Tập thơ mới nhất của Nguyễn Thị Việt Hà
Tiếng hát cửa biển
Cửa biển, những ngọn sóng không tuổi
in dấu chân ngư phủ trong mùa ra khơi ngập gió
giọt mồ hôi chạm lưới cong mình.
Chân trần, những người đàn ông, đàn bà nơi cửa biển theo lối đất đẻ rừng sinh
gieo hạt, dựng cửa, dựng nhà
biển phù sa
chiếc lá từ chân trời mới rụng
thời gian mòn vẹt những thân tàu.
Cánh hải âu
bay qua giấc mơ đêm, biển kể chuyện thuyền nghe
ngàn năm cha Lạc Long Quân xây đảo
gom nhớ thương mẹ Âu Cơ dồn thành từng viên đá
kết san hô dâng đảo nổi, đảo chìm.
Những người con cửa biển ướp mùi gió mặn
ám thị phố không chạm tới nơi này
chớp mắt
ánh hải đăng dẫn lối
hành trình bình minh.
Lão ngư phủ già tay gân guốc như thớ tràm, thớ đước
đều vòng xoay thuyền lướt trên biển tổ quốc mình
miền đất chín cửa sông rồng gặp biển
đánh dấu chân trời bằng tiếng mẹ đẻ yêu thương.
Đất nước mang eo thon mẹ Âu Cơ thưở trước
Cha dạy con học dòng nước mà đi
Trên vai trùng dương người trai trẻ chạm cánh thiên di
Vòng xoay của mặt trời theo phù sa rộng lớn.
Tác giả Nguyễn Thị Việt Hà
Điệu khô phèn
Phù sa
Phập phồng thở
Em đặt gót chân son
Lên vết chân của người đàn Lạc Việt
Mẹ cười như sông gió lộng
Khi con gái ôm vào ngực bãi bồi
*
Gió chướng
Dồn dập thở
Mùi lá mục, rạ rơm
Cánh đồng khẳng khiu đang chờ bật nụ mầm
Tóc mẹ hoa cau
Mẹ may áo mới màu lá sen
Tuổi con ngạt ngào cốm mới
*
Phầm phập
Cha cuốc đất sau nhà
Mảnh đất im hơi bỗng thở
Điệu khô muối phèn
Cải cà từ tay mẹ lên xanh
Giấc mơ con màu lá sen, ngực bãi bồi
Đôi tay người đàn bà Lạc Việt vun đất mềm như lụa.
Dấu xưa ngân ngấn...
Mình về thăm lại vườn xưa
Cỏ mờ lối cỏ mưa lưa thưa buồn
Ngập ngừng rèm cửa chùng buông
Ngác ngơ một mảnh trăng suông hao gầy
Dấu xưa ngân ngấn còn đây
Niềm xưa đã vội thoảng bay... mây trời
Niềm vui ngắn lắm... người ơi
Vườn xưa mình nhặt đầy vơi nhân tình
Lối xưa chân bước chùng chình....
Mảng tường rêu cũ lặng thinh đứng chờ
Phấn cùn góc lớp bơ vơ
Nhện giăng hạt bụi hững hờ song thưa
Khuyết xưa lấp mấy cho vừa
Nhắc chi cho xót chuyện xưa lỡ làng
Một con đò cũ sang ngang
Sân trường tiếng guốc còn vang vọng hè
Lắng tai nghe... lắng tai nghe
Dấu xưa trầm tích trở về vườn nay...
Khi chúng ta già
Khi chúng ta già
Em muốn được lên Sapa trồng rau.
Nuôi thêm mấy con gà đẻ trứng
Anh đọc sách, em pha trà
Trước hiên nhà em tưới mấy luống hoa
***
Khi chúng ta già
Em muốn rời thành phố
Dựng một ngôi nhà trên cao nguyên
Cách xa thế giới
Chỉ có hai đứa mình cùng bầu trời
***
Khi chúng ta già
Con cháu chúng ta đã lớn
Chúng thuộc về đám đông
Di chuyển rất nhanh về phía trước
Chân chúng mình run... chúng mình không kịp bước
Mình nương tựa vào nhau
Nuôi gà
Trồng rau
Và gói cả thế gian vào lòng bàn tay.
Tập thơ mới nhất của Nguyễn Thị Việt Hà
Tiếng hát cửa biển
Cửa biển, những ngọn sóng không tuổi
in dấu chân ngư phủ trong mùa ra khơi ngập gió
giọt mồ hôi chạm lưới cong mình.
Chân trần, những người đàn ông, đàn bà nơi cửa biển theo lối đất đẻ rừng sinh
gieo hạt, dựng cửa, dựng nhà
biển phù sa
chiếc lá từ chân trời mới rụng
thời gian mòn vẹt những thân tàu.
Cánh hải âu
bay qua giấc mơ đêm, biển kể chuyện thuyền nghe
ngàn năm cha Lạc Long Quân xây đảo
gom nhớ thương mẹ Âu Cơ dồn thành từng viên đá
kết san hô dâng đảo nổi, đảo chìm.
Những người con cửa biển ướp mùi gió mặn
ám thị phố không chạm tới nơi này
chớp mắt
ánh hải đăng dẫn lối
hành trình bình minh.
Lão ngư phủ già tay gân guốc như thớ tràm, thớ đước
đều vòng xoay thuyền lướt trên biển tổ quốc mình
miền đất chín cửa sông rồng gặp biển
đánh dấu chân trời bằng tiếng mẹ đẻ yêu thương.
Đất nước mang eo thon mẹ Âu Cơ thưở trước
Cha dạy con học dòng nước mà đi
Trên vai trùng dương người trai trẻ chạm cánh thiên di
Vòng xoay của mặt trời theo phù sa rộng lớn.
Tác giả Nguyễn Thị Việt Hà
Điệu khô phèn
Phù sa
Phập phồng thở
Em đặt gót chân son
Lên vết chân của người đàn Lạc Việt
Mẹ cười như sông gió lộng
Khi con gái ôm vào ngực bãi bồi
*
Gió chướng
Dồn dập thở
Mùi lá mục, rạ rơm
Cánh đồng khẳng khiu đang chờ bật nụ mầm
Tóc mẹ hoa cau
Mẹ may áo mới màu lá sen
Tuổi con ngạt ngào cốm mới
*
Phầm phập
Cha cuốc đất sau nhà
Mảnh đất im hơi bỗng thở
Điệu khô muối phèn
Cải cà từ tay mẹ lên xanh
Giấc mơ con màu lá sen, ngực bãi bồi
Đôi tay người đàn bà Lạc Việt vun đất mềm như lụa.
Dấu xưa ngân ngấn...
Mình về thăm lại vườn xưa
Cỏ mờ lối cỏ mưa lưa thưa buồn
Ngập ngừng rèm cửa chùng buông
Ngác ngơ một mảnh trăng suông hao gầy
Dấu xưa ngân ngấn còn đây
Niềm xưa đã vội thoảng bay... mây trời
Niềm vui ngắn lắm... người ơi
Vườn xưa mình nhặt đầy vơi nhân tình
Lối xưa chân bước chùng chình....
Mảng tường rêu cũ lặng thinh đứng chờ
Phấn cùn góc lớp bơ vơ
Nhện giăng hạt bụi hững hờ song thưa
Khuyết xưa lấp mấy cho vừa
Nhắc chi cho xót chuyện xưa lỡ làng
Một con đò cũ sang ngang
Sân trường tiếng guốc còn vang vọng hè
Lắng tai nghe... lắng tai nghe
Dấu xưa trầm tích trở về vườn nay...
Khi chúng ta già
Khi chúng ta già
Em muốn được lên Sapa trồng rau.
Nuôi thêm mấy con gà đẻ trứng
Anh đọc sách, em pha trà
Trước hiên nhà em tưới mấy luống hoa
***
Khi chúng ta già
Em muốn rời thành phố
Dựng một ngôi nhà trên cao nguyên
Cách xa thế giới
Chỉ có hai đứa mình cùng bầu trời
***
Khi chúng ta già
Con cháu chúng ta đã lớn
Chúng thuộc về đám đông
Di chuyển rất nhanh về phía trước
Chân chúng mình run... chúng mình không kịp bước
Mình nương tựa vào nhau
Nuôi gà
Trồng rau
Và gói cả thế gian vào lòng bàn tay.
VanVN.Net – Ngày 15/5/2014, tại Viện Hàn lâm KHXH Việt Nam (số 1 Liễu Giai, Ba Đình, Hà Nội), Hội thảo khoa học quốc gia với chủ đề “Phát triển văn học Việt Nam trong bối cảnh đổi mới và hội ...
VanVN.Net - Trong số các nhà thơ chống Mỹ, Hữu Thỉnh không phải là người gây được ấn tượng sớm. Hầu như phần lớn thành tựu trong sáng tác của ông đều xuất hiện sau năm 1975. Song, Hữu Thỉnh lại ...
VanVN.Net – Sáng 26/5/2014, tại trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam (số 9 Nguyễn Đình Chiểu, Hai Bà Trưng, Hà Nội), lễ ra mắt Trung tâm dịch văn học Việt Nam đã được tổ chức trọng thể. Đến dự buổi ...
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn