Từ đời vào văn

26/7
5:38 PM 2018

TRANG THƠ CỦA 2 NHÀ THƠ TRẦN NHẬT LAM VÀ THANH TÙNG

“Những mùa thu ướt máu vẫn đi về/ Bây giờ mọi thứ thuốc đều vô hiệu/ Tôi chữa bằng rượu thôi/ Hết rượu,/Tôi uống cả mùa thu/ Cả những chiều đông lướt thướt”-(Thanh Tùng)

TRẦN NHẬT LAM

 

Ngày tốt tươi

 

Ngày tốt tươi

Đó là ngày ta ra cánh đồng

Không thấy nghẽn đòng cây lúa

Cũng không thấy con sâu đục lỗ

Ôi mầu xanh rì rào

Rì rào

Chỉ ca hát sự bình yên đất mẹ.

 

Ngày tốt tươi

Ta tỏa ra rừng núi, biển sông

Nghe chính máu mình luân chuyển nhịp nhàng

Những dự án không làm nghèo đất nước

Không rơi sa đáy vực những hành trình.

 

Ngày tốt tươi

Ta gõ vào sắt thép

Nghe ngân vang, không phải tiếng han gỉ

Đó là tiếng dô hò bền vững

Trên môi ta còn ấm tiếng xa xưa.

 

Ngày tốt tươi

Ta gọi xuyên lòng núi

Qua sạt đổ, qua giá lạnh, tối tăm

Khoan mũi khoan hồi sinh

Những trái tim đầy đặn tựa vào nhau.

 

Ngày tốt tươi

Năm tháng tốt tươi

Muôn đời tốt tươi cho đất mẹ thân yêu

Xin hãy tưới bằng giọt giọt mồ hôi đẫm sáng

Hạt lại sinh ra hạt

Có thể đếm hạt này, lấy đó để mà tin.

 

Bìm bịp kêu hoài

 

Có con bìm bịp kêu hoài

Chiều hoang hoải nắng đổ dài bãi lau.

 

Có câu hẹn, chẳng qua cầu

Để cho câu lý thương nhau hóa buồn.

 

Ta đau đến cả cây đờn

Nào ai biết được đờn buồn hơn ta.

 

Lục bình con nước mới sa

Dập dềnh theo nỗi niềm ta dập dềnh.

 

Dây tơ giăng mắc trong mình

Chiều hoang hoải nắng, con bìm bịp kêu.

 

Ta về dòng sông trong

 

Ta rủ nhau về dòng sông trong

Vờn sóng thia lia, kìa cá nhẩy,

Mê đôi bím tóc rừng thêm tím

Anh thèm trái mận chín môi em.

 

Em thả nhành xanh

Anh gánh sông trưa sóng sánh

Như nâng bát rượu đầy

Từ đây ngọt bùi hạt dẻ

Hai ta chung một nhân vàng

Từ đây trám đen quen gốc

Tựa lưng nhớ chuyện ngày xưa

Từ đây cổ tay em ánh bạc

Mắt anh lóng lánh một đời.

 

Nay em tặng gì cho anh?

 

Thì đấy, có cây đàn tính

Đưa anh qua nhiều sông suối

Gọi nhau qua bao đỉnh núi

Thương thương cái tiếng ngọn nguồn.

 

Thì đấy, mảnh vườn hồn hậu

Con chim lót ổ mái nhà

Mỏ vàng ngậm tia nắng đẹp

Ban mai cánh mở xập xòe.

 

Nay em tặng gì cho anh?

 

Thì đấy, bầu trời mù sương

Cây rừng rì rầm truyền thuyết

Khúc vui thác bỗng đổ cười

Khúc buồn trầm tư lau xám.

 

Thì đấy, món ngọt phù – nọng

Mật thơm, nếp dẻo đầu nương

Ta ngồi nép lòng phố nhỏ

Má em thấp thoáng lửa hồng.

 

Thì đấy, ngàn năm trong trẻo

Sông duỗi cánh tay dịu dàng

Đủ cho trời xanh tắm mát

Mịn màng cát thấm lời yêu.

 

Chùm thơ ngắn

 

1.

Đừng rót đầy tràn ly rượu thơm

Nhớ dành khoảng trống cho những gì không thấy.

 

2.

Người ta chỉ chỗ

Tìm nhà có con chim đậu

Chim vụt bay

Mất bóng nhà.

 

3.

Chưa tới năm giây

Mẩu bánh trên tay rơi xuống sàn

Chưa đầy một giây

Nhiễm khuẩn.

 

Ai tính ra số phút

Cho người...?

 

4.

Chiếc ly ngồi khuất

Trời chiều nghiêng góc tối

Tràn im một nỗi buồn.

 

Bố con

 

Ừ, bố đi vắng

Chắc cũng xa

Đời bố như sông phút nghẽn dòng

Chỉ xin đơn giản hình sương khói

Lững thững làm mây dáng nhẹ nhàng

Đường chưa đủ dài, chân chưa đủ lấm

Bố còn đi nữa, phiêu diêu chân trời.

 

Bố đi bố về, rung rinh ngọn cỏ

Phảng phất trong hoa, rì rào trong lá

Lặng ngồi cửa sổ nhìn cháu nhìn con

Mở túi yêu thương đầy chia chẳng hết

Nhìn đời, nhìn sao thiên hà xa thẳm...

 

Bố phần các con tít tắp đường dài

Khát vọng thì xa, ba lô thì nặng

Hằng ngày vất vả cộm dầy bàn tay

Trĩu ngực, trĩu vai mà thương đất nước.

 

Bố phần các con ngọn đèn khuya sớm

Chị em chụm đầu trang sách, miếng ăn

Gió lạnh thổi về, mái nhà ta ấm.

 

Bố hình sương khói, dáng mây lãng đãng

Bố vẫn bố xưa

Các con biết đấy

Bố thật hiền như ánh mắt thương nhau

Bố dài lâu trong cuộc đời tươi sáng cháu con yêu.

 

Đo ni đóng giày
(Có người thợ đo ni đóng giầy cho những bệnh nhân phong).

 

Những người tật nguyền

Ngồi âm thầm bóng tối

Xoa nắn bàn chân

Như cố nặn nhào hy vọng

Mong con đường trở lại với bàn chân.

 

Thợ đo ni đóng giày

Chân đi đỏ bụi đường

Bàn tay anh run khóc

Anh đo lên tật nguyền

Lòng gập ghềnh nỗi đau.

 

Lại nẩy ra bầu trời

 

Đứt sợi dây

Trái bóng mầu bay mất.

 

Tôi muốn bảo

Bé ơi

Ích gì mà khóc?

Thả bóng lên

Nó chẳng lạc đâu trong giấc mơ mình

Ta sẽ có những gì ta chưa có.

 

Nơi đứt sợi dây

Lại nẩy ra bầu trời.

 

Lời một chàng trai
(Có một chàng trai lập nghiệp nói:
Tôi trồng cây xấu hổ để hái quả tự hào)

 

Đất yêu ơi

Tôi trồng cây này

Góc vườn

Thứ cây biết rụng rơi chiếc lá vàng hổ thẹn,

Thứ cây biết in vân lá mới tự hào

Thành thương hiệu chính mình hoa trái.

 

Tôi trồng cây này

Góc vườn

Để biết xót những gì còn hoang phế

Để biết đo bánh xe quay nhanh chậm

Mà thế giới đang giữa thời gia tốc.

 

Tôi trồng cây này

Góc vườn

Cho chính mình

Tôi tự hỏi

Bao giờ lên ngôi

Những vương miện của văn minh, trí tuệ?

Bao giờ

Ta lấp lánh ngôi sao

Trên bản đồ cường thịnh thế gian?

Bao giờ lên ngôi

Mỗi con người tỏa sáng ánh Con Người?

 

Tôi trồng cây này

Góc vườn

Nơi tự hào đất đẹp ngàn năm

Nơi bao ngày môi em thơm trái ngọt

Mong sao

Mùa màng nổi đình đám

Ta rước quả tự hào

Đặt trên mâm son

Nâng cao

Như nâng cao trái tim tươi thắm Việt Nam.

 

Đất yêu ơi

Tôi trồng cây này

Góc vườn

Trĩu quả tự hào.

 

THANH TÙNG

 

Hà Nội

 

Hà Nội ơi, tôi đã cất giữ người cẩn thận

Như dưới làn da kia dẫu đã héo nhàu, máu vẫn âm thầm chảy

Hà Nội ơi, nguồn mộng mơ dày như cỏ mùa xuân

Mỗi khi tôi thấy mình xơ xác

Tôi lại về đánh cắp

Dẫu một chút bóng đêm trên đường phố Khâm Thiên

Dẫu một mảnh lá vàng còn ướt nước Hồ Gươm

Tôi rung lên mỗi khi chạm bóng cửa ô

Như được chạm vào vai gầy áo mẹ

Tôi bé nhỏ và tôi vẫn thế

Trái tim luôn xao động

Như bên trong vẫn đầy ắp sóng Hồ Tây

 

Vội vã trở về, vội vã ra đi

Chẳng kịp nhận ra từng con phố

Nhưng trong tôi vững bền đến thế

Những chiếc lá nhìn tôi vẫn mắt tuổi học trò

Những vòm cổ nghiêng xuống tôi hơi ấm

Thầm thì lời của rêu phong

Sâu đến nỗi bàng hoàng lạc tới ngàn năm

 

Những chiều thu hăm hở tôi đi

Hồn đánh võng với hơi giăng thấp thoáng

Từ gốc cây già đến mặt hồ sương

Từ ngàn xưa đến tận hôm nay

Quán ngập lá và mắt em đen thế

Rượu không say, chỉ đủ để buồn thôi!

 

Tôi vẫn về Hà Nội của tôi

Sau những ngày dài khô khốc

Để thẫn thờ uống từng vết nắng mưa

Chạy mệt nhoài trên những quảng trường sạm gió

Mỗi lần ra đi

Nặng nề như có chửa

Và vội vàng của một kẻ tham lam

Vì bất cứ vòm cây nào trên những đại lộ

Cũng có thể đòi tôi trả lại màu xanh!

 

Chiều

 

Có bao nhiêu chiều trong một chiều

Mà ngổn ngang mặt gió

Có bao nhiêu nhớ hoà trong nhớ

Mà dáng cây nghiêng lệch cả hoàng hôn

Chiều căng ra ở giữa lòng buồm

Chiều vỡ vụn nơi đầu ngọn sóng

Chiều chết đuối nơi mắt người mong ngóng

Chiều nén đầy đáy giếng góc vườn hoang

 

Tôi gửi lại ngàn sau

Tôi gửi tới muôn xưa

Trái tim tầm tã sương chiều

 

Thời hoa đỏ

 

Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao

Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng

Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh

Chẳng chịu cho lòng ta yên

Anh mải mê về một màu mây xa

Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ

Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa

Em hát một câu thơ cũ

Cái say mê một thời thiếu nữ

Mỗi mùa hoa đỏ về

Hoa như mưa rơi rơi

Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi

Như máu ứa một thời trai trẻ

Hoa như mưa rơi rơi

Như tháng ngày xưa ta dại khờ

Ta nhìn sâu vào mắt nhau

Mà thấy lòng đau xót

Trong câu thơ của em

Anh không có mặt

Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết

Anh đâu buồn mà chỉ tiếc

Em không đi hết những ngày đắm say

Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ

Không cho ai có thể lạnh tanh

Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ

Như vết xước của trái tim

Sau bài hát rồi em lặng im

Cái lặng im rực màu hoa đỏ

Anh biết mình vô nghĩa đi bên em

Sau bài hát rồi em như thể

Em của thời hoa đỏ ngày xưa

Sau bài hát rồi anh cũng thế

Anh của thời trai trẻ ngày xưa.

 

Mùa thu

 

Từng giọt uể oải cứ loang xa

Có phải tiếng thu chợt vọng

Gió mùa cũ lồng qua bãi trống

Lá cắt từng đường rất thoáng

Rồi chìm đi trong sóng đất nâu

Tôi rỗng ra

Như chiếc chai đêm qua còn lăn lóc trên bàn

Tôi van đấy mảnh giậu nghiêng trước cửa

Đừng sắc thế

Cứ xước lên mình của gió

Tôi van đấy mắt em đừng qua nữa

Cứ dày vò tôi cũ như mùa xưa

Tôi rối rít những đường lá rụng

Rồi có ai ở tận đâu xa

Thong thả thít từng nấc một

Đến lịm dần trong men lá thu

 

Bên hồ

 

Vạt nước mọng đập lưng bờ cỏ rối

Sương mềm giăng mà gió cứ cồn cào

Hai mươi năm trong lòng như trái chín

Tôi nhìn vào mỗi nỗi bâng quơ

Biết ngày xưa của mình đẹp thế

Sương mỏng lắm tơi bời sóng xé

Đâu lùm cỏ tôi gửi bao điều bí mật

Đâu vòm cây tôi đứng trú với hồn tôi

Tôi nhìn vào mỗi nỗi sinh sôi

Cùng đổ vỡ như sương buổi sớm

Chân lãng đãng bước vào làn sương tím

Để trôi về bờ đá phía bên kia

Tôi lại đứng hàng giờ lặng lẽ

Chờ mặt nước xanh mở ra bao huyền bí

Mà tôi tin cả tuổi thơ ngây

Mà tôi cô đơn cả tuổi thơ ngây

 

Mùa thu ở Quảng Yên

 

Trời rót xuống bao nhiêu say

Em rót vào bao nhiêu nhớ

Những chào mời siết một vòng ôm

Làm sao mà chứa nổi

Chân trời treo đầy tiếng sóng

Vẽ những đường hồi hộp của biển khơi

Cây vẽ lên tôi ảo giác

Tôi sẽ thành tan nát

Nếu không kịp trốn vào đâu!

Bông lau tím lật qua chiều đông tái

Cho tôi quên cả lối đi về

Em sôi nổi đến làm tôi ngần ngại

Có bao giờ tôi dám ước mơ đâu!

 

Thất tình

 

Em để lại trong tim tôi một mũi dao

Thi thoảng lại nhấn sâu thêm một chút

Tôi mang nó suốt đời,

Còn em thì không biết

 

Những mùa thu ướt máu vẫn đi về

Bây giờ mọi thứ thuốc đều vô hiệu

Tôi chữa bằng rượu thôi

Hết rượu,

Tôi uống cả mùa thu

Cả những chiều đông lướt thướt

Xong, lại tự nhấn sâu thêm chút nữa

Mũi dao ngày xưa

Nhưng có sao,

Khi trái tim tôi cũng thành bình rượu

Cả mũi dao ngày xưa

Cũng phải say mềm.

 

(Nguồn: Tạp chí Thơ)

Từ khóa
Chia sẻ

Tin khác

0 bình luận

Bình luận

Email sẽ không được công khai trên trang.
Điền đầy đủ các thông tin có *