NHỮNG NGỌN GIÓ VÔ DANH
người ơi từ đâu theo gió bay đi
từ đâu hồn thiêng bay về cùng gió
đêm đêm bỗng nghe bóng cây ngọn cỏ
tiếng ai trong gió lạnh rơi thì thầm
đêm đêm bỗng nghe rừng xanh thành cổ
bước ai trong gió lặng trôi bềnh bồng
người mới con trai người vừa con gái
ước mơ căng tràn ngực gió thanh xuân
người lên đầu non người xuôi cuối bể
xác hoá mây bay hồn về đất mẹ
người từ ngàn năm người không tên tuổi
bỗng gió theo về bỗng gió bay đi
Quảng Trị 4.2010
MƯỜI BỐN LẦN GIÔNG TỐ BIÊN CƯƠNG
1.
núi đi trong sương lạnh
núi đi trong mây mù
núi đi trong gió cuốn
núi lặng lẽ ngắm mình thung sâu
núi bí ẩn đàn đàn mã phục
núi trùng trùng muôn vạn hùng binh
núi thanh niên lẫm liệt
núi thiếu nữ mơ màng
núi thiếu phụ nõn nà một con
núi ngút trời dũng khí người lính trấn thủ địa đầu
núi ấp ôm tâm sự thắt lòng vọng phu hoá đá
2.
ta là hạt bụi nung nắng phương Nam
theo di chúc chín lời của cha
về đất tổ tắm gội trong gió biên cương
lên ải thắp chín nén hương
quỳ một chân
van vái tám phương
quỳ hai chân
một phương van vái
cúi rạp mình trộn lẫn đất đai
nghe núi rừng chuyển rung những âm thanh kỳ lạ
ngựa hí
gươm khua
tên bay
trống giục
lưu luyến tiễn đưa
nỉ non than khóc
vội vội vàng vàng tiếng thở đêm tân hôn
gió núi khoác lấy vai ta
như bàn tay cha hiện về thầm nhắc…
vòng quanh khắp hành tinh này
không dân tộc nào
không đất nước nào
hiếm hoi thế hệ bình yên
nối nhau quẫy đạp bóng đêm
đứng lên
chống chọi mười bốn cuộc ngoại xâm
chống chọi mười bốn lần giông tố biên cương
giành lại từng dấu chân giao chỉ
giành lại từng viên đá cuội in bóng chim lạc chim hồng
giành lại từng tia sáng cánh cò cánh vạc
giành lại từng tiếng khóc bình yên tao nôi
vòng quanh khắp trái đất
không dân tộc nào
không đất nước nào
oằn vai
gánh
mười bốn cuộc chia ly không dám hẹn ngày về
không dám tỏ bày nỗi nhớ niềm thương
không biết cha con đối đầu
không ngờ anh em bắn nhau
máu đỏ oán khóc sông
xương trắng hờn than núi
bao tinh hoa hoá thành cát bụi
bao bà mẹ tim ngừng đập vẫn mở mắt đợi con
bao người vợ úp mặt chờ chồng lửa lòng đông cứng
mười bốn lần trống đồng Đông Sơn thúc quân xông trận
mười bốn lần khí thiêng Đại Việt bạt vía quân thù
mười bốn lần non nước Lạc Hồng xây lại từ thương đau
3.
mải theo di chúc chín lời
chơi vơi giữa trời khuya vắng
ta ngược bước gió tổ tiên
lành lạnh địa đầu sương trắng
vẫn nghe từ trong xa thẳm
núi rừng mơ hồ chuyển rung
có những cỏ cây bị đánh cắp xứ người cất lời trách gió
có những hồn thiêng mất quê đớn đau phẫn uất mắt đêm
có người lính trấn thủ tay gươm tay đàn bồng bềnh mây nước
có người đàn bà trẻ ôm con chân không chấp chới xanh non
có tiếng trống như tiếng gầm hùm beo vọng vang vách đá
và
náo động bốn phương
gió âm u
ào ạt
tràn về
gió Hát Giang
gió Bạch Đằng
gió Như Nguyệt
gió và gió…
gió Diên Hồng
gió Chi Lăng
gió Đống Đa
gió Rạch Gầm
gió và gió…
gió Đông Khê
gió An Khê
gió La Ngà
gió Mộc Hoá
gió Điện Biên
gió và gió…
gió hội tụ anh linh núi sông
ào ạt tràn về
như những đạo quân bí mật thần tốc
những đạo quân mưu lược hào khí Đông A
những đạo quân chưa bao giờ rời mắt khỏi cõi bờ
chưa bao giờ rời mắt khỏi lũ sói đói di truyền luôn khát thèm cánh chim mỡ màng Lạc Việt luôn khát thèm mảnh đất rồng thiêng bay lên những giấc mơ Phù Đổng
những giấc mơ giản dị như khí trời trong lành để thở như thực phẩm an toàn để ăn như nước sạch để uống và đêm đêm lứa đôi tự do quấn nhau cháy đến sinh sôi
4.
núi đi trong sương lạnh
núi đi trong mây mù
núi đi trong gió cuốn
núi lặng lẽ ngắm mình thung sâu…
núi thức mùi hương dặm xưa trinh nữ
núi dậy hơi men chiến tướng khóc quân
ta như người lính mới mang thơ canh gác biên cương
say trắng đêm hầu chuyện cùng bao linh hồn trấn thủ
gió núi vẫn quấn từng bước chân đá mềm mang gien giao chỉ
quấn từng tia sáng ước mơ di truyền hoàng đế áo vải anh minh:
nhẹ nhàng mở lòng đưa kiệu hoa đón hoà khí
quyết liệt xông pha thu hồi từng ngọn cỏ lưu lạc cắt chia
những ngôi sao xanh đâu đó từ phương nam hiện ra
những hơi thở ái ân đâu đó từ phương nam dậy hương
những tiếng khóc sơ sinh đâu đó từ phương nam cất lên
gió núi vẫn quấn chặt lấy ta
như vòng tay ấm áp của cha đêm đêm hiện về thầm nhắc
con đi khắp hành tinh này…
CHẤT VẤN THÓI QUEN
sáng sáng tôi hay đến ngồi vào chiếc ghế ấy
nhâm nhi ly cà phê cứt chồn
đọc báo
nhìn cô chủ quán nở nụ cười hàm tiếu
chiếc ghế trở thành vật sở hữu của tôi
mùi cà phê cứt chồn trở thành mùi của tôi
những trang báo trở thành chữ nghĩa của tôi
nụ cười cô chủ quán trở thành tín hiệu ngày mới
có sáng
chiếc ghế đã có người đến ngồi
tôi ngơ ngác bỏ đi
có sáng
mùi cà phê không phải cứt chồn
tôi uống qua loa bỏ đi
có sáng
quán không tờ báo
tôi thẫn thờ bỏ đi
có sáng
cô chủ quán đương thì miệng im như thóc
tôi buồn buồn bỏ đi
có sáng
quán
cà phê
tôi
bỏ đi bỏ đi bỏ đi…
nhiều khi mắc cười tôi chất vấn tôi
vì sao con người cứ tự đánh lừa mình bằng những thói quen
không học nổi con sông biết thích nghi đổi dòng băng băng về phía trước?
EM NÓNG DẦN LÊN
khí hậu biến đổi từng ngày
trái đất nóng dần lên từng ngày
gió thốc mạnh từng ngày
nước dâng cao từng ngày
rừng cháy lan từng ngày
những đàn chim di cư tìm bầu trời mới
hay chờ chết?
những đàn cá di cư tìm nguồn nước mới
hay chờ chết?
những đàn thú di cư tìm cánh rừng mới
hay chờ chết?
khí hậu biến đổi từng ngày
da thịt em nóng dần lên từng ngày
hành tinh ta tốc hành khám phá thế giới mới từng ngày
em
cởi bỏ mọi trang phục pha lê nứt vỡ
cởi bỏ mọi tư duy hình thức đa khô đình nát bến cạn
hoà nhập vào cơ thể ta đang tốc hành về phía ánh sáng
hay đóng cửa
tự huyễn hoặc mình
chờ chết?
MẮT GỖ
những vân gỗ như những con mắt ngây thơ
trong ngôi nhà sang trọng
nền bọc nhung
tường ốp kín gỗ quý
chủ nhà thuyết minh về bộ sưu tập gỗ của mình
hùng hồn như trên diễn đàn chỉ đạo công tác bảo vệ rừng
hùng hồn như trên diễn đàn chỉ đạo phòng chống tham nhũng
một ngọn lửa dẳng dai chót lưỡi
ở đâu đó có cánh rừng già đang hấp hối
ở đâu đó có người kiểm lâm mới bị trả thù
ở đâu đó có ngọn núi trọc xói mòn vừa ngã sập
ở đâu đó có cơn lũ quét thất thanh tiếng thú tiếng người
những vân gỗ quý
trong ngôi nhà sang trọng
như những con mắt lửa giấu kín hờn căm
chờ ngày phát hoả.
KHI NGƯỜI NÔNG DÂN RỜI KHỎI CÁNH ĐỒNG
người nông dân
lần lữa
rời cánh đồng
ngọn gió lạc đường bay
nặng nề chậm chạp
như con bò già kéo cày giữa trưa đứng bóng
sau lưng thời gian sấm chớp
không còn nữa những tối lai rai bàn giống lúa mới
không còn nữa những khuya bồn chồn tỉnh giấc đợi tiếng gà
không còn nữa những trưa thiêm thiếp chiêm bao giữa bầy tu hú
không còn nữa những chiều hỉ hả đốt đồng mùa gặt bội thu…
người nông dân
lững đững
ngoảnh lại cánh đồng
ngọn gió lạc đường bay
nặng nề chậm chạp
như cánh chim cô đơn chấp chới rặng núi chiều đông
sau lưng đất đai sấm chớp
màu cỏ sân gôn sẽ thay màu lúa tình tự ngàn đời
dãy dãy tường cao sẽ thay bờ vùng bờ thửa
từng dải khói đen sẽ thay những đàn cò trắng
tiếng máy buốt đêm sẽ thay tiếng nhạc côn trùng…
người nông dân
lầm lũi
để lại cánh đồng
ngọn gió lạc đường bay
nặng nề chậm chạp
như người lính bị tước vũ khí cúi mặt rời khỏi chiến trường
sau lưng rền vang sấm chớp...
VỌNG PHU TRÊN CÁT
chiều như mọi chiều
chị ngồi ôm con chờ chồng trên bãi cát
cơn bão đi qua
để lại sau lưng trời hoang đổ nát
thuyền anh không về nữa rồi
con thơ có biết gì đâu
anh không về nữa rồi
con thơ có biết gì đâu
tiếng đau làng chài lẩy bẩy đêm thâu
trời đầy mắt sao lạnh lùng chẳng thấy
biển hết cơn điên nằm hát vô tình
chiều như mọi chiều
chị ngồi ôm con
đôi mắt lặng thinh
nơi thuyền anh thường về những đêm hò hẹn
nơi lần đầu chị bẽn lẽn trao anh hoa trinh thánh thiện
dưới ánh trăng thề nguyện cầu biển trời mãi được bên nhau
anh không về nữa rồi
con thơ có biết gì đâu
sương xưa lẻ loi chít trắng mái đầu
gió xuống máu ngông giở trò thủ thỉ
biển hết cơn điên nằm hát vô tình
chiều như mọi chiều
chị ngồi ôm con
ôm cơn bão đời mình
nàng Vọng Phu hoá thân trên cát
trăng sao rón rén đi qua
những lời cầu hồn thảng thốt bay qua
từ cõi hư vô cơ hồ tiếng ai thầm nhắc:
anh không về nữa rồi
con thơ…
MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÍCH THỰC
mọi định nghĩa về phụ nữ mà tôi biết
mọi lý luận về cái đẹp mà tôi biết
chợt trở nên vô nghĩa
trước một nét kiêu sa
chợt trở thành mây khói
trước một người đàn bà
một người đàn bà đích thực
tất cả nguồn năng lượng mặt trời dường như thu hết vào lồng ngực nàng
tất cả mọi dòng sông dường như trôi hết vào cơ thể nàng
tất cả mọi bông hoa dường như khép mình bên từng đường cong giới tính của nàng
tất cả vui buồn cuộc đời dường như gom hết vào ánh mắt nàng
đừng hỏi nàng là ai và từ đâu đến
nàng chưa bao giờ bước vào giấc mơ của tôi và bạn
nhưng nàng có thể là người đang ở cạnh bạn và tôi
nàng không hiện hữu trên thế giới này
nhưng nàng có thể ẩn hiện trong trái tim mỗi con người
nàng mang nét hồn nhiên Mỵ Châu
sự thông minh Ỷ Lan
bi kịch Huyền Trân
ngôn ngữ Ngọc Hân
và cả quyền năng Đặng Thị Huệ
một người đàn bà như mọi người đàn bà
một người đàn bà không giống mọi người đàn bà
một tài hoa sắc màu
chông chênh sáng tối
VỀ MỘT ĐOẠN PHIM BUỒN
gã mặt thú chồm lên
người mẹ ngã quỵ
chiếc gậy tre chới với đỡ tuổi già chới với
mỗi nắm đấm nặng ký tung ra
một nhát chém lạnh lùng đao phủ
bầm nát thân thể dòng sông kiệt quệ sinh thành
đoạn phim buồn hơn cơn địa chấn
xô nghiêng những bảng vàng thành tích hư danh
đóng băng những cái lưỡi robot giáo điều đạo đức giả
còn bao nhiêu gương mặt lẩn khuất tối tăm thương tật tâm hồn?
BAO GIỜ CON LỚN?
lại thêm những gã mặt người vung tay đánh đuổi mẹ
một lũ chó điên hùa nhau cắn xé thân thể
đưa chúng chui ra và nuôi chúng trưởng thành
ngọn gió mùa hè bay qua ngôi nhà bất hạnh
hoá thành ngọn lửa lăm le thiêu huỷ chúng
đám mây trắng trôi qua hoá thành vành khăn tang khinh bỉ chúng
người mẹ già như con mồi thu mình
trước bầy cọp trí thức nguỵ tạo nhe nanh
ôi những tiến sĩ, kỹ sư, luật sư học vấn tới chân răng
bước ra từ gánh thóc mồ côi lướt giông đội bão
bước ra từ gánh bánh rán tảo tần còng mình bụi khói
bước ra từ người mẹ nghèo quắt queo mù chữ động kinh
có khi nào trong giấc mơ các ngươi rùng mình nghe con mình khẽ hỏi:
bao giờ con lớn giống mẹ giống cha?
BỰC MÌNH NGHE TRƯƠNG CHI KHÓC
ta biết Trương Chi không bao giờ khóc
chỉ có nụ cười chẳng hé trên môi
nụ cười của ngôi sao lạ
cuộc tình như một lằn roi
ta biết Trương Chi không bao giờ khóc
chỉ có tài hoa chẳng thốt nên lời
tài hoa giữa ảo trùng tai hoạ
đừng thương hại chàng vội Mỵ Nương ơi!
những ngôi sao ngang trời thao thức
thuyền Trương Chi lãng đãng bến mơ
để lại ngàn năm
tiếng khóc dại khờ…
KÝ ỨC HOA HỒNG
mỗi số phận chứa một phần lịch sử
E. Evtusenko
em hát cho tôi triệu hoa hồng đỏ thắm
em đọc cho tôi lịch sử với số phận con người
hoa hồng vẫn nở dẫu thời tiết cuộc đời thay đổi
không ai cao cả hơn ai khi còn khóc trong nôi
và lịch sử đã mang đổi thay đến từng số phận
thay đổi bầu trời
thay đổi tư duy từng ngọn núi con sông
nhưng em ơi có một điều lịch sử không thể làm thay đổi:
ký ức tình yêu trong mỗi đoá hồng!