Sen nở như không biết người âu sầu/ Hay sen cũng âu sầu mà người không biết/ Cùng sắc trắng trong, cùng đượm hương từ ngàn đời/ Chỉ khác em lên tiếng mà ta lặng im. (Liên bút từ sen - Nguyễn Lương Ngọc)
Gửi thư    Bản in

Chùm thơ của Hồ Kiên Giang

02-05-2012 09:34:59 AM

Tác giả Hồ Kiên Giang (Ảnh do nhân vật cung cấp)

 

CÂY DỪA NƯỚC

 

Nhà tôi ở rìa con sông nhỏ

Cây dừa nước xác xơ

Bông lục bình trôi tím rịm nắng chiều

 

Thuở đó

Tôi thường chạy ra bờ sông đón má

Má đi chợ về con xuồng lấm nước phù sa

Tôi thường chạy ra bờ sông đón tía

Tía đi ruộng về vai áo vá váng phèn chua

 

Sau nhiều năm lưu lạc

Tôi trở lại bến sông xưa

Sông bao kỳ nước ròng nước kiệt

Miệt vườn tôi lá rụng bao mùa

Cây dừa nước bơ vơ trước ngõ

Tôi thương về một thời ấu thơ

 

Căn nhà vắng

Gió lay lay quờ tay vào khoảng trống

Nền nhà rêu xanh chưa bén hơi người

Đâu dáng má tảo tần khuya sớm

Đâu dáng tía ngày mưa ngồi uống rượu

Câu vọng cổ buồn như kiếp sống trầm luân

 

Trước di ảnh lạnh màu hương khói

Tôi thầm gọi tía má

Ngôi nhà cũ bời bời trút lá

Tôi gọi bông lục bình rưng rức tuổi thơ tôi

Gọi mây trắng trên trời

Gọi cỏ xanh trên đất

Tôi gọi tôi là cây dừa nước mồ côi!

 

ĐIÊN ĐIỂN HOA VÀNG

 

    Đang mùa điên điển trổ hoa

Cánh đồng vàng dịu như là nắng lên

    Thuyền ai xuôi ngược bưng biền

Đi hoài chưa hết màu điên điển vàng

 

    Từ nơi gò đất đồng hoang

Từ nơi bia mộ, xóm làng xác xơ

    Cây ngăn lũ lụt xô bờ

Màu hoa vàng đến ngẩn ngơ lòng người

 

    Vàng trong gió thổi tơi bời

Vàng trong cơn lũ ngang trời nước lên

    Những năm lửa cháy, bom rền

Nhà xiêu, hoa nở trên nền đất đau…

 

    Hoa vàng câu hát trao nhau

Yêu màu hoa nở trong màu áo ai

    Bao đời như chẳng tàn phai

Nghe bình yên mỗi ban mai hoa vàng

 

    Bắc cầu anh dắt em sang

Có dòng nước thả mơ màng về đâu

    Mai ngày dòng sông đưa dâu

Vàng hoa điên điển nối cầu ta qua.

 

MỘT ĐÊM TRĂNG XUÔI DÒNG SÔNG HẬU

 

Một đêm trăng xuôi dòng sông Hậu

Ba đứa ngồi trên chiếc xuồng con

Sông lững thững sau một ngày nắng cháy

Đồng rộng thơm hoài hương lúa non

 

Uống rượu đế trên xuồng

                                         Trời!

                                                    Sướng thiệt

Nào nâng ly sóng sánh trăng vàng

Mồi nhắm có cá sặc rằn, xoài chát

Và sông dài

                     Và đồng nước mênh mang

 

Một đứa cất lời ca vọng cổ

Hai đứa hát cùng lời cũ nối lời nay

Dép cao su, mái chèo gõ nhịp

Chiếc xuồng gật gà như ông lão đang say...

 

Ba đứa trên chiếc xuồng con đêm ấy

Ba gã trai nghèo cùng tuổi thân nhau

Rồi đường đời mỗi người mỗi ngả

Đứa lạc xứ người

Đứa lên phố

Đứa rừng sâu

 

Tôi thầm ước ngày nao gặp lại

Cùng xuôi đò sông Hậu đêm trăng

Ba gã trai nghèo phong trần hằn khuôn mặt

Câu vọng cổ nối dài xa cách bấy nhiêu năm.

 

MƯA ĐẦU MÙA

 

Mưa đầu mùa

Chợt đến

Chợt đi

Đổ trên môi những diêm dân bao vị mặn

Thấm vào lòng hơn muối mặn, mồ hôi

 

Mưa đầu mùa

Sẽ qua nhanh thôi

Sau ánh chớp đỏ lòe trên cánh đồng muốn trắng

Cánh chim biển lạc chiều hoang vắng

Nghe sấm ran mẹ đánh mất tay cào

 

Mưa đầu mùa

Mang dáng vóc hanh hao

Và rung rẩy như dáng đi của mẹ

Mưa đầu mùa như dáng hình con trẻ

Tung tăng đùa trên muối trắng tinh khôi

 

Mưa đầu mùa cũng đã qua rồi

Chỉ còn lại cánh đồng đầy vị mặn

Mặn nước mắt

Mặn mồ hôi

Và máu

Của diêm dân tan chảy chưa ngừng

 

Mưa đầu mùa

Lại đến

Bỗng rưng rưng…

 

Lên đầu trang

Tiêu đề

Hiện tại không có bình luận nào.

Viết bình luận của bạn


Nhà văn đọc sách  

Mai Văn Phấn “giấu mặt” trong “hoa”

VanVN.Net - Từ xưa đến nay, bài thơ viết ngắn nhất là bài thơ chỉ có một câu. Kỷ lục vẫn thuộc về R. Tagore (nhà thơ ấn Độ, người đã đoạt giải Nô-ben văn chương cách nay trên 30 năm). ...