Mùi Quảng Trị
Bạn về thăm quê tôi Quảng Trị !
Mưa phùn mấy nẻo giăng
đường quê trơn lầy lội
gặp ai cũng hỏi thăm khách lạ từ đâu về
nghe sao mà thân quen như thể.
Những Đông Hà, Cam Lộ
Gio Linh, Cồn Tiên, Dốc Miếu,
Hiền Lương, Cửa Việt vắng người qua lại
Chỉ có gió hôn lên mặt người
và đâu đó tiếng ho khan của gió mùa Đông Bắc
mấp mé tràn về.
Những Thành Cổ lặng nhìn trong sương sớm
con đường về Bích La hun hút xa
Sông Thạch Hãn nhíu mày gợn sóng
dòng nước chở phù sa đi nuôi những cánh đồng
trong tiếng róc rách vỗ đôi bờ
nghe như có tiếng gọi nhau tìm đồng đội
rẽ nước vượt sông đêm vào trận đánh quân thù.
Mảnh đất đã hai lần phân chia giới tuyến
hai nghĩa trang liệt sĩ quốc gia
hàng vạn linh hồn đang nằm ở lại
nơi yêu thương tồn tại vĩnh hằng.
Hai bãi biển Cửa Tùng
Cửa Việt đẹp như tranh
hai con đường quốc lộ băng ngang
cộng vào thành số 10 lịch sử.
Quảng Trị linh thiêng !
Quảng Trị oai hùng !
chiếc đòn gánh trĩu cong nặng nghĩa tình ở hai miền tổ quốc.
Trời mưa ướt lạnh cả vòm mi
mắt em biếc màu xanh đen của tháng ngày lặng lẽ.
Lật một nửa kỷ niệm, giấu sau ánh mắt buồn
Mùi xưa lẽo đẽo bên mình
quơ tay chạm vào là tan biến
bỗng ai đó giật mình nghe tiếng gọi
tưởng ngày xưa chợt ùa về
thời thơ ấu hồn nhiên khôn tả
nếm chút thời gian cũ nghe mùi Quảng Trị thơm lừng.
Ta khờ dại bỏ đi từ bao năm trước
ừ đã hơn mấy chục năm rồi !
Vậy mà gặp ai cũng bảo rằng thương lắm quê hương
ngay cả những con đường cũng mập mờ trong ký ức.
Đêm thức quỳ lên giấc mơ cúi đầu tạ lỗi
xin quê hương tha thứ ngàn lần
lời sám hối nhân từ của kẻ độc hành không còn sự cưu mang
giật mình thấy nước mắt thấm tràn qua áo gối
những vết hoen âm ỉ in sâu vào tâm tưởng khó phai mờ.
Khi xa…
Bạn sẽ nhớ nhiều về Quảng Trị quê tôi !
Ở nơi đó ngày xưa có mùa hè không đỏ màu hoa phượng
mà đỏ bằng máu của lửa đạn chiến tranh
của mất mát đau thương ly tan
của tiếng khóc gào lên tuyệt vọng
của ánh mắt mẹ chờ con
vợ chờ chồng
con chờ cha mỏi mòn khắc khoải.
Ở nơi đó rất giản đơn
Miền đất của sỏi đá cằn khô
họ chỉ có những tấm lòng yêu thương
cưu mang, chở che những chàng trai
thư sinh đất Hà Thành gan dạ
biết hy sinh cho lẽ sống
cho tổ quốc yên bình
rồi họ cùng quyện hoà
cùng sánh vai hát vang khúc tráng ca của dòng Thạch Hãn.
Ở nơi đó họ giữ gìn và luôn trân trọng tất cả những gì của lịch sử
của quá khứ bi tráng và oai hùng.
Chuyện của loài người sau này
sẽ nhắc !
sẽ viết !
Nhưng cái mùi của Quảng Trị
sẽ theo bạn đi khắp cuộc hành trình
dù bạn có đi đến đâu ở những phương trời Á, Â, Mỹ, Phi xa lạ.
Lúc nào cũng vậy cho đến đến hết một đời người
bởi sự linh thiêng luôn nhắc nhở con người
hãy trân trọng giữ gìn và yêu thương.
Bến Tre dòng tâm thức
Bến Tre – Dòng sử thi chảy theo những dòng sông cuồn cuộn.
Phía mặt trời vẫy gọi điệu lý bằng răng …
Những nhánh sông gầy như hình bàn tay
mẹ níu tao nôi bỗng trầm câu hát
ru nhịp ầu ơ… đưa ta vào miền cổ tích
những điệu lý câu hò thấm đẫm nỗi buồn xa xứ
gợi nhớ miền đất phương Nam thuở xưa cha ông đi khai khẩn.
Những câu thơ đầy tình người
vần điệu đắm say niềm thương yêu ngập tràn trí nhớ
giọng ví dầu qua cầu run rẫy bước chân khuya.
Bến Tre ! cả một mảng dừa xanh bất tận
phía bên kia cầu Rạch Miễu
cả một chiều gió chướng thổi mơn man
tóc em tung bay…
tà áo em tung bay níu hồn trời xanh ở lại.
Dòng sông Tiền rôm rã vỗ ngọn sóng yên lành
êm dịu những cù lao Long - Lân - Qui - Phụng
mặc sức cho người đời thêu dệt những vần thơ.
Ta chở ký ức rãi lên những dòng sông
chụm đầu lại nghe hồn thơ Đồ Chiểu
Lục vân Tiên, Kiều Nguyệt Nga sống mãi
khúc đồng giao hoà vào những linh hồn
đổ ra cửa Hàm Luông, Ba Lai, Cửa Đại, Cổ Chiên
thả vào đại dương mênh mông những cánh buồm xanh khát vọng.
Ai đã đặt tên cho Bến Tre mà sao không thấy tre
không thấy bến ?
ai gọi tên Mỹ Lồng cho ta nhắc chuyện ngày xưa
miếng trầu thơm, cau Mỹ Luông
thấm đượm nghĩa tình chồng vợ phu thê
ai xui ta em gặp bên kia cầu Chẹt Sậy
để sớm mai thong thả đón nhau về
màu nắng lạ trôi trên sông chợt nhớ về ai đó.
Tiếng trống trận Lãnh Binh Thăng đánh giặc
người đời thường nhắc
sử sách còn ghi
xa xa phía Hàm Luông
Hoàng Lam cỡi sóng nhận chìm chiến hạm
tiếng vang khắp góc bể chân trời.
Giận đôi bàn chân đã bước rong ruổi khắp miền
ở nơi nào yêu thương cũng gửi lại
những Ba Tri, Giồng Trôm, Bình Đại…
đến Châu Thành, Mỏ Cày, Chợ Lách, Thạnh Phú trọn niềm yêu
Giọt nắng miệt vườn Cái Mơn bồng bềnh xuyên qua lá
dáng ngọc ngà thon thả
màu da trắng như bông
còn những cô gái miền biển mặn nồng
ngực tròn căng
sóng và gió đẫy đà khuôn ngọc.
Bến Tre ơi !
Có đôi lúc dùng dằng ta muốn bỏ đi thật xa
để quên và để đừng cảm nhận
bắt trái tim phải lưu đày biệt xứ
nhưng nhận ra mình không thể quên nơi này được
lỡ khi vắng rồi có ai hỏi về mình thì biết nói sao đây ?
Ừ ! lậm rồi thì phải !
đã thấm vào tận xương tuỷ như người đời hay bảo
bởi những lúc đi xa nhớ khàn cả giọng
mùi lá dừa chụm bếp nấu cơm chiều
khói cay nước mắt chảy bàng hoàng
hít sâu vào cho hơi thở đừng xao lãng bay xa
để mùi khen khét của lá dừa cứ hiện hữu
đừng tan mất trong miền hoài niệm.
Bến Tre !
xanh như màu mắt em biêng biếc
xanh của rừng dừa thăm thẳm
xanh ngút ngàn trong câu ca dao nặng tình xứ sở
gió cù lao vẫn thổi dịu dàng
mơn man say đắm
người cù lao chân chất mà điệu đàng quyến rũ.
Bao nhiêu lần vẽ lại ký ức ta
để xem thử độ chênh của dòng suy nghĩ
thử hỏi lại mình sao mà chân thành đến thế
cầm cái que bằng cọng lá dừa
gõ lên bàn tay thời gian làm trắc nghiệm
đúng là mình không phải người bản xứ
sao mà có tình yêu với Bến Tre đến độ không ngờ.
Vắt kiệt nỗi nhớ thấy hương dừa phảng phất
buộc chặt vào đêm cũng nghe tiếng dừa khua dìu dịu đến nao lòng.
Lãng mạn phù sa
Thả một dòng cảm xúc trôi theo sông
để thấy bến bờ xa lạ
trong cái nồng nàn của tháng năm lơ đãng
tiếng mơn man dễ chịu đến vô cùng.
Nghe con cá quẫy nước
mùi phù sa văng vẵng đâu đây
bất chợt thèm cái bến sông quê ngày xưa
tắm mát cả miền tuổi thơ khờ khạo.
Câu vọng cổ ai quăng trôi xuôi về miền hạ
kéo chài lên nhặt được sáu câu
thử giọng ngâm nga bổng trầm theo vần điệu
ngửi thấy mùi quê hương xa ngái
nỗi nhớ cố hương khắc khoải trong lòng.
Chỉ có “ mình ên” thôi sao ?
tiếng cô gái miệt vườn chọc ghẹo thấy mà thương
ước gì có được phép tiên
cỡi gió làm ngựa phi rước nàng về cố quán.
Nhớ mùi mồ hôi mằn mặn thấm trên áo cha loang lỗ
bàn tay thô ráp mà dịu dàng
toát lên sự mãnh liệt của niềm tin.
Trong hơi ấm nguyên thuỷ của bàn tay
thể hiện bản lĩnh mạnh mẻ của sự che chở thương yêu
nghị lực phi thường vô hạn
người dắt con qua cánh đồng đời nhiều cạm bẫy.
Không nhấp nhô uốn lượn điệp trùng
đồng bằng nằm ngửa mình nhìn lên bầu trời xanh thắm
sóng lúa vẫn dịu dàng khua theo gió
những dòng sông ẻo lã uốn cong mình
gợi cảm …
đam mê …
đến độ ngây người.
Ngồi lặng yên trên cánh đồng mà tưởng tượng
nghĩ ngợi mông lung rồi trở về thực tại
thấy sự bình yên sau cánh cỗng làng luôn hiện hữu
luỹ tre vẫn muôn đời thuỷ chung
giang tay đón người quay trở lại.
Thuở ban đầu bước chân ra đi
có mấy ai ngoái đầu nhìn lại phía sau lưng.
Cái cốt nhục chân quê vẫn thơm như hạt phù sa bóng mẩy
sự cởi mở hồn nhiên pha lẫn nét quê mùa
cứ tưởng là thô kệch nhưng đó là sự chân chất
trong veo
thánh thiện vô cùng.
Hoà vào những dòng sông trôi đến tận cùng
sự lãng mạn chập chờn theo con sóng
mùi thơm rưng rức lan toả khắp miền.
Đời phù sa lắng đọng trong dòng miên thức
tồn tại bởi sự thăng trầm nguyên bản của chính nó
rồi lặng lẽ âm thầm gửi hương vào những cánh đồng
trong sắc màu cây cỏ thiên nhiên
miên man vô tận …
làm nên một cổ tích xanh cho cuộc đời.
Huyền thoại biển
Về với gió…về với cát
Nghe biển thì thầm câu chuyện ngày xưa
Của mấy ấy ngàn năm trước
Thuở ban sơ …
Nàng Âu Cơ dẫn năm mươi con lên non
Lạc Long Quân cùng năm mươi con ở lại
Nỗi đau bủa sóng bạc đầu
Va vào vách núi thẳm sâu
Rưng rức lòng người
Vọng đến ngày sau
Trường Sơn thức dậy từ bóng đêm
Những loài hoa toả mùi hương ẩm thực
Hoà suối nguồn trôi về biển rộng
Bàn tay Âu cơ thầm lặng
Theo dòng Cửu Long xuyên qua đồng bằng
Choàng lên ngực biển Đông
Mân mê từng ngọn sóng
Lạc Long Quân ngồi bên bờ cát trắng
Nồng nàn hương phù sa
Biển vẫn mặn và sóng vẫn vỗ
Khúc hoan ca đại dương mênh mông
Lời của gió xô ngược sóng
Mềm mại bàn tay những dòng sông
Lầm lụi giữa thời gian
Theo thuỷ triều lên xuống
Đêm thả mình trên sóng
Ngoái đầu nhìn nhau
Cuộc chia tay đầu tiên của loài người đầy trắc ẩn.
Bến đợi
Đem ký ức thả về sông
Đem nỗi nhớ thả mênh mông giữa trời
Phù sa cạn một đời người
Chưa khoả lấp hết khóc cười nhân gian
Gõ vào đời tiếng khô ran
Đìu hiu bến đợi lỡ làng phù du
Giấu mình trong tiếng mù u
Tiếng chim vỗ cánh mịt mù xa xăm
Triền sông chờ đợi mùa trăng
Cuốc kêu lỡ nhịp buồn giăng lối về
Muộn màng rơi cuối cơn mê
Tháng năm lơ lửng lời thề chơi vơi
Em về hát với trùng khơi
Anh đưa tay chạm cõi người phiêu diêu
Kiếm tìm trong một cuộc yêu
Gió ngồi đợi ánh nắng chiều vu qui
Đêm vào cổ tích xanh rì
Tiếng mơn man chạm xuân thì hoan ca
Nhớ Trúc Kinh
Thân tặng : Bùi Sơn
Vệt nhớ nằm ngang
Chạm vào chiều cổ tích
Gió lặng im
Miền hoài niệm khô ran giữa lưng chừng
Ngày hè xưa yên ả
Mùa cá cạn không tên
Trốn biệt vào giấc ngủ
Khen khét … thơm thơm
Mùi cá kho quyện nước màu đường
Thương bạn, thương mình …
thương quê hương
Cuộc mưu sinh khóc, cười nghiêng ngã
Ừ thì lâu lắm !
Chưa về Trúc Kinh
Thăm bạn, thăm làng xưa
Tuổi ấu thơ rong chơi
Hát vang bài ca mơ ước
Đêm nằm ngủ quên trên cỏ
Mùi rơm rạ ủ nồng say
Bôn ba khắp miền
Mỗi đứa mỗi phương biền biệt
Gửi lại quê hương niềm nhớ
Bỏ cánh đồng khô, cày, cuốc sau vườn
Theo giấc mơ thị thành
Rong ruổi …
Cô gái ngày xưa giờ ngồi hát ru con
Nhịp ầu ơ … lạc vần bên cánh võng
Lời hẹn cũ tan vào tiếng sóng
Mùa hạ trôi qua song cửa ngập ngừng .
Vũ điệu Valse hồng
Gió thẩm thấu qua làn môi mặn
Mùa hạ khóc bờ đê khô
Cỏ úa nhạt
Nắng chiều úp mặt dấu chân trâu
Loang lỗ luống cày
Đàn cá rô bỏ ruộng xuống đìa sâu tìm hơi thở lạ
Mùi nguyên thuỷ của cánh đồng chôn dưới lớp đất nâu
Những bàn tay vẫy gió, gọi mưa nghiêng ngã
Vầng trăng thâm quầng sau những đêm mất ngủ
Những dòng kinh hình rẽ quạt
Ngoe nguẩy lưng triền sông
Miệt thứ buồn đứng lặng
Giấc mơ nằm trên lá
Ngọn gió hong khô ngày vội vã
Cúi nhặt đời rơm rạ
Vàng cả bến sông quê
Lời ước hẹn chưa quay về
Ngồi đợi chiều hoang trở lại
Chim miên hồng vỗ cánh bay
Gió phiêu du lỡ thì con gái
Mùa trăng mật lưng chừng cảm xúc
Nhàn nhạt âm thanh khuya
Ôm nửa vòng tay mềm mại
Trong từng hơi thở nhẹ
Ảo giác say choập chờn
Điệu valse dìu bờ vai nghiêng.
Email… Cafe !
Một ngày không cafe
Khoảng nhớ vỡ
Nỗi khát thèm đi rong
Những mông lung; gần, xa, dài, rộng
Em gùi nguyên triền dốc thẳng đứng
Giữa đất trời mênh mang
Màu đất đỏ Bazan nhuộm vàng
Áo em khuất sau nẽo nhớ
Hương café nồng tan
Một ngày không cafe.
Bỗng thấy thèm kỳ lạ
Thèm cái hối hả ngược xuôi
Thèm chổ ngồi quen thuộc
Thèm vạt áo dài khoe nơi công sở
Gió mơn man những đường cong
Mất hút trong sâu thẳm
Ánh mắt màu nâu nhìn với theo lạ lẫm
Một ngày không cafe.
Nhớ phố da diết !
Nhớ mùi thơm của con đường ở ngã tư buổi sớm mai.
Khoảng lặng dồn sâu vào hơi thở.
Nhớ tiếng còi bóp vào không gian dậy thì inh ỏi.
Cảm giác như say..
Lâng lâng cuốn vào tâm thức
Chạm vào dòng suy nghĩ miên man trôi lặc lừ
Một ngày không cafe…
Miền hạ
Nắng chạm trổ tháng ngày
Mưa đục đẽo thời gian
Gió bay ngang miền nhớ
Ta khắc tên em lên bàn tay
Đánh dấu chấm than vào miền cảm xúc
Buộc sợi đam mê màu lá trúc
Trên bím tóc hồn nhiên
Rồi hát lời ngợi ca màu thạch thảo
Chỉ riêng cho tình yêu
Nhốt ngày lại trong vòng tay em
Để khát thèm tan chảy
Nắng cúi thấp chui qua cỗng làng
Mùa gặt trơ gốc rạ
Đêm rải sao phơi trên cánh đồng
Bờ đê nằm sấp ngủ
Trôi bất tận trong giấc mơ khuya
Những suy nghĩ miên man
Bị đánh thức bởi tiếng hót của con chim chiền chiện
Gọi bầy trong nắng sớm mai trong trẻo
Mùi hương của cánh đồng thấm mặn
Những giọt mồ hôi hình trái tim
Vỡ trên lưng miền hạ.
Cõi người
Người đời vẻ ra chân lý
Dựng đứng lòng tin bằng nụ cười
Bằng những cánh tay xiết chặt cứng
Rồi tự mê hoặc lẫn nhau
Lòng tham luôn tồn tại vĩnh cửu
Trong muôn mặt cuộc đời
Ngay cả khi lãng mạn cũng tự dối mình
Phô trương những trò đời hớ hênh
Cùng bao điều vớ vẫn
Người đời hay ngồi suy gẫm một mình
Chạm phải lời tung hô dối trá
Ngộ độc bởi những ngợi ca
Quay cuồng trong ảo vọng
Thèm danh lợi, mưu toan, khát vọng
Trơ trẽn như bóng đêm
Chừa lại lời sám hối
Trong hơi thở gấp cuối cuộc đời
Bị ngắt khoảng bởi dấu than trầm lặng
Chậm rãi … rồi im ắng
Còn một nửa ở lại trần gian
Âm sắc hốt hoảng không màu !
Cứ để gió quay về
Cứ để nắng xôn xao
Mùa yêu sẽ quay trở lại
Cứ để chiều xuống chậm
Hoàng hôn ngồi đợi bên thềm
Sóng sẽ vượt qua giới hạn
Vỗ về hơi thở dịu êm
Xô ngã lời thách đố
Mấy ngàn năm lãng quên
Cứ để gió quay về
Mưa sẽ đợi !
Sa mạc khát những bàn tay ướt
Lau vầng trán khô
Con lạc đà bước lầm lủi
Bên triền cát trắng hư vô
Cứ để hạnh phúc ngủ yên trong đêm
Ý nghĩ nhú lên mầm khát vọng
Những vòng tay lãng mạn
Ôm mùi khuya đi hoang
Mùi thiếu vắng
Sự va đập rất tình cờ
Vỡ nguyên cả miền hạnh phúc
Quay ngược hướng những con tàu
Ta đi về phía không nhau
Sẽ trần trụi mùi thiếu vắng
Sẽ cô đơn cuối con đường
Những chấm nhỏ giữa cuộc đời
Hiện ra bên bờ vực thẳm
Hư ảo … chỉ là hư ảo
Nấp sau khoảnh khắc tư duy
Giấc mơ luôn là không thể
Níu lưng gọi nhau quay về
Mọi chuyện trên đời có thể
Nhớ quên là lẽ thường thôi
Biết đâu mình gặp bất chợt
Qua rồi… ngoảnh lại nhìn nhau
Coi như ban đầu trở lại
Ta chưa gặp nhau trên đời
Giả sử vô tình va đập
Nghe mùi xưa lại nhớ nhau
Màu nguyệt thực
Va chạm giữa cuộc đời
Rưng rức vết đau
Tì lên vệt loang của nắng
Gác hờ nỗi cô đơn
Ta làm con hạc giấy
Bay lên phía trời cao
Vết buồn sâu khô trên thời gian
Khoả lấp trên lớp đất nghèo
Một thời chôn kín
Bằng những lời mê ca
Những hạt mầm chưa tách vỏ
Chìm sâu cuối miền đau
Đêm cuốn theo nụ hôn nồng nàn
Gió lặng im cảm nhận
Mưa xối lưng cánh đồng
Nỗi buồn xơ cứng
Màu nguyệt thực
Râm ran !
Chốn xưa
Cúi xuống hôn môi đêm
Người lữ khách ngồi bên hè phố
Hát nghêu ngao khúc ca buồn
Thời gian trôi…
Cánh đồng biến mất
Đàn trâu di hoang vào miền cổ tích
Mơ về ngày xưa xa lắc xa lơ …
Cây đa đầu làng
Theo chú cuội lên trăng
Giếng nước rêu phong
Mạch ngầm khan kiệt
Khô như mắt thiếu phụ chờ chồng
Con đường mòn quanh co
Mất dấu bàn chân thời thơ trẻ
Ngồi say bên hè phố
Ngỡ đắm mình trên vạt cỏ non
Dòng người cuồn cuộn
Chảy vào miền nguyên thức
Con sông quê bình yên
Cảm ơn đôi mắt nhìn đời không nhầm lẫn
Cho ta quay về tìm chốn xưa !
Nghiệm !
Đong đầy thêm hạnh phúc
Bỏ bớt đi nỗi buồn
Học nhớ để biết quên
Tính toán cộng - trừ - nhân - chia
Tìm giá trị cân bằng cho cuộc sống
Nhiều ẩn số , nhiều lời giải đáp
Trăn trở hoài chưa có mẫu số chung
Cái giá phải trả cho cuộc đời
là lối rẽ trên con đường mòn
chính ta đang bước
Cẩm nang rõ ràng cẩn trọng
Đừng để vấp ngã mới thấy đau
Người đời !
Đôi lúc cũng biết quên để tha thứ cho nhau
Mọi lổi lầm nấp sau lời sám hối muộn màng đơn độc
Luôn được chia sẻ
Vạn lời cầu xin cũng không cứu được
Lương tâm !
Cứ réo rắt …cứ lắc lư như con tàu
Chỉ lặng im phút chốc nơi bến đổ
Cuộc hành trình đi tới tương lai
Mấy ai định sẵn cho mình
Chỉ cần sống thật thà đừng dối lừa
dù người đời có hoài nghi, phản bội
Giấc ngủ bao giờ cũng được kiểm nghiệm
Ngay cả tiếng động bất thường
Tiếng chó sủa đêm khuya …
Cũng không làm ta phải giật mình thao thức.
Cỏ khát
Tưởng như mùa xanh mãi
Cỏ non cứ dậy thì
Đàn trâu ngửa mặt lên trời
Ngửi mùi nắng mai thơm rưng rức
Mơ về cánh đồng
Bước khoan thai
Điệp khúc đồng quê rạo rực
Những cánh cò bay ngược phía mặt trời
Không quên lời hò hẹn
Sãi cánh hồn nhiên giữa mênh mông
Cuộc chơi say đến tận cùng
Dờn dợn sóng
Cánh đồng đêm thức trắng
Ngồi đợi mùa sang
Lạc vào giêng, hai
Nghe mùi giáp hạt
Cỏ ôm bờ đê khát
Mưa ngủ quên ngoài triền sông
Gọi người
Đi qua ngày chưa hết
Chừa một ít cho đêm
Gió thổi ngang
Lùa tóc mai rối
Quay lưng lại nhớ đồng bằng
Nhịp chèo khua trăn trở
Sông theo mùa đi hoang
Rượt đuổi dòng thời gian
Nhìn nắng khóc tưởng chừng như sông cạn
Bơi ngược dòng tìm bạn
Trong cơn mơ
Tiếng ấu thơ rơi mềm
Lạc phím đàn đêm
Về lại bến sông quê
Nhặt trái bần chua vắt tìm kỷ niệm
Con sóng dập duềnh
Lục bình trôi ngơ ngác
Hoa tím nở hồn nhiên
Gom đồng bằng vào giấc ngủ
Khuya giật mình
Mùi phù sa đánh thức
Nghe con nước rằm gọi mùa trăng.
Ngã giá
Còn lại sau triền núi
Mặt trời tắt lửa chờ đêm
Hơi nóng lịm dần hoàng hôn xuống chậm
Ngựa hoang chồn chân bước
Hơi thở cong
Lưng đèo
Cái lạnh len vào bờ môi đêm
Nụ hôn kề đá núi
Mềm ánh trăng nghiêng
Trượt ngã bên thềm người
Niềm tin xô lệch
Dựa vào vai anh em thế chấp cuộc tình
Chút gia tài mong manh ở thế gian còn lại
Như kẻ hát rong
Cứ lần hồi mãi
Bài ca cũ rích nhàu nát mọi nẻo đường
Đã đôi lần rao bán
Chợ đời lắm kẻ dành mua
Giá trị nhiều lúc lên cao ngất ngưỡng
Nhưng rồi có vẫn như không
Xem như là định mệnh
Hãy cứ tin em khỏi cần thẩm định
Thời buổi thị trường giá lên chóng mặt
Và nếu cần …
Em thế chấp nốt niềm tin
Mùi Quảng Trị
Bạn về thăm quê tôi Quảng Trị !
Mưa phùn mấy nẻo giăng
đường quê trơn lầy lội
gặp ai cũng hỏi thăm khách lạ từ đâu về
nghe sao mà thân quen như thể.
Những Đông Hà, Cam Lộ
Gio Linh, Cồn Tiên, Dốc Miếu,
Hiền Lương, Cửa Việt vắng người qua lại
Chỉ có gió hôn lên mặt người
và đâu đó tiếng ho khan của gió mùa Đông Bắc
mấp mé tràn về.
Những Thành Cổ lặng nhìn trong sương sớm
con đường về Bích La hun hút xa
Sông Thạch Hãn nhíu mày gợn sóng
dòng nước chở phù sa đi nuôi những cánh đồng
trong tiếng róc rách vỗ đôi bờ
nghe như có tiếng gọi nhau tìm đồng đội
rẽ nước vượt sông đêm vào trận đánh quân thù.
Mảnh đất đã hai lần phân chia giới tuyến
hai nghĩa trang liệt sĩ quốc gia
hàng vạn linh hồn đang nằm ở lại
nơi yêu thương tồn tại vĩnh hằng.
Hai bãi biển Cửa Tùng
Cửa Việt đẹp như tranh
hai con đường quốc lộ băng ngang
cộng vào thành số 10 lịch sử.
Quảng Trị linh thiêng !
Quảng Trị oai hùng !
chiếc đòn gánh trĩu cong nặng nghĩa tình ở hai miền tổ quốc.
Trời mưa ướt lạnh cả vòm mi
mắt em biếc màu xanh đen của tháng ngày lặng lẽ.
Lật một nửa kỷ niệm, giấu sau ánh mắt buồn
Mùi xưa lẽo đẽo bên mình
quơ tay chạm vào là tan biến
bỗng ai đó giật mình nghe tiếng gọi
tưởng ngày xưa chợt ùa về
thời thơ ấu hồn nhiên khôn tả
nếm chút thời gian cũ nghe mùi Quảng Trị thơm lừng.
Ta khờ dại bỏ đi từ bao năm trước
ừ đã hơn mấy chục năm rồi !
Vậy mà gặp ai cũng bảo rằng thương lắm quê hương
ngay cả những con đường cũng mập mờ trong ký ức.
Đêm thức quỳ lên giấc mơ cúi đầu tạ lỗi
xin quê hương tha thứ ngàn lần
lời sám hối nhân từ của kẻ độc hành không còn sự cưu mang
giật mình thấy nước mắt thấm tràn qua áo gối
những vết hoen âm ỉ in sâu vào tâm tưởng khó phai mờ.
Khi xa…
Bạn sẽ nhớ nhiều về Quảng Trị quê tôi !
Ở nơi đó ngày xưa có mùa hè không đỏ màu hoa phượng
mà đỏ bằng máu của lửa đạn chiến tranh
của mất mát đau thương ly tan
của tiếng khóc gào lên tuyệt vọng
của ánh mắt mẹ chờ con
vợ chờ chồng
con chờ cha mỏi mòn khắc khoải.
Ở nơi đó rất giản đơn
Miền đất của sỏi đá cằn khô
họ chỉ có những tấm lòng yêu thương
cưu mang, chở che những chàng trai
thư sinh đất Hà Thành gan dạ
biết hy sinh cho lẽ sống
cho tổ quốc yên bình
rồi họ cùng quyện hoà
cùng sánh vai hát vang khúc tráng ca của dòng Thạch Hãn.
Ở nơi đó họ giữ gìn và luôn trân trọng tất cả những gì của lịch sử
của quá khứ bi tráng và oai hùng.
Chuyện của loài người sau này
sẽ nhắc !
sẽ viết !
Nhưng cái mùi của Quảng Trị
sẽ theo bạn đi khắp cuộc hành trình
dù bạn có đi đến đâu ở những phương trời Á, Â, Mỹ, Phi xa lạ.
Lúc nào cũng vậy cho đến đến hết một đời người
bởi sự linh thiêng luôn nhắc nhở con người
hãy trân trọng giữ gìn và yêu thương.
Bến Tre dòng tâm thức
Bến Tre – Dòng sử thi chảy theo những dòng sông cuồn cuộn.
Phía mặt trời vẫy gọi điệu lý bằng răng …
Những nhánh sông gầy như hình bàn tay
mẹ níu tao nôi bỗng trầm câu hát
ru nhịp ầu ơ… đưa ta vào miền cổ tích
những điệu lý câu hò thấm đẫm nỗi buồn xa xứ
gợi nhớ miền đất phương Nam thuở xưa cha ông đi khai khẩn.
Những câu thơ đầy tình người
vần điệu đắm say niềm thương yêu ngập tràn trí nhớ
giọng ví dầu qua cầu run rẫy bước chân khuya.
Bến Tre ! cả một mảng dừa xanh bất tận
phía bên kia cầu Rạch Miễu
cả một chiều gió chướng thổi mơn man
tóc em tung bay…
tà áo em tung bay níu hồn trời xanh ở lại.
Dòng sông Tiền rôm rã vỗ ngọn sóng yên lành
êm dịu những cù lao Long - Lân - Qui - Phụng
mặc sức cho người đời thêu dệt những vần thơ.
Ta chở ký ức rãi lên những dòng sông
chụm đầu lại nghe hồn thơ Đồ Chiểu
Lục vân Tiên, Kiều Nguyệt Nga sống mãi
khúc đồng giao hoà vào những linh hồn
đổ ra cửa Hàm Luông, Ba Lai, Cửa Đại, Cổ Chiên
thả vào đại dương mênh mông những cánh buồm xanh khát vọng.
Ai đã đặt tên cho Bến Tre mà sao không thấy tre
không thấy bến ?
ai gọi tên Mỹ Lồng cho ta nhắc chuyện ngày xưa
miếng trầu thơm, cau Mỹ Luông
thấm đượm nghĩa tình chồng vợ phu thê
ai xui ta em gặp bên kia cầu Chẹt Sậy
để sớm mai thong thả đón nhau về
màu nắng lạ trôi trên sông chợt nhớ về ai đó.
Tiếng trống trận Lãnh Binh Thăng đánh giặc
người đời thường nhắc
sử sách còn ghi
xa xa phía Hàm Luông
Hoàng Lam cỡi sóng nhận chìm chiến hạm
tiếng vang khắp góc bể chân trời.
Giận đôi bàn chân đã bước rong ruổi khắp miền
ở nơi nào yêu thương cũng gửi lại
những Ba Tri, Giồng Trôm, Bình Đại…
đến Châu Thành, Mỏ Cày, Chợ Lách, Thạnh Phú trọn niềm yêu
Giọt nắng miệt vườn Cái Mơn bồng bềnh xuyên qua lá
dáng ngọc ngà thon thả
màu da trắng như bông
còn những cô gái miền biển mặn nồng
ngực tròn căng
sóng và gió đẫy đà khuôn ngọc.
Bến Tre ơi !
Có đôi lúc dùng dằng ta muốn bỏ đi thật xa
để quên và để đừng cảm nhận
bắt trái tim phải lưu đày biệt xứ
nhưng nhận ra mình không thể quên nơi này được
lỡ khi vắng rồi có ai hỏi về mình thì biết nói sao đây ?
Ừ ! lậm rồi thì phải !
đã thấm vào tận xương tuỷ như người đời hay bảo
bởi những lúc đi xa nhớ khàn cả giọng
mùi lá dừa chụm bếp nấu cơm chiều
khói cay nước mắt chảy bàng hoàng
hít sâu vào cho hơi thở đừng xao lãng bay xa
để mùi khen khét của lá dừa cứ hiện hữu
đừng tan mất trong miền hoài niệm.
Bến Tre !
xanh như màu mắt em biêng biếc
xanh của rừng dừa thăm thẳm
xanh ngút ngàn trong câu ca dao nặng tình xứ sở
gió cù lao vẫn thổi dịu dàng
mơn man say đắm
người cù lao chân chất mà điệu đàng quyến rũ.
Bao nhiêu lần vẽ lại ký ức ta
để xem thử độ chênh của dòng suy nghĩ
thử hỏi lại mình sao mà chân thành đến thế
cầm cái que bằng cọng lá dừa
gõ lên bàn tay thời gian làm trắc nghiệm
đúng là mình không phải người bản xứ
sao mà có tình yêu với Bến Tre đến độ không ngờ.
Vắt kiệt nỗi nhớ thấy hương dừa phảng phất
buộc chặt vào đêm cũng nghe tiếng dừa khua dìu dịu đến nao lòng.
Lãng mạn phù sa
Thả một dòng cảm xúc trôi theo sông
để thấy bến bờ xa lạ
trong cái nồng nàn của tháng năm lơ đãng
tiếng mơn man dễ chịu đến vô cùng.
Nghe con cá quẫy nước
mùi phù sa văng vẵng đâu đây
bất chợt thèm cái bến sông quê ngày xưa
tắm mát cả miền tuổi thơ khờ khạo.
Câu vọng cổ ai quăng trôi xuôi về miền hạ
kéo chài lên nhặt được sáu câu
thử giọng ngâm nga bổng trầm theo vần điệu
ngửi thấy mùi quê hương xa ngái
nỗi nhớ cố hương khắc khoải trong lòng.
Chỉ có “ mình ên” thôi sao ?
tiếng cô gái miệt vườn chọc ghẹo thấy mà thương
ước gì có được phép tiên
cỡi gió làm ngựa phi rước nàng về cố quán.
Nhớ mùi mồ hôi mằn mặn thấm trên áo cha loang lỗ
bàn tay thô ráp mà dịu dàng
toát lên sự mãnh liệt của niềm tin.
Trong hơi ấm nguyên thuỷ của bàn tay
thể hiện bản lĩnh mạnh mẻ của sự che chở thương yêu
nghị lực phi thường vô hạn
người dắt con qua cánh đồng đời nhiều cạm bẫy.
Không nhấp nhô uốn lượn điệp trùng
đồng bằng nằm ngửa mình nhìn lên bầu trời xanh thắm
sóng lúa vẫn dịu dàng khua theo gió
những dòng sông ẻo lã uốn cong mình
gợi cảm …
đam mê …
đến độ ngây người.
Ngồi lặng yên trên cánh đồng mà tưởng tượng
nghĩ ngợi mông lung rồi trở về thực tại
thấy sự bình yên sau cánh cỗng làng luôn hiện hữu
luỹ tre vẫn muôn đời thuỷ chung
giang tay đón người quay trở lại.
Thuở ban đầu bước chân ra đi
có mấy ai ngoái đầu nhìn lại phía sau lưng.
Cái cốt nhục chân quê vẫn thơm như hạt phù sa bóng mẩy
sự cởi mở hồn nhiên pha lẫn nét quê mùa
cứ tưởng là thô kệch nhưng đó là sự chân chất
trong veo
thánh thiện vô cùng.
Hoà vào những dòng sông trôi đến tận cùng
sự lãng mạn chập chờn theo con sóng
mùi thơm rưng rức lan toả khắp miền.
Đời phù sa lắng đọng trong dòng miên thức
tồn tại bởi sự thăng trầm nguyên bản của chính nó
rồi lặng lẽ âm thầm gửi hương vào những cánh đồng
trong sắc màu cây cỏ thiên nhiên
miên man vô tận …
làm nên một cổ tích xanh cho cuộc đời.
Huyền thoại biển
Về với gió…về với cát
Nghe biển thì thầm câu chuyện ngày xưa
Của mấy ấy ngàn năm trước
Thuở ban sơ …
Nàng Âu Cơ dẫn năm mươi con lên non
Lạc Long Quân cùng năm mươi con ở lại
Nỗi đau bủa sóng bạc đầu
Va vào vách núi thẳm sâu
Rưng rức lòng người
Vọng đến ngày sau
Trường Sơn thức dậy từ bóng đêm
Những loài hoa toả mùi hương ẩm thực
Hoà suối nguồn trôi về biển rộng
Bàn tay Âu cơ thầm lặng
Theo dòng Cửu Long xuyên qua đồng bằng
Choàng lên ngực biển Đông
Mân mê từng ngọn sóng
Lạc Long Quân ngồi bên bờ cát trắng
Nồng nàn hương phù sa
Biển vẫn mặn và sóng vẫn vỗ
Khúc hoan ca đại dương mênh mông
Lời của gió xô ngược sóng
Mềm mại bàn tay những dòng sông
Lầm lụi giữa thời gian
Theo thuỷ triều lên xuống
Đêm thả mình trên sóng
Ngoái đầu nhìn nhau
Cuộc chia tay đầu tiên của loài người đầy trắc ẩn.
Bến đợi
Đem ký ức thả về sông
Đem nỗi nhớ thả mênh mông giữa trời
Phù sa cạn một đời người
Chưa khoả lấp hết khóc cười nhân gian
Gõ vào đời tiếng khô ran
Đìu hiu bến đợi lỡ làng phù du
Giấu mình trong tiếng mù u
Tiếng chim vỗ cánh mịt mù xa xăm
Triền sông chờ đợi mùa trăng
Cuốc kêu lỡ nhịp buồn giăng lối về
Muộn màng rơi cuối cơn mê
Tháng năm lơ lửng lời thề chơi vơi
Em về hát với trùng khơi
Anh đưa tay chạm cõi người phiêu diêu
Kiếm tìm trong một cuộc yêu
Gió ngồi đợi ánh nắng chiều vu qui
Đêm vào cổ tích xanh rì
Tiếng mơn man chạm xuân thì hoan ca
Nhớ Trúc Kinh
Thân tặng : Bùi Sơn
Vệt nhớ nằm ngang
Chạm vào chiều cổ tích
Gió lặng im
Miền hoài niệm khô ran giữa lưng chừng
Ngày hè xưa yên ả
Mùa cá cạn không tên
Trốn biệt vào giấc ngủ
Khen khét … thơm thơm
Mùi cá kho quyện nước màu đường
Thương bạn, thương mình …
thương quê hương
Cuộc mưu sinh khóc, cười nghiêng ngã
Ừ thì lâu lắm !
Chưa về Trúc Kinh
Thăm bạn, thăm làng xưa
Tuổi ấu thơ rong chơi
Hát vang bài ca mơ ước
Đêm nằm ngủ quên trên cỏ
Mùi rơm rạ ủ nồng say
Bôn ba khắp miền
Mỗi đứa mỗi phương biền biệt
Gửi lại quê hương niềm nhớ
Bỏ cánh đồng khô, cày, cuốc sau vườn
Theo giấc mơ thị thành
Rong ruổi …
Cô gái ngày xưa giờ ngồi hát ru con
Nhịp ầu ơ … lạc vần bên cánh võng
Lời hẹn cũ tan vào tiếng sóng
Mùa hạ trôi qua song cửa ngập ngừng .
Vũ điệu Valse hồng
Gió thẩm thấu qua làn môi mặn
Mùa hạ khóc bờ đê khô
Cỏ úa nhạt
Nắng chiều úp mặt dấu chân trâu
Loang lỗ luống cày
Đàn cá rô bỏ ruộng xuống đìa sâu tìm hơi thở lạ
Mùi nguyên thuỷ của cánh đồng chôn dưới lớp đất nâu
Những bàn tay vẫy gió, gọi mưa nghiêng ngã
Vầng trăng thâm quầng sau những đêm mất ngủ
Những dòng kinh hình rẽ quạt
Ngoe nguẩy lưng triền sông
Miệt thứ buồn đứng lặng
Giấc mơ nằm trên lá
Ngọn gió hong khô ngày vội vã
Cúi nhặt đời rơm rạ
Vàng cả bến sông quê
Lời ước hẹn chưa quay về
Ngồi đợi chiều hoang trở lại
Chim miên hồng vỗ cánh bay
Gió phiêu du lỡ thì con gái
Mùa trăng mật lưng chừng cảm xúc
Nhàn nhạt âm thanh khuya
Ôm nửa vòng tay mềm mại
Trong từng hơi thở nhẹ
Ảo giác say choập chờn
Điệu valse dìu bờ vai nghiêng.
Email… Cafe !
Một ngày không cafe
Khoảng nhớ vỡ
Nỗi khát thèm đi rong
Những mông lung; gần, xa, dài, rộng
Em gùi nguyên triền dốc thẳng đứng
Giữa đất trời mênh mang
Màu đất đỏ Bazan nhuộm vàng
Áo em khuất sau nẽo nhớ
Hương café nồng tan
Một ngày không cafe.
Bỗng thấy thèm kỳ lạ
Thèm cái hối hả ngược xuôi
Thèm chổ ngồi quen thuộc
Thèm vạt áo dài khoe nơi công sở
Gió mơn man những đường cong
Mất hút trong sâu thẳm
Ánh mắt màu nâu nhìn với theo lạ lẫm
Một ngày không cafe.
Nhớ phố da diết !
Nhớ mùi thơm của con đường ở ngã tư buổi sớm mai.
Khoảng lặng dồn sâu vào hơi thở.
Nhớ tiếng còi bóp vào không gian dậy thì inh ỏi.
Cảm giác như say..
Lâng lâng cuốn vào tâm thức
Chạm vào dòng suy nghĩ miên man trôi lặc lừ
Một ngày không cafe…
Miền hạ
Nắng chạm trổ tháng ngày
Mưa đục đẽo thời gian
Gió bay ngang miền nhớ
Ta khắc tên em lên bàn tay
Đánh dấu chấm than vào miền cảm xúc
Buộc sợi đam mê màu lá trúc
Trên bím tóc hồn nhiên
Rồi hát lời ngợi ca màu thạch thảo
Chỉ riêng cho tình yêu
Nhốt ngày lại trong vòng tay em
Để khát thèm tan chảy
Nắng cúi thấp chui qua cỗng làng
Mùa gặt trơ gốc rạ
Đêm rải sao phơi trên cánh đồng
Bờ đê nằm sấp ngủ
Trôi bất tận trong giấc mơ khuya
Những suy nghĩ miên man
Bị đánh thức bởi tiếng hót của con chim chiền chiện
Gọi bầy trong nắng sớm mai trong trẻo
Mùi hương của cánh đồng thấm mặn
Những giọt mồ hôi hình trái tim
Vỡ trên lưng miền hạ.
Cõi người
Người đời vẻ ra chân lý
Dựng đứng lòng tin bằng nụ cười
Bằng những cánh tay xiết chặt cứng
Rồi tự mê hoặc lẫn nhau
Lòng tham luôn tồn tại vĩnh cửu
Trong muôn mặt cuộc đời
Ngay cả khi lãng mạn cũng tự dối mình
Phô trương những trò đời hớ hênh
Cùng bao điều vớ vẫn
Người đời hay ngồi suy gẫm một mình
Chạm phải lời tung hô dối trá
Ngộ độc bởi những ngợi ca
Quay cuồng trong ảo vọng
Thèm danh lợi, mưu toan, khát vọng
Trơ trẽn như bóng đêm
Chừa lại lời sám hối
Trong hơi thở gấp cuối cuộc đời
Bị ngắt khoảng bởi dấu than trầm lặng
Chậm rãi … rồi im ắng
Còn một nửa ở lại trần gian
Âm sắc hốt hoảng không màu !
Cứ để gió quay về
Cứ để nắng xôn xao
Mùa yêu sẽ quay trở lại
Cứ để chiều xuống chậm
Hoàng hôn ngồi đợi bên thềm
Sóng sẽ vượt qua giới hạn
Vỗ về hơi thở dịu êm
Xô ngã lời thách đố
Mấy ngàn năm lãng quên
Cứ để gió quay về
Mưa sẽ đợi !
Sa mạc khát những bàn tay ướt
Lau vầng trán khô
Con lạc đà bước lầm lủi
Bên triền cát trắng hư vô
Cứ để hạnh phúc ngủ yên trong đêm
Ý nghĩ nhú lên mầm khát vọng
Những vòng tay lãng mạn
Ôm mùi khuya đi hoang
Mùi thiếu vắng
Sự va đập rất tình cờ
Vỡ nguyên cả miền hạnh phúc
Quay ngược hướng những con tàu
Ta đi về phía không nhau
Sẽ trần trụi mùi thiếu vắng
Sẽ cô đơn cuối con đường
Những chấm nhỏ giữa cuộc đời
Hiện ra bên bờ vực thẳm
Hư ảo … chỉ là hư ảo
Nấp sau khoảnh khắc tư duy
Giấc mơ luôn là không thể
Níu lưng gọi nhau quay về
Mọi chuyện trên đời có thể
Nhớ quên là lẽ thường thôi
Biết đâu mình gặp bất chợt
Qua rồi… ngoảnh lại nhìn nhau
Coi như ban đầu trở lại
Ta chưa gặp nhau trên đời
Giả sử vô tình va đập
Nghe mùi xưa lại nhớ nhau
Màu nguyệt thực
Va chạm giữa cuộc đời
Rưng rức vết đau
Tì lên vệt loang của nắng
Gác hờ nỗi cô đơn
Ta làm con hạc giấy
Bay lên phía trời cao
Vết buồn sâu khô trên thời gian
Khoả lấp trên lớp đất nghèo
Một thời chôn kín
Bằng những lời mê ca
Những hạt mầm chưa tách vỏ
Chìm sâu cuối miền đau
Đêm cuốn theo nụ hôn nồng nàn
Gió lặng im cảm nhận
Mưa xối lưng cánh đồng
Nỗi buồn xơ cứng
Màu nguyệt thực
Râm ran !
Chốn xưa
Cúi xuống hôn môi đêm
Người lữ khách ngồi bên hè phố
Hát nghêu ngao khúc ca buồn
Thời gian trôi…
Cánh đồng biến mất
Đàn trâu di hoang vào miền cổ tích
Mơ về ngày xưa xa lắc xa lơ …
Cây đa đầu làng
Theo chú cuội lên trăng
Giếng nước rêu phong
Mạch ngầm khan kiệt
Khô như mắt thiếu phụ chờ chồng
Con đường mòn quanh co
Mất dấu bàn chân thời thơ trẻ
Ngồi say bên hè phố
Ngỡ đắm mình trên vạt cỏ non
Dòng người cuồn cuộn
Chảy vào miền nguyên thức
Con sông quê bình yên
Cảm ơn đôi mắt nhìn đời không nhầm lẫn
Cho ta quay về tìm chốn xưa !
Nghiệm !
Đong đầy thêm hạnh phúc
Bỏ bớt đi nỗi buồn
Học nhớ để biết quên
Tính toán cộng - trừ - nhân - chia
Tìm giá trị cân bằng cho cuộc sống
Nhiều ẩn số , nhiều lời giải đáp
Trăn trở hoài chưa có mẫu số chung
Cái giá phải trả cho cuộc đời
là lối rẽ trên con đường mòn
chính ta đang bước
Cẩm nang rõ ràng cẩn trọng
Đừng để vấp ngã mới thấy đau
Người đời !
Đôi lúc cũng biết quên để tha thứ cho nhau
Mọi lổi lầm nấp sau lời sám hối muộn màng đơn độc
Luôn được chia sẻ
Vạn lời cầu xin cũng không cứu được
Lương tâm !
Cứ réo rắt …cứ lắc lư như con tàu
Chỉ lặng im phút chốc nơi bến đổ
Cuộc hành trình đi tới tương lai
Mấy ai định sẵn cho mình
Chỉ cần sống thật thà đừng dối lừa
dù người đời có hoài nghi, phản bội
Giấc ngủ bao giờ cũng được kiểm nghiệm
Ngay cả tiếng động bất thường
Tiếng chó sủa đêm khuya …
Cũng không làm ta phải giật mình thao thức.
Cỏ khát
Tưởng như mùa xanh mãi
Cỏ non cứ dậy thì
Đàn trâu ngửa mặt lên trời
Ngửi mùi nắng mai thơm rưng rức
Mơ về cánh đồng
Bước khoan thai
Điệp khúc đồng quê rạo rực
Những cánh cò bay ngược phía mặt trời
Không quên lời hò hẹn
Sãi cánh hồn nhiên giữa mênh mông
Cuộc chơi say đến tận cùng
Dờn dợn sóng
Cánh đồng đêm thức trắng
Ngồi đợi mùa sang
Lạc vào giêng, hai
Nghe mùi giáp hạt
Cỏ ôm bờ đê khát
Mưa ngủ quên ngoài triền sông
Gọi người
Đi qua ngày chưa hết
Chừa một ít cho đêm
Gió thổi ngang
Lùa tóc mai rối
Quay lưng lại nhớ đồng bằng
Nhịp chèo khua trăn trở
Sông theo mùa đi hoang
Rượt đuổi dòng thời gian
Nhìn nắng khóc tưởng chừng như sông cạn
Bơi ngược dòng tìm bạn
Trong cơn mơ
Tiếng ấu thơ rơi mềm
Lạc phím đàn đêm
Về lại bến sông quê
Nhặt trái bần chua vắt tìm kỷ niệm
Con sóng dập duềnh
Lục bình trôi ngơ ngác
Hoa tím nở hồn nhiên
Gom đồng bằng vào giấc ngủ
Khuya giật mình
Mùi phù sa đánh thức
Nghe con nước rằm gọi mùa trăng.
Ngã giá
Còn lại sau triền núi
Mặt trời tắt lửa chờ đêm
Hơi nóng lịm dần hoàng hôn xuống chậm
Ngựa hoang chồn chân bước
Hơi thở cong
Lưng đèo
Cái lạnh len vào bờ môi đêm
Nụ hôn kề đá núi
Mềm ánh trăng nghiêng
Trượt ngã bên thềm người
Niềm tin xô lệch
Dựa vào vai anh em thế chấp cuộc tình
Chút gia tài mong manh ở thế gian còn lại
Như kẻ hát rong
Cứ lần hồi mãi
Bài ca cũ rích nhàu nát mọi nẻo đường
Đã đôi lần rao bán
Chợ đời lắm kẻ dành mua
Giá trị nhiều lúc lên cao ngất ngưỡng
Nhưng rồi có vẫn như không
Xem như là định mệnh
Hãy cứ tin em khỏi cần thẩm định
Thời buổi thị trường giá lên chóng mặt
Và nếu cần …
Em thế chấp nốt niềm tin
VanVN.Net - Sáng nay, 10/8/2011 tại Nhà hát lớn Hà Nội, Hội Nạn nhân chất độc da cam/dioxin Việt Nam (VAVA) đã long trọng tổ chức Lễ kỷ niệm nửa thế kỷ thảm họa da cam gieo rắc trên đất nước ta. Đúng ...
VanVN.Net - Nhà văn I. M. Poliakov, Tổng biên tập Văn báo, ủy viên ủy ban Văn hóa phủ Tổng thống, ủy viên Đoàn chủ tịch Hội nhà báo Matxcơva, tác giả nhiều tiểu thuyết chống quan liêu như Tình trạng ...
VanVN.Net - Việc kỳ họp đầu tiên của Quốc hội khóa XIII lần này đã phải dành thời gian chủ yếu cho vấn đề tổ chức và nhân sự của các thiết chế Nhà nước, vẫn phải để ra thời lượng ...
VanVN.Net - Đỗ Kim Cuông vừa cho xuất bản “Sau rừng là biển” - cuốn tiểu thuyết thứ 12. Đọc những trang đầu, tưởng chỉ là một câu chuyện đơn giản và quen thuộc: ba người lính quê một tỉnh đồng ...
Tiếp tục chương trình hoạt động của kỳ họp thứ 4 (Khóa VIII), hôm nay, ngày 7/8/2011, BCH Hội Nhà văn VN đã có chuyến đi thực tế tại trại sản xuất giống tu hài của công ty TNHH Đỗ Tờ ...
VanVN.Net - Nửa đầu thế kỷ XIX là sự bắt đầu vương triều Nguyễn với cuộc lên ngôi của Gia Long vào 1802. Tôi muốn gọi đó là một thời “khó sống” khi viết về Nguyễn Công Trứ và Cao Bá
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn