Những ban đêm thành cột mốc tháng năm/ Đêm xanh vợi cũng trở thành đêm trắng/ Đêm thao thức đón chờ ánh sáng/ Đêm của chúng ta ấp ủ những mặt trời. (Đêm trắng - Nguyễn Văn Thạc)
Gửi thư    Bản in

Chùm thơ: "Ở thành phố" - Cao Ngọc Thắng

24-12-2013 05:34:10 PM

Ở thành phố

 

Thành phố

Có bao nhiêu cửa sổ?

 

Biết bao nhiêu cho thỏa nỗi tò mò

Ừ, hỏi thế cho vừa cho khít

 

Cửa sổ ấy

Và cửa ra vào ấy

Ai mộng mơ cho sáng ngày dài?

 

Cửa sổ ấy sao lắm nhiêu khê

Mọi đam mê đều hướng ra cửa sổ

Mọi nhớ nhung đăm đắm tận cùng

Khoảng trống vắng cứ vận vào trống vắng

Nhỏ nhoi thôi mở rộng đến mông lung

Ừ thì chật cũng là không chật

Trải lòng nhau đến tận đớn đau

Cất âu sầu cho lòng thanh thản

Cất nỗi buồn để mãi si mê

 

Tỉnh muộn

 

Lời ru mềm triền miên giấc ngủ

Trong mơ rặt thấy ưu phiền

Buồn phiêu diêu không bến bờ neo đậu

Nắm tay ai mà lạnh buốt nẻo đường

 

Nụ cười rụng rơi chẳng nảy mầm rạng rỡ

Không vết hằn tiếc nuối những mùa đi

Chửa bình minh giấc ngủ dài mở mắt

Những vì sao xa lắc khuyết mảnh trăng

 

Dù có muộn giấc triền miên chấm dứt

Gió đã lay gỡ rối mạch thơ ngầm

Thì hãy hát bằng con chữ mầm xanh

Nắng sẽ nhuộm hồng tươi quả ngọt

 

Mưa làm mềm cho sợi căng khỏi đứt

Dẫu có buồn thì sao không hát

Tê tái nhiều vào nhịp hết tái tê

Giọng có rè đâu đã chán đam mê

 

Ừ đã qua, mùa sau sẽ khác

Mùa cho mùa dằng dặc đổi thay

Mùa quên mùa món nợ giấc ngủ say

Khắc thớ đá cơn mơ dài tỉnh muộn

 

Ừ đã qua

Thoát cơn mơ mộng mị

Thoát những ngày ngủ vùi. Không luyến tiếc

Dậy mà đi. Tung tẩy khắp nẻo đường

 

Bàn tay ai lạnh mùa đông ấy

Bài hát buồn cũng đủ ấm lên

Thì có muộn chẳng đến nỗi lãng quên

Nơi lồng ngực phập phồng then cửa

 

Tỉnh muộn ơi, giờ thức hàn đổ vỡ

Cựa quậy đi cho sỏi đá rỏ mồ hôi

Cho vũ trụ vo thành hạt cát

Giọt thời gian lọt kẽ ngón mềm…

 

Chân dung cửa sổ

 

Ô cửa sổ ngang trời lộng gió

Mở mắt trông mây vắt vai đời

Nắng trườn mềm phố phường non nửa

Mưa lây phây trên tán lá già

 

Ô cửa sổ mỗi ngày đi qua

Sầm sập lướt nhanh chóng mặt

Mỗi con đường ồn ã dội xa

Vỉa hè còng lưng gánh nặng

 

Ô cửa sổ nhìn nhau ắng lặng

Ánh mắt rơi khoảng giữa chòng chành

Hai ngọn đèn ngóng cầu Ô Thước

Con thuyền trăng mơ cập bến bờ

 

 

Ô cửa sổ lầm lũi ngu ngơ

Chút láng giềng chẳng nồng hơi ấm

Đành khép lại

Chuông điểm…

                         lịm…

                                  mơ…

Lên đầu trang

Tiêu đề

Hiện tại không có bình luận nào.

Viết bình luận của bạn


Các tin mới hơn

Nhân vật  

Có ai cưỡi ngựa về Kinh Bắc…

VanVN.Net - Dường như cả cuộc đời ông muốn níu lại bất kỳ ai trên thế gian này để nhắn gửi. Có ai cưỡi ngựa về Kinh bắc…? Câu thơ giản dị mà giằu biểu tượng là thế của thi sỹ ...