Chân dung văn

27/7
7:56 AM 2017

THƠ VỀ NGÀY THƯƠNG BINH-LIỆT SĨ 27/7 CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN VIỆT CHIẾN

"Sau đại bác lửa hoa cương trầm lặng Cháy trên mộ những chiến sĩ vô danh Rất có thể các anh là mây trắng Nước của sông, ngọn gió sớm mai lành"

 

 

THƠ VỀ NGÀY THƯƠNG BINH-LIỆT SĨ 27/7 CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN VIỆT CHIẾN

 

Nguyễn Việt Chiến

NHỮNG NGƯỜI ĐI THĂM THẲM DƯỚI SAO TRỜI

 

Những bài hát

Một thời ngủ quên trong nòng súng

Đêm nay thức dậy

Gió biên thùy

 

Ta nhớ mẹ

Mắt Trường Sơn sương trắng

Chưa đêm nào nguôi quên

 

Lại thương mẹ

Mắt Trường Sa bãotố

Chưa đêm nào ngủ yên

 

Đất nước

Ngoảnh về đâu cũng thấy bóng ngoại thù

Giặc biên ải, giặc trời rồi giặc biển

Những bài hát một thời

Ngủ quên trong nòng súng

Đêm nay thức dậy

Sóng trùng dương

 

Những bài hát cồn cào như lửa

Trong điệp khúc ngàn năm không ngủ

Đất nước tôi

Những người đi thăm thẳm dưới trời

Không bao giờ khuất

 

Cứ điệp trùng dưới đất

Lại điệp trùng ngàn năm trên đất

Những người đi thăm thẳm dưới sao trời

 

MÁU VIỆT NAM CHẢY TRÊN DA THỊT MÌNH

 

Nghẹn ngào hai tiếng TrườngSa

Máu Việt Nam chảy trên da thịtmình

Sáu tư người lính hy sinh *

Vòng tròn bất tử mang hình Gạc Ma

 

Đau thương hai tiếng HoàngSa

Máu Việt Nam đỏ thấm qua baođời

Các anh nằm lại cuối trời

Bảy tư người lính xương vùi biểnsâu **

 

Cầm lên hạt muối thương đau

MẹViệt Nam tóc bạc màu héo hon

Muối này thấm máu các con

Thấm hồn tử sĩ trong hồn biển xa

 

Hoàng Sa vọng tới Trường Sa

Máu Việt Nam chảy trong da thịt mình

Sớm nay, bao lớp họcsinh

Đánh vần hai tiếng ân tình Gạc Ma

 

Trường Sa nói với Hoàng Sa

Bài học xương máu ông cha bao đời

Để được tự do làm người

Máu Việt Nam chảy ngàn đời về tim

              

*64 người lính hy sinh ở Gạc Ma 1988

** 74 người lính hy sinh ở HoàngSa 1974

 

 

VỀ KHỔ ĐAU VÀ ĐẠI BÁC

 

Đại bác nổ và chiến tranh ụp xuống

Những mảnh vườn hôm trước nở đầy hoa

Bên ô cửa là cánh đồng lặng ướt

Tiếng trẻ con và khói những căn nhà

 

Đại bác nổ và mây đen cũng nổ

Trên ngói trường tan tác gió và chim

Có người lính vừa đi qua thành phố

Thuốc trên môi và trẻ nhỏ bên mình

 

Đại bác nổ và tiểu liên đốn gục

Những chàng trai vui tính nhất sư đoàn

Trên môi họ nụ cười còn thoáng gặp

Cô gái nào chiều ấy đợi bên sông

 

Đại bác nổ cuộc chiến tranh thứ nhất

Đất chiến hào cỏ chưa kịp nhú xanh

Thì lựu đạn và lưỡi lê cường tập

Lần thứ hai cỏ lại thấm máu mình

 

Đại bác nổ giữa đại ngàn trận mạc

Người lính đi thăm thẳm một phương trời

Người vợ ấy đã bao năm thầm lặng

Sống vì anh nuôi đứa trẻ nên người

 

Đại bác nổ và pháo hoa thắng trận

Không làm cho tóc bạc những mẹ già

Xanh trở lại một thời xưa yên ấm

Tóc bạc người, Tổ quốc, đứa con xa

 

Họ sinh ra không phải để làm lính

Đứa con nào của mẹ cũng vậy thôi

Bởi sữa mẹ nghìn năm không giọt đắng

Và hoà bình là vú mẹ bên nôi

 

Sau đại bác lửa hoa cương trầm lặng

Cháy trên mộ những chiến sĩ vô danh

Rất có thể các anh là mây trắng

Nước của sông, ngọn gió sớm mai lành

 

Và đại bác xin cúi đầu tưởng nhớ

Những người con bất diệt đã quên mình

Vì xứ sở ngàn đời mây trắng

Vẫn ngàn đời bất diệt giữa cỏ xanh

 

 

TỔ QUỐC NƠI BIÊN THÙY

 

 

Mùa này biên giới hoa sim

Tím quanh mộ chí im lìm các anh

Những người lính trận vô danh

Hiến dâng đất nước tuổi xanh của mình

 

Cồn cào vào cõi lặng thinh

Trước bao mất mát hy sinh giống nòi

Còn đây máu thấm trên đồi

Đường lên biên giới một trời hoa sim

Mầu hoa chẳng chịu lặng im

Lẫn vào sỏi đá thắp nghìn nén hương

 

Mùa này biên giới đầy sương

Có ai trở lại chiến trường về thăm

Vị Xuyên, Phong Thổ, Đồng Đăng

Các anh ngã xuống trẻ măng thủa nào

Các anh nằm dọc chiến hào

Từng cây số máu trên cao nguyên này

Trong tầm lựu đạn ném tay

Trong khe ngắm của những cây súng thù

 

Hòa An mây núi âm u

Đường lên Bản Giốc mịt mù còn nghe

Các con dưới cỏ xanh rì

Chỉ thương tóc mẹ bạc về trắng đêm

Các con như cỏ hồn nhiên

Xanh thăm thẳm mọc dọc miền bao la

 

Ta là con của phù sa

Cha là đất nước. Mẹ là quê hương

Còn nghe máu thấm biên cương

Mây buồn Lũng Cú, đêm trường Nam Quan

Ta là con của Việt Nam

Theo cha xuống biển tự ngàn năm xưa

Lên rừng thờ mẹ Âu Cơ

Đem xương máu dựng cõi bờ hôm nay

 

 

NGỰA ĐÁ

 

Ngựa đá lên biên ải

Từ ngàn năm trước rồi

Giờ thành cao nguyên đá

Dựng bờm trong mây trôi

 

Dáng núi như dáng người

Tạc mình vào đá thẳm

Hiến thân giữ đất trời

Rồi lẫn vào mây trắng

 

Không ngậm ngùi, cay đắng

Chẳng buồn rầu, nghĩ suy

Ngựa đá lên biên ải

Hồn nhiên như người đi

 

Ngàn năm sau còn nghe

Tiếng quân reo trong đá

Tiếng rợp trời ngựa phi

Rồi lặng yên…tất cả

 

Lật từng trang sử đá

Thấm máu biết bao người

Tiếng nhạc buồn trong đá

Khí thiêng lên ngút trời

 

Ngựa đá rồi mộ đá

Trập trùng dưới ngàn mây

Bao lớp người biên ải

Còn với non sông này

 

 

 

Từ khóa
Chia sẻ

Tin khác

0 bình luận

Bình luận

Email sẽ không được công khai trên trang.
Điền đầy đủ các thông tin có *