Tác giả Trần Văn Lợi
Những người đi về phía biển
Những người đi về phía biển
Hơi thở nồng vị đất đai
Bước chân đặt niềm hi vọng
Gánh gồng bao chuyện tương lai
Ý nghĩ mạnh như nhát móng
Cắm ngang con sóng bạc đầu
Đắp lên tên làng, tên xóm
Phì nhiêu ruộng lúa, nương dâu
Cánh tay trần săn dây chão
Buộc mây níu bão dựng nhà
Sức vóc đê quai vạm vỡ
Đẩy lùi biển đứng ngoài xa…
Trai làng mình trần đá tảng
Ngực căng phồng cánh buồm nâu
Quen đời ăn gió nói bão
Thuộc từng luồng lạch nông sâu.
Những con người hiền như cát
Thương nhau chẳng thích nói vòng
Tình trao mặn nồng câu hát
Đủ chèo chống vượt bão giông.
Mồ hôi nuôi trồng hạnh phúc
Đào, đắp khát vọng truyền đời
Niềm vui hiện dần trong mắt
Thương người, thương biển quê tôi...
Ban mai biển
Ánh lửa đèn chài loãng hồng mặt sóng
Sắc cầu vồng vảy cá nhảy lao xao
Một ban mai vừa kéo lên ướt sũng
Có triệu mặt trời trong mắt lưới cần lao
Biển đang sinh nở một vụ mùa no đủ
Khi cơn bão còn thai nghén giữa trùng khơi
Đoàn thuyền về như cá tôm quần tụ
Neo bình yên vào nỗi đợi bao người
Những đám mây mang dáng hình đàn cá
Đang bơi dần về phía rạng đông
Nắng phơi lưới trên hàng phi lao ngoài bãi
Tiếng gà mon men tiếng sóng tanh nồng
Em gánh niềm vui bằng nhịp chân của sóng
Kĩu kịt một vùng biển bạc nặng đầy vai
Trai làng thức trước khi trời hửng sáng
Chiếc mỏ neo ròng ướt nắng mai...
Người goá phụ lần đêm ra bãi biển
Người goá phụ lần đêm ra bãi biển
Nơi chị thường đẩy mạn thuyền tiễn chồng ra khơi
Nơi không thấy cánh buồm trở về như lời anh hẹn
Khi cơn bão mang nỗi đau ập xuống cuộc đời
Giá biển đừng quá mênh mông, sâu thẳm, xa vời
Giá bước chân không phải dừng lại bên mép nước
Anh đang nằm ở đâu, làm sao chị tìm đến được
Anh đừng mãi một mình như đèn chài ẩn hiện suốt đêm khuya
Giá biển trả về cho chị chút gì đó dưới chân đê
Một chút gì đó của anh dù chỉ là ván thuyền, mảnh lưới
Biển đã trao tặng chị chàng trai nồng nàn và rắn rỏi
Sao bây giờ biển lại lấy đi?
Những bạn chài của anh vẫn giong buồm, thả lưới ngoài kia
Rồi chiều tối neo thuyền vào niềm vui sum họp
Con sóng kiên trì dạt vào bờ lời thì thầm đau xót
Để đêm đêm chị không phải nói chuyện một mình…
Chị chẳng muốn tin trên đời có đá Vọng phu
Chẳng muốn hát câu ca người ta vẫn hát (*)
Chẳng muốn tin biển mặn như nước mắt
Sao anh chưa trở về…dù chỉ chốc lát thôi!
Con trai anh đã ngủ say rồi!
Anh hãy ru bằng lời của gió nồm, lời của tôm của cá
Anh hãy ru bằng lời của mênh mông biển cả
Để mai sau con sẽ yêu trời nước máu thịt đời mình.
Có thể rồi đây trời mãi mãi yên bình
Nhưng trận bão trong lòng chị vẫn còn xô ra biển
Con sóng như nấm mồ đêm đêm cứ muốn nhoài vào người goá phụ
Mà chị chẳng thể nào ôm và giữ lại được bao giờ!...
(*)Ca dao; Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà đi biển mồ côi một mình
Lời hạt muối
Tôi là con của biển khơi
Kết tinh tình nước và trời mà nên
Phận đành bé nhỏ, lặng yên
Vẫn mang một dáng vẻ riêng trên đời
Trái tim soi bóng mặt trời
Gừng cay muối mặn.. thành lời sớm trưa
Yêu nhiều nắng, chẳng cần mưa
Không quen lạnh nhạt, chẳng ưa ồn ào
Dẫu từng nóng bỏng khát khao
Dẫu từng vỡ vụn xót đau lòng mình
Vẹn nguyên màu sắc trắng tinh
Giữ gìn vị mặn nghĩa tình cho nhau
Tôi lên phố lạ, rừng sâu
Kể chi nghèo khó, sang giàu người ơi
Thế gian mía ngọt, khoai bùi
Riêng tôi chút mặn một đời hiến dâng…
Tác giả Trần Văn Lợi
Những người đi về phía biển
Những người đi về phía biển
Hơi thở nồng vị đất đai
Bước chân đặt niềm hi vọng
Gánh gồng bao chuyện tương lai
Ý nghĩ mạnh như nhát móng
Cắm ngang con sóng bạc đầu
Đắp lên tên làng, tên xóm
Phì nhiêu ruộng lúa, nương dâu
Cánh tay trần săn dây chão
Buộc mây níu bão dựng nhà
Sức vóc đê quai vạm vỡ
Đẩy lùi biển đứng ngoài xa…
Trai làng mình trần đá tảng
Ngực căng phồng cánh buồm nâu
Quen đời ăn gió nói bão
Thuộc từng luồng lạch nông sâu.
Những con người hiền như cát
Thương nhau chẳng thích nói vòng
Tình trao mặn nồng câu hát
Đủ chèo chống vượt bão giông.
Mồ hôi nuôi trồng hạnh phúc
Đào, đắp khát vọng truyền đời
Niềm vui hiện dần trong mắt
Thương người, thương biển quê tôi...
Ban mai biển
Ánh lửa đèn chài loãng hồng mặt sóng
Sắc cầu vồng vảy cá nhảy lao xao
Một ban mai vừa kéo lên ướt sũng
Có triệu mặt trời trong mắt lưới cần lao
Biển đang sinh nở một vụ mùa no đủ
Khi cơn bão còn thai nghén giữa trùng khơi
Đoàn thuyền về như cá tôm quần tụ
Neo bình yên vào nỗi đợi bao người
Những đám mây mang dáng hình đàn cá
Đang bơi dần về phía rạng đông
Nắng phơi lưới trên hàng phi lao ngoài bãi
Tiếng gà mon men tiếng sóng tanh nồng
Em gánh niềm vui bằng nhịp chân của sóng
Kĩu kịt một vùng biển bạc nặng đầy vai
Trai làng thức trước khi trời hửng sáng
Chiếc mỏ neo ròng ướt nắng mai...
Người goá phụ lần đêm ra bãi biển
Người goá phụ lần đêm ra bãi biển
Nơi chị thường đẩy mạn thuyền tiễn chồng ra khơi
Nơi không thấy cánh buồm trở về như lời anh hẹn
Khi cơn bão mang nỗi đau ập xuống cuộc đời
Giá biển đừng quá mênh mông, sâu thẳm, xa vời
Giá bước chân không phải dừng lại bên mép nước
Anh đang nằm ở đâu, làm sao chị tìm đến được
Anh đừng mãi một mình như đèn chài ẩn hiện suốt đêm khuya
Giá biển trả về cho chị chút gì đó dưới chân đê
Một chút gì đó của anh dù chỉ là ván thuyền, mảnh lưới
Biển đã trao tặng chị chàng trai nồng nàn và rắn rỏi
Sao bây giờ biển lại lấy đi?
Những bạn chài của anh vẫn giong buồm, thả lưới ngoài kia
Rồi chiều tối neo thuyền vào niềm vui sum họp
Con sóng kiên trì dạt vào bờ lời thì thầm đau xót
Để đêm đêm chị không phải nói chuyện một mình…
Chị chẳng muốn tin trên đời có đá Vọng phu
Chẳng muốn hát câu ca người ta vẫn hát (*)
Chẳng muốn tin biển mặn như nước mắt
Sao anh chưa trở về…dù chỉ chốc lát thôi!
Con trai anh đã ngủ say rồi!
Anh hãy ru bằng lời của gió nồm, lời của tôm của cá
Anh hãy ru bằng lời của mênh mông biển cả
Để mai sau con sẽ yêu trời nước máu thịt đời mình.
Có thể rồi đây trời mãi mãi yên bình
Nhưng trận bão trong lòng chị vẫn còn xô ra biển
Con sóng như nấm mồ đêm đêm cứ muốn nhoài vào người goá phụ
Mà chị chẳng thể nào ôm và giữ lại được bao giờ!...
(*)Ca dao; Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà đi biển mồ côi một mình
Lời hạt muối
Tôi là con của biển khơi
Kết tinh tình nước và trời mà nên
Phận đành bé nhỏ, lặng yên
Vẫn mang một dáng vẻ riêng trên đời
Trái tim soi bóng mặt trời
Gừng cay muối mặn.. thành lời sớm trưa
Yêu nhiều nắng, chẳng cần mưa
Không quen lạnh nhạt, chẳng ưa ồn ào
Dẫu từng nóng bỏng khát khao
Dẫu từng vỡ vụn xót đau lòng mình
Vẹn nguyên màu sắc trắng tinh
Giữ gìn vị mặn nghĩa tình cho nhau
Tôi lên phố lạ, rừng sâu
Kể chi nghèo khó, sang giàu người ơi
Thế gian mía ngọt, khoai bùi
Riêng tôi chút mặn một đời hiến dâng…
VanVN.Net - Hưởng ứng tinh thần “Trẻ em là hiền tài và nguyên khí của quốc gia” theo kế hoạch phát triển giáo dục đến năm 2020. Từ ngày 3-8/8/2011 tại Trung tâm Triển lãm Giảng Võ (148 Giảng Võ – ...
VanVN.Net - Ngày 14-7-2011, Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết ký quyết định 1083/QD-CTN phong tặng danh hiệu Anh hùng lao động cho nhà văn Sơn Tùng đã vì “đã có thành tích đặc biệt xuất sắc trong lao động, sáng ...
VanVN.Net - Việc kỳ họp đầu tiên của Quốc hội khóa XIII lần này đã phải dành thời gian chủ yếu cho vấn đề tổ chức và nhân sự của các thiết chế Nhà nước, vẫn phải để ra thời lượng ...
VanVN.Net - NXB Dân Trí vừa cho ra mắt tập truyện ngắn Hoa mẫu đơn của tác giả Lê Toán. Đây là tập truyện giả tưởng - cũng là món quà thứ tư, tác giả dành tặng cho thiếu nhi, sau ...
Tiếp tục chương trình hoạt động của kỳ họp thứ 4 (Khóa VIII), hôm nay, ngày 7/8/2011, BCH Hội Nhà văn VN đã có chuyến đi thực tế tại trại sản xuất giống tu hài của công ty TNHH Đỗ Tờ ...
VanVN.Net - Nửa đầu thế kỷ XIX là sự bắt đầu vương triều Nguyễn với cuộc lên ngôi của Gia Long vào 1802. Tôi muốn gọi đó là một thời “khó sống” khi viết về Nguyễn Công Trứ và Cao Bá
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn