Những ban đêm thành cột mốc tháng năm/ Đêm xanh vợi cũng trở thành đêm trắng/ Đêm thao thức đón chờ ánh sáng/ Đêm của chúng ta ấp ủ những mặt trời. (Đêm trắng - Nguyễn Văn Thạc)
Gửi thư    Bản in

Truyện hài hước: "Cú sút"

Bích Ngân - 02-07-2014 09:28:45 AM

        1.

        Mùa World Cup nào cũng dồn ép vợ chồng tôi đến chỗ bùng phát chiến tranh.        

        2.

       Sau trận đấu cuối của mỗi đêm (các trận đấu mà diễn ra vào ban ngày nếu tính theo múi giờ Việt Nam, thì biết đâu, tôi và vợ tôi đã né được những cuộc chiến bất phân thắng bại), tôi chỉ muốn chui ngay vào giường, ngủ thẳng cẳng, lấy sức cho đêm sau hò hét, gồng, gào hết cỡ trước những cú sút quá đã. Nhưng, như đã thành thói quen trái khuấy, khi tôi vừa đặt lưng xuống nệm là nàng bật đèn sáng choang rồi kéo tôi ngồi dậy:“Mình còn thời gian để ngủ cả đời, còn World Cup bốn năm mới có một lần!”

      Giấc ngủ bị phá, tôi tức như nhìn trái bóng vọt xà. Nhưng khi nghe hai từ “World Cup”, tôi vội dụi mắt, bóp trán, giựt tóc cố xua đi cơn buồn ngủ.

      Ngáp dài ngáp vắn một hồi, cơn thèm ngủ cũng nguôi đi, tôi cầm ly bia ướp lạnh từ tay nàng, nốc một hơi. Khi thấy nàng cũng bật bia lốp bốp và cũng dốc ngược lon bia vào miệng, cơn hứng khởi trong tôi tăng dần.Tôi hể hả nhận ra mình quả là may mắn khi có được một cô vợ không chỉ đồng điệu với chồng trên giường ngủ.

       3.

       Vợ tôi luôn có những nhận xét khá tinh. Nghe nàng khoái hơn nghe lời bình sau mỗi hiệp đấu hay sau mỗi trận đấu của các bình luận viên. Nàng có cách nói nhiều ngữ điệu, đầy hình ảnh về lợi thế và sức ép, về phong thái và tài năng giữa những đội bóng gặp nhau và loại nhau.Tiếp đến nàng nhận xét ở phạm vi hẹp hơn, cụ thể hơn: Đôi chân và đường bóng. Ở góc nhìn này, đôi mắt đàn bà quả là…lợi hại. Rồi nàng nâng dần, nâng dần và hăm hở bàn đến cơ bắp, đến bộ đùi, rồi bỏ lơ vài bộ phận, tiếp đến là gương mặt, là mái tóc…và cuối cùng, có lẽ do đã nốc cạn mấy lon bia nên nàng hoa mắt, chẳng còn khách quan gì cả. Nàng nghiêng hẳn về những đội bóng có những tuyển thủ vừa chơi bóng điệu nghệ lại vừa đẹp trai.

      Đôi mắt long lanh đắm đuối của nàng khi nhắc đến những danh thủ đẹp mã làm tôi nóng mặt, nóng người và bừng bừng nộ khí…tham chiến.

      Chẳng mấy chốc, cuộc chiến lan nhanh thành trận quyết chiến cực kỳ phi lý, và khốc liệt, đẩy cả hai phải riết róng tìm cách phản công. Tôi nhanh hơn và bất ngờ, sút một cú sút lắt léo: “Thưởng thức bóng đá hay em mân mê cái cảm giác đàn bà ở em?”. Nàng lạnh lùng hất trả:“Em chiêm ngưỡng cái đẹp! Em không thể chấp nhận cái lối chơi hùng hục, người ngợm vừa lùn vừa…”. Không thể để nàng tiếp tục xách mé Maradona, thần tượng suốt đời của mình và bóng gió xỉa xói cái chiều cao khiêm tốn của chồng, tôi móc ngay một cú sút hiểm hóc: “Cái đẹp bóng đá khác với cái đẹp trên giường chiếu!”

      Lập tức, nàng co giò tống tôi ra khỏi giường.

      Cứ thế, suốt những mùa World Cup trước, tôi đành nằm chèo queo trên sàn gạch lạnh.

       4.

       Mùa World Cup năm nay, ngay ở hiệp đầu trận đấu khai mạc, vợ tôi đã khơi ngòi cuộc chiến.

       5.

       Thực ra, ngòi nổ âm ỉ từ lâu và có lẽ trái bóng và đường bóng chỉ là cái cớ. Cho nên, khi ông trọng tài biên phất cờ, không công nhận bàn thắng của đội Mê xi cô, thì…chiến tranh lập tức bùng nổ.

      Nổi giận phừng phừng, nàng rít qua kẽ răng: “Người cầm còi mà còn thổi bậy, huống chi...”. Tôi liền bảo: “Em bĩnh tĩnh xem lại pha quay chậm đi. Bàn thắng của Vela không hợp lệ. Anh ta đang ở thế việt vị.”. Nàng sửng cồ: “Việt vị, việt vị? Anh mà biết cái gì. Thích thì cho vào, còn không thích thì đẩy ra. Đâu là hợp lẽ? Đâu là công bằng?”.

      Thấy nàng tím tái trong phẫn uất, tôi giật mình. Hóa ra, vợ tôi vẫn chưa nguôi căm hờn khi bị đánh trượt ngay vòng đầu cuộc thi “Người đẹp quý bà”. Mỗi khi nhắc lại cái giây phút đen tối đó, nàng ấm ức: “Con H độn ngực, con M bơm mông, con D hút mỡ…vậy mà vẫn được chọn. Thật không biết công lý ở đâu?”.

      Đàn bà khi nhan sắc đã không còn là một lợi thế thì thường chuyển sự chú tâm đến cái lẽ công bằng. Mà công bằng, hy vọng chỉ có thể tìm thấy từ những đường bóng. Tôi nhìn nàng, thương cảm: “Ừ, thì cứ cho là trọng tài bắt ép đi…”, tôi kéo dài giọng, cố ý thăm dò phản ứng của nàng. Khi thấy nàng chớp chớp mắt, mối hận khi phải ngủ dưới sàn nhà suốt những mùa World Cup trước, bỗng dưng trỗi dậy. Tôi móc máy: “Trọng tài có thể xử ép nhưng...đâu có ai ép em phủ nhận đội Mê xi cô có nhiều cầu thủ đẹp trai. Họ đâu thua gì những Bagio của em”. Tôi cố tình nhấn nhá hai tiếng “của em”. Nàng lặng thinh. Bất chợt, nàng sờ tay lên mái tóc đã không còn óng mượt như ngày nào, thở dài.

       6.

       Nàng đã khác. Tôi cũng khác. Và cuộc chiến cũng khác. 

      Giờ tôi đã là một quý ông thành đạt. Vây quanh tôi là những em chân dài, dù tôi mang đôi giày bảy tấc cũng chỉ đứng cao ngang ngực các ả. Tôi đã xóa sạch cái mặc cảm về cái mã ngoài thấp kém của mình so với những chân sút điển trai một thời của vợ. Tôi thấy mình cao vòi vọi. Còn nàng, dù đã cố sức chống chọi sự dày vò của thời gian nhưng cũng đã bị loại ra khỏi một cuộc chơi tầm tầm nhan sắc.

      Và ở mùa World Cup này, dù tôi có sút những cú sút đầy ác ý, thậm chí có dùng tay chơi bóng đi nữa, thì vợ tôi chắc cũng…giơ tay, xin hòa. Tôi mất đi đối thủ ngang tầm. Cuộc chiến không cân sức làm tôi phát mệt. Ngay cả việc hy vọng vợ tôi còn đủ sức, đủ gan tống tôi ra khỏi giường, cũng trở thành vô vọng.

      Như một thủ môn hết thời, nàng chộp lấy tôi và ôm chặt. Và dù có tung ra cú sút thần sầu, tôi cũng không thể ghi được bàn thắng mang tính quyết định như chân sút Rafael Marquez đã đưa đội Mê xi gỡ hòa trong trận đấu khai mạc.   

      Số phận tôi hóa ra chẳng khác một quả bóng. Cứ lăn vòng vòng và chịu những cú sút bất ngờ mà nhiều lúc cứ tưởng mình là chân sút.

                                                                                                                     World Cup 2010

Lên đầu trang

Tiêu đề

Hiện tại không có bình luận nào.

Viết bình luận của bạn