Tác giả Miên Di
nụ hiền minh cạnh vệ đời
nở vào bất kể một lời vô ngôn
Đôi khi
cời đêm nhen chút nỗi lòng
loay hoay vụn vặt buồn không bén buồn
xõa khuya chỉ một vô hồn
lòng không hắt bóng, không nguồn, không cơn
giá như tóc ấy còn thơm
còn vui xõa lộng, còn mơn man rầu
đôi khi thèm rách để khâu
đôi khi không nỡ gọi đau là buồn
Cụng đêm
cạn khuya kệ đám râu dài
miết cằm nhét cái miệt mài vào trong
ngày đi nhặt nhặn long đong
sống kể lại ước vọng không thuộc lòng
ê a ghép mảnh lưng còng
vào đêm chiếu chật, vào mong manh đời
xác thân ẩn dụ không lời
cho điều rành rọt đãi bôi ban ngày
cụng với đêm một cơn say
rót từ thần thật đắng cay thường tình
hũ chìm men ủ lặng thinh
người chìm vào những nhục vinh mây trời
mây trôi đi những mây trôi
tả tơi đi những tả tơi cho lành
Ngã tư Thập Giá
xin tìm trong những ngã tư
xem trong lựa chọn mấy trừ biệt nhau
ở nơi chưa rách đã khâu
những gì để lại đợi đâu đó rồi
mỗi lựa chọn một tách rời
rẽ ngang tiếc một thẳng mời xuôi đi
xuôi đi tiếc phận thiên di
biết miền ấm đợi từ khi bay về
cánh bay mỏi cánh bay mê
chết rơi xuống mộ thỏa thê đã chờ
xin còn nhau giữa thờ ơ
có nhau như thể chẳng tơ tưởng gì
hóa ra có lắm đôi khi
vứt vui lượm cái sầu bi hiền từ
trên nhành Thập Giá ngã tư
có giọt máu chọn chối từ quyền năng
được đau như một thường hằng…
Hằng số ngón tay
giữa hai hằng số ngón tay
đan một bất tận thưa dày một manh
hằng số em, hằng số anh
nhân chia với lại quẩn quanh cộng trừ
sống làm đầy chết từ từ
tròn vuông xếp lại trừ bù thế thôi
có ngày đi chợ, đi chơi
có ngày như mộ lẻ ngôi ven đường
ngó về một khối bình thường
tìm từng đáp số nơi mường tượng xa
đời qua đời chuyến đời qua
ngày như từng chuyến đám ma của đời
Cánh buồn bay
tự dưng sợ sợi tóc rơi
suợt qua nỗi nhớ rụng nơi điêu tàn
ngày buông lẳng lặng cờ tàn
đêm vo xếp lại cho lành rách tưa
trưa chiều qua quít chiều trưa
lưng chừng nửa nắng nửa mưa lưng chừng
trở mình về phía không ngừng
gác tay lệch trán lấy lưng làm đầy
trải lòng một cánh buồn bay
chợp chờn bay cánh khỏa khuây chợp chờn
trống không đầy một trống trơn
từng cơn nhìn thấy từng cơn mù lòa
Ca dao khuyết
Ai ơi áo rách mà buồn
lòng không áo, sống vẫn hồn nhiên thay
cái lạnh mày lạnh riêng ai
sống vay, trả một phôi thai đậu hình
một hôm đi vắng khỏi mình
an nhiên không hẹn thình lình đến thăm
hỏi Trăng lưu cứ mong rằm
chết treo trên khoảng lạnh căm đợi tàn
sống đầy một bát tàn nhang
chết một đốm đẹp nhói hoang tranh đời
giong buồn đến một khơi vui
gió vô thường thổi phỉ phui vô lường
hạnh phúc chỉ một bình thường
nỗi buồn chế ngự bên đường ghé qua
giữa thiếu, thốn một xa hoa
vầng vầng sung mãn phủi ra khoe rằng
khuyết tròn là chuyện của Trăng
soi trong con mắt phàm tăng người người
ngoài đêm Trăng lại lên khơi...
Nôi Chiều
có lần mở cửa bước vào
vào trong mới biết mình lao ra ngoài
rơi ra một tiếng thở dài
vỡ toang miếng mượn mảnh vay thật thà
bơ vơ giữa cõi nôm na
vui không căn cước la cà trọ vay
nhịp buồn tất tả loay hoay
ngã về lục bát ăn mày lời ru
ngủ quên, kệ tóc sương phù
mơ bàn tay Mẹ gió thu nôi chiều
nhịp đưa trái phải đăm chiêu
ru quên được mất, thương yêu mùa chầy
Nụ hiền minh
đời đi một chuyến buồn vui
vô thường nửa đoạn phỉ phui mấy lường
xuôi buồn phổ độ bình thường
nghiêng vô vi lắng đoạn trường vo viên
còn vui trải giấc xuống triền
cong lên thắp ngã, khởi niềm từ bi
thời gian phổ độ, độ trì
nghe vùng mưa móc thầm thì cho ơn
gọi mùa hạnh phúc từng cơn
mấy lần tội lụy miên mơn buồn ngời
nụ hiền minh cạnh vệ đời
nở vào bất kể một lời vô ngôn
Lời hoa cỏ
Đêm qua nằm chết chiêm bao
Hái lời hoa cỏ về khao nhân tình
Hai vai gồng gự điêu linh
Trần gian trở dạ sinh tình đa đoan
Hoa nghiêm tắt một đốm nhang
Khói còn vướng lại một làn vô vi
Ta bà từng bước sân si
Rồi thì cũng ngõ từ bi tìm về
Say là tỉnh giữa cơn mê
Nhị tì bóc vỏ tỉ tê khóc cười
Que diêm cháy một chút thôi
Thắp vào vô ngã tinh khôi một buồn
Cao Xanh mỏng vỏ vô thường
Trăm năm giáp hạt tử nguồn lai sinh
Đóa đa đoan
mùa trời nở nụ đa đoan
câu kinh ruỗng mục di-gan nỗi niềm
du mục những mối tình phiền
thiên di những nụ hôn triền miên di
dấu si từng vết tim đi
nỗi buồn nháp nét cong mi biếng hồn
chân mây tiếng vọng hoang buồn
Di ngần
từ Em đoạn mộng ân trần
rưới vào sinh-biệt một lần nở hoa
Ô hay! mùa rụng ta qua
Trăng rơi huyệt độ, Em loà ảnh trăng
thiên tư rịn cánh trăng măng
âm hình thiên sứ miên lang di ngần
Lẻ một
tôi hoang,
lẻ một chiều đông
người hoang,
lẻ một dã rông rênh ngùi
đếm trăm buồn,
lẻ một vui
ngày ngăn nắp,
lẻ một thui thủi chờ
lịch rụng,
lẻ một bất ngờ
trăm năm lặng một như tờ tai ương
nhị lâm khốc nhói vô thường
phố đông lẻ một nhịn đường đám ma
Vấp xuân
hoa xoài
chua góc chiều giêng
Em đem xuân vãn quanh thiêng cảnh chùa
sững sờ
chiếc lá quên mùa
ngoái về hơn hởn rụng hùa theo xuân
que hương cắm xuống bâng khuâng
khói nhang vướng với hương trần lênh đênh
Nam mô... câu nhớ câu quên
thềm chùa vấp một hớ hênh niết bàn
Tác giả Miên Di
nụ hiền minh cạnh vệ đời
nở vào bất kể một lời vô ngôn
Đôi khi
cời đêm nhen chút nỗi lòng
loay hoay vụn vặt buồn không bén buồn
xõa khuya chỉ một vô hồn
lòng không hắt bóng, không nguồn, không cơn
giá như tóc ấy còn thơm
còn vui xõa lộng, còn mơn man rầu
đôi khi thèm rách để khâu
đôi khi không nỡ gọi đau là buồn
Cụng đêm
cạn khuya kệ đám râu dài
miết cằm nhét cái miệt mài vào trong
ngày đi nhặt nhặn long đong
sống kể lại ước vọng không thuộc lòng
ê a ghép mảnh lưng còng
vào đêm chiếu chật, vào mong manh đời
xác thân ẩn dụ không lời
cho điều rành rọt đãi bôi ban ngày
cụng với đêm một cơn say
rót từ thần thật đắng cay thường tình
hũ chìm men ủ lặng thinh
người chìm vào những nhục vinh mây trời
mây trôi đi những mây trôi
tả tơi đi những tả tơi cho lành
Ngã tư Thập Giá
xin tìm trong những ngã tư
xem trong lựa chọn mấy trừ biệt nhau
ở nơi chưa rách đã khâu
những gì để lại đợi đâu đó rồi
mỗi lựa chọn một tách rời
rẽ ngang tiếc một thẳng mời xuôi đi
xuôi đi tiếc phận thiên di
biết miền ấm đợi từ khi bay về
cánh bay mỏi cánh bay mê
chết rơi xuống mộ thỏa thê đã chờ
xin còn nhau giữa thờ ơ
có nhau như thể chẳng tơ tưởng gì
hóa ra có lắm đôi khi
vứt vui lượm cái sầu bi hiền từ
trên nhành Thập Giá ngã tư
có giọt máu chọn chối từ quyền năng
được đau như một thường hằng…
Hằng số ngón tay
giữa hai hằng số ngón tay
đan một bất tận thưa dày một manh
hằng số em, hằng số anh
nhân chia với lại quẩn quanh cộng trừ
sống làm đầy chết từ từ
tròn vuông xếp lại trừ bù thế thôi
có ngày đi chợ, đi chơi
có ngày như mộ lẻ ngôi ven đường
ngó về một khối bình thường
tìm từng đáp số nơi mường tượng xa
đời qua đời chuyến đời qua
ngày như từng chuyến đám ma của đời
Cánh buồn bay
tự dưng sợ sợi tóc rơi
suợt qua nỗi nhớ rụng nơi điêu tàn
ngày buông lẳng lặng cờ tàn
đêm vo xếp lại cho lành rách tưa
trưa chiều qua quít chiều trưa
lưng chừng nửa nắng nửa mưa lưng chừng
trở mình về phía không ngừng
gác tay lệch trán lấy lưng làm đầy
trải lòng một cánh buồn bay
chợp chờn bay cánh khỏa khuây chợp chờn
trống không đầy một trống trơn
từng cơn nhìn thấy từng cơn mù lòa
Ca dao khuyết
Ai ơi áo rách mà buồn
lòng không áo, sống vẫn hồn nhiên thay
cái lạnh mày lạnh riêng ai
sống vay, trả một phôi thai đậu hình
một hôm đi vắng khỏi mình
an nhiên không hẹn thình lình đến thăm
hỏi Trăng lưu cứ mong rằm
chết treo trên khoảng lạnh căm đợi tàn
sống đầy một bát tàn nhang
chết một đốm đẹp nhói hoang tranh đời
giong buồn đến một khơi vui
gió vô thường thổi phỉ phui vô lường
hạnh phúc chỉ một bình thường
nỗi buồn chế ngự bên đường ghé qua
giữa thiếu, thốn một xa hoa
vầng vầng sung mãn phủi ra khoe rằng
khuyết tròn là chuyện của Trăng
soi trong con mắt phàm tăng người người
ngoài đêm Trăng lại lên khơi...
Nôi Chiều
có lần mở cửa bước vào
vào trong mới biết mình lao ra ngoài
rơi ra một tiếng thở dài
vỡ toang miếng mượn mảnh vay thật thà
bơ vơ giữa cõi nôm na
vui không căn cước la cà trọ vay
nhịp buồn tất tả loay hoay
ngã về lục bát ăn mày lời ru
ngủ quên, kệ tóc sương phù
mơ bàn tay Mẹ gió thu nôi chiều
nhịp đưa trái phải đăm chiêu
ru quên được mất, thương yêu mùa chầy
Nụ hiền minh
đời đi một chuyến buồn vui
vô thường nửa đoạn phỉ phui mấy lường
xuôi buồn phổ độ bình thường
nghiêng vô vi lắng đoạn trường vo viên
còn vui trải giấc xuống triền
cong lên thắp ngã, khởi niềm từ bi
thời gian phổ độ, độ trì
nghe vùng mưa móc thầm thì cho ơn
gọi mùa hạnh phúc từng cơn
mấy lần tội lụy miên mơn buồn ngời
nụ hiền minh cạnh vệ đời
nở vào bất kể một lời vô ngôn
Lời hoa cỏ
Đêm qua nằm chết chiêm bao
Hái lời hoa cỏ về khao nhân tình
Hai vai gồng gự điêu linh
Trần gian trở dạ sinh tình đa đoan
Hoa nghiêm tắt một đốm nhang
Khói còn vướng lại một làn vô vi
Ta bà từng bước sân si
Rồi thì cũng ngõ từ bi tìm về
Say là tỉnh giữa cơn mê
Nhị tì bóc vỏ tỉ tê khóc cười
Que diêm cháy một chút thôi
Thắp vào vô ngã tinh khôi một buồn
Cao Xanh mỏng vỏ vô thường
Trăm năm giáp hạt tử nguồn lai sinh
Đóa đa đoan
mùa trời nở nụ đa đoan
câu kinh ruỗng mục di-gan nỗi niềm
du mục những mối tình phiền
thiên di những nụ hôn triền miên di
dấu si từng vết tim đi
nỗi buồn nháp nét cong mi biếng hồn
chân mây tiếng vọng hoang buồn
Di ngần
từ Em đoạn mộng ân trần
rưới vào sinh-biệt một lần nở hoa
Ô hay! mùa rụng ta qua
Trăng rơi huyệt độ, Em loà ảnh trăng
thiên tư rịn cánh trăng măng
âm hình thiên sứ miên lang di ngần
Lẻ một
tôi hoang,
lẻ một chiều đông
người hoang,
lẻ một dã rông rênh ngùi
đếm trăm buồn,
lẻ một vui
ngày ngăn nắp,
lẻ một thui thủi chờ
lịch rụng,
lẻ một bất ngờ
trăm năm lặng một như tờ tai ương
nhị lâm khốc nhói vô thường
phố đông lẻ một nhịn đường đám ma
Vấp xuân
hoa xoài
chua góc chiều giêng
Em đem xuân vãn quanh thiêng cảnh chùa
sững sờ
chiếc lá quên mùa
ngoái về hơn hởn rụng hùa theo xuân
que hương cắm xuống bâng khuâng
khói nhang vướng với hương trần lênh đênh
Nam mô... câu nhớ câu quên
thềm chùa vấp một hớ hênh niết bàn
VanVN.Net – Như tin đã đưa, ngày 20/10/2011, Chánh văn phòng Hội Nhà văn Việt Nam – nhà thơ Đỗ Hàn, được sự ủy quyền của nhà văn Nguyễn Trí Huân – Phó chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, đã ...
VanVN.Net – Như tin VanVN.Net đã đưa, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang vừa ký Quyết định truy tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân cho liệt sĩ Nguyễn Hoàng Ca (tức nhà văn Nguyễn Thi, Nguyễn ...
VanVN.Net - Nhà văn Xuân Thiều ăn mừng tân gia. Sau bao nhiêu năm ăn ở chật chội trong khu tập thể, bây giờ khi tuổi đã cao nhà văn mới có được một ngôi nhà riêng. Nhà ba tầng. Đẹp ...
VanVN.Net - "Đất bỏng" thực sự là một cuốn tiểu thuyết mang tính sử thi hấp dẫn người đọc. Cái bỏng rát của vùng đất đó không chỉ dừng lại ở sự bỏng rát của thời tiết vùng mỏ vỗn dĩ ...
VanVN.Net – Sáng nay, 06/12/2011, tại trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam (số 9 Nguyễn Đình Chiểu – Hai Bà Trưng – Hà Nội), cuộc tọa đàm văn học tiểu thuyết Quyên của nhà văn Nguyễn Văn Thọ được tổ ...
VanVN.Net - Trong lịch sử văn học nước nhà chưa từng thấy một ai ngoài Hoài Thanh cùng một lúc phát hiện hơn 40 gương mặt thi ca và liền đó định hình họ trên thi đàn. Hơn 40 gương mặt ...
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn