NGƯỜI LÍNH TRỞ VỀ
Anh từ chiến trường trở về
Búp bê cười thơ ngây
Trên ba lô con cóc
Người vợ trẻ mỏi mòn
Căng đầy nỗi nhớ
Tóc bay hương
Tình chung thủy
Nỗi chờ mong
Nước mắt long lanh hạnh phúc
Đất quê thấm ướt mưa nguồn!
…
Ai hay trong máu người trở về thấm chất độc
màu da cam!
…
Anh không về nỗi đau quặn lòng mẹ
Anh trở về “vẹn nguyên” hẳn đâu niềm vui nhân thế
Con anh đây ư?
Không tai không mắt tấm dẻ hình nhân!
Ôi chất độc màu da cam giết bao thế hệ!
Lần bao lần đứng lên
và ngã quỵ
Người vợ hiền tần tảo bên anh…
Nghĩa xóm làng đùm bọc nuôi anh
Anh lại đứng lên đi tìm sự sống!
…
Chiến tranh qua rồi
Cây xanh hố bom xưa
Lòng đất lòng người vẫn đau âm ỉ
Chất độc màu da cam đã ngấm vào xương tủy
Lại những đứa con quái thai lê lết vật vờ!
Những đứa con ảo ảnh thật hư
Năm tiếp năm tiễn đưa nỗi đau vào vô vọng
Số phận chăng
Tội ác rình rập
Chiến trường qua rồi
Lòng chưa hết chiến tranh
…
Lần bao lần nỗi kinh hoàng
Bom đạn thưở vây quanh!
…
Chúng giết từ cái trứng chưa sinh
Giết cả tương lai chưa đến
Giết tận cội nguồn không để hồi sinh
Ôi có sự bạo tàn nào hơn thế
Bởi những kẻ giết người
khoác áo “nhân quyền” của thời đại văn minh.
Kiên Giang, 1996
MÀU “DA CAM”
Ôi màu da cam
Cứ ngỡ như quả cam quê mẹ
Ngọt chua mọng chín nắng vàng
Trên tay con trẻ vui mừng
Nuôi lớn khôn sự sống
Cái màu da cam thương kia nuôi con ta hy vọng
Nhưng không phải!
Ôi màu da cam dưới cánh máy bay thù
Chính là cái màu hủy diệt
Chứa đựng bao chất độc giết người
Màu của sự chết
Tung ra dưới cánh máy bay, dưới bao âm mưu ác độc
Chúng không thể diệt ta bằng kìm điện và bom phá bom bi,
Những “chồng cọp” và B52 rải thảm…
Chúng không thể đưa ta về thời kỳ đồ đá,
Chúng tìm diệt mọi sự sống, mọi mầm non
Chúng tuyệt diệt giống nòi ta từ trong trứng,
Nhân danh nhân quyền, nhân danh quyền sống
Nhân danh văn minh gieo rắc tận cùng sự rùng rợn dã man
Ôi những cánh rừng, những cánh đồng xanh,
Chúng đâu là diệt cỏ
Chúng diệt mầm nhân loại chưa sinh
Những ngưới lính trở về
Làm cha làm mẹ
Dứt ruột gan cho sự sống sinh thành
Ngơ ngác quặn đau
Bồng bế con mình
Bồng bế tật nguyền
Bồng bế quặt quẹo,
Bồng bế lất lây
Bao hy vọng chúng tôi sau cuộc chiến
Là thế này đây?
Cái văn minh da cam,
cái nhân quyền da cam
là vậy!
Những bà mẹ như bao bà mẹ tội tình chi
Những mầm sống, những trẻ thơ như bao mầm sống, trẻ thơ tội tình chi
Lương tâm nhân loại thức tỉnh rồi
Thế giới sự thật phơi bày dưới ánh mặt trời
Đâu rồi cái công bằng, sòng phẳng
Đâu rồi quyền trẻ em
Đâu rồi quyền sống
Đâu rồi văn hóa, văn minh
Đâu rồi môi trường xanh, mầm non sự sống
Đâu rồi pháp luật pháp quyền
Đâu rồi đạo đức đạo lý?
Ôi cái màu da cam
Cái màu của chết chóc,
Cái màu đau thương
Cái màu giả dối,
Cái màu ngụy trang
Cái màu hủy diệt..
Ôi nhũng người lính trở về
Làm cha làm mẹ
Dứt ruột gan mình cho sự sống sinh thành
Ngơ ngác quặn đau
Bồng bế con mình
Bồng bế tật nguyền
Bồng bế quặt quẹo,
Bồng bế lất lây!
Bao hy vọng chúng tôi sau cuộc chiến thế này đây
Cái “văn minh da cam”,
Cái “nhân quyền da cam” !
TPHCM, tháng 8- 2009
VƯỢT LÊN
Giữa bạc màu đồi núi
Cây nào oặt ẹo
Mà vẫn vươn cành
Mà vẫn vươn ngọn
Vượt lên nhọc nhằn
Bão giông nắng đổ
Uống nắng trời xanh!
Cây hay là em tôi đó?
Em sinh ra trong nỗi đau da cam
Của cha của mẹ
Của nước của non
Oặt ẹo, tật nguyền
Tháng năm thời gian nỗi buồn rười rượi…
Em tự hỏi
Ta là ai?
Mà sao thòi văn minh
Có lắm kiểu giết nguời?
Ta là ai
Trong dòng sữa mẹ
Từ thời Âu Cơ…
Nô lệ nghìn năm
Vẫn dựng cơ đồ
Trang sách nào
Cha đọc cho con…
Khao khát dập dồn
Cháy trong con ngọn lửa…
Con phải sống
Và vượt lên
Tập đứng tập đi tập từng nét chữ
Vượt từng bậc thềm
Chân thay tay, đầu óc ta làm ra tất cả
Giữa bạc màu đồi núi
Cây nào oặt ẹo
Mà vẫn vươn cành
Mà vẫn vẫn vươn ngọn
Vượt lên nhọc nhằn
Bão giông nắng đổ
Uống nắng trời xanh!
Cây hay là ta đó?
Trường đại học mở cửa
Tay oặt oẹo,
Giơ lên
Như cánh chim
Cụt
Bay
Bay…
Tột cùng niềm vui!
Nỗi đau da cam
Hay niềm tin yêu mẹ cha, quê hương đất nước
Cho con bao niềm khao khát…
Mầm non khó nhọc
Vượt lên
Vượt lên
Uống nắng trời xanh!
Trời xanh
Trời xanh!
10-8-2011
ĐIOXIN, NGƯƠI LÀ AI?
Đioxin- da cam
Ngươi là ai
Mà dấu mặt
Trong đất
Rập rình giết người
Còn hơn thời “chu di tam tộc”!
Độc ác hơn mọi độc ác!
Đioxin- da cam
Ngươi là ai
Mà dấu mặt
Là kẻ “diệt cỏ, phát quang”!?
Kẻ giết người có màu “da cam”
Kẻ giết người có tên sang trọng: Đioxin!
Ai sinh ra ngươi
Ai cưu mang nguơi
Ai bảo mang sang đất nước chúng tôi
Hủy diệt!
Thầm lặng
Từ trong gen…
Ngươi là giống loài gì
Mà giỏi chối tội như vậy
Giỏi đổ lỗi đến vậy
Lẫn như chạch
Dù tội ác rành rành!
Xứ các người nổi tiếng công bằng
Sòng phẳng!
Bao nạn nhân chất độc da cam
Sao lại người khinh kẻ trọng?
Nỗi đau da cam làm nên bão tố
Lật mặt bao kẻ dấu tên
Dâu bàn tay tội ác!
Công lý
Phải sòng phẳng
Không thể mãi dấu che
Lẩn trốn!
Ai đã thức tỉnh
Lương tâm…
Trở lại làm người!
10-8-2011
NGƯỜI LÍNH TRỞ VỀ
Anh từ chiến trường trở về
Búp bê cười thơ ngây
Trên ba lô con cóc
Người vợ trẻ mỏi mòn
Căng đầy nỗi nhớ
Tóc bay hương
Tình chung thủy
Nỗi chờ mong
Nước mắt long lanh hạnh phúc
Đất quê thấm ướt mưa nguồn!
…
Ai hay trong máu người trở về thấm chất độc
màu da cam!
…
Anh không về nỗi đau quặn lòng mẹ
Anh trở về “vẹn nguyên” hẳn đâu niềm vui nhân thế
Con anh đây ư?
Không tai không mắt tấm dẻ hình nhân!
Ôi chất độc màu da cam giết bao thế hệ!
Lần bao lần đứng lên
và ngã quỵ
Người vợ hiền tần tảo bên anh…
Nghĩa xóm làng đùm bọc nuôi anh
Anh lại đứng lên đi tìm sự sống!
…
Chiến tranh qua rồi
Cây xanh hố bom xưa
Lòng đất lòng người vẫn đau âm ỉ
Chất độc màu da cam đã ngấm vào xương tủy
Lại những đứa con quái thai lê lết vật vờ!
Những đứa con ảo ảnh thật hư
Năm tiếp năm tiễn đưa nỗi đau vào vô vọng
Số phận chăng
Tội ác rình rập
Chiến trường qua rồi
Lòng chưa hết chiến tranh
…
Lần bao lần nỗi kinh hoàng
Bom đạn thưở vây quanh!
…
Chúng giết từ cái trứng chưa sinh
Giết cả tương lai chưa đến
Giết tận cội nguồn không để hồi sinh
Ôi có sự bạo tàn nào hơn thế
Bởi những kẻ giết người
khoác áo “nhân quyền” của thời đại văn minh.
Kiên Giang, 1996
MÀU “DA CAM”
Ôi màu da cam
Cứ ngỡ như quả cam quê mẹ
Ngọt chua mọng chín nắng vàng
Trên tay con trẻ vui mừng
Nuôi lớn khôn sự sống
Cái màu da cam thương kia nuôi con ta hy vọng
Nhưng không phải!
Ôi màu da cam dưới cánh máy bay thù
Chính là cái màu hủy diệt
Chứa đựng bao chất độc giết người
Màu của sự chết
Tung ra dưới cánh máy bay, dưới bao âm mưu ác độc
Chúng không thể diệt ta bằng kìm điện và bom phá bom bi,
Những “chồng cọp” và B52 rải thảm…
Chúng không thể đưa ta về thời kỳ đồ đá,
Chúng tìm diệt mọi sự sống, mọi mầm non
Chúng tuyệt diệt giống nòi ta từ trong trứng,
Nhân danh nhân quyền, nhân danh quyền sống
Nhân danh văn minh gieo rắc tận cùng sự rùng rợn dã man
Ôi những cánh rừng, những cánh đồng xanh,
Chúng đâu là diệt cỏ
Chúng diệt mầm nhân loại chưa sinh
Những ngưới lính trở về
Làm cha làm mẹ
Dứt ruột gan cho sự sống sinh thành
Ngơ ngác quặn đau
Bồng bế con mình
Bồng bế tật nguyền
Bồng bế quặt quẹo,
Bồng bế lất lây
Bao hy vọng chúng tôi sau cuộc chiến
Là thế này đây?
Cái văn minh da cam,
cái nhân quyền da cam
là vậy!
Những bà mẹ như bao bà mẹ tội tình chi
Những mầm sống, những trẻ thơ như bao mầm sống, trẻ thơ tội tình chi
Lương tâm nhân loại thức tỉnh rồi
Thế giới sự thật phơi bày dưới ánh mặt trời
Đâu rồi cái công bằng, sòng phẳng
Đâu rồi quyền trẻ em
Đâu rồi quyền sống
Đâu rồi văn hóa, văn minh
Đâu rồi môi trường xanh, mầm non sự sống
Đâu rồi pháp luật pháp quyền
Đâu rồi đạo đức đạo lý?
Ôi cái màu da cam
Cái màu của chết chóc,
Cái màu đau thương
Cái màu giả dối,
Cái màu ngụy trang
Cái màu hủy diệt..
Ôi nhũng người lính trở về
Làm cha làm mẹ
Dứt ruột gan mình cho sự sống sinh thành
Ngơ ngác quặn đau
Bồng bế con mình
Bồng bế tật nguyền
Bồng bế quặt quẹo,
Bồng bế lất lây!
Bao hy vọng chúng tôi sau cuộc chiến thế này đây
Cái “văn minh da cam”,
Cái “nhân quyền da cam” !
TPHCM, tháng 8- 2009
VƯỢT LÊN
Giữa bạc màu đồi núi
Cây nào oặt ẹo
Mà vẫn vươn cành
Mà vẫn vươn ngọn
Vượt lên nhọc nhằn
Bão giông nắng đổ
Uống nắng trời xanh!
Cây hay là em tôi đó?
Em sinh ra trong nỗi đau da cam
Của cha của mẹ
Của nước của non
Oặt ẹo, tật nguyền
Tháng năm thời gian nỗi buồn rười rượi…
Em tự hỏi
Ta là ai?
Mà sao thòi văn minh
Có lắm kiểu giết nguời?
Ta là ai
Trong dòng sữa mẹ
Từ thời Âu Cơ…
Nô lệ nghìn năm
Vẫn dựng cơ đồ
Trang sách nào
Cha đọc cho con…
Khao khát dập dồn
Cháy trong con ngọn lửa…
Con phải sống
Và vượt lên
Tập đứng tập đi tập từng nét chữ
Vượt từng bậc thềm
Chân thay tay, đầu óc ta làm ra tất cả
Giữa bạc màu đồi núi
Cây nào oặt ẹo
Mà vẫn vươn cành
Mà vẫn vẫn vươn ngọn
Vượt lên nhọc nhằn
Bão giông nắng đổ
Uống nắng trời xanh!
Cây hay là ta đó?
Trường đại học mở cửa
Tay oặt oẹo,
Giơ lên
Như cánh chim
Cụt
Bay
Bay…
Tột cùng niềm vui!
Nỗi đau da cam
Hay niềm tin yêu mẹ cha, quê hương đất nước
Cho con bao niềm khao khát…
Mầm non khó nhọc
Vượt lên
Vượt lên
Uống nắng trời xanh!
Trời xanh
Trời xanh!
10-8-2011
ĐIOXIN, NGƯƠI LÀ AI?
Đioxin- da cam
Ngươi là ai
Mà dấu mặt
Trong đất
Rập rình giết người
Còn hơn thời “chu di tam tộc”!
Độc ác hơn mọi độc ác!
Đioxin- da cam
Ngươi là ai
Mà dấu mặt
Là kẻ “diệt cỏ, phát quang”!?
Kẻ giết người có màu “da cam”
Kẻ giết người có tên sang trọng: Đioxin!
Ai sinh ra ngươi
Ai cưu mang nguơi
Ai bảo mang sang đất nước chúng tôi
Hủy diệt!
Thầm lặng
Từ trong gen…
Ngươi là giống loài gì
Mà giỏi chối tội như vậy
Giỏi đổ lỗi đến vậy
Lẫn như chạch
Dù tội ác rành rành!
Xứ các người nổi tiếng công bằng
Sòng phẳng!
Bao nạn nhân chất độc da cam
Sao lại người khinh kẻ trọng?
Nỗi đau da cam làm nên bão tố
Lật mặt bao kẻ dấu tên
Dâu bàn tay tội ác!
Công lý
Phải sòng phẳng
Không thể mãi dấu che
Lẩn trốn!
Ai đã thức tỉnh
Lương tâm…
Trở lại làm người!
10-8-2011
VanVN.Net - Sáng nay, 10/8/2011 tại Nhà hát lớn Hà Nội, Hội Nạn nhân chất độc da cam/dioxin Việt Nam (VAVA) đã long trọng tổ chức Lễ kỷ niệm nửa thế kỷ thảm họa da cam gieo rắc trên đất nước ta. Đúng ...
VanVN.Net - Nhà văn I. M. Poliakov, Tổng biên tập Văn báo, ủy viên ủy ban Văn hóa phủ Tổng thống, ủy viên Đoàn chủ tịch Hội nhà báo Matxcơva, tác giả nhiều tiểu thuyết chống quan liêu như Tình trạng ...
VanVN.Net - Việc kỳ họp đầu tiên của Quốc hội khóa XIII lần này đã phải dành thời gian chủ yếu cho vấn đề tổ chức và nhân sự của các thiết chế Nhà nước, vẫn phải để ra thời lượng ...
VanVN.Net - Đỗ Kim Cuông vừa cho xuất bản “Sau rừng là biển” - cuốn tiểu thuyết thứ 12. Đọc những trang đầu, tưởng chỉ là một câu chuyện đơn giản và quen thuộc: ba người lính quê một tỉnh đồng ...
Tiếp tục chương trình hoạt động của kỳ họp thứ 4 (Khóa VIII), hôm nay, ngày 7/8/2011, BCH Hội Nhà văn VN đã có chuyến đi thực tế tại trại sản xuất giống tu hài của công ty TNHH Đỗ Tờ ...
VanVN.Net - Nửa đầu thế kỷ XIX là sự bắt đầu vương triều Nguyễn với cuộc lên ngôi của Gia Long vào 1802. Tôi muốn gọi đó là một thời “khó sống” khi viết về Nguyễn Công Trứ và Cao Bá
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn