THẠCH QUỲ
Năm ngoái tôi đến hồ Tĩnh Tâm nhưng
tâm tôi không tĩnh
Sen trắng sen hồng nhảy múa trước
mặt khiến tôi ngờ tâm tĩnh
các nhà vua
Tôi muốn tan theo tiếng chuông chùa
Vồng ngực thở vẫn sen thơm quấn quýt
Cuộc tĩnh tâm không thành, hồ Tĩnh Tâm giã biệt
Một nhành sen ở lại bên hồ
Như nỗi buồn tôi gửi ở cố đô…
Thế giới 10 tỷ người
Em ở đâu em hỡi
Có tôi hay không tôi
Tôi ở đâu tôi hỡi!
Tôi cô đơn dưới đất
Chúa cô độc trên trời
Thiên đường càng cô độc
Mơ làm gì Chúa ơi!
Tôi chấp nhận trống không
Cả khi tôi nói, viết
Chúa chấp nhận những gì
Biết nghĩa là không biết!
*
Không hoa huệ trong tranh
Mà bức tranh rất huệ
ồ cái hoa loa kèn
Sao em màu nhiệm thế?
*
Cá thờn bơn nửa mình
Hẳn nửa mình là đủ
Cái thằng tôi cả mình
Mà chông chênh một nửa…
Trên bàn anh có tờ giấy trắng
Tờ giấy trắng bên hiệu photocopy
Trên bàn anh có chiếc bút bi
Chiếc bút bi bên quầy tạp hoá
Hoa roi ở Tây hồ Quảng Bá
Bên bãi bờ Phúc Xá hoa roi
Em ơi em… Anh mệt mỏi rồi
Mệt mỏi không mệt mỏi hơn
được nữa
ở đền Gióng có voi và ngựa
ở đền Hùng có ngựa và voi…
HẢI ĐƯỜNG
Sấp ngửa
mẹ nuôi chúng con
một bàn tay thì đầy
hai bàn tay thì vơi
buôn thúng bán bưng
bếp nhà ấm lửa.
Sấp ngửa
đồng cạn đồng sâu
nước mắt thì cay
mồ hôi thì mặn
ra đồng thì nắng
về nhà thì mưa
cái nón mê lợp tháng năm giông bão
cái nón mê đong mẩu khoai, nắm gạo
mẹ về khói bếp vui reo
câu dân ca rơm rạ đói nghèo.
Sấp ngửa
ngày chồng hy sinh, con trai ra trận
bát cơm thờ chồng, nắm cơm phần con
khăn trắng lệch trên đầu
con đường xưa cha đi
gió buốt dóng tre, măng rời tay mẹ
Bốn mươi năm
con trở về
sấp ngửa
vẫn dáng chị, dáng em – dáng mẹ ngày nào
tần tảo chiêm bao
đêm đêm bờ tre buốt gió
con ôm chiếc ba lô
chợt hỏi
cõi xa xanh mẹ có được thư nhàn?
Hoang vu cánh đồng
cỏ dại lút đầu người nát nhầu ý nghĩ
miên man mầu xanh ca dao
rủ nhau về miền xa thẳm
Hạt thóc nào tách vỏ cánh đồng hoang
lẫn vào cỏ, lẫn vào bùn đất
lẫn vào những cơn mưa dựng thác
lẫn vào liềm hái gánh gồng
lẫn vào vu vơ câu hát
Tưởng đã quên những đêm trăng mười sáu
gió qua truông dài ngọn gió thơ ngây
thơm mùi khoai nướng
tưởng đã quên hương tóc qua cầu
hoa dòng dành thầm thì
hương cau bất chợt
Cánh đồng hoang vu
chợt chiều nay bừng thức
tinh khôi mây trắng bay về
và chim hót, trời ơi trong trẻo quá!
có một cánh đồng rất mới sau mưa.
Cái ác hình thù ra sao?
như chiếc kim trong giẻ
như cái dằm kẽ móng tay
Cái ác như thuốc độc
trong ly nước
trong lưỡi rắn
mặt người
Cái ác như ma trơi
mặt trời đêm, lửa lạnh
cái ác chết không linh hồn, thể xác
Cô gái quê ngây thơ
nghe người hát hay cũng khóc
bông hoa bị giẵm lên cũng khóc
lối em về chiều nay
thôi đừng tặng hoa, thôi đừng ai hát...
LÊ THIẾU NHƠN
Em lấy chồng đi
Tôi bớt lo cơn mưa dài hay ngắn
Tiếng ca về khuya lau lách phận người
Đừng nhắc gì cả
Tin nhắn nghìn trùng gió thổi qua nhau
Tôi đứng đợi mùa qua
Bỗng gặp vì sao lạc vào bến cạn
Em cũng từng sương lạnh thuở yêu trăng
Khóa cửa ngăn một giọng cười
ánh mắt buồn thương in trên tường cũ
Em chia phần tôi giấc ngủ chập chờn!
Không còn đủ khát khao để nhắc sông dài biển rộng
Tôi trồng thêm một hàng cây cho chim về hót hắt hiu
đời mình
Cầm lá rơi chợt thấy thương chồi biếc
Lãng du nào đang gọi tới mây xanh?
Em vẫn còn ở lại với tôi chăng
Ngõ mùa thương quên đường bàn chân cũ
Tiếng thở dài mắc kẹt cánh cửa đêm
Tôi mỗi ngày mỗi xa đô thị
Gió ngoại ô thổi vắng bao hẹn hò
Bỗng có khi thức dậy vầng trăng khuyết
Sao cứ ngờ vệt nắng giữa câu thơ!
NGUYỄN THỊ THU NGUYỆT
Mừng người đã có được người
Dẫu là một chút cuối trời mong manh
Duyên ai, thôi đã không thành
Xin đừng nửa chín nửa xanh... xin đừng
Người đi mặn muối, cay gừng
Chông chênh ta bước trập trùng đường xa
Giờ người tươi nụ thắm hoa
Chẳng lo vạt áo sứt tà lệch khuy!
Người vui bước mới người đi
để ta về với ta khi cuối chiều.
Anh đen như cơn giông ào ạt
Em bối rối quá chừng
Nửa muốn bước đi nửa ngập ngừng quay lại
Phía nào hình như cũng lỡ mất rồi...
Một nhánh cây gầy trong vườn trống đơn côi
Em chênh vênh chiều nào cũng bão
Hoàng hôn nhốm chân trời hư ảo
Vạt nắng đời mình chẳng đủ ấm mình lên
Còn gì cho mình mà dám nói tặng anh
Một quãng ngắn cuối ngày dang dở...
Thôi đành vậy. Em tự làm ngọn lửa
Sưởi ấm thêm cả những tháng ngày xa
Dẫu núi cao sông rộng một mình qua
Găm chặt lại như ước mơ bé nhỏ
Anh đừng nhớ thương. Anh đừng trông đợi
Ngày đã chiều
đường đi đã cuối...
Bão đổ phương nào cũng một mình em.
THẠCH QUỲ
Năm ngoái tôi đến hồ Tĩnh Tâm nhưng
tâm tôi không tĩnh
Sen trắng sen hồng nhảy múa trước
mặt khiến tôi ngờ tâm tĩnh
các nhà vua
Tôi muốn tan theo tiếng chuông chùa
Vồng ngực thở vẫn sen thơm quấn quýt
Cuộc tĩnh tâm không thành, hồ Tĩnh Tâm giã biệt
Một nhành sen ở lại bên hồ
Như nỗi buồn tôi gửi ở cố đô…
Thế giới 10 tỷ người
Em ở đâu em hỡi
Có tôi hay không tôi
Tôi ở đâu tôi hỡi!
Tôi cô đơn dưới đất
Chúa cô độc trên trời
Thiên đường càng cô độc
Mơ làm gì Chúa ơi!
Tôi chấp nhận trống không
Cả khi tôi nói, viết
Chúa chấp nhận những gì
Biết nghĩa là không biết!
*
Không hoa huệ trong tranh
Mà bức tranh rất huệ
ồ cái hoa loa kèn
Sao em màu nhiệm thế?
*
Cá thờn bơn nửa mình
Hẳn nửa mình là đủ
Cái thằng tôi cả mình
Mà chông chênh một nửa…
Trên bàn anh có tờ giấy trắng
Tờ giấy trắng bên hiệu photocopy
Trên bàn anh có chiếc bút bi
Chiếc bút bi bên quầy tạp hoá
Hoa roi ở Tây hồ Quảng Bá
Bên bãi bờ Phúc Xá hoa roi
Em ơi em… Anh mệt mỏi rồi
Mệt mỏi không mệt mỏi hơn
được nữa
ở đền Gióng có voi và ngựa
ở đền Hùng có ngựa và voi…
HẢI ĐƯỜNG
Sấp ngửa
mẹ nuôi chúng con
một bàn tay thì đầy
hai bàn tay thì vơi
buôn thúng bán bưng
bếp nhà ấm lửa.
Sấp ngửa
đồng cạn đồng sâu
nước mắt thì cay
mồ hôi thì mặn
ra đồng thì nắng
về nhà thì mưa
cái nón mê lợp tháng năm giông bão
cái nón mê đong mẩu khoai, nắm gạo
mẹ về khói bếp vui reo
câu dân ca rơm rạ đói nghèo.
Sấp ngửa
ngày chồng hy sinh, con trai ra trận
bát cơm thờ chồng, nắm cơm phần con
khăn trắng lệch trên đầu
con đường xưa cha đi
gió buốt dóng tre, măng rời tay mẹ
Bốn mươi năm
con trở về
sấp ngửa
vẫn dáng chị, dáng em – dáng mẹ ngày nào
tần tảo chiêm bao
đêm đêm bờ tre buốt gió
con ôm chiếc ba lô
chợt hỏi
cõi xa xanh mẹ có được thư nhàn?
Hoang vu cánh đồng
cỏ dại lút đầu người nát nhầu ý nghĩ
miên man mầu xanh ca dao
rủ nhau về miền xa thẳm
Hạt thóc nào tách vỏ cánh đồng hoang
lẫn vào cỏ, lẫn vào bùn đất
lẫn vào những cơn mưa dựng thác
lẫn vào liềm hái gánh gồng
lẫn vào vu vơ câu hát
Tưởng đã quên những đêm trăng mười sáu
gió qua truông dài ngọn gió thơ ngây
thơm mùi khoai nướng
tưởng đã quên hương tóc qua cầu
hoa dòng dành thầm thì
hương cau bất chợt
Cánh đồng hoang vu
chợt chiều nay bừng thức
tinh khôi mây trắng bay về
và chim hót, trời ơi trong trẻo quá!
có một cánh đồng rất mới sau mưa.
Cái ác hình thù ra sao?
như chiếc kim trong giẻ
như cái dằm kẽ móng tay
Cái ác như thuốc độc
trong ly nước
trong lưỡi rắn
mặt người
Cái ác như ma trơi
mặt trời đêm, lửa lạnh
cái ác chết không linh hồn, thể xác
Cô gái quê ngây thơ
nghe người hát hay cũng khóc
bông hoa bị giẵm lên cũng khóc
lối em về chiều nay
thôi đừng tặng hoa, thôi đừng ai hát...
LÊ THIẾU NHƠN
Em lấy chồng đi
Tôi bớt lo cơn mưa dài hay ngắn
Tiếng ca về khuya lau lách phận người
Đừng nhắc gì cả
Tin nhắn nghìn trùng gió thổi qua nhau
Tôi đứng đợi mùa qua
Bỗng gặp vì sao lạc vào bến cạn
Em cũng từng sương lạnh thuở yêu trăng
Khóa cửa ngăn một giọng cười
ánh mắt buồn thương in trên tường cũ
Em chia phần tôi giấc ngủ chập chờn!
Không còn đủ khát khao để nhắc sông dài biển rộng
Tôi trồng thêm một hàng cây cho chim về hót hắt hiu
đời mình
Cầm lá rơi chợt thấy thương chồi biếc
Lãng du nào đang gọi tới mây xanh?
Em vẫn còn ở lại với tôi chăng
Ngõ mùa thương quên đường bàn chân cũ
Tiếng thở dài mắc kẹt cánh cửa đêm
Tôi mỗi ngày mỗi xa đô thị
Gió ngoại ô thổi vắng bao hẹn hò
Bỗng có khi thức dậy vầng trăng khuyết
Sao cứ ngờ vệt nắng giữa câu thơ!
NGUYỄN THỊ THU NGUYỆT
Mừng người đã có được người
Dẫu là một chút cuối trời mong manh
Duyên ai, thôi đã không thành
Xin đừng nửa chín nửa xanh... xin đừng
Người đi mặn muối, cay gừng
Chông chênh ta bước trập trùng đường xa
Giờ người tươi nụ thắm hoa
Chẳng lo vạt áo sứt tà lệch khuy!
Người vui bước mới người đi
để ta về với ta khi cuối chiều.
Anh đen như cơn giông ào ạt
Em bối rối quá chừng
Nửa muốn bước đi nửa ngập ngừng quay lại
Phía nào hình như cũng lỡ mất rồi...
Một nhánh cây gầy trong vườn trống đơn côi
Em chênh vênh chiều nào cũng bão
Hoàng hôn nhốm chân trời hư ảo
Vạt nắng đời mình chẳng đủ ấm mình lên
Còn gì cho mình mà dám nói tặng anh
Một quãng ngắn cuối ngày dang dở...
Thôi đành vậy. Em tự làm ngọn lửa
Sưởi ấm thêm cả những tháng ngày xa
Dẫu núi cao sông rộng một mình qua
Găm chặt lại như ước mơ bé nhỏ
Anh đừng nhớ thương. Anh đừng trông đợi
Ngày đã chiều
đường đi đã cuối...
Bão đổ phương nào cũng một mình em.
VanVN.Net - Sáng nay, 10/8/2011 tại Nhà hát lớn Hà Nội, Hội Nạn nhân chất độc da cam/dioxin Việt Nam (VAVA) đã long trọng tổ chức Lễ kỷ niệm nửa thế kỷ thảm họa da cam gieo rắc trên đất nước ta. Đúng ...
VanVN.Net - Nhà văn I. M. Poliakov, Tổng biên tập Văn báo, ủy viên ủy ban Văn hóa phủ Tổng thống, ủy viên Đoàn chủ tịch Hội nhà báo Matxcơva, tác giả nhiều tiểu thuyết chống quan liêu như Tình trạng ...
VanVN.Net - Việc kỳ họp đầu tiên của Quốc hội khóa XIII lần này đã phải dành thời gian chủ yếu cho vấn đề tổ chức và nhân sự của các thiết chế Nhà nước, vẫn phải để ra thời lượng ...
VanVN.Net - Sau cuốn sách đầu tiên: “Không khóc ở Kualalumpur” ra đời cùng thời điểm này năm 2010, tác giả trẻ Linh Lê tiếp tục gửi tới bạn đọc cuốn tiểu thuyết thứ hai: “Mùa mưa ở Singapore” cũng trong ...
VanVN.Net - Nhằm góp phần tạo không khí sáng tác mới trong giới văn nghệ sĩ và những người yêu ca nhạc, văn học nghệ thuật, ngày 16/8, tại Hà Nội, Báo VietNamNet phối hợp cùng Hội Nhạc sĩ, Hội Nhà ...
VanVN.Net - Nửa đầu thế kỷ XIX là sự bắt đầu vương triều Nguyễn với cuộc lên ngôi của Gia Long vào 1802. Tôi muốn gọi đó là một thời “khó sống” khi viết về Nguyễn Công Trứ và Cao Bá
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn