Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo (Ảnh P.L)
ANH ĐÃ YÊU NHƯ VẬY
(Tặng các chiến sĩ trên đảo xa)
Chẳng lẽ anh yêu đất cằn và đá cỗi
nắng cháy da và rét buốt xương
gió xé rách áo quần
mưa ném nghiêng mũ cối
chẳng lẽ anh yêu sóng biển gào dữ dội
át cả tiếng em từ phía đất liền?
Công sự anh đào xuyên ngày, xuyên đêm
đào vào đá (lưỡi xẻng thay mấy bận)
những cánh tay kéo pháo hai ba tấn
lên điểm cao, dốc dựng lệch trời xanh
chẳng lẽ anh yêu đá cào tướp bàn chân
dày cao cổ rách rồi, tay con trai lại vá?
Sống giữa biển mà lắm khi thèm cá
luống rau trồng trong lưới ngăn chim
nước biển nhiều mà chẳng thể nấu cơm
(phuy nước ngọt để dành khi giặc giã)
chẳng lẽ anh yêu đêm liên hoan văn nghệ
có chàng trai sắm vai gái diễn chèo?
Chẳng lẽ anh yêu những đêm ngủ hầm kèo
báo đến chậm hai tuần vẫn gọi là “báo mới”
lá thư tình đọc chung cùng đồng đội
lúc nghe đài là lúc gặp quê hương
chẳng lẽ anh yêu những ngày tháng thẳng căng
đêm bật dậy mấy lần báo động?
Nhưng em ơi, giữa muôn trùng biển sóng
anh đã yêu như vậy ngày ngày
như yêu em đắm say
yêu giấc ngủ hằng mơ về bờ cát
bởi anh biết:
nếu lòng mình đổi khác
giặc sẽ tràn qua đảo của mình đây!…
Đảo Vạn Hoa, 1980
(Ảnh Lê Mạnh Phú)
BIỂN, ĐẢO, TÔI VÀ NHỮNG CÁNH CHIM
Tự bao giờ đã biển xanh
đã đảo khơi đứng soi mình - và chim
để nghe huyền thoại, tôi tin
đảo là con của Đất liền, đẹp trai
biển là tiên nữ nhà Trời
yêu nhau về ở trọn đời bên nhau
(và loài chim biển từ lâu
từng mang những lá thư màu tình yêu)
Để khi tôi khóc chào đời
lắng trong tiếng biển ru hời dịu êm
tuổi thơ cùng sóng trốn tìm
tiếng cười tôi – sóng giữ gìn âm vang
một mai tôi bỗng ngỡ ngàng
ngụp trong biển, sóng mơn man thân hình
và khi biết tỏ lời tình
biển xanh trong mắt em nhìn ngất ngây
Để khi tôi đã ngủ say
thềm nhà biển đợi - sóng lay cát vàng
để khi tôi chợt mơ màng
biển tràn song cửa chín vàng ánh trăng
và khi thức giấc, chân trần
tôi lao ra biển - sóng gầm xa xôi...
(Sao mình không là đảo khơi
để tôi nghe hết những lời biển xa?)
Bây giờ trên đảo tuần tra
sau mưa, tôi lẫn chan hòa nắng lên
nắng như nắng nhớ đất liền
tôi như tôi chẳng xa em bao giờ
bởi tôi tin tự trong mơ
em là biển biếc, bãi bờ là tôi...
Hòn Ngư, 1981
KHÔNG EM
Không em, gió thổi từ bốn phía
không chiếc hôn hẫng hụt bóng dừa
không được cãi nhau, không được nghe ủng hộ
ngỡ suốt đời ước gọi để mà thưa
Nhưng ai gọi anh đâu, ì ào sóng biển
mùi mực khô, cát lún đã bao lần
con còng gió, hoa li vàng hiển hiện
ăm ắp nước và trời, bao hòn đảo độc thân
Anh cứ hát không ngừng bài hát ấy
bác xích lô, cô thợ ảnh, chú thương binh
qua bãi tắm ban mai chủ nhật
anh không em, chống chếnh mọi dáng hình.
(Ảnh Nguyễn Xuân Thủy)
HOA LI VÀNG
Dầu nhỏ nhoi, tôi có một cái tên
trong li ti lá thẫm
khi ngập nước và khi thì ngập nắng
hoa li vàng mùa hạ - chính là tôi
Hoa li vàng năm nở một lần thôi
nở nho nhỏ không phải ai cũng thấy
con còng gió bò qua hoa không gẫy
dưới bụng thuyền, hoa vùi cát nằm im
con thuyền đi tôi lại khẽ trồi lên
như chính hoa đẩy con thuyền ra biển
bắt đầu nắng, bắt đầu gió, bắt đầu sóng
nơi bắt đầu mặt nước chính là tôi
Biển đầy vơi thương nhớ, biển xanh ơi
thân thể ai hồng hào pha ngọn sóng
da thịt người chạm vào tôi nóng bỏng
rồi có thể người quên
còn tôi mãi giữ gìn...
Mùa hạ tắt. Và tôi lìa cành
hoa rụng xuống lành nguyên trong cát
hoa rụng xuống vàng tươi trong biển nước
có thể tình cờ ai đó nhận ra tôi
hoa li vàng mùa hạ xa xôi...
Quy Nhơn, 1984
Không đề
(Tặng Ngô Thế Oanh)
Anh trót để tình yêu tuột mất
xin em đừng tha thứ hay giận hờn
hoa li vàng cọ chân anh như nhắc
một chiều buồn sóng trắng biển Quy Nhơn
Anh trót để em ra đi vô cớ
đến một ngày, không thể hiểu vì đâu
em hút bóng dừa xanh, vai khép gió
không bao giờ quay lại mối tình đầu
Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát
biếc xanh em, mãi chớp sáng vòm trời
điều CÓ THỂ, đã hóa thành KHÔNG THỂ
biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi...
1984
Đảo Phú Quốc
ĐẢO BÃO
I
Những đàn chim trên đảo đã bay đi
Chỉ còn lính chúng tôi với rập rình cơn bão
Cơn bão biển đang tiến dần tới đảo
Cơn bão điên cuồng gió giật cấp 12
Cơn bão chúng tôi biết được qua đài
Qua màu nước thủy triều bỗng dưng ngầu sóng đục
Chúng tôi biết qua cầu vồng bảy sắc
Bắc ngang trời không mây…
Và bây giờ – chính phút này đây
Cơn bão biển từ phương đông đang đến
Sóng đã chồm qua đầu hòn Đá Lớn
Biển ngả nghiêng chơi trò cập kênh
Trước mặt chúng tôi tối sầm ngọn gió đen
Trời như chiếc vung khổng lồ chụp xuống
Chỉ còn lính chúng tôi với súng
Với đất liền thương nhớ phía sau lưng!
Đã bắt đầu những trận mưa ngang
(Mưa không thể bình thường vì gió)
Đã bắt đầu tiếng rú như xé lụa
Trăm nghìn hốc đá thổi tù và
Gió giật mái tôn phần phật như cờ
Những cây dại gió nhổ lên ném xuống
Vườn rau chỉ còn trơ lại cuống
(Lưới ngăn chim gió thổi biến đâu rồi)
Gió gào lộn trên trời
Những vòng xoáy mắt thường nhìn thấy rõ
Từ chân đảo bất ngờ lồng lên gió
Cát đá bay như ai ném qua đầu
Hoa san hô, hoa san hô rực rỡ sắc màu
Không cưỡng nổi đã hóa thành tai họa
Bạt che pháo trong gió lùa tơi tả
Bạt che pháo rách rồi nòng pháo vẫn giữ khô
Đứng trên hầm trực chiến đảo trưởng hô
Cơn bão nuốt tiếng anh đầu ống nói
Dây điện thoại đứt tung như chỉ rối
Bão xoáy lòng bao người lính chúng tôi
II
Có biết chăng xa khuất đát liền ơi
Chúng tôi nhớ đất liền da diết quá
Chúng tôi nhớ đất liền mưa mùa hạ
Tuổi ấu thơ tắm mát giữa sân nhà
Nhớ mùa thu lá vàng rực như hoa
Bông cúc nở thẹn thùng bên lối ngõ
Nhớ ruộng đồng nón trắng chao sóng lúa
Cánh cò bay bịn rịn lũy tre làng
Đất liền ơi thương nhớ những dòng sông
Ai gánh nước mà sông trong đến thế
Nhớ lúc ra đi ta một lần thưa mẹ
Cái vẫy tay vời vợi đất liền…
Có thể là sau cơn bão này thôi
Quân thù đến sẽ xóa đi tất cả
Quân thù đến nấp sau màu đen gió
Lưng ngụy trang bằng sắc đỏ mặt trời
Không thể nào mất đảo, đất liền ơi
Trong bão gió chúng tôi nghe người gọi
Chúng tôi nghe lời đất liền vang dội
Lời đất liền từ ngực chúng tôi đây…
III
Bão rú gầm rách tã những tảng mây
Những người lính cởi áo ra che pháo
Những người lính ngã nhoài trong gió bão
Lại đứng lên. Gió lại giật ngã nhoài
Không thể đi thì bám đất trườn đi
Dây điện nối men theo triền đá xám
Bão qua đêm qua ngày
Bão quăng lên sóng mặn
Bão như là ôm đảo mà lay…
Ngẩng đầu lên bầu trời đã quang mây
Những ngọn gió điên cuồng sõng soài bên bờ vực
Bầy sóng dữ bỗng trở nên khép nép
Đàn chim đi sau bão đã bay về
Đảo vẫn đứng hiên ngang như đứng vậy từ xưa
Dáng người lính sáng lên cùng đá đảo
Những người lính đầu trần không áo
Lại đắp dày công sự của mình lên.
Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo (Ảnh P.L)
ANH ĐÃ YÊU NHƯ VẬY
(Tặng các chiến sĩ trên đảo xa)
Chẳng lẽ anh yêu đất cằn và đá cỗi
nắng cháy da và rét buốt xương
gió xé rách áo quần
mưa ném nghiêng mũ cối
chẳng lẽ anh yêu sóng biển gào dữ dội
át cả tiếng em từ phía đất liền?
Công sự anh đào xuyên ngày, xuyên đêm
đào vào đá (lưỡi xẻng thay mấy bận)
những cánh tay kéo pháo hai ba tấn
lên điểm cao, dốc dựng lệch trời xanh
chẳng lẽ anh yêu đá cào tướp bàn chân
dày cao cổ rách rồi, tay con trai lại vá?
Sống giữa biển mà lắm khi thèm cá
luống rau trồng trong lưới ngăn chim
nước biển nhiều mà chẳng thể nấu cơm
(phuy nước ngọt để dành khi giặc giã)
chẳng lẽ anh yêu đêm liên hoan văn nghệ
có chàng trai sắm vai gái diễn chèo?
Chẳng lẽ anh yêu những đêm ngủ hầm kèo
báo đến chậm hai tuần vẫn gọi là “báo mới”
lá thư tình đọc chung cùng đồng đội
lúc nghe đài là lúc gặp quê hương
chẳng lẽ anh yêu những ngày tháng thẳng căng
đêm bật dậy mấy lần báo động?
Nhưng em ơi, giữa muôn trùng biển sóng
anh đã yêu như vậy ngày ngày
như yêu em đắm say
yêu giấc ngủ hằng mơ về bờ cát
bởi anh biết:
nếu lòng mình đổi khác
giặc sẽ tràn qua đảo của mình đây!…
Đảo Vạn Hoa, 1980
(Ảnh Lê Mạnh Phú)
BIỂN, ĐẢO, TÔI VÀ NHỮNG CÁNH CHIM
Tự bao giờ đã biển xanh
đã đảo khơi đứng soi mình - và chim
để nghe huyền thoại, tôi tin
đảo là con của Đất liền, đẹp trai
biển là tiên nữ nhà Trời
yêu nhau về ở trọn đời bên nhau
(và loài chim biển từ lâu
từng mang những lá thư màu tình yêu)
Để khi tôi khóc chào đời
lắng trong tiếng biển ru hời dịu êm
tuổi thơ cùng sóng trốn tìm
tiếng cười tôi – sóng giữ gìn âm vang
một mai tôi bỗng ngỡ ngàng
ngụp trong biển, sóng mơn man thân hình
và khi biết tỏ lời tình
biển xanh trong mắt em nhìn ngất ngây
Để khi tôi đã ngủ say
thềm nhà biển đợi - sóng lay cát vàng
để khi tôi chợt mơ màng
biển tràn song cửa chín vàng ánh trăng
và khi thức giấc, chân trần
tôi lao ra biển - sóng gầm xa xôi...
(Sao mình không là đảo khơi
để tôi nghe hết những lời biển xa?)
Bây giờ trên đảo tuần tra
sau mưa, tôi lẫn chan hòa nắng lên
nắng như nắng nhớ đất liền
tôi như tôi chẳng xa em bao giờ
bởi tôi tin tự trong mơ
em là biển biếc, bãi bờ là tôi...
Hòn Ngư, 1981
KHÔNG EM
Không em, gió thổi từ bốn phía
không chiếc hôn hẫng hụt bóng dừa
không được cãi nhau, không được nghe ủng hộ
ngỡ suốt đời ước gọi để mà thưa
Nhưng ai gọi anh đâu, ì ào sóng biển
mùi mực khô, cát lún đã bao lần
con còng gió, hoa li vàng hiển hiện
ăm ắp nước và trời, bao hòn đảo độc thân
Anh cứ hát không ngừng bài hát ấy
bác xích lô, cô thợ ảnh, chú thương binh
qua bãi tắm ban mai chủ nhật
anh không em, chống chếnh mọi dáng hình.
(Ảnh Nguyễn Xuân Thủy)
HOA LI VÀNG
Dầu nhỏ nhoi, tôi có một cái tên
trong li ti lá thẫm
khi ngập nước và khi thì ngập nắng
hoa li vàng mùa hạ - chính là tôi
Hoa li vàng năm nở một lần thôi
nở nho nhỏ không phải ai cũng thấy
con còng gió bò qua hoa không gẫy
dưới bụng thuyền, hoa vùi cát nằm im
con thuyền đi tôi lại khẽ trồi lên
như chính hoa đẩy con thuyền ra biển
bắt đầu nắng, bắt đầu gió, bắt đầu sóng
nơi bắt đầu mặt nước chính là tôi
Biển đầy vơi thương nhớ, biển xanh ơi
thân thể ai hồng hào pha ngọn sóng
da thịt người chạm vào tôi nóng bỏng
rồi có thể người quên
còn tôi mãi giữ gìn...
Mùa hạ tắt. Và tôi lìa cành
hoa rụng xuống lành nguyên trong cát
hoa rụng xuống vàng tươi trong biển nước
có thể tình cờ ai đó nhận ra tôi
hoa li vàng mùa hạ xa xôi...
Quy Nhơn, 1984
Không đề
(Tặng Ngô Thế Oanh)
Anh trót để tình yêu tuột mất
xin em đừng tha thứ hay giận hờn
hoa li vàng cọ chân anh như nhắc
một chiều buồn sóng trắng biển Quy Nhơn
Anh trót để em ra đi vô cớ
đến một ngày, không thể hiểu vì đâu
em hút bóng dừa xanh, vai khép gió
không bao giờ quay lại mối tình đầu
Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát
biếc xanh em, mãi chớp sáng vòm trời
điều CÓ THỂ, đã hóa thành KHÔNG THỂ
biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi...
1984
Đảo Phú Quốc
ĐẢO BÃO
I
Những đàn chim trên đảo đã bay đi
Chỉ còn lính chúng tôi với rập rình cơn bão
Cơn bão biển đang tiến dần tới đảo
Cơn bão điên cuồng gió giật cấp 12
Cơn bão chúng tôi biết được qua đài
Qua màu nước thủy triều bỗng dưng ngầu sóng đục
Chúng tôi biết qua cầu vồng bảy sắc
Bắc ngang trời không mây…
Và bây giờ – chính phút này đây
Cơn bão biển từ phương đông đang đến
Sóng đã chồm qua đầu hòn Đá Lớn
Biển ngả nghiêng chơi trò cập kênh
Trước mặt chúng tôi tối sầm ngọn gió đen
Trời như chiếc vung khổng lồ chụp xuống
Chỉ còn lính chúng tôi với súng
Với đất liền thương nhớ phía sau lưng!
Đã bắt đầu những trận mưa ngang
(Mưa không thể bình thường vì gió)
Đã bắt đầu tiếng rú như xé lụa
Trăm nghìn hốc đá thổi tù và
Gió giật mái tôn phần phật như cờ
Những cây dại gió nhổ lên ném xuống
Vườn rau chỉ còn trơ lại cuống
(Lưới ngăn chim gió thổi biến đâu rồi)
Gió gào lộn trên trời
Những vòng xoáy mắt thường nhìn thấy rõ
Từ chân đảo bất ngờ lồng lên gió
Cát đá bay như ai ném qua đầu
Hoa san hô, hoa san hô rực rỡ sắc màu
Không cưỡng nổi đã hóa thành tai họa
Bạt che pháo trong gió lùa tơi tả
Bạt che pháo rách rồi nòng pháo vẫn giữ khô
Đứng trên hầm trực chiến đảo trưởng hô
Cơn bão nuốt tiếng anh đầu ống nói
Dây điện thoại đứt tung như chỉ rối
Bão xoáy lòng bao người lính chúng tôi
II
Có biết chăng xa khuất đát liền ơi
Chúng tôi nhớ đất liền da diết quá
Chúng tôi nhớ đất liền mưa mùa hạ
Tuổi ấu thơ tắm mát giữa sân nhà
Nhớ mùa thu lá vàng rực như hoa
Bông cúc nở thẹn thùng bên lối ngõ
Nhớ ruộng đồng nón trắng chao sóng lúa
Cánh cò bay bịn rịn lũy tre làng
Đất liền ơi thương nhớ những dòng sông
Ai gánh nước mà sông trong đến thế
Nhớ lúc ra đi ta một lần thưa mẹ
Cái vẫy tay vời vợi đất liền…
Có thể là sau cơn bão này thôi
Quân thù đến sẽ xóa đi tất cả
Quân thù đến nấp sau màu đen gió
Lưng ngụy trang bằng sắc đỏ mặt trời
Không thể nào mất đảo, đất liền ơi
Trong bão gió chúng tôi nghe người gọi
Chúng tôi nghe lời đất liền vang dội
Lời đất liền từ ngực chúng tôi đây…
III
Bão rú gầm rách tã những tảng mây
Những người lính cởi áo ra che pháo
Những người lính ngã nhoài trong gió bão
Lại đứng lên. Gió lại giật ngã nhoài
Không thể đi thì bám đất trườn đi
Dây điện nối men theo triền đá xám
Bão qua đêm qua ngày
Bão quăng lên sóng mặn
Bão như là ôm đảo mà lay…
Ngẩng đầu lên bầu trời đã quang mây
Những ngọn gió điên cuồng sõng soài bên bờ vực
Bầy sóng dữ bỗng trở nên khép nép
Đàn chim đi sau bão đã bay về
Đảo vẫn đứng hiên ngang như đứng vậy từ xưa
Dáng người lính sáng lên cùng đá đảo
Những người lính đầu trần không áo
Lại đắp dày công sự của mình lên.
VanVN.Net - Sau khi bộ phim "Hoàng Sa trong lòng Tổ quốc" được giải B, Giải báo chí Quốc gia năm nay, Đạo diễn, NSƯT Lưu Quỳ vẫn tiếc nuối: “Làm phim về Hoàng Sa mà không được ra Hoàng ...
VanVN.Net - Làm sao viết đủ về Sỹ Tiến (1916 - 1982), người mà số vở diễn bằng số năm của ngành nghệ thuật mà ông tận hiến suốt cuộc đời, trong vai trò ông tổ Cải lương miền Bắc. Sự ...
VanVN.Net - Nhà thơ, nhà báo, đạo diễn, nhà biên kịch Nguyễn Xuân Hồng sinh ra, lớn lên và gắn bó cả một đời lao động sáng tạo với quê hương Bắc Giang. Nhưng những tác phẩm thơ, sân khấu, điện ...
VanVN.Net - Nhận lời mời của Hội Nhà văn Trung Quốc, thực hiện chương trình hợp tác giữa Bộ Văn hóa hai nước Việt Nam và Trung Quốc; đoàn nhà văn Việt Nam do nhà văn Nguyễn Trí Huân - Phó chủ tịch ...
VanVN.Net - (Trích phát biểu của ông Nguyễn Văn Đức, Thứ trưởng thường trực Bộ Tài nguyên và Môi trường, tại Diễn đàn Kinh tế Biển Việt Nam 2011 - Nha Trang ngày 08 tháng 6 năm 2011)…
Tiêu đề
Viết bình luận của bạn