GIỚI THIỆU TRANG THƠ CỦA TÁC GIẢ TRẺ LÊ THỊ BÍCH
Ở đó vừa có những khao khát trong lành, những giấc mơ thánh thiện; vừa có những nỗi đau của một người từng như bánh xe càng đi trong đời càng có thêm trầy xước... Nhưng cũng hiện lên một người can đảm, giấu đau thương, mất mát của riêng mình để “tự bước” bằng đôi chân tự tin, mạnh mẽ và trái tim luôn chất chứa, dào dạt yêu thương. Quan niệm ấy, thái độ ấy đem lại mỹ cảm, làm cho ta tin ở thơ.
Hỏi ra, mới biết Bích Nhã Kỳ là Lê Thị Bích, sinh năm 1983, người cùng xã với tôi, xã Phú Lộc, huyện Can Lộc. Bích tốt nghiệp ĐH Kinh tế Đà Nẵng, hiện làm việc tại TP Hà Tĩnh. Bích tâm sự: “Làm thơ và được tham gia công tác xã hội, giúp đỡ những người nghèo là hai điều Bích say mê và hạnh phúc vì nó giúp mình tốt hơn, trong trẻo hơn; làm cho Bích thấy cuộc sống thật sự có ý nghĩa”.
Nhà thơ Nguyễn Sĩ Đại giới thiệu
LÊ THỊ BÍCH
DẶN LÒNG
Chiều mất nắng, em nhắc mình tự bước
Dẫu chênh vênh con dốc cũ nhọc nhằn
Chiều gió buốt, em tự mình che khuất
Một mình em thì cũng vượt đông tàn.
CHIỀU ĐẦY GIÓ
Có một bàn tay nhỏ
Không giữ lửa mùa đông
Ta ép vào túi mỏng
Chờ người sang cất giùm
Có một lần hờ hững
Ta để quên lời thề
Những hoa hồng đỏ thắm
Nở - rụng vào cơn mê
Có một tình yêu cũ
Không đi cùng thời gian
Ta gom đầy trống vắng
Thổi lòng mình xốn xang
Có một chiều đầy gió
Lỡ chuyến đò sang ngang
Một mình ta đứng đó
Mùa bay trong lá vàng...
EM VIẾT GÌ CHO THÁNG MƯỜI HAI
Em viết gì cho tháng mười hai
Khi thời gian vội về ngang ngõ
Mưa trắng xóa quãng đường xa bỡ ngỡ
Lối em về như thể chỉ mưa bay...
Em viết gì cho tháng mười hai
Nụ hôn nhớ, nụ hôn dầm mưa lạnh
Gương mặt nhớ chập chờn ảo ảnh
Tay buông lơi kỷ niệm cũ xa vời
Em viết gì cho tháng mười hai
Lối nhớ em đi đường xưa không thấy nữa
Con én nhỏ bay về tìm chốn ngủ
Hoa quỳ già run rẩy cánh mong manh...
ĐỢI
Em về
dệt nỗi đa đoan
Gom đôi mắt nhớ
giữ bàn tay thương
Nép mình trong những chiều buông
Rưng rưng nắng nhạt
người thương hững hờ
Em về dệt cả đời thơ
Đan trong trang viết đợi chờ...
Đông sang!
EM
Em
chỉ là em
biết nắm chặt tay anh khi mùa giông bão tới
biết se sắt lòng khi trái tim lạc lối
và biết cỏ hoang
cũng chỉ mọc ven đường!
HỎI
Em hỏi cây sao chỉ biết rùng mình
Khi thu sang vội vàng trút lá
Lắng vào đất ôm gốc trơ đón hạ
Để mong manh vạt áo cũ lìa cành
Em hỏi con đường em đã đi qua
Mỗi bánh xe lăn lại trầy thêm vết xước
Khách lạ hay quen đều nhòa trong ký ức
Chỉ vết thương không chữa được bao giờ...
CON ƯỚC TRỞ VỀ LỐI CŨ THÂN QUEN
Con ước trở về lối cũ thân quen
Dấu chân mẹ lấm bùn nuôi con lớn
Hạt thóc nẩy mầm run run trong sương sớm
Gánh mạ già mẹ gánh cả đồng xanh
Con ước trở về lối cũ thân quen
Mùi ngai ngái của những bờ hoa dại
Mùi bồ kết ướp tóc mùa con gái
Đi suốt đời thơm mãi một mùi hương
Con ước trở về lối cũ thân quen
Cha sương nước, sương trăng về lấp lánh (1)
Đêm mùa hạ mát lành con tắm
Con trong ngọc trắng ngà cũng từ ấy mà nên...
Con ước trở về lối cũ thân quen
Hoa bìm nở tím khoảng trời thơ bé
Trang sách dở còn bỏ nguyên trên giá
Sáng tinh trong ô cửa bên thềm
Con ước trở về lối cũ thân quen
Chị đợi em mỗi chiều triền đê cỏ dại
Dắt tay nhau theo khúc ca mê mải
Những hẹn thề ngơ ngẩn tuổi mười lăm...
Làng quê nghèo, kỷ niệm cứ đăm đăm
Con đã lớn, đã cùng trời cuối đất
Con đã sống trong rất nhiều hạnh phúc
Vẫn suốt đời mơ mải tuổi mười lăm...
______
- Sương: Gánh, tiếng địa phương Nghệ Tĩnh.