Chân dung văn

18/2
3:40 PM 2016

NHÀ THƠ ĐẦU TIÊN

Nhận được tin nhà thơ Lê Bính đã mất, tôi nhớ lại những ngày ấu thơ cùng những kỷ niệm với nhà thơ quê hương Lê Bính. Xin gửi tới Vanvn.net một bài tùy bút của tôi viết năm 1997 về nhà thơ Lê Bính, như một nén tâm hương vĩnh biệt nhà thơ.

Đến bây giờ thì tôi đã gặp được hàng nghìn nhà thơ. Mỗi ngày chỉ cần đi một vòng từ nhà đến toà soạn báo cơ quan cũng gặp cả chục nhà thơ tiếng tăm đang lừng lẫy trên văn đàn Việt Nam đương đại. Thế nhưng tôi không sao quên được nhà thơ đầu tiên mà cuộc đời mình may mắn được gặp. Đó là một nhà thơ đích thực và vô cùng tôn kính. Âu sự may mắn ấy cũng là do trời ban cho mình.

Mưa trời là cưa trời mà. Riêng tôi chỉ còn nhớ nhà thơ nói rất say sưa. Ông vừa

Năm ấy tôi mười lăm tuổi, cách nay đã hai mươi hai năm, tôi đang học lớp 8 trường cấp 3 Thái Ninh (Thái Thuỵ, Thái Bình), một buổi sớm chúng tôi được tập trung lại ở sân vận động rất lớn của huyện để nghe một nhà thơ nổi tiếng nói chuyện thơ. Khi đó cả 3 khối dễ đến hơn 1.000 học sinh. Cả hơn một ngàn học sinh và các thầy cô giáo nhà trường tập trung nghe nhà thơ nói chuyện ngoài trời trong một buổi rất nhiều gió. Chỉ tiếc là tôi không sao nhớ được đó là buổi sáng hay buổi chiều và đó là mùa đông hay mùa xuân. Nhưng tôi nhớ gió rất lớn vì hình ảnh áo quần và tóc nhà thơ bay phần phật như những lá cờ trên thảm cỏ xanh sân vận động thì là một ấn tượng thật sâu nặng không sao quên được.

 

Đến nay tôi không làm sao nhớ được nhà thơ nói gì. Có lẽ cả hơn một ngàn con người có mặt hôm đó cũng chẳng ai có thể còn nhớ nhà thơ nói gì. Tôi chỉ láng máng nhớ rằng hình như nhà thơ nói và đọc những bài thơ khen ngợi các lò vôi lò gạch của các hợp tác xã tiên tiến nào đó. Chẳng biết có đúng không. Quả thực trí nhớ của tôi cũng lơ mơ. Mong nhà thơ đầu đời của tôi hết sức đại lượng ân xá. Mà thực ra đã hơn hai mươi năm rồi còn gì, thời gian như

Từ khóa
Chia sẻ

Tin khác

0 bình luận

Bình luận

Email sẽ không được công khai trên trang.
Điền đầy đủ các thông tin có *