THƠ CỦA HILAH KARAHAH
Hiện cô là người điều hành Hiệp hội quỹ nhà văn (WCP), Hội thơ thế giới (WFF) và trang mạng Mặt trận thơ ca bảo vệ quyền phụ nữ (WM).
Tuyển tập thơ: Cuốn từ điển – Tóm tắt một ngày (2003); Phía trước ngọn đồi (2003); Bí mật và sương mù (2004); Xác ướp trì trệ (2010); Khát khao đêm (2012, 2013); Strada Care Cautẵ Marea (2014); La Rue Qui Cherce La Mer (2016). Thơ của cô được dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau.
Tuyển tập văn xuôi: Thơ và định lượng (2012); Ghi chú về những góc khuất của thơ (2014).
Sách tuyển: Diễn giải thơ Bayrıl (2012).
Danh dự
1.
con đường ngoằn ngoèo xuyên qua khu phố
ẩm ướt và dậy mùi súp tarhana 1
2.
bóng tối đổ tràn trên những ô cửa
những ngôi nhà trọc lốc đội tóc giả là cây
3.
mùi thức ăn chiên ám vào cuộc sống
người đàn bà phơi vết thương trước tòa
4.
vào mỗi tối, đôi mắt cô gái dưới bàn chân mở to
phải đi bộ suốt đời
trên cỡ giày ba mươi sáu
____
- Tarhana: Một món súp của Thổ Nhĩ Kỳ gồm những thực phẩm khô từ hỗn hợp lên men của ngũ cốc và sữa chua.
Vào buổi chiều
1.
vuốt tay vào bụng thời gian
những ngón chai sần câm lặng
soạn bàn ăn cho một ngày mệt mỏi
biến thành buổi tối
2.
rót ngọc trai vào những cánh đồng
từ thắt lưng của đám mây vừa tới
3.
hối hả quay cùng trái đất
kẹt vào vách đá và rơi xuống
từ sườn dốc đến đồng cỏ,
đầu gối nàng dính đầy bùn cùng bụi mặt trăng vàng sậm
4.
xúc lên từng tảng đá cô đơn
chúng chẳng khi nào biết được;
cỏ vẫn nhảy múa,
cây vẫn vươn mình,
hay gió thoảng mùi vết chân
Năm lý thuyết về vòng xoắn Cô Đơn – Tự Do
1.
kẻ xét lại tự do
là đang cam chịu nỗi cô đơn
2.
lịch sử là một cuộc chiến
gỡ tự do từ các nút
cô đơn
3.
con người, một dạng vật chất cô đơn
cô đơn giữa làn da và màu sắc
còn lưu trong mắt
trốn vào tuổi thơ
4.
sự tự do
là chúa tể của tự do
5.
mỗi viên gạch của ta là sự cô đơn
cuộc sống là tay thợ nề
tự do trát vữa lên bức tường của ta
Nhận thức về đêm và tình yêu
1.
mỗi khoảnh khắc riêng tư của đêm
mỗi mầm tình yêu phát triển
2.
hương rơi
mùi thơm khêu gợi một nụ hôn
3.
hơi thở đựng cơn gió trong túi
lời thì thầm lơ đễnh lăn xuống
vành tai rồi cổ
và làn da, đã sẵn sàng rạo rực
4.
người yêu cũ là đường tiếp tuyến
qua hai vòng tròn
vật chất và màu da
do vậy tình yêu nhiều vô kể
5.
con người,
loài rắn nuốt cái đuôi của mình
6.
tất cả loài người được chấp nhận
những điều hiện có
hoặc không
đêm nay đã tới một nơi như thế.
Khát khao đêm
1.
Ôi khát, những con đường dẫn về phía anh
miệng anh là rượu ngọt chảy qua tĩnh mạch tôi
2.
miệng anh tách đam mê thành hai phần
tình yêu và đêm
3.
khi màn đêm giải phóng anh chiếc lưỡi
miệng anh sẽ bay đi cùng cơn gió
4.
đêm sẽ bắt đầu với cái miệng của anh
cạy mở thế giới của tôi
5.
anh trò chuyện qua một cái giếng
khi đêm sâu hơn
6.
khi tôi hỏi bất kỳ điều gì
miệng anh là cánh cửa khép tôi lại
7.
mỗi cuộc trò chuyện cùng anh
khóa gãy, chốt tan
8.
ai cũng từng thất bại khi yêu
những lời nói dối về
những đêm lãng phí
Thòng lọng của giọng nói
1.
Chúng ta nghe mi trong cô đơn
những mối thòng gỡ ra từ giọng nói
2.
nếu cánh cửa di chuyển được, chúng sẽ bay
bí mật và thời gian ngừng trệ lúc tám giờ
3.
chúng chia tháng mười đầy lo âu thành hai phần:
một hình ảnh và một khổ đau
4.
chúng thích u sầu
và những bàn tay tê cứng trong
cái hố đầy nước
5.
khi chúng im lặng, có một ảo ảnh
hiện ra trên chiếc ghế đối diện
như đang bốc cháy
6.
mệt phải chạm
điếc phải nghe
trì trệ
Bóng mát của mẹ
1.
bỗng nhiên gió thổi
qua rễ cây tiêu huyền
mắt mẹ mở to cúi xuống
tháo ra hai nút thắt, cuộc sống là tự do mà
2.
cơn mưa đang đợi
những người cha vắng bóng trở về
lũ sẻ nâu sẽ ngậm đôi mắt mẹ
và tìm nơi trú ẩn trong nhánh cây
3.
đứa trẻ lớn lên bằng thức ăn của mẹ
trái tim mẹ phơi bày
hàm răng đau nhức
lạnh ngắt trong tấm vải liệm
4.
đứa trẻ lớn lên như con rắn
nuốt cái đuôi của mình
trốn khỏi cái lồng yêu thương của mẹ
qua những giọt nước mắt của người.
Cơn mưa mùa hạ
Tìm một chốn quay về
Rồi thành người xa lạ
Một chiếc ô trên tàu
Nói đôi lời với chỗ ngồi
Chẳng có nơi nào để đi
Tự chở mình đi vậy
Bến bờ nào đang giận dỗi
đôi mắt lửa cháy
tin vào những câu chuyện cổ tích ngày xưa
Tìm một chốn quay về
những cuộc hành trình trở lại
chẳng hề hay biết
vẫn mãi đi tìm và tràn qua ranh giới
Nó vội vã thu lại những cánh tay
thời gian vẫn trôi
ảo ảnh đang tràn tuôn
thân xác phủ lấp ý nghĩa
nhưng nó biết rằng bị nắm bắt
là điều nguy hiểm nhất
và giữ mãi trái tim trong tay.
Tản bộ
Trời về đêm,
ngôi nhà cũ đi dạo trên gương mặt bóng tối.
bụi cỏ giấu mình điên cuồng vì mệt
nhìn xuống sức mạnh dưới con đường
Người nước ngoài vào thành phố cùng một cổng
Mái tóc nàng tạo nên từ nước biển
phải chăng bầu trời đầy sấm kia
đã quăng con thuyền trăng vào nước?
Trên bề mặt đục nhờn
nỗi đau không cuống một mình rụng xuống
tan vào không gian…
Còn đó thời gian,
để lắng nghe tất cả,
lặng lẽ dạo quanh
ý nghĩa về “một người”
mái hiên rung lắc
những ngôi đền mọc trên đỉnh đầu
Chiếc đồng hồ cát đã quên
khoảnh khắc tuyệt diệu của câu nói “Anh yêu em”
vừa mới bừng lên buổi sáng ấy
và những lời ngọt ngào buổi tối “còn sớm mà, đừng đi”
Hơi thở người đàn bà
khi người chồng trở về thành phố
đã trở nên giá lạnh:
làm tình trên một nửa mặt phẳng,
in dấu môi rỉ sét,
đau khổ trong chiếc áo len rộng ẩm ướt,
gẩy một tàn thuốc lá sáng xanh
vết nứt bình hoa giấu trong cái nhìn lẩn tránh
trân trọng hôn lên những ngón tay:
Những thứ thuộc về gia đình
chốn an toàn và trách nhiệm
trong ràng buộc;
đôi tay của những đam mê giấu kín
đặt trong ngăn kéo
Dường như gió vỡ đập vào khung cửa?
Có vết máu dưới hành lang này.
Dịch giả - nhà thơ NGUYỄN THỊ THÙY LINH chuyển ngữ từ văn bản tiếng Anh