Chế Lan Viên: Đêm mơ nước, ngày thấy hình của nước/ Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà/ Ăn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc/ Chẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoa (…) Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây/ Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử?/ Bao giờ dải Trường Sơn bừng giấc ngủ/ Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây?
Gửi thư    Bản in

Chùm thơ: "Hạnh phúc" của Nguyễn Đắc Lập

07-07-2011 09:23:48 AM

VanVN.Net - Nguyễn Đắc Lập là Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Một số tác phẩm đã xuất bản: “Đất lạ” - NXB Văn hoá Dân Tộc 1995, “Linh Cảm” - NXB Thanh Niên 2000, “Hoa sa mạc” - NXB Hội Nhà văn 2004, “Thành phố” - NXB Hội Nhà văn 2008. Đã từng đạt các giải thưởng: Giải nhì (không có giải nhất ) cuộc thi thơ Hà Tây 2006-2007. Giải thưởng Văn học nghệ thuật Nguyễn Trãi lần thứ ba (2001-20005) của UBND tỉnh Hà Tây cho tập thơ “Hoa sa mạc”…

 

 

Hạnh  phúc

Tôi đã đi gần cả cuộc đời để tìm hạnh phúc

Hạnh phúc không thấy

Gặp bất hạnh

Bất hạnh như số phận

Đeo đẳng cuộc đời

Tôi đi gần trọn cuộc đời

Tìm ngôi sao

Ngôi sao xa tắp

Khi tất cả không còn gì để mơ ước

Thì hạnh phúc hiện ra

Ngôi sao ấy hiện ra

Và tôi phải vượt qua một bãi lầy mới.

 

Sấm vẫn rền vang phía chân trời

Như ngàn năm trước

Thuở ấu thơ

Nghe mẹ ru

Tôi lớn lên đi tìm cuộc sống

Mẹ khóc tiễn tôi

Tiếng sấm xưa trôi về đâu

Tôi đã bạc đầu.

 

Gần hết cuộc đời

Tôi lại nhìn đời ngơ ngác.

Tôi sinh ra không biết hát

Không có niềm vui

Cuộc đời dạy tôi

Phải biết cười khi gặp điều đau khổ

Phải tìm niềm vui khi hạnh phúc không còn.

Niềm vui không ai cho cả

Tôi hiểu rằng

Phía sau cuộc đời là những nỗi đau

Phía sau nỗi đau là niềm hạnh phúc.

Cuộc sống dạy tôi

Con người tàn phá con người hơn bom nguyên tử

Người độ lượng với người hơn cả biển sâu

Vì sao?

Không ai trả lời điều tôi hỏi.

 

Những đêm sao tôi nhìn trời tập đếm

Ngôi sao số phận mình

Sao thì xa lắc

Còn tôi đi gần hết cuộc đời

Tôi ngỡ ngàng khi vầng trăng có thật

Mà hạnh phúc đời tôi chưa tới được bến bờ.

 

Tôi sống giữa hai bờ vực

Một bên là tuổi trẻ

Một bên là tuổi già

Nếu vươn lên gặp điều hạnh phúc

Tụt xuống bên này là vực thẳm buồn đau

Tôi cố ngoi lên

Ai là người dang tay ra đón

Mỗi sáng mặt trời đón tôi phía đông

Đêm bầu trời giăng sao trò chuyện

Cứ thế tôi đi...

 

Lần thứ hai tôi đi tìm cuộc sống

Một cuộc sống đủ đầy

Tình yêu, nỗi khổ đau và niềm hy vọng

Lần này thì hạnh phúc thực sự

Mặt trời đỏ thực sự

Ánh trăng đẹp như huyền thoại

Ở thế gian này

Con người đau khổ hơn

Hạnh phúc hơn

Và kỳ diệu nhất

Là con người bất tử

Dẫu có nhiều đám tang

Và rất nhiều tiếng khóc.

 

Và tôi sống lần thứ hai

Thật hơn lần thứ nhất.

 

Người chơi cờ bên hồ Trúc Bạch

 

Mặt đất là bàn cờ 

Quân cờ đi từng nước một

Ngày lại ngày

Họ đến đây giữa đất trời và mặt hồ lặng gió.

Im lặng họ ngồi

Cất tiếng cười khi ván cờ kết thúc.

 

Hoa trong vườn vẫn nở

Mặt hồ lặng lẽ soi gương.

 

Nơi phố phường

Đường đời ngược xuôi tấp nập.

 

Nắng chiều chạy về cuối chân trời

Chuông chùa chùa tan trên mặt nước...

 

Ngày mai...

Những ván cờ không báo trước lại bắt đầu

Như cuộc đời… xe pháo... có gì đâu!

 

 

Trên đường

 

    Vừa đi vừa ngủ là cách đi của kẻ đường dài.

    Tôi rút điều này từ chính cuộc đời bất hạnh của tôi.

 

     Trong cuộc đời bất ổn này, tạo cho mình một khoảng sống bình yên, dẫu chỉ đôi phút, đó là điều kỳ diệu.

      Xe đi trong đêm, giờ này tất cả đều ngủ. Một ngôi sao trên trời đang dõi theo. Cánh đồng hun hút trong đêm. Thỉnh thoảng dàn đồng ca ếch nhái ran lên rồi im bặt... Trong lúc chúng ta ngủ. Dòng sông vẫn thức. Thỉnh thoảng xe lại nhảy lên bởi một chứng ngại vật trên đường. Mỗi lần như vậy, có người lại tỉmh giấc.

      Những hạnh phúc nhỏ nhoi

      Những bất hạnh đang chờ...

      Mỗi dịp  đi xe đường trường, tôi cảm thấy mình hạnh phúc bởi số phận mình hoà với số phận bao người.

...Ngủ đi anh, ngủ đi em... gắng sức ta đi tiếp chặng đường...

 

 

Chiều

 

    Người già nhìn vào khoảng không trước mặt như con cháu ở xa chưa về khi cuối trời rơi những vạt nắng cuối ngày.

    Làn gió nhẹ chạy tới mơn man  trên bộ mặt già nua.

    Người đã trải qua một cuộc đời giản dị nhưng vinh quang và trung thực. Đó là niềm tự hào - Người để lại làm gia tài cho con cháu.

   Gần đây, Người thấy sức mình không  biết còn bao ngày ở với cháu con.

   Người bắt đầu viết những gìòng đầu tiên trong di chúc...

...Tự bao giờ hai giọt lệ nơi khoé mặt Người...

    Chiều dần buông  lúc nào không biết...

    Cuộc đời của các vĩ nhân bao giờ cũng giản dị.

    Vào một đêm đầu mùa đông năm ấy, Người bác sĩ rút ống ô xy ra khỏi  Người bệnh, lúc ấy một vì sao phía trời đông rơi xuống tạo một vệt sáng giữa trời rồi vụt tắt.

   Người ta bảo đó là ngôi sao băng lạ, hàng trăm năm mới có một lần.

Lên đầu trang

Tiêu đề

Hiện tại không có bình luận nào.

Viết bình luận của bạn


Các tin mới hơn

Nhân vật  

Nhà văn Sơn Tùng: một huyền thoại đời thường

VanVN.Net - Ngày 14-7-2011, Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết ký quyết định 1083/QD-CTN phong tặng danh hiệu Anh hùng lao động cho nhà văn Sơn Tùng đã vì “đã có thành tích đặc biệt xuất sắc trong lao động, sáng ...

Thư giãn  

Thấy, nghĩ và viết: “Từ đâu đến đâu”

VanVN.Net - Việc kỳ họp đầu tiên của Quốc hội khóa XIII lần này đã phải dành thời gian chủ yếu cho vấn đề tổ chức và nhân sự của các thiết chế Nhà nước, vẫn phải để ra thời lượng ...