Nhà thơ Mai Thìn
Trăng 1
Trăng đã lên song cửa làng mình
gió lại mơn đụn rơm vàng đang ngủ
hãy dậy đi! Trăng xoã tràn rồi.
Hơi ấm của đêm hương thơm của trăng cắn vào da thịt râm ran nồng nàn bật thức những mầm cây.
Đám mây trôi qua tiếng dế rên ti tỉ nủ nỉ trào không gian. Trăng oà sáng khắp làng sông mịn màng xoãi lặng ngờm ngợp tận tê mê lúa ngút bờ rầm rờ cơn gió sớm.
Trăng mơn mởn!
trăng tinh khôi!
trăng đi rồi
biết khi nào trăng lại
gót đông gõ
ngoài thềm…
Trăng 2
Em mặc yếm đào
làn nâu
thoảng
cau
trầu
đêm
giã gạo
trăng
chiếc gáo
ròng
ngực đêm
thơm
tiền kiếp
đường cày ta đi
ví thá
vắt riệt
miệt mài nhân sinh
lặng lẽ
cháy cuộc
tình
trăng sáng
nghìn đời
toả
rạng
cô đơn...
Say trăng
Hớp ngụm sông Côn ửng lừng trăng Bầu Đá nhớ nàng An Thái gánh gạo Cai Ba xanh về Chợ Rượu miên miên ngân ngấn trăng thề
bài thơ đề bia tiến sĩ Đền Văn thoảng vầng trăng Thị Nại mực mài khuyết trăng non đầu tháng
bút đề thơ mượn sen hàm tiếu ủ mấy mùa trăng lả lướt phụng bay
độc ẩm bến My Lăng say sương vàng đền tháp lên trời cao hứng một bài thơ…
Trăng, tôi và Hàn Mặc Tử
Tôi vẫn say cùng Hàn Mặc Tử bên dốc Mộng Cầm Bãi Trứng một vầng trăng. Người đã “bán trăng”[1] “nuốt trăng” rồi lại “nhả ra trăng”; Người đã liểng xiểng liên điên cả một miền trăng lạnh
Đêm Nguyên Tiêu tôi gánh một gánh trăng trĩu trong đôi vò rượu uống cùng Người dốc cạn cả đam mê. Líu đíu say líu đíu cười líu đíu khóc rồi mang thơ thả tới mấy ngàn sao
Ở trên cao cung Quảng Hàn thể nữ “ngậm cứng thơ đầy miệng“ chẳng nói năng chỉ “đi lẳng lặng trên làn nước“ rồi bước khỏi trăng trắng cả đồi.
Nguyên Tiêu Hàn Mặc Tử
Nhón một nhúm thơ thả xuống đầm Thị Nại
Hàn Mặc Tử không chờ ai
liểng xiểng bước lên đồi Ghềnh Ráng
nhập vào trăng làm Nguyên Tiêu.
Trăng trên Thành Hoàng Đế
Vầng Trăng ấy từng lau khô nước mắt Huyền Trân, vén sợi tóc mai con gái thầy Giáo Hiến, Trăng trắng ngần cổ ngấn mối tình đầu Nguyễn Huệ – Quang Trung.
Vầng Trăng ấy từng chuyển rung cả một triều đại cuộc hôn nhân đôi trai tài gái sắc, nàng Ngọc Hân “Ai tư vãn “ khóc chồng giọt giọt châu Trăng.
Vầng Trăng ấy sương giăng, sen nở trắng hồ bên kia Bến Gỗ, Trường Thi vinh qui chật kín Đền Văn; “Ông lão say trăng đầu gối sách”[2] qua lửa bom bao cuộc trường kỳ những tháp Chàm vót nhọn rừng chông dựng thành đồng chở che bao vũ nữ, chở che bầu vú mẹ Việt Nam
Vầng Trăng ấy ưu tư rúng động khắp chân thành vì một câu hát khách, thao thiết nồm hò đối đáp ven sông…
Mấy muôn thu mênh mông phiêu bồng cõi tạm, giọt lệ nào khai mãn thành Trăng.
Tiếng hót
Khi em thả tiếng hót như những giọt trăng lơ lửng khắp cánh đồng là lúc thế giới đang hồi sinh. Tiếng hót như tiếng chuông mang trái tim dậy thì trôi xuống mênh mông, trôi xuống đồng lúa chín, ngân ngân cuống họng những con dế si tình.
Tiếng hót đâm mầm nảy rễ bám chặt đất quê xoả lá mềm rợp che cô đơn lẫn vinh quang tình yêu mang đến.
Mặt trời lên tiếng hót em cao vút ngút ngàn từng vạt dâu hắt lên trời màu mây thẳm
Thế giới đang say đắm
thế giới đang hồi sinh
uống cạn lòng mình
em ngân lên tiếng hót.
Tiếng Sơn Ca
Loáng thoáng mờ sau vuông cửa kính khuôn mặt trái xoan khuôn mặt chữ điền khuôn mặt tròn trăng khuyết… chẳng nửa khuôn mặt nào mang tiếng Sơn Ca.
những cơn phùn tái tê ủ ê chăn chiếu Nguyên Tiêu loảng thoảng tóc bay loà xoà cổ ngấn... chẳng sợi tóc nào vương tiếng Sơn Ca.
đã qua
bao nhiêu mùa đợi bao nhiêu tròn trăng viên mãn cây sầu đông rụng lá nhựa đầu cành nóng bỏng chồi xanh. Nửa khuôn mặt âm thanh tiếng hót trái tim dậy thì líu ríu Nguyên Tiêu...
chỉ gặp gió
gió vi vu bất tận
thổi vô hồn một tiếng
Sơn Ca.
Từ trái sang phải: Lê Hoài Lương, Mai Thìn, Nguyễn Quang Thân, Dạ Ngân
Mưa trên Đồi Thi Nhân
Chẳng có trăng
chẳng có gió
chỉ mình ta
và mưa
mưa buốt nhọn
cắm vào đá
cắm vào cây
cắm phập lòng
biển lặng
muôn viên đạn bắn thẳng
muôn thuỷ tinh màu trắng
từ
tiếng hót pha lê
từ
cuộc tình
chưa cũ
vẳng
tiếng Sơn Ca
ngủ
trong lòng ta
trong đất
mải miết Đồi Thi Nhân
chẳng có gió
chẳng có trăng
chỉ còn mưa
và đá…
Thiên đường thơm rèm cửa nhà mình hay là…
Trăng xuyên vào da thịt em tái sinh ánh sáng
đường cong thẳng đường mềm... những chiếc rèm đu đưa xoắn xuýt tiếng mèo máng xối ngằn ngặt vòng nhau
khỏa bông lau những chiếc rèm mơn miết xõai mình vồ vạp sóng bình minh
những chiếc rèm xinh xinh những chiếc rèm tâm tưởng cận kề bầu vú em bên má con thơ thở cũng khẽ việc gì cũng nhẹ thiên đường thơm rèm cửa nhà mình
thiên đường thơm rèm cửa nhà
mình lay
lay mãi trăng
đêm
nỗi nhớ...
[1] Chữ trong ngọăc là của Hàn Mặc Tử
[2] Thơ Yến Lan
Nhà thơ Mai Thìn
Trăng 1
Trăng đã lên song cửa làng mình
gió lại mơn đụn rơm vàng đang ngủ
hãy dậy đi! Trăng xoã tràn rồi.
Hơi ấm của đêm hương thơm của trăng cắn vào da thịt râm ran nồng nàn bật thức những mầm cây.
Đám mây trôi qua tiếng dế rên ti tỉ nủ nỉ trào không gian. Trăng oà sáng khắp làng sông mịn màng xoãi lặng ngờm ngợp tận tê mê lúa ngút bờ rầm rờ cơn gió sớm.
Trăng mơn mởn!
trăng tinh khôi!
trăng đi rồi
biết khi nào trăng lại
gót đông gõ
ngoài thềm…
Trăng 2
Em mặc yếm đào
làn nâu
thoảng
cau
trầu
đêm
giã gạo
trăng
chiếc gáo
ròng
ngực đêm
thơm
tiền kiếp
đường cày ta đi
ví thá
vắt riệt
miệt mài nhân sinh
lặng lẽ
cháy cuộc
tình
trăng sáng
nghìn đời
toả
rạng
cô đơn...
Say trăng
Hớp ngụm sông Côn ửng lừng trăng Bầu Đá nhớ nàng An Thái gánh gạo Cai Ba xanh về Chợ Rượu miên miên ngân ngấn trăng thề
bài thơ đề bia tiến sĩ Đền Văn thoảng vầng trăng Thị Nại mực mài khuyết trăng non đầu tháng
bút đề thơ mượn sen hàm tiếu ủ mấy mùa trăng lả lướt phụng bay
độc ẩm bến My Lăng say sương vàng đền tháp lên trời cao hứng một bài thơ…
Trăng, tôi và Hàn Mặc Tử
Tôi vẫn say cùng Hàn Mặc Tử bên dốc Mộng Cầm Bãi Trứng một vầng trăng. Người đã “bán trăng”[1] “nuốt trăng” rồi lại “nhả ra trăng”; Người đã liểng xiểng liên điên cả một miền trăng lạnh
Đêm Nguyên Tiêu tôi gánh một gánh trăng trĩu trong đôi vò rượu uống cùng Người dốc cạn cả đam mê. Líu đíu say líu đíu cười líu đíu khóc rồi mang thơ thả tới mấy ngàn sao
Ở trên cao cung Quảng Hàn thể nữ “ngậm cứng thơ đầy miệng“ chẳng nói năng chỉ “đi lẳng lặng trên làn nước“ rồi bước khỏi trăng trắng cả đồi.
Nguyên Tiêu Hàn Mặc Tử
Nhón một nhúm thơ thả xuống đầm Thị Nại
Hàn Mặc Tử không chờ ai
liểng xiểng bước lên đồi Ghềnh Ráng
nhập vào trăng làm Nguyên Tiêu.
Trăng trên Thành Hoàng Đế
Vầng Trăng ấy từng lau khô nước mắt Huyền Trân, vén sợi tóc mai con gái thầy Giáo Hiến, Trăng trắng ngần cổ ngấn mối tình đầu Nguyễn Huệ – Quang Trung.
Vầng Trăng ấy từng chuyển rung cả một triều đại cuộc hôn nhân đôi trai tài gái sắc, nàng Ngọc Hân “Ai tư vãn “ khóc chồng giọt giọt châu Trăng.
Vầng Trăng ấy sương giăng, sen nở trắng hồ bên kia Bến Gỗ, Trường Thi vinh qui chật kín Đền Văn; “Ông lão say trăng đầu gối sách”[2] qua lửa bom bao cuộc trường kỳ những tháp Chàm vót nhọn rừng chông dựng thành đồng chở che bao vũ nữ, chở che bầu vú mẹ Việt Nam
Vầng Trăng ấy ưu tư rúng động khắp chân thành vì một câu hát khách, thao thiết nồm hò đối đáp ven sông…
Mấy muôn thu mênh mông phiêu bồng cõi tạm, giọt lệ nào khai mãn thành Trăng.
Tiếng hót
Khi em thả tiếng hót như những giọt trăng lơ lửng khắp cánh đồng là lúc thế giới đang hồi sinh. Tiếng hót như tiếng chuông mang trái tim dậy thì trôi xuống mênh mông, trôi xuống đồng lúa chín, ngân ngân cuống họng những con dế si tình.
Tiếng hót đâm mầm nảy rễ bám chặt đất quê xoả lá mềm rợp che cô đơn lẫn vinh quang tình yêu mang đến.
Mặt trời lên tiếng hót em cao vút ngút ngàn từng vạt dâu hắt lên trời màu mây thẳm
Thế giới đang say đắm
thế giới đang hồi sinh
uống cạn lòng mình
em ngân lên tiếng hót.
Tiếng Sơn Ca
Loáng thoáng mờ sau vuông cửa kính khuôn mặt trái xoan khuôn mặt chữ điền khuôn mặt tròn trăng khuyết… chẳng nửa khuôn mặt nào mang tiếng Sơn Ca.
những cơn phùn tái tê ủ ê chăn chiếu Nguyên Tiêu loảng thoảng tóc bay loà xoà cổ ngấn... chẳng sợi tóc nào vương tiếng Sơn Ca.
đã qua
bao nhiêu mùa đợi bao nhiêu tròn trăng viên mãn cây sầu đông rụng lá nhựa đầu cành nóng bỏng chồi xanh. Nửa khuôn mặt âm thanh tiếng hót trái tim dậy thì líu ríu Nguyên Tiêu...
chỉ gặp gió
gió vi vu bất tận
thổi vô hồn một tiếng
Sơn Ca.
Từ trái sang phải: Lê Hoài Lương, Mai Thìn, Nguyễn Quang Thân, Dạ Ngân
Mưa trên Đồi Thi Nhân
Chẳng có trăng
chẳng có gió
chỉ mình ta
và mưa
mưa buốt nhọn
cắm vào đá
cắm vào cây
cắm phập lòng
biển lặng
muôn viên đạn bắn thẳng
muôn thuỷ tinh màu trắng
từ
tiếng hót pha lê
từ
cuộc tình
chưa cũ
vẳng
tiếng Sơn Ca
ngủ
trong lòng ta
trong đất
mải miết Đồi Thi Nhân
chẳng có gió
chẳng có trăng
chỉ còn mưa
và đá…
Thiên đường thơm rèm cửa nhà mình hay là…
Trăng xuyên vào da thịt em tái sinh ánh sáng
đường cong thẳng đường mềm... những chiếc rèm đu đưa xoắn xuýt tiếng mèo máng xối ngằn ngặt vòng nhau
khỏa bông lau những chiếc rèm mơn miết xõai mình vồ vạp sóng bình minh
những chiếc rèm xinh xinh những chiếc rèm tâm tưởng cận kề bầu vú em bên má con thơ thở cũng khẽ việc gì cũng nhẹ thiên đường thơm rèm cửa nhà mình
thiên đường thơm rèm cửa nhà
mình lay
lay mãi trăng
đêm
nỗi nhớ...
[1] Chữ trong ngọăc là của Hàn Mặc Tử
[2] Thơ Yến Lan
VanVN.Net – Ngày 10/4/2012, tại Hà Nội, Hội thảo khoa học “Nâng cao chất lượng, hiệu quả phê bình văn học” được tổ chức trong một ngày. Buổi sáng, hội thảo khai mạc với sự có mặt của hơn 100 đại ...
VanVN.Net - Cụ Nguyễn Khắc Niêm (1889 – 1954) đỗ Hoàng giáp năm Đinh Mùi (1907) khi tròn 18 tuổi; trẻ thứ nhì trong lịch sử khoa cử Việt Nam, sau Trạng nguyên Nguyễn Hiền. Khi vua Thành Thái mời các ...
VanVN.Net – Sáng 05/4/2012, tại hội trường Hội Nhà văn Việt Nam (số 9 Nguyễn Đình Chiểu, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội), Ban Nhà văn trẻ đã có buổi chuẩn bị cho tiết mục trình diễn thơ và văn xuôi ...
VanVN.Net - Từ trước đến nay, nhiều người (trong đó có tôi) vẫn cho rằng, không kể cuốn gia phả lịch sử viết dưới dạng tiểu thuyết chương hồi Hoan châu ký (cuối thế kỷ XVII, không rõ tác giả), thì ...
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn