Chế Lan Viên: Đêm mơ nước, ngày thấy hình của nước/ Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà/ Ăn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc/ Chẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoa (…) Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây/ Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử?/ Bao giờ dải Trường Sơn bừng giấc ngủ/ Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây?
Gửi thư    Bản in

Chùm thơ: "Sớm mai là thứ hai..." của Trần Huy Minh Phương

22-07-2011 05:05:11 PM

VanVN.Net - Trần Huy Minh Phương sinh năm 1979, quê: Phú Lộc, Thạnh Trị, Sóc Trăng; hiện sống và làm việc tại TP HCM. Tác giả không còn quá trẻ để mải miết với những mộng mơ trăng rằm, nhưng chưa đến cái độ phải chậm lại nhịp sống để ngẫm ngợi… Bởi thế, thơ Minh Phương là những dòng suy tư, trăn trở về chính đời sống mà anh và bè bạn đồng lứa đang sống, đời sống ấy cho anh những trải nghiệm để câu chữ cất lời…

Tác giả Trần Huy Minh Phương

 

Sớm mai là thứ hai...

Sớm mai mở cửa sổ

Tiếng trong trẻo của bầy chim se sẻ òa vào phòng

Con nắng khẽ liếm trên bậu cửa

Một vạch tình yêu!

Có những điều như thực, như mơ

Vẫn cùng tồn tại như không thể không tồn tại

Từ ngày có tên nhau.

Cửa sổ mở và sớm mai

Đón thêm sắc nhớ, sắc tin và sắc bình yên còn sót

Nỗi buồn tan nhanh như li kem trơ trên bàn đợi...

Sớm mai nắng và mặt trời lựng đỏ

Dòng người xuống phố chảy tràn

Một ngày bắt đầu của thứ hai

Những gương mặt hăm hở

Những cái nhìn mầu mỡ

Những bước chân bỡ ngỡ

Những nụ cười một nửa

Và... tất cả nhập cuộc ngày thứ hai.

Chiều thứ bảy như một vuông đời cổ tích

Thánh thiện hơn trong chủ nhật tròn đầy

Hạnh phúc nào lơ lửng phía chân mây...

Có nhiều khi ta tự hỏi

Có thật rằng mình đang sống không

Và tồn tại như một quy luật

Lại nhập cuộc – hốt hoảng – vinh quang – ngã nhào – sõng soài và chiêm nghiệm

Sớm mai mở cửa sổ

Ta bước qua trảng cỏ êm đềm

Nghe có gì cựa quậy dưới bàn chân ấy

Bàn chân non ứa máu

Ồ! Vết xước xoàng của tuổi trẻ ai không qua...

Như một tiếng chim đêm vọng lại u hoài...

 

Sớm mai là thứ hai

(Sóc Trăng, 2005.)

 

Lục lạc còn kêu …

Em

Tôi

Tròng trành

Tình

Vành trăng

Cong vút

 

Em

Tôi

Dùng dằng

Con đường xanh

Xa tít

Đốm lửa chiều

Lách tách

 

Em

Tôi

Hong tóc rối

Lạch cạch

Lục lạc còn kêu …

Í a

Ai về đâu!

(Sóc Trăng, 07-8-2005.)

 

Ký ức cánh đồng

những cánh đồng trải dài xa tít

chị, em tôi bì bõm lùa vịt chiều

nắng cháy rụi

phía xa bờ rạ cũ

gọi mùa đi

chao chát nỗi buồn trôi

 

chân đất, đầu trần

hú gió đồng mải miết

chị và tôi

nghe tiếng thở của sao, trăng … đầm đẫm nước

khe khẽ cười

vịt đẻ dày – trong những đêm!

vẫn đầy gió

cánh đồng tăm tắp nuốt chửng tuổi thơ mùi nắng rạ

vẫn mái lều tàn tạt gió bạt những chiều đông

vẫn cái sào làm cọc neo ghe bến sông bồi lở

nhớ váng phèn mỏng mảnh chênh chao …

 

cha ngồi đầu ghe

vấn thuốc gò vê khói hoàng hôn

tuổi bốn mươi – nâu thẫm một mái nhà!

chị trôi tuột một thời xuân nữ

thầm thĩ cùng tiếng vịt buổi chạy đồng

tôi kìm hãm nỗi khát khao: Mẹ!

trong giấc mơ – kẹt bồ lúa tuổi thơ!

vãi rơi sau mùa gặt

 

chị và tôi và… những cánh đồng

nhập nhòa

tiếng dầm lại khua

chiếc ghe bầu chông chênh

gọi những mùa… đi!

(Sóc Trăng, ngày 17-01-2006.)

 

Tản mạn… ngày

Đường đi từ Đông sang Tây vỏn vẹn một ngày

Từ mỗi sớm mai đến hoàng hôn tắt lịm

Niềm riêng cưu mang sau những cánh cửa khép hờ

Và bầu trời đêm của tôi

Là không gian bất tận

Là vành đai kiên cố phục sinh sau chặng đường của ngày

Tôi đợi quỳnh nở

Im lìm và ngưng đọng

 

Đường từ Chạp sang Giêng chỉ một thoáng én xập xòe liệng

Và rất gần, rất gần nụ hôn trai gái

Thả lộc theo mùa tình ái đón nụ xuân

Lơ đãng ánh nhìn

Tôi lang thang phố thị

Nhớ bước chân đi về mỗi tối của hôm qua

Lại nhớ bước chân vừa trở gót

Có lần nghe tiếng ru xưa ngọt ngào

 

Ba trăm sáu mươi lăm ngày hoặc ba vạn sáu nghìn ngày có là bao

Vũ trụ ca

Có sinh tất diệt

Đường từ sinh sang tử là bờ rào nhân cách và bi – trí!

Có ai theo về khoác tấm áo thanh cao

Cho mùa xuân từ đó thêm tròn

 

Trên ô cửa sổ có con chim nào vừa nhặt nắng

Thả lên trời

Trên bậu cửa hôm qua và hôm nay dường như mới

À! Đêm qua có sương…

 

Tôi đi tìm tôi trong chiếc áo mùa đông cũ

Chợt rét thay… mùa Di Trú

Ai… gọi nắng vàng khảm những nhành mai!

Thương quá, trời ơi! Tận nghĩa Người…

(Sóc Trăng, ngày 20-01-2006.)

 

Nắng thơm

Nắng của sớm mai

Chút se buồn

Cọng cỏ

Thoang thoảng nhớ

 

Nắng của trưa tròn

Ngong ngóng đợi

Tan ca

Ai về ai mong

 

Nắng của chiều hôm

Mồ hôi mướt mườn mượt

Người từ đồng xanh

Thong thả lùa trâu về nhai khói bếp

 

Và đêm về

Con nắng tròng trành trong mắt biếc

Khăn thương nhớ ai mà vắt trên vai

Người xa lắc xa lơ mà gánh kĩu kịt lời thương cho con sáo

Sổ lồng

Ớ kìa, nó bay rồi bỏ quên tiếng hót ai dùm mang

 

Nắng của mênh mông

Sưởi ấm chiều đông

Ngồi nghe mưa giông

Thương sáo rồi bỗng trách mình hơn!

(ST, 2005 – 2006.)

 

Ngày bình yên như cỏ

Ngày bình yên trôi qua trên trảng cỏ

ta nhặt nắng

vài giọt tươi xanh

 

Trên trời cao con chim hót

bâng quơ

lượn đôi vòng

 

Có gì thế mà yêu như trần thế!

vạt cỏ buồn cũng khép cánh

đa đoan

 

Tôi đi đâu khi cuối ngày

trăng rụng

đầy trong tôi sóng sánh một mặt trời

 

Có gì thế mà yêu như trần thế!

một tiếng chim,

sột soạt lũ cào cào

làm nên miền cổ tích

cho ta hời ru ta …

 

Ngày bình yên trôi qua trên trảng cỏ

ta nhặt nắng

thắp lên chuỗi yên bình

cho nhân gian

còn qua chốn này

tắm gội cội tình yêu!

(An Thạnh, 2/ 2007.)

 

Tận cùng những giấc mơ

tôi đi về phía dòng sông

tận cùng những giấc mơ

ai là lưỡi cày

chém vào lòng đất tôi

mảnh rơi

tơi xốp

rỉ giọt

và tôi vẫn đi về phía

dòng sông

hửng nắng

rực cháy những ước mơ

ruộng đồng

trong hõm sâu mắt mẹ

trong ráng chiều tóc cha

ba mươi tuổi loay hoay

trần thế

vẫn tận cùng

cháy xém những giấc mơ

cho mảnh trăng

rụng vỡ giữa thiên hà

cho tôi cất tiếng khóc

lần sau nốt

để bằng bặc cùng những giấc mơ

đi về phía không cùng

hỡi sông ơi!

(An Thạnh 2, ngày 13-7-2007.)

 

Khơi lửa mùa đông

Em vẫn ngồi như vậy

bên cửa sổ

mùa đông …

 

Sớm, tưới hoa và chiều chăm xén lá

đêm nghe trăng rụng sương

long lanh

 

Em vẫn ngồi như vậy

cấy ngày vui trên những luống hoa

rồi mùa đi qua

 

Em ở lại cùng mùa đông

khơi bếp hồng

ngoài kia, rơi những cánh mềm …

(An Thạnh 2, ngày 12-01-2008.)

 

Giọt buồn

Giọt nước mắt buồn xo của em cuối ngày rơi mép chiếu

chắp vá vạt buồn qua kẽ hở của răng

trăng lên em cầu nguyện

mùa theo mùa đi mau

 

Đừng buồn chi em!

ngày dài theo sợi tóc

phố cong lên in bảy sắc cầu vồng

cánh chuồn chấp chới bay…

 

Giọt nước mát

khỏa trần

ran da thịt

xanh mơn man

tưới tẩm hồn hoang…

 

Giọt nước mắt là gì!

có san phẳng đường vui?

nếu được,

anh sẽ làm đường cày

tăm tắp xuân

khấp khểnh cùng buồn – vui

 

Vành mi chín mọng khảm cho đời

một chút hương

nhé em!

Lên đầu trang

Tiêu đề

Hiện tại không có bình luận nào.

Viết bình luận của bạn


Sự kiện  

Lễ kỷ niệm 50 năm thảm họa da cam ở Việt Nam

VanVN.Net - Sáng nay, 10/8/2011 tại Nhà hát lớn Hà Nội, Hội Nạn nhân chất độc da cam/dioxin Việt Nam (VAVA) đã long trọng tổ chức Lễ kỷ niệm nửa thế kỷ thảm họa da cam gieo rắc trên đất nước ta. Đúng ...

Nhân vật  

Công chức Nga thời nào tốt hơn

VanVN.Net - Nhà văn I. M. Poliakov, Tổng biên tập Văn báo, ủy viên ủy ban Văn hóa phủ Tổng thống, ủy viên Đoàn chủ tịch Hội nhà báo Matxcơva, tác giả nhiều tiểu thuyết chống quan liêu như Tình trạng ...

Thư giãn  

Thấy, nghĩ và viết: “Từ đâu đến đâu”

VanVN.Net - Việc kỳ họp đầu tiên của Quốc hội khóa XIII lần này đã phải dành thời gian chủ yếu cho vấn đề tổ chức và nhân sự của các thiết chế Nhà nước, vẫn phải để ra thời lượng ...

Nhà văn đọc sách  

Mấy ai đã đến tận cùng chiều sâu của biển

VanVN.Net - Đỗ Kim Cuông vừa cho xuất bản “Sau rừng là biển” - cuốn tiểu thuyết thứ 12. Đọc những trang đầu, tưởng chỉ là một câu chuyện đơn giản và quen thuộc: ba người lính quê một tỉnh đồng ...