GIỚI THIỆU TẬP THƠ “ĐỒNG ĐAO CHO MÌNH” CỦA NHÀ THƠ ĐỖ MINH DƯƠNG (ĐỒNG NAI)
THƠ ĐỖ MINH DƯƠNG
NẰM VÕNG GIỮA RỪNG CHIẾN KHU
Về nguồn với chiến khu xưa
Lại cùng mắc võng đung đưa giữa rừng
Võng chao cây động ngập ngừng
Sương nhòa mắt lá rưng rưng mái đầu !
Võng nghiêng về phía khe sâu
Nhớ ai đẵn gỗ bắc cầu trong mưa
Võng nghiêng về phía rừng thưa
Nhớ triền rẫy chín hương mùa thoảng bay
Võng nghiêng về phía rừng dày
Bếp Hoàng Cầm tỏa ấm ngày khao quân
Võng chao cho dạ bần thần
Thương hoài mắt mẹ trong lần tiễn đưa
Nghiêng rừng cơn sốt mùa mưa
Bạn hy sinh để võng thừa chông chênh
Có đêm thức giấc giật mình
Lệnh truyền bỏ võng kíp hành quân ngay
Quân đi dưới tán rừng dày
Lần theo dấu võng dấu tay bạn bè
Bom rơi đạn nổ tứ bề
Cây rừng gẫy đổ võng che chở người...
Bây giờ đưa võng thảnh thơi
Tiếng rừng man mác như lời mẹ ru
Bạn nằm kể chuyện chiến khu
Võng chao nghiêng cả rừng thu bồi hồi...!
BỖNG DƯNG
Bỗng dưng một nhánh mai vàng
Nở bừng nắng sớm che ngang lối nhìn.
Bỗng dưng vớ được niềm tin
Soi lên ngọn lửa hóa nghìn vu vơ.
Bỗng dưng nhặt được vần thơ
Ươm vào trang sách, lơ mơ mầm chồi…
Bỗng dưng bắt được nụ cười
Dấu đi chẳng đặng, trả người không xong.
Bỗng dưng một nỗi chờ mong
Từ phương xa cứ xới lòng mình lên !
Bỗng dưng gọi một cái tên
Hiện lên gương mặt làm quên chính mình…
VIẾT TRONG NGÀY GIỖ MẸ
Con đốt nhang gõ chuông
Chuông ngân, nhang tỏa khói
Quì xin mẹ tha tội
Sao mắt Người lệ vương !
Chợt một làn hơi ấm
Như mẹ xoa đầu con :
-“Bạc tóc rồi còn dại
“sao dạy hoài chưa khôn ?”
Vâng ! con – người – khờ dại
Chẳng bon chen, lọc lừa
Yêu thương như bùa ngải
Biết tình ai thiếu, thừa ?
Dù dạn dày hơn xưa
Vẫn ngây thơ, bé bỏng
Mẹ thường về trong mộng
Ru con như ngày thơ…
Nén tâm hương tưởng nhớ
Mẹ hiện ra khóc, cười
Con vô tư khờ dại
Để hồn nhiên làm người…!
LỜI THƯA
Từ khi tôi mới lọt lòng
Ôm bầu sữa mẹ bú dòng ca dao (*)
Lớn lên học hỏi học chào
Mượn câu lục bát vận vào nhân duyên
Tôi chào câu lục làm quen
Em thưa câu bát mà nên vợ chồng
Mồ hôi đổ xuống ruộng đồng
Thành lời lục bát ru bông lúa vàng
Cách nhau một lũy tre làng
Gửi câu hát ghẹo mời sang chơi nhà
Thương Người một kiếp tài hoa
Ngâm câu bạc mệnh xót xa phận Kiều
Gương trong nhờ phủ nhiễu điều
Ai thương lục bát thì yêu nhau cùng
Ai đi Nam-Bắc-Tây-Đông
Men câu lục bát dõi trông lối về
Khắp vùng kẻ chợ, nhà quê
Lời thơ lục bát ru mê hồn người
Lục bát là lục bát ơi
Đường dài bạc tóc đầy vơi nỗi niềm…
--------------
(*): “Những đứa trẻ Việt Nam bú ca dao cùng sữa mẹ”-Lời nhà thơ Xuân Diệu
TRÊN CÁT BỎNG
Kính viếng hương hồn Bố
Con về thăm quê cũ
giữa cát bỏng trưa nồng
đau nỗi đau thuở nhỏ
đôi bàn chân rộp phồng
Bố chặt cây óc uốp (*)
ngồi đẽo guốc cho con
cơn sốt rừng kịch phát
từ chín lần dân công !
Chiếc quan tài oan nghiệt
đổ bóng xuống đầu con
nắng hè như trút lửa
quắt héo ngày đau thương !
Giặc lại đánh điên cuồng
trẻ mồ côi ra trận
lần đầu tiên xỏ dép
như thấy bố hiện về
đôi chân trần tứa máu
loang đá sắc sườn non !
Bao đồng đội cùng con
đôi chân mòn dép lốp
trong đội hình xung kích
dưới đạn bom mịt mù…
Thương những dép cao su
Ôm bàn chân tứa máu…
(*): Loại gỗ mềm, vỏ cây có nhiều mủ, thường mọc ở các làng ven biển.
TRONG TIẾNG CHUÔNG NGÂN
Vào chùa chạm tiếng chuông ngân
Buồn vui trăm nỗi - chuyện gần chuyện xa
Tiếng chuông lay thức hồn ta
Tựa vào cửa Phật trông ra...cõi Thiền.
Cho dù là Phật là Tiên
Cũng đau tiếng khóc tự miền trần gian...
Ai mong tới được Niết Bàn
Ta về khổ lụy lầm than kiếp người !
BẠN ĐẾN…
Bạn đến như thần đến
Buồn, vui… bỗng vỡ òa
Rượu ba trăng ủ kỹ
Uống cùng năm tháng xa…
Rượu làm mới bạn cũ
Thơ làm tươi tuổi già
Kể gì ngon hay nhạt
Say tự lòng say ra !
HỒN NHIÊN
Cái thời tuổi nhỏ hàn vi
Hễ nhe người lớn nói gì cũng tin
Ruộng đồng nuôi ta lớn lên
Mẹ cha truyền cái hồn nhiên thật thà
Ta như mầm biếc, nụ hoa
Tắm trong nắng sớm, chan hòa gió sương
Thời trai sống ở chiến trường
Hồn nhiên đánh giặc khôn lường hiểm nguy
Ban bè trước lúc ra đi
Ngây thơ khát vọng, câu thề hồn nhiên…
Rồi khi chạm mặt đồng tiền
Ta ngu ngơ giữa đảo điên cuộc đời
Quan quyền có nẻo có nơi
Mình thua thiệt, bởi làm người thẳng ngay…
Tình đời trĩu nặng hai vai
Yêu em quá đỗi thơ ngây dại khờ
Trải lòng vào những trang thơ
Con thuyền phiêu dạt bến bờ xa khơi…
Ví như làm lại cuộc đời
Thì ta vẫn cứ là người hồn nhiên !
TỰ TÌNH
Quê nghèo đợ bữa đói, no
Mà em xinh đẹp làm cho tôi buồn
Tóc xanh như suối đầu nguồn
Mắt huyền đen láy, nét dòn kiêu sa.
Em luôn phía trước đời ta
Càng đi tới lại càng xa em dần
Những mong được ở thật gần
Để tôi trả đỡ nợ nần yêu thương
Nợ tình sao thật nhiễu nhương
Càng lo trả nợ càng vương nợ nhiều…
Chữ tình trả giá bao nhiêu
Khi cầm như bấc, khi đeo như chì ?
Quỷ thần dẫn lối ta đi
Đường trần trăm ngả đổ về khổ đau !
Kiếp này chẳng ở cùng nhau
Thì còn đâu nữa kiếp sau mà chờ
Dở, hay đây mấy vần thơ
Gấp vào trang sách đợi mơ gặp người ….
BỖNG DƯNG LẠI BUỒN
Bỗng dưng lòng trĩu nỗi buồn
Làm sao biết rõ ngọn nguồn từ đâu ?
Giữa lòng một giải sông sâu
Không đò, không bến, không cầu bắc qua
Em giờ đã mãi cách xa
Cớ chi còn bắc sang ta nỗi buồn ?
Trời không chớp bể mưa nguồn
Lối nào giá lạnh chảy luồn vào tim
Mưa buồn ướt sũng trời đêm
Nghĩ tình duyên ấy càng thêm não lòng !
Con thuyền ở ngã ba sông
Không tình, không nhớ, không trông đợi gì
Dửng dưng nhìn gió cuốn đi
Hoa tàn, lá rụng…can chi đến mình ?
Em chìm vào cõi lặng thinh
Không vương vấn một chút tình phiêu diêu
Thì quên anh nhé, em yêu
Như quên ráng đỏ trong chiều hoàng hôn…