NHÀ THƠ THANH TÙNG CỦA “THỜI HOA ĐỎ” VỪA QUA ĐỜI
Nhà thơ Thanh Tùng
Thanh Tùng là nhà thơ tiêu biểu xuất thân từ công nhân, tác giả những bài thơ nổi tiếng được phổ nhạc, đặc biệt là Thời hoa đỏ. Năm 1997, ông được Hội Nhà văn Việt Nam cử sang Hy Lạp đại diện giao lưu, đọc thơ với đại biểu các nước khác. Sau khi in chung một số tập thơ, mãi đến năm 2001 nhà thơ Thanh Tùng mới có tập thơ in riêng đầu tiên là Thời hoa đỏ, được tái bản năm 2016. Tập thơ này cũng đã được trao Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 2002.
Vì tuổi cao sức yếu lại lâm trọng bệnh, nhà thơ Thanh Tùng đã qua đời vào lúc 21g30 ngày 12.9.2017 (nhằm 21.7 năm Đinh Dậu) tại Thành phố Hồ Chí Minh, hưởng thọ 83 tuổi. Linh cữu nhà thơ Thanh Tùng được quàn tại Nhà tang lễ Thành phố Hồ Chí Minh (25 Lê Quý Đôn, quận 3); lễ viếng bắt đầu từ lúc 10g sáng ngày 13.9; lễ động quan vào lúc 12g ngày 15.9 (nhằm 24.7 âm lịch); sau đó thi hài ông sẽ được đưa đi an táng tại Nghĩa trang Hoa viên Bình Dương. VANVN.NET xin gửi lời chia buồn sâu sắc tới gia đình nhà thơ Thanh Tùng và các bạn hữu văn chương.
V.C
VANVN.NET xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của nhà thơ Thanh Tùng và bài thơ "Nhà thơ áp tải" của nhà thơ Trần Nhuận Minh viết tặng nhà thơ Thanh Tùng năm 1986
THANH TÙNG
THỜI HOA ĐỎ
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê một thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.
(Bài thơ này đã được nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ nhạc thành bài hát cùng tên)
NGƯỜI VỀ
Nắng nghẹn mình đầu ngõ
Quả đeo buồn lưng cây
Người về như khách lạ
Ngỡ ngàng đầy hai tay
Một năm nắng chưa úa
Một năm gió chưa già
Lá vẫn đầy sân hẹp
Sao ta chẳng còn ta?
Chân leo dốc Trường Sơn
Giờ mỏi giữa sân nhà
Muốn lăn vào lòng mẹ
Như những ngày còn thơ
Tiếng mẹ run như sóng
Tiếng mẹ mềm như tơ
Mẹ cười hay mẹ khóc
Chỉ thấy mắt ta mờ
THẤT TÌNH
Em để lại trong tim tôi một mũi dao
Thi thoảng lại nhấn sâu thêm một chút
Tôi mang nó suốt đời,
Còn em thì không biết
Những mùa thu ướt máu vẫn đi về
Bây giờ mọi thứ thuốc đều vô hiệu
Tôi chữa bằng rượu thôi
Hết rượu,
Tôi uống cả mùa thu
Cả những chiều đông lướt thướt
Xong, lại tự nhấn sâu thêm chút nữa
Mũi dao ngày xưa
Nhưng có sao,
Khi trái tim tôi cũng thành bình rượu
Cả mũi dao ngày xưa
Cũng phải say mềm.
THANH TÙNG
BÀI THƠ CỦA NHÀ THƠ TRẦN NHUẬN MINH VIẾT VỀ NHÀ THƠ THANH TÙNG
Trần Nhuận Minh
NHÀ THƠ ÁP TẢI
(Tặng nhà thơ Thanh Tùng)
Bạn từ Hải Phòng sang
Toả đầy sân mùi biển
Nói đủ mọi thứ chuyện
Tay vung hai phía trời
Bạn làm nghề áp tải
Đường bộ và đường sông
Thỉnh thoảng lại gặp cướp
Còn trộm thì... mênh mông
Đất nước có một thời
Kẻ gian nhiều như nấm
Không ngờ một nhà thơ
Lại sống bằng nắm đấm
Đã từng cho một "chưởng"
Những thằng đến "mổ" hàng
Cũng từng bị nó đánh
Thuốc xoa vài ba thang
Đã từng uống chè vặt
Đói đến vàng mắt ra
Cũng từng ngày hai bữa
"Thả phanh" nhai thịt gà
Tải hàng không được mất
Đêm đêm thức cùng sao
Thơ trong đầu nổi loạn
Mà chẳng nên bài nào
Bạn "choảng" liền một mạch
Bọn sống chỉ vì tiền
Đứa viết gì cũng giả
Lại được đài, báo khen
Khi buồn đừng uống rượu
Lúc vui chớ lắm lời
Bạn rằng: Tao chấp tất
Miễn hàng đưa đến nơi
- Hãy áp tải sự thật
Đến những bến cuối cùng!
Chai rượu ngang dốc ngược
Đứng cùng trời
Uống chung ...
Bồ Hòn, thu 1986