mỗi khi có bất công thì người ta sẽ làm như thế nào? Hắn tìm thông tin từ những người dân thuần túy – một việc mà hắn rất ít khi làm. Hắn thấy một số người dùng nắm đấm để giải quyết như ngày còn bé hắn vẫn làm. Còn một số người tìm đến công lý, nhờ vào pháp luật để có thể tìm công bằng cho ai đó.

Công lý ư? Nhưng cách này không được! Chẳng phải ông ngoại hắn đã từng dạy hắn như vậy hay sao? Mà hắn cũng thừa biết rồi cơ mà, Bức tường chẳng đã viết như thế sao? Hắn đúng là đang muốn đi tìm công bằng cho mẹ và ông ngoại. Nhưng không thể bằng cách này được. Hắn không thể bới tung mọi thứ mà người khác đã cố gắng sắp sếp thành một trận tự. Hắn không được phép cãi ông ngoại hắn, hắn cũng không được cãi lại Bức tường. Ông ngoại đã cho hắn cả một trời suy nghĩ, hà cớ gì hắn lại cãi ông cụ? Lấy công bằng lại cho một người thì phải trung thành tuyệt đối theo suy nghĩ của người đó chứ? Hắn lại nghĩ về kế hoạch của hăn. Hắn lại mất thăng bằng.

Lại một buổi chiều ẩm ướt len lỏi vào vách tường nhà hắn. Anh em hắn lầm lũi như những con thú nhọc nhằn vì lạc đàn. Nay đờ đẫn ra vì không biết ngày mai có tìm lại được con đầu đàn hay không?

Nhìn hắn như một kẻ bại trận, đang vuì đầu vào trong các suy nghĩ. Đủ loại suy nghĩ đang len lỏi vào cái đầu của hắn, làm cho con người hắn đơ ra như một tảng thịt. Hắn bây giờ chỉ đơn giản là một đống bầy nhầy gồm lòng thù hận và những toan tính chộn lại với nhau rồi đem đi nhân cách hóa thành con người. Hắn đang trở thành một kẻ cự kỳ nguy hiểm đối với bất kì nền văn minh nào của con người. Hắn đang muốn xúc phạm đến tất cả những nền văn minh ấy!

Hắn lại nghĩ về ông ngoại hắn. Cái ngày mà ông cụ gặp nạn vẫn đang còn mới như ngày hôm qua. Nó vẫn đang tuôn về như để thử thách thần kinh của hắn, nay lại bị cộng hưởng thêm việc của mẹ hắn nữa.

“ Vũ khí của sự phê phán không chọi lại với sự phê phán bằng vũ khĩ”. Có bấy nhiêu sự lựa chọn thôi sao? Không còn cách nào sao? Đó là tất cả những giới hạn của con người sao?

Không! Hắn không muốn bị giới hạn. Hắn muốn chạy ra khỏi các giới hạn đó. Từ lâu hắn đã là kẻ không muốn cái giới hạn mà người khác vạch ra cho hắn. Nhưng nếu phá bỏ cái giới hạn đó thì sao? Mọi việc sẽ như thế nào? Liệu có cách nào để đi đến giải quyết vấn đề một cách khác hơn không? Bức tường đã viết rất nhiều điều, nhưng nó lại không thể giải quyết được câu chuyện của ông ngoại và của mẹ hắn. Bức tường đã không thể với tới được trường hợp của họ, nhưng lại buộc họ nằm trong cái giới hạn mà Bức tường đã dựng lên!

Đến đây thì hắn đã biết được chất liệu nào được dùng để xây dựng lên Bức tường. Đó chính là sự thật. Vậy thì sao? Sự thật chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Hay còn một sự thật nào khác mà người ta chưa biết? Câu chuyện về mẹ và ông ngoại lại chẳng là một sự thật hay sao?  Tại sao lại bỏ qua những sự thất ấy? Nếu bỏ qua họ thì ai trong số những người còn lại sẽ lại bị bỏ qua nữa đây? Đầu của hắn lại bị quăng ném bởi các câu hỏi. Hắn đang muốn vượt qua Bức tường! Hắn đâu biết được rằng đó là Bức tường thời đại.. Và một bức tường thời đại thì không thể vượt qua chỉ với sức của một con người?

Hắn lại rối bời. Có lẽ hắn khác ông ngoại hắn. Ông ngoại hắn là một người theo đuổi đầu óc và tìm đến vẻ đẹp nơi đầu óc của con người. Những người như thế họ cố công xây dựng suy nghĩ để tìm thấy bản thể của mình trong cái mớ hỗn độn của nhân gian, không lẫn lộn vào cái mớ hỗn độn đó. Họ muốn tách biệt ra để nhìn lại về cái mớ hỗn độn kia, và họ tìm thấy vai trò trách nhiệm của họ đối với cái mớ hỗn độn đó. Nếu không được thì chính họ đã là nơi neo đậu để không bị cái mớ hỗn độn đó kéo đi, vùi mất.

Còn hắn lại muốn nhẩy bổ vào cái mớ hỗn độn kia. Có thể tới một ngày nào đó hắn sẽ bị kéo đi, vùi mất. Nhưng hắn đã lựa chọn cách đó rồi. Hắn biết trong cái mớ hỗn độn đó chứa đựng một sự thật, một sự thật giúp hắn vượt qua Bức tường. Hắn đang phải dùng đầu óc để tìm ra sự thật đó.

Ông ngoại hắn cố công sắp xếp suy nghĩ thì ngược lại hắn lại đang đào tung mọi thứ lên. Hắn đào tung mọi thứ lên để tìm đâu là giới hạn gốc rễ của vấn đề nơi hắn? Chỉ khi biết được gốc rễ của vấn đề, hắn mới biết được cách sắp xếp chúng lại từ đầu, và sẽ bằng chính tay hắn. Hắn vẫn chưa tìm cái gốc rễ đấy, và vì vậy hắn vẫn là một kẻ bế tắc tột cùng.

Hắn đang đổ vỡ nghiêm trọng. so với sự sụp đổ của một con người thì đây là những vòng quay đầu tiên của nó. Những vòng quay đầu tiên vào con đường tha hóa, hay sự tha hóa được cấp một số quyền của con người, rồi đem ném ra cái nơi được gọi là xã hội. Hay xã hội của những sự tha hóa, hoặc là sự tha hóa của một xã hội..

Hồi nào đến giờ người ta đưa ra bao nhiêu thì hắn đều nhận bằng ấy và ném tất vào cái đầu của hắn. Thành ra cái đầu của hắn bây giờ chẳng qua là một sản phẩm được nhào nặn bời người khác mà thôi. Cái đầu của hắn giống như một thùng rác của những khái niệm! Giờ đây hắn biết một điều rằng đối thủ của hắn chính là cái bộ óc chết toi của hắn. Hắn sẽ phải vượt qua chính cái đầu cố hữu của mình.

Hắn lại đưa mọi thứ ra cân nhắc. Bố hắn hay mẹ hắn? Và cả ông ngoại hắn nữa? Im lặng hay hành động? Ai sẽ là trung tâm của trạng thái thăng bằng trong con người hắn? Hắn sẽ phải lựa chọn cái gì, bỏ lại cái gì? Không thể là bố hắn rồi. Nhất định là mẹ và ông ngoại. Nhưng sao mà đầu óc hắn lại rối tung lên thế không biết? Rồi hắn lại gạch bỏ tất cả. Mẹ hắn và cả ông ngoại cũng thế. Hắn đã làm được gì cho họ mà hắn lại đưa họ ra? Hắn đưa ra rồi hắn lại  thay đổi toàn bộ các khái niệm. Không biết là sự chằng chịt các khái niệm hay là sự chằng chịt nơi đầu óc của hắn mà sao hắn không tài nào liên kết các khái niệm đó lại với nhau được?  Đầu hắn đau như búa bổ. Có lẽ hắn sẽ thất bại trong việc này.

Hắn lại cố gắng liên kết tất cả các khái niệm thành một hệ thống. Hắn cố gắng tẩy trắng đi những thứ rong rêu đang bám lên các khái niệm, vì nó có nguy cơ thay đổi khái niệm. Và hệ thống của hắn có thể vì thế mà bị thay đổi. Hắn tẩy trắng đến mức không còn tẩy được nữa. Và rồi hắn biết hắn đã tẩy trắng tới chỗ cần tẩy..

Hắn đã tìm ra được nguyên nhân tại sao lâu nay hắn rơi vào bế tắc! Thì ra chính một thứ mà hắn coi là tài sản lớn nhất đời hắn đang cản trở hắn. Đó chính là niềm tin! Điều đó đã làm hắn lẫn lộn các khái niệm. Và ở một chừng mực nào đó, hắn thậm chí đã đánh rơi khái niệm.

Đúng! Mẹ hắn, bố hắn và ông ngoại nữa, họ đều là công dân. Cả hắn cũng vậy, hắn cũng đã là một công dân rồi.

“Đã có tồn tại nhà nước tất sẽ có tồn tại công dân, đã có công dân tất sẽ tồn tại pháp luật để bảo vệ công dân ấy”.

Hồi nào đến giờ hắn tưởng hắn có đầu óc. Thực ra cái hắn có chỉ là lòng nhiệt tình, nhiệt tình cho một niềm tin.

Lúc này trong đầu hắn đang vang lên hai chữ “công dân”, một khái niệm mà hắn đã bỏ quên, như hắn đã từng bỏ quên cái màu của cây lá.

Vậy là hắn không cãi lại ông ngoại hắn. Hắn cũng không phản bội lại ông ngoại hắn. Và hắn vẫn là một đứa cháu vâng lời ông cụ. Cho đến lúc này hắn vẫn là một đứa theo đuổi đầu óc như ông cụ vẫn mong muốn. Cái mà hắn theo đuổi lúc này không phải là đi ngược lại ông cụ, cũng không phải dẫm đạp lên ông cụ, đơn giản như mọi người vẫn làm - nói lên sự thật. Bây giờ hắn đang đứng trên vai ông ngoại hắn, ông ngoại hắn đã cõng hắn trên vai để hắn có thể đưa tay với lên cao hơn.

Đến đây hắn phải nhận thức một điều rằng “ không một lương tâm nào có thể bẻ cong được đường đạn, nhưng cũng không một súng đạn nào xóa sạch được mọi dấu vết của lương tri”. Và để vận hành một hệ thống như thế luật pháp đã được sinh ra. Và luật pháp được sinh ra một cách tự nhiên, tự nhiện như sự ra đời của cái hệ thống đó.

Hơn bao giờ hết hắn đang hy vọng luật pháp sẽ bảo vệ được mẹ hắn. Câu nói của chị hắn vẫn đang xoáy vào hắn: “chính hắn sẽ phải chấm dứt vấn đề”! Mẹ hắn vẫn đang từng ngày phải đối mặt với một mưu toan. Cả câu chuyện của ông ngoại hắn nữa. Chính hắn sẽ phải tìm lại công bằng cho ông cụ. Hắn không làm vì người đã khuất mà hắn đi vì người sống đấy chứ? Khi một con người chết vì sự mất an toàn của cái xã hội mà người đó tham gia vào cũng sẽ mất an toàn với những người còn sống.

Hắn quyết định viết đơn kiện. Người mà hắn kiện không ai khác mà chính là bố hắn - một công dân.

Sáng sớm hắn đã chạy xe lên thị trấn huyện. Vì còn sớm quá nên chưa có cơ quan nào làm việc. Hắn tạt ngang qua cái công viên nhỏ bé với vài cây phượng già mà những năm phổ thông hắn cùng lũ bạn vẫn hay ra thực hành nhiếp ảnh.

Hắn nộp đơn kiện tại tòa án huyện. Ngay lập tức hắn bị cơ quan này bác đơn. Lý do mà hắn nhận được là họ không có chức năng này. Từ hồi nào đến giờ hắn chưa vác đơn đi kiện ai nên hắn cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu trong một mớ những nơi mà tòa án huyện gợi ý cho hắn. Công an xã ư? Họ đã tồn tại bao nhiêu năm nay rồi? Vấn đề của mẹ hắn cả làng, cả xã ai cũng biết mỗi công an xã là không cần phải biết! Mà công an xã có phải xa lạ với hắn đâu? Cánh này chính là chú họ hắn đấy chứ. Nhưng nào có ăn thua gì? Còn Chủ tịch xã ư? Có ai lai đi báo với kẻ cướp nhà mình hôm qua để mong lấy lại được của ử? Chủ tịch xã hắn lại còn không biết sao? Đấy chẳng phải là chú ruột của hắn ư? Rồi sao nào? Mỗi lần bố hắn đánh mẹ hắn ông chú quý hóa này lại còn lên nhà đe dọa mẹ hắn thêm. Mẹ hắn lại còn chưa tức đến độ cắn lưỡi mà chết với ông chú này hay sao? Lại còn xúi hắn đi thông báo với mấy người này ư? Còn hội phụ nữ ư? Những con người trong cái hội ấy có khác nào mẹ hắn đâu? Họ liệu có công cụ để can thiệp vào cho mẹ hắn sao? Nếu can thiệp được liệu mẹ hắn có phải chịu đòn roi từng ấy năm không?

Hắn quyết định vác đơn lên công an huyện. Qua một hồi thuyết phục hắn mừng rỡ khi biết ở đây người ta nhận đơn của hắn. Bỗng một người trong số họ nói như thể quát vào mặt hắn: “ Vậy là mày đi kiện bố mày à?”. Hắn kiềm chế hết sức mới giữ được bình tĩnh, mà hắn cũng chẳng tốn hơi đi chấp với câu hỏi kiểu đó. Với suy nghĩ này hắn nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

 Nhưng người ta vẫn cứ thích nắn thần kinh của hắn thì phải? Có một giọng nói vọng ra từ phòng  bên cạnh: “Làm gì có con kiện cha, con giết cha thì có nghe”. Hắn nghe mà cố hy vọng thứ ngôn từ ấy đã không phát ra từ một người mang sắc phục cảnh sát.. Nhưng hắn đã nhầm!

Hắn bước ra khỏi cái nơi hắn nộp đơn mà đôi chân hắn đi lảo đảo. Đầu hắn như muốn cắm xuống đất đến nơi rồi. Hắn không hiểu tại sao người ta hay phán xét vậy? Ở cái xã hội này tại sao người ta ai nấy cứ muốn nhẩy lên làm quan tòa thế không biết? Thậm chí đến quan tòa muốn phán xét hắn cũng phải dựa vào luật pháp kia mà? Có lẽ ở cái đất nước này quan tòa làm được ít việc quá nên nhân gian mới có cái tâm lý đó. Nghĩ tới đấy hắn phân vân không biết hắn có đi đúng đường hay không nữa?

Ông ngoại hắn nói đúng. Luật pháp chỉ là một sản phẩm của con người. Mà hắn cũng biết rồi còn gì? Một sản phẩm của con người có bao giờ là hoàn hảo. Nó chỉ hoàn thiện lên khi người ta từng ngày chịu vun đắp cho nó. Nó cũng như một thứ dịch vụ. Có kẻ sử dụng mới biết dịch vụ đó tốt tới đâu? Và vì thế mới biết dịch vụ đó hữu hạn ở chỗ nào? Vậy sự hữu hạn nằm ở phía họ, không nằm ở nơi hắn. Vậy thì chính hắn đang đi hoàn thiện luật pháp đấy thôi?

Hắn đang thượng tôn công lý!

Hắn vừa lấy lại được sự thăng bằng. Nếu có một quả núi đứng án ngữ trước mặt hắn lúc này thì hắn cứ vượt qua như thường. Hắn ra bãi giữ xe, lấy xe rồi hắn chạy thẳng về nhà. Hôm nay hắn tạt qua nhà để xem tình hình của mẹ hắn.

Một vầng thái dương lịm dần trên đỉnh núi, bỏ lại phía đông một giải mây tía đang đón trăng lên. Tối nay hắn sẽ ở nhà. Hắn thấy mẹ hắn cũng chẳng khá hơn tí nào. Bà ấy vẵn cái vẻ che giấu cảm xúc với hắn. Hắn chọn chỗ ngủ bên cạnh cửa sổ để hắn được ngắm đám mây vằn quận bao bọc rặng núi phía đông. Trăng lên chiếu rọi càng rõ hơn, nhìn như những thác nước đổ từ trên trời xuống. Bỗng hắn giật ngược người lên. Bố hắn ném con giao phay loảng xoảng trên nền nhà bay tọt vào gầm giường nơi hắn nằm. Hắn kịp thời trấn tĩnh. Hắn hiểu ý bố hắn định nói gì rồi. Từ lâu ông ấy cũng không giấu diếm ý định giết hắn. Từ khi hắn đi kiện ông ấy là ông ấy đã muốn giết hắn rồi. Ông ấy liên tục cảnh cáo hắn, lúc nặng lúc nhẹ. Tối nay hắn ngủ ở nhà. Hắn đang hình dung tất cả các kịch bản mà bố hắn có thể làm đối với hắn. Nhưng không hiểu sao hắn lại tin tưởng vào bố hắn. Chưa bao giờ ông ấy làm việc mà không có kế hoạch cả. Con người ta muốn giết người thì phải lên kế hoạch từ trước. Chỉ có những kẻ không có đầu óc mới giết người không có kế hoạch. Bố hắn thì không giống kẻ không có đầu óc. Trái lại, ông ấy rất thông minh. Hơn nữa giết người còn là để thỏa mãn đầu óc của con người. Không phải bất cứ cách thức nào cũng đươc chấp nhận mà là một cách thức duy nhất. Với cách thức ấy tâm địa con người được thỏa mãn tối đa. Có những kẻ tin vào quy luật nhân quả, họ muốn giết kẻ thù của họ nhưng họ không muốn ra tay, họ chỉ ở nhà, ăn xong rồi tối ngày cầu nguyện cho một thằng điên nào đó làm thay công việc của họ, hoặc kẻ thù của họ đâm phải xe tải mà chết quách đâu đó, và khi có tai nạn nào đó xảy ra thì họ hả hê vì đầu óc của họ đã được chứng minh. Rồi có những kẻ không tin vào quy luật nhân quả. Chúng muốn trực tiếp hoặc gián tiếp ra tay giết kẻ thù rồi hả hê khi thấy kẻ thù chết trên tay mình. Nhưng bố hắn chắc là không dùng đến cách thủ công đấy đâu. Sự thỏa mãn của ông ấy là gì? Nhìn vào cái chết của ông ngoại hắn đã cho hắn đoán được sự thỏa mãn của bố hắn. Khi kẻ thù của ông ấy bị đẩy cao về tâm lý đến khi vượt mọi giới hạn chịu đựng thì nạn nhân tự xử lý lấy bản thân mình hoặc bằng cách này hay cách khác. Cách này của bố hắn thật hoàn hảo vì nó không hề để lại dấu vết! Nhưng cách này có một nhược điểm là chỉ thực hiện được với những người mà bố hắn nắm bắt được tâm lý thôi. Nhưng bố hắn đã thành công đối với ông ngoại hắn. Kết quả đấy hoàn toàn có thể xay ra đối với mẹ hắn nếu như mẹ hắn đã không vì anh em hắn mà cố sống. Đến hắn cũng thế. Từ khi hắn ra mặt chống lại bố hắn thì ông ấy đã ngay lập tức đạp hắn sang phía bên kia của chiến tuyến rồi. Để rồi hắn cũng không thể nào thoát ra cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời hắn đâu!

Nhưng hôm nay hắn tin vào bố hắn. Hắn tin là hắn đang đối đầu với một đầu óc, một sự kính nể trong đối đầu. Hắn không nể sao được khi mà đầu óc đấy có khả năng huy động số lượng người bỏ phiếu cho chú hắn vào vị trí chủ tịch xã hoặc ngược lại. Một đầu óc như vậy thì không thể hành động mà thiếu kế hoạch. Hắn tin tưởng như vậy và tối nay hắn sẽ ngủ ở nhà. Hắn đưa sinh mạng hắn ra đặt cược. Dẫu sao nếu có chết thì cũng là chết dưới tay người đẻ ra mình thôi mà, có lẽ đó cũng là cách trả nợ nếu ông trời đòi nợ hắn.

Mây vẫn phủ lên sườn núi phía đông, ánh trăng vẫn soi rọi một sắc mầu huyền ảo. Hắn hít mạnh luồng khí rồi để cho nó tự lan tỏa êm ái  trong buồng phổi. Cứ thế hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.

***

Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng. Hắn không thấy bất cứ một động tĩnh nào từ phía những người chấp pháp, để xử lý vấn đề của mẹ hắn. Hay là người ta đã quên? Có thể họ đã quên vì phải xử lý nhiều công việc? Nhưng hắn đã nói rất rõ các nguy cơ tiềm ẩn mà mẹ hắn đang từng giờ phải đối mặt rồi mà? Một người đọc thông thường cũng hiểu điều đó huống chi là những người đang đi làm nhiệm vụ bảo vệ công lý? Hay là họ đang đi điều tra rồi? Nhưng tại sao họ không nhắc gì đến hắn cả, cả mẹ hắn cũng vậy? Có thể là họ sẽ gọi cho hắn khi họ đã có đủ dữ liệu. Hắn lại thấp thỏm chờ đợi một thông tin nào đó từ phía cơ quan thực thi công lý. Hắn lại hi vọng!

Vài tuần sau nữa, hắn ngỡ ngàng với một thông tin từ chị gái hắn, phó chủ tịch xã lên nhà chị hắn chuyền đi một thông điệp rất thẳng thắn: “Không kiện cáo ai cả, đừng gây thù chuốc oán! Có trách là trách ở số phận mình không may mắn!”

Hắn cũng biết rất rõ về người này. Người mà chị hắn nhắc đến không xa lạ gì với hắn. Đó chính là anh họ mà có lúc chị em hắn phải chạy loạn lên đi tìm người vì cơn co giật sốt rét của ông ấy.

Nhưng tại sao họ lại biết? Hắn có đi thông báo cho người này biết đâu? Cả cái Ủy Ban xã này cũng thế, lần này hắn có báo cho người nào đâu? Tại sao họ lại biết? Mà lại còn răn đe hắn nữa? Vậy là đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng phải quá trình điều tra là để bảo vệ cho nạn nhân là mẹ hắn ư? Có ai về để hỏi mẹ hắn lấy một câu?

Những tháng sau hắn cố chờ xem có ai đó sẽ xử lý chuyện của mẹ hắn. Không một động tĩnh nào. Câu chuyện của mẹ hắn vẫn cứ thế. Bố hắn còn cười vào mặt hắn rằng hắn chẳng thể gãi ngứa được ông ấy, bố hắn còn hứa sẽ “bao” luôn cho hắn từ xã đến trung ương!

Hắn muốn dừng quá trình kia lại. Hắn thấy sự việc vẫn không hề thay đổi. Lâu lâu hắn lại bị dựng ngược người lên vì những cuộc điện thoại từ nhà hắn. Cùng một nội dung! Mẹ hắn! Các dây thần kinh của hắn lại căng lên như dây đàn! Hắn lại mất thăng bằng. con người hắn lại như đống rác rưởi!

Hắn vẫn muốn tìm cho được sự thăng bằng. Chờ gần một năm sau không thấy có thêm tín hiệu nào, hắn quyết định vác đơn lên công an tỉnh. Đến bây giờ hắn mới thấy được tài năng nơi ông chú đáng kính của hắn. Hắn đừng hòng lên huyện mà cáo kiện!

Hắn hi vọng công an tỉnh sẽ có cách giải quyết vấn đề của mẹ hắn mà không bị chi phối bởi bất kỳ một ai đó. Sự vồn vã nơi hắn nộp đơn đã cho hắn cái lý do để hy vọng.

Hắn lại sống trong chờ đợi. Thêm một lần nữa thông tin từ phía nhân viên chấp pháp đến với hắn. Nhưng cái thông tin mà hắn mong lại không tới, thay vào đấy là một thông tin hắn không hề chờ đợi. Một sự vụng về hay là một sự sơ ý bài bản? Những con người mà hắn đi tìm đã xuất hiện! Và họ còn tiết lộ một sự thật hết sức bất ngờ đối với hắn. Rằng “đánh người mà không gây thương tật thì không phải chịu án hình sự”. Bố mẹ hắn đã được một nhân viên chấp pháp giảng thêm một kiến thức hết sức rõ rang về pháp lý! Và chuyện gì đến đã phải đến! Chị hắn lại gọi cho hắn. Mẹ hắn! Các dây thần kinh của hắn lại căng lên.

Thế đấy! Cái mà hắn đang theo đuổi nó là như thế đấy! Hắn lại còn chưa hiểu sao? Luật pháp ư? Nó có phải là phép tiên đâu mà hắn đi tìm? Hắn tưởng trên đời này có phép tiên? Trên đời này làm gì có phép tiên! Hắn đúng là đồ cừu! Vậy mà hắn còn nghĩ hắn đang đi đúng đường cơ đấy!

Hắn lại vùi đầu vào trong cái xó của hăn. Hắn nghĩ là hắn sẽ không thể bị lôi ra khỏi cái xó chết toi ấy nữa. Nhưng cuối cũng thì hắn cũng không thể vùi đầu  vào trong đấy mãi được. Hắn phải ăn, hắn phải uống. Nhưng đến khi hắn ăn là hắn nuốt không được. Hắn cứ nghĩ tới mẹ hắn là hắn nuốt cơm không trôi. Hoặc là hắn nuốt đầy một bụng cơm rồi hắn chết quách đi!

Lâu nay hắn chưa tìm hiểu về luật nên hắn không biết gì mấy về luật cả, trừ những điều quá hiển nhiên thôi. Mẹ hắn bị bố hắn đánh suốt nhiều năm trời nhưng không có một chứng cứ gì được đưa ra cả. Có vài lần bà ấy bị thương nhưng cơ thể con người đã lành đi rồi còn gì đâu mà tìm? Nhưng có nhiều thứ không thể lành được. Sự sai lệch nơi thần kinh của mẹ hắn đã nói lên điều ấy. Nhưng những thứ ấy lại không ai công nhận. Hỡi ơi là luật pháp! Ông ngoại cũng thế. Ông ấy chết mất rồi còn đâu. Bao nhiêu chứng cớ ông ấy nuốt hết vào bụng mang cả xuống chín suối rồi còn đâu? Một đã có kết quả, một đang chờ kết quả tương tự! Không hoàn cảnh nào giống nhau nhưng cũng chẳng có hoàn cảnh nào được xử lý.

Nhưng hắn vẫn muốn chấm dứt hoàn cảnh của mẹ hắn. Và luật pháp lại được lựa chọn để giải quyết vấn đề. Nếu không là luật pháp vậy thì là điều gì đây?

Hắn liên lạc với trên hai mưới tờ báo lớn mà hắn tin là người ta sẽ quan tâm đến vấn đề của mẹ hắn. Hắn gọi điện trực tiếp đến các đường dây nóng.

Hắn mừng khi người ta hứa sẽ liên lạc lại cho hắn. Hắn lại chờ.

Sự chờ đợi của hắn cũng đã có một lời đáp trả. Nhưng không phải từ phía các cơ quan báo chí. Cơ quan điều tra gửi cho hắn một văn bản. Mọi việc đã chấm hết! Mẹ hắn xác nhận là các câu chuyện đã xảy ra như hắn nói trong đơn thư. Nhưng bà cũng nói thêm là tình hình nhà hắn đã khá hơn rồi. Và dưới một câu hỏi được dẫn dắt, mẹ hắn trả lời là không bảo hắn đi kiện bố hắn! Và qua sự soi rọi của công lý, xem như việc hắn đi làm là không có giá trị pháp lý!

 Hắn mải mốt gọi cho mẹ hắn xác định lại thông tin. Đúng là bà ấy có nói như vậy.

Thế là xong! Đến bây giờ hắn mới thấy hắn ngu! Biết bao nhiêu công sức hắn cố công nay thành công cốc! Thế mà hắn còn tưởng mẹ hắn cần hắn lắm. Công lý ư? Ai cần hắn. Con người hắn còn tệ hơn một kẻ bại trận. Hắn đang thưởng thức cảm giác bị chính đồng đội của mình đốn ngã trên sân. Hắn là đồ thừa thãi, có ai cần tới hắn đâu? Giá trị con người hắn ở đâu? Làm gì có? Hắn là một đống rác rưởi đúng hơn. Hắn đúng là hồ đồ! Người ta có bảo hắn phải đi kiện cáo ai đâu? Mà hắn lại cứ đi làm. Ngay cả ông ngoại hắn cũng thế. Ông ấy chết từ hồi nào đến giờ mà hắn còn để trong cái đầu của hắn làm gì, có đáng không? Mà trước lúc lìa xa cõi đời ông ấy có ngoái cổ lại giặn hắn đi tìm công bằng cho ông ấy đâu? Mẹ hắn cũng thế. Bà ấy không còn quan tâm đến hắn rồi. Nếu quan tâm đến hắn mẹ hắn đã không trả lời người ta như vậy. Mẹ hắn đúng là một người đàn bà tồi. Sao bà ấy không bóp chết hắn từ cái lúc mới sinh ra đi? Để hắn khỏi phải vì bà ấy mà chạy đôn chạy đáo.

Biết vậy hắn để quách bà ấy từ hồi nào đến giờ, đừng vì bà ấy mà hao tâm tốn sức. Riêng cái việc hắn đi mà hắn cứ ngỡ có sự tồn tại của công lý cũng không thể tính bằng cây số.

Con người hắn trống rỗng. Hắn lại miên  man. Đầu hắn vẫn mọc lên các câu hỏi. Tại sao mẹ hắn lại nói vậy? Bà ấy phải biết mối nguy hiểm mà bà ấy đang đối mặt chứ? Còn chuyện của bố bà ấy nữa? Bà ấy không biết xót thương bố bà ấy sao? Chẳng lẽ con người của bà ấy lại đơn giản thế sao? Bố bà ấy chết tức tưởi mà bà ấy không mảy may nhớ gì sao? Vậy là lâu nay hắn đi làm vì một người chẳng đáng! Bà ấy không có chiều sâu tinh thần để hắn phải khó nhọc như vậy. Một người không quý trọng bản thân mình như bà ấy thật chẳng đáng!

Đầu óc hắn như một mớ bã đậu. Hắn không tài nào trả lời cho các câu hỏi trái ngược nhau nơi mẹ hắn. Mỗi khi nhà có chuyện là bà ấy hoặc chị hắn cứ gọi dựng ngược hắn lên. Thế mà hắn đi làm cho bà ấy thì bà ấy lại từ chối! Thật chẳng hiểu nổi!

Sự giằng co không buông tha hắn. Hắn muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao mẹ hắn lại sở hữu suy nghĩ ấy? Ai đã là người tác động lên mẹ hắn? Dựa vào thái độ của bà ấy, có vẻ không phải là ai đó đã điều khiển bà ấy làm thế. Thái độ ấy rõ ràng là tự trong lòng bà ấy nói ra. Nhưng bà ấy chẳng phải là đang bị đặt vào một hoàn cảnh chớ trêu mà có thể sẽ dẫn tới việc tự xử lý bất cứ lúc nào mà? Bà ấy đã quên rồi sao? Hay đầu óc phụ nữ họ nghĩ như vậy? Hắn không hiểu đầu óc phụ nữ khác hắn như thế nào? Nhưng khác như thế nào thì đối mặt với hiểm nguy họ phải biết chư? Đằng này..

Hắn lại vùi đầu vào trong cái xó chết toi của hắn. Rồi hắn lại bị lôi ngược ra vì các suy nghĩ khác nhau. Các suy nghĩ lại giằng xé con người hắn! Hắn vẫn không thể thoát ra khỏi suy nghĩ về mẹ hắn. Mẹ hắn ư? Phụ nữ ư? Hai chữ Phụ nữ sao mà khó hiểu quá! Hắn chẳng hiểu tí tẹo nào về suy nghĩ của phụ nữ cả. Đầu óc của Phụ nữ không biết họ suy nghĩ những thứ gì? Để rồi bao nhiêu chuyện xảy ra họ lại quên hết. Rồi người ta đi tìm công lý cho họ thì họ lại thiếu kiên quyết, họ lại thiếu hợp tác vậy?

Nhưng cho dù là phụ nữ có khác hắn đi nữa thì họ cũng là con người như hắn thôi. Đã là con người ai cũng có suy nghĩ chứ? Có khác chăng đó là sự hạn chế của từng người. Hắn lại miên man.

Từng hoàn cảnh sống sẽ dẫn tới cơ hội nhận thức khác nhau. Từ cơ hội nhận thức sẽ dẫn tới khả năng nhận thức khác nhau. Từ khả năng nhận thức sẽ dẫn tới hình thành quan điểm khác nhau. Vậy là mẹ hắn đã sống trong hoàn cảnh đó. Hoàn cảnh khó có cơ hội nhận thức về các giá trị con người. Nên bà ấy đã dễ dàng bỏ qua những hành động vi phạm đến quyền con người. Hơn nữa  mẹ hắn đã quen với việc phải chịu đựng rồi. Bà ấy cũng không thể phản kháng được. Vậy là bà ấy buộc phải chấp nhận hoàn cảnh kia? Vậy là những người như mẹ hắn đã chấp nhận hoàn cảnh của họ rồi họ mới có những suy nghĩ khó hiểu như vậy.

Vậy là đã rõ!

Có nghĩa là bấy lâu nay hắn chưa hiểu hết về mẹ hắn. Từ hạn chế suy nghĩ dẫn đến chấp nhận số phận nơi bà ấy. Hắn đã biết tại sao mẹ hắn lại có các suy nghĩ lạ lùng kia. Mẹ hắn chính là một nạn nhân nhưng lại không nhận thức rõ về tư cách nạn nhân của mình. Vì bà ấy đã sống chung với hung thủ nên bà ấy đã chấp nhận lối cư xử của người khác. Nếu cho mẹ hắn ở một hoàn cảnh khác tốt đẹp hơn, bà ấy sẽ lên án chính bà ấy ngày hôm nay!

Bà ấy là một sự hữu hạn? Hay còn một sự hữu hạn nào khác? Nếu như một nền luật pháp lại chấp nhận sự hữn hạn đó thì tới lượt chính nó là sự què quặt. Hay sự què quặt được đặt lên đầu lên cổ con người và được tung hô thành luật pháp.

Hắn biết hắn đã chạm đến một khái niệm mà có thể đi đến việc giải quyết vấn đề của mẹ hắn. Đó là khách quan và chủ quan. Chủ quan là mẹ hắn đã không đo lường được một mưu toan  mà bà đang đối diện.

Vậy là hắn đã tìm lại được trạng thái thăng bằng. Nơi ấy mẹ hắn là trung tâm của một hệ thần kinh, là máu đang chảy trong huyết quản của hắn, là sinh mạng của hắn. Không! Hơn thế nữa, là đầu óc của hắn.

Có lẽ mẹ hắn và cả ông ngoại nữa, họ đã cùng thuộc về một nền văn hóa. Nền văn hóa mà ông ngoại đã viết lên: “thà tự sát chứ không tự vệ”! Họ đều theo đuổi những thứ thuần khiết mà thậm chí không có ở trên đời. Có lẽ hắn thì không thuộc về nền văn hóa đó đâu. Hắn sẽ lên tiếng và hắn sẽ theo đuổi suy nghĩ của riêng hắn. Nhưng nhất định hắn sẽ cùng thuộc về một phía với họ - những con người theo đuổi đầu óc.

Với phân tích mới về mẹ hắn, hắn như mở toang được cánh cửa mà người ta định đóng chặt trước hắn. Hắn đã có những lý do chắc chắn để tiếp tục đưa vấn đề của mẹ hắn ra ánh sáng, cả câu chuyện của ông ngoại hắn vân đang hằn lên các dây thần kinh của hắn như vữa mới của ngày hôm qua.

Hắn lại đứng lên, rồi bước đi. Hắn bước đi như thể có cả một nền triết học hùng mạnh đứng sau lưng hắn, cổ vũ cho hắn, thôi thúc hắn, xô hắn đi.

Hắn muốn bước đi. Đi để tìm một tiếng nói cho mẹ hắn. Không phải từ một ai đó, cũng không phải từ các tổ chức, mà phải là từ cả hệ thống.

Hắn quyết định ngày mai sẽ đi…


1
2
3
4
5
6
7
Tin mới