Phạm Công Trứ: Nhà quê khí chất tràn trề/ Tớ đi rung cả vỉa hè Đồng Xuân
   

Chùm truyện ngắn "Bữa trưa" của Dương Phan Châu Hà
Cập nhật: 15:41:00 10/12/2010

Đời sống thị dân, viên chức nghèo được tái hiện trong các truyện chậm rãi, buồn tẻ và vụn vặt đã là lạ so với các nhà văn trẻ. Nhưng lạ hơn là mọi sự nó cứ rời ra mà lại hấp dẫn. Đó là nữ sỹ Dương Phan Châu Hà mà vanvn.net trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc

 

CUỐI TUẦN

Trời mưa, mưa dầm dề. Rét ngọt. Cái rét thấu da thấu thịt. Dền nằm co trong khách sạn. Anh càng ngẫm càng buồn. Cái rét mùa đông hanh hao, cứa ra cứa thịt. Đã hai chục năm nay Dền mới quay trở lại Việt Nam. Xa quê ngần ấy năm trời, lúc đi tóc vẫn còn xanh nay mái đầu đã điểm những sợi bạc. Ngày xưa Hà Nội không đông đúc như bây giờ. Ba sáu phố phường in hằn trong trí nhớ. Còn bây giờ, đường phố vẫn vậy nhưng cuộc sống đã thay đổi nhiều lắm. Những chung cư cao ngất trời, người xe vội vã trong dòng chảy của thời gian.

Đi giữa dòng người xe tấp nập Dền thấy lòng chợt vui, chợt buồn. Đôi mắt trĩu nặng ưu tư. Giữa đâu đó trong tâm thức, anh thấy mình như còn rất trẻ, một cô bé tóc búi vắt vẻo trên đỉnh đầu, cái trán rô trông bướng bỉnh mà ngồ ngộ. Đây là lần đầu tiên anh trở lại thăm quê hương. Cái xóm vùng chiêm trũng nơi anh ở giờ chả còn ai là người thân. Làng xóm láng giềng thì đều lạ hoắc. Những đứa bạn cùng trang lứa cũng người được người chăng. Anh về quê, trở về Hà Nội, cố gắng tìm lại quá khứ đã mất. Một tình yêu đầu đời, một thuở hàn vi khó khăn nhưng hạnh phúc. Mở ti vi xem hết chương trình nọ đến chương trình kia Dền mặc quần áo chỉnh tề, ta phố. Hà Nội về đêm càng náo động. Những quán ăn đêm đông nghẹt khách. Đi bộ qua phố cổ anh quay ra bờ Hồ, vào nhà hàng Thủy Tạ, gọi một cốc kem ba màu. Kem mùa đông đem lại cho anh những kỷ niệm ngọt ngào. Ngày xưa cũng đã có lần anh và nàng cùng nhau thưởng thức kem mùa đông như thế này. Hôm đó lần đầu tiên anh ăn kem mùa đông và cũng là lần đầu tiên anh thấy trái tim mình xao động đến thế. Hai má nàng ửng hồng, mắt đen láy tinh nghịch nhìn anh. Trời về trưa mà ông mặt trời vẫn trốn chạy đẩu đâu, cũng rét như thế này. Hai đứa lên xe đạp về quê. Nhà cách Hà Nội dễ chừng mấy chục cây số ấy vậy mà Dền chả thấy mỏi chân, chả thấy mỏi mệt. Nàng ngồi sau, ríu rít nói cười. Thi thoảng chiếc xe trượt qua một cái ổ gà nhảy lên xong xóc, nàng đổ xô vào người Dền. Mỗi lần như thế Dền thấy cả thân mình rạo rực. Khuôn ngực của nàng áp sát vào tấm lưng đẫm mồ hôi trong tiết trời gió rét của anh. Anh thấy mình như ở trên chín từng mây. Tiếng nói ríu rít của Xuân làm anh thấy đất trời nghiêng ngả.

Ngày ấy, mặc dù chưa một lần nói lời yêu nhưng cả hai như sinh ra đã là của nhau rồi. Xa nhau chưa được mấy khắc đã thấy nhớ. Nhớ đến không chịu nổi, nhớ đến phát phiền. Chiều chiều hai đứa không hẹn mà gặp nhau ở chiếc giếng làng. Chiếc giếng nông choèn nhưng nước đầy ăm ắp. Mùa mưa lũ nước đục một màu phù sa. Vẫn phải đem về dùng. Đánh ít phèn là trong ngay. Nước để nấu thì đã có bể nước mưa. Chả nói gì, chỉ nhìn nhau một chốc một lát là thấy lòng nhẹ nhõm. Bao giờ Dền cũng để cho Xuân về trước. Ngẩn người ngắm nhìn cái lưng ong của cô anh thấy lòng xốn xang. Chiếc mông tròn căng cứ nây nẩy. Mái tóc dài óng mượt đong đưa theo nhịp bước chân. Dền đứng nhìn Xuân xa hút vào khúc ngoặt cuối làng mới quảy quả gánh nước về nhà. Vào những tối cuối tuần Dền đèo Xuân một vòng quanh con đê quai. Gió từ sông thổi lại mát rượi. Hương thơm từ thân thể người con gái đang tuổi sắc xuân làm thằng người trong anh trỗi dậy. Dựng xe xuống khóm tre cuối làng, anh ghé sát vào khuôn mặt cô đặt lên đó một nụ hôn. Theo phản xạ, đôi môi Xuân mím chặt, sau rồi hé mở đón nhận nụ hôn đầu đời. Trái tim loạn nhịp của hai kẻ đang yêu cứ quấn lấy nhau. Cả đất trời nghiêng ngả. Tấm thân trinh nữ nóng hôi hổi, áp sát vào tấm thân đang thì trai tráng của anh. Trời đất ngả nghiêng, cả hai đứa ngất ngây trong men say hạnh phúc.

Nếu như cuộc đời cứ như một dòng sông mãi chảy về xuôi thì…Cũng chả ai biết trước được số phận, cuộc đời mình sẽ trôi chảy về đâu. Dền trúng tuyển vào đại học. Anh khăn gói lên đường lên Hà Nội. Cô đứng ở đầu làng, hai mắt đỏ hoe. Tấm thân thắt đáy lưng ong cứ rung lên từng đợt. Dền những muốn nhảy xuống xe, lao đến bên nàng. Anh cố tình quay đi giấu vào trong lòng nỗi nhớ, niềm thương của thằng con trai lần đầu biết yêu. Những ngày tháng ở Hà Nội, anh làm thêm đủ thứ việc để thêm tiền ăn học. Nhiều bữa nhịn ăn dành tiền mua tặng nàng một chiếc cặp ba lá màu trắng. Những đợt nghỉ hè anh và nàng cùng nhau chăn trâu, cắt cỏ. Hai đứa đuổi nhau tung tăng khắp bãi đê. Hai gấu quần nàng cỏ may bám đầy, trông ngồ ngộ. Chạy chán nàng ngồi phịch xuống bãi cỏ may, Hai lưng quần xắn cao lộ ra bắp chân trắng ngần. Cái cổ kiêu ba ngấn tôn khuôn mặt trái xoan trắng hồng. Đôi môi nàng mọng căng, đỏ như môi lườm lưỡm. Dền thấy lòng mình rạo rực, cái thằng đàn ông trong anh những muốn nổi loạn. Anh và Xuân và những bông cỏ may bên nhau, thầm ước một ngày mai hạnh phút.

Rồi nàng lấy chồng. Nàng không chờ được anh, tình yêu đầu đời. Cả một thời gian dài bên nhau anh chỉ duy nhất một lần hôn lên đôi môi nồng nàn của nàng. Một lần duy nhất nhưng theo anh suốt cả cuộc đời. Hương vị ngọt ngào của nàng cứ lẩn quất bên anh, ám ảnh anh suốt cả quãng thời gian còn lại của cuộc đời. Về quê anh chỉ quanh quẩn quanh nhà, mấy đứa bạn thì đứa đi bộ đội, đứa đi học, đứa đi làm ăn xa. Xuân thì dạy học và lấy chồng tận bên kia sông. Anh chả gặp lại dù trong lòng muốn lắm. Giờ cô đã lấy chồng, anh ấy lại là bộ đội, Dền chả có lí gì làm ảnh hưởng đến cuộc sống đang yên lành của cô.

Anh lao vào học, nghiên cứu khoa học. Sau khi tốt nghiệp anh vào làm ở một viện nghiên cứu ở Hà Nội. Anh lấy vợ, một cô gái gốc Hà Nội xinh xắn và giỏi giang. Cha mẹ già yếu và đi xa, anh em mỗi người mỗi nơi, chả còn ai ở quê, vì thế anh chả còn mấy khi có dịp trở lại thăm quê. Rồi đất nước hòa bình, toàn đất nước đổi mới. Vợ anh thi đậu nghiên cứu sinh và ở lại Mỹ. Hai đứa con một trai một gái cũng theo mẹ. Còn lại một mình anh mải mê nghiên cứu, học tập. Cả gia đình đoàn tụ là điều mà gia đình anh mong mỏi. Anh sang Mỹ làm việc, những kỷ niệm ngọt ngào về quê hương, về mối tình đầu chỉ còn là dĩ vãng.

* * *

Hôm nay cả đoàn lên đường về Phú Thọ viếng thăm và thắp hương đất Tổ Vua Hùng. Tiếng là người Việt Nam nhưng chả mấy khi anh lên Phú Thọ. Nay trở lại anh ngỡ ngàng trước sự thay đổi của quê hương. Được đầu tư, xây dựng, nâng cấp Đền Hùng khang trang, linh thiêng trong bối cảnh toàn đất nước bước vào hội nhập. Không khí tĩnh lặng, trang nghiêm khiến ai ai cũng thấy lòng mình an bình trong lòng tổ tiên. Những bậc đá dẫn lên Đền Hạ, Đền Trung, Đền Thượng, mộ Tổ các Vua Hùng và theo những bậc thang đá dẫn xuống Đền Giếng, nơi thờ tự của hai Ngọc Hoa công chúa. Du khách, đặc biệt là những nam thanh nữ tú cúi đầu cầu khấn và thả tiền xuống giếng linh thiêng cầu hạnh phúc. Thắp hương một vòng cả đoàn trở ra lên xe về khu du lịch nước khoáng Thanh Thủy. Là một địa danh du lịch còn sơ khai nhưng nước khoáng La Phù –Thanh Thủy đã thu hút được không ít du khách. Nguồn nước khoáng thiên nhiên của La Phù được đánh giá là một trong những nguồn nước khoáng có chất lượng chữa bệnh cao.

Dòng sông Đà Giang đang là mùa cạn, hai bên bờ sông xa thăm thẳm. Tắm xong cả đoàn đặt ăn ở quán Hải Xồm. Quán ăn được thiết kế toàn bằng đồ gỗ, ngồi ở tầng hai ngôi nhà sàn quay xuống mặt sông, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Bóng một cô thôn nữ quẩy đôi thùng gánh nước tưới rau bên sông, trông như một bức họa đồng quê. Dền chợt nhớ đến Xuân. Không biết giờ này cô đang ở đâu? Cuộc sống ra sao? Giờ cả anh và cô đầu đều đã hai thứ tóc, tất cả những kỷ niệm xưa chỉ còn là dĩ vãng. Cuộc sống ở hải ngoại đầy đủ vật chất nhưng tình cảm chơi vơi. Thời gian sau khi Dền sang đó ít lâu cả hai chia tay. Vợ Dền chủ động làm đơn li dị. Cô cũng chả có lí do gì ngoài việc: không hợp. Không hợp mà cả hai đã có hai mặt con. Hai mặt con và những tháng ngày hạnh phúc. Vợ anh ảnh hưởng tây hóa, xem chuyện chia tay như chuyện đi chợ, nấu ăn hàng ngày. Dền buồn không biết đến bao nhiêu ngày. Với anh gia đình là trên hết. Tiền nong có quan trọng nhưng cũng chả quan trọng bằng hạnh phúc gia đình. Vợ anh đã quyết, anh cũng chả thể cản được. Cô ấy theo một người Mỹ chính hiệu chứ không phải nửa tây nửa ta như anh. Là bác sĩ, bác sĩ ở Mỹ thì kiếm được ối tiền chứ chả như anh. Từ ngày sang đây anh chuyển nghề sang làm ở một ngân hàng của Mỹ. Là nhà khoa học nay chuyển sang tin học cũng chả bất cập quá. Thế là may rồi. Đâu phải ai sang đây cũng kiếm được công việc nhàn nhã mà thu nhập cũng tạm ổn như thế chứ… Mải nghĩ quay qua đã chả thấy cô gái đâu. Mái tóc dài tha thướt chỉ còn vẳng lại trong tâm tưởng. Dền nghĩ đến Xuân, nhức nhối những kỷ niệm của một thuở con trẻ.

Về lại thành phố, anh thong dong đi dạo một mình. Hôm nay là cuối tuần, bờ hồ đông nghẹt khách. Khách uống café và trò truyện. Anh chọn một góc khuất, gọi một li kem mùa đông ba màu. Phần kem màu tím chìm khuất, phần kem màu hồng thi thoảng lại ló lên, còn phần kem màu trắng cứ lấp lóa. Anh ăn kem trong vô thức. Thỉnh thoảng hình ảnh của Xuân cứ chợt ẩn chợt hiện. Ngày xưa, vào một ngày cuối tuần anh và cô đèo nhau vắt vẻo bằng xe đạp, bờ hồ chưa được xây dựng như bây giờ, kem cũng chỉ là kem que thôi. Hai đứa dành tiền mua mỗi đứa một que kem sữa. Nhìn Xuân ăn ngon lành Dền thấy lòng mình ấm lại, thấy trời đất như chỉ có nụ cười bẽn lẽn của nàng. Còn bây giờ, vợ anh đang hạnh phúc bên một ông tây, còn Xuân cũng đang hạnh phúc ở tận đâu đó, bên gia đình. Còn anh, chỉ trơ chọi có một mình ở đất khách quê người và giờ khuya này vẫn còn ngồi ăn kem mùa đông một mình. Kem mùa đông, có ai ăn kem mùa đông như anh không nhỉ? Anh lãng đãng nhìn ra mặt hồ, mặt hồ bình yên. Anh soi mình trong mặt nước lung linh huyền ảo, chợt nhận ra khuôn mặt của chính mình anh giật mình thảng thốt. Gã đó chính là anh đó ư? Một khuôn mặt vuông, vầng trán cũng vuông, nước da hồng hào của một kẻ đang xuân nhưng đôi mắt thì u sầu? Trông anh có gì đó không ổn? Một gã đàn ông vừa hiển hiện vẻ thành đạt vừa ẩn khuất nét u uất.

Về lại khách sạn anh mở nước thật nóng và tắm. Luồng hơi nước giúp Dền tỉnh táo trở lại. Anh thấy mình lại là chính mình, nhưng vẫn khắc khoải không yên với một hình bóng phụ nữ lẩn quất. Không mặc quần áo, quấn quanh mình một tấm khăn bông to tướng, anh nằm lên đi văng bật tivi. Hết chương trình này đến chương trình kia anh vẫn thấy lòng mình trống vắng. Cứ thế, không mặc quần áo anh vùi đầu trong chăn ấm. Anh thấy mình lạc vào trong một khoảng không gian trong tưởng tượng. Giấc ngủ đến với anh chập chờn, ảo huyền, lung linh. Anh và Xuân tay trong tay, đôi môi của cô nồng nàn, mang theo hương lúa mùa xuân. Ngọt ngào, tấm thân của cô rừng rực đốt cháy anh trong tình yêu nồng cháy. Anh cứ thế hôn như điên lên tấm thân thanh nữ của cô. Đôi môi anh chạm hờ lên hai núm vú căng tròn sắc xuân. Anh thấy mình rạo rực, tấm thân nam nhi đang tuổi trung niên cứ trỗi dậy hừng hực. Anh ghì cả thân hình nàng vào tấm thân anh đang trỗi dậy. Anh…Những tiếng thở phì phò, hưng hức làm anh choàng tỉnh. Căn phòng khách sạn sạch sẽ và trống trơn, chỉ có mình anh giữa chiếc giường trống. Chiếc chăn màu tím sẫm rớt xuống nên nhà, cả thân hình anh trơn nhẫy mồ hôi. Cả thân hình anh rừng rực, đổ ập xuống giường. Hóa ra chỉ là một giấc mơ. Anh và nàng và cô ấy? Ai đang hạnh phúc, ai không? Có ai nhớ đến ai không hay tất cả quay cuồng trong vòng quay kiếm tìm tiền tài và danh vọng?

Anh vào phòng tắm, xả nước thật lạnh. Nước lạnh làm anh tỉnh ngủ. Anh xoay xỏa với nỗi nhớ trào dâng trong lòng. Ngồi trước màn hành vi tính, những câu chữ từ tâm trí anh nhảy nhót trên màn hình:

Bờ Hồ - đầu đông

gió lạnh quàng khăn voan trắng

kem Thuỷ Tạ trong gió bấc mùa đông ngon lạ.

Anh nhìn tôi

ánh mắt tinh nghịch.

Xe đạp lăn bánh

tôi ngó anh

từ đàng sau.

Ánh mắt anh

xa vời tận đâu đó.

Hà Nội vào đông

hằn trong nỗi nhớ…

Những câu chữ trong đầu anh tự động sắp hàng trên trang viết. Cũng chả biết có phải là những câu thơ không nữa, trong tiềm thức của anh chỉ còn duy nhất nụ cười bẽn lẽn của Xuân và hơi thở của nàng nóng hổi phả từ sau lưng. Anh thích thú đọc lại. Một lần. Hai lần. Ba lần…Anh lẩm nhẩm như một thằng điên. Bất chợt một người phụ nữ bước ra từ màn hình máy tính. Khuôn ngực tròn trịa nhô cao, phập phồng theo hơi thở gấp gáp. Đôi môi nàng mọng căng như quả sim chín. Anh ngồi chết trân ra đó, không lẽ…

Anh trở lại giường và cố tìm lại giấc ngủ nhưng giấc mơ cứ trở đi trở lại. Mỗi lần gặp nhau trong mơ anh lại được tận hưởng những giây phút ngọt ngào bên người yêu dấu và cả hai đứa bàn tính chuyện giúp đỡ trung tâm nuôi dưỡng trẻ khuyết tật của thành phố. Những đứa trẻ khuyết tật được xã hội quan tâm, giúp đỡ, nhà nước, cộng đồng nuôi dưỡng, khát khao sống và hồi sinh.

Sáng hôm sau chưa bảnh mắt anh đã ngồi trước máy tính và bắt đầu soạn thảo”Kế hoạch đầu tư cơ sở vật chất Trung tâm khuyết tật tỉnh…”.

BỮA TRƯA

Cuối đông, ai ai cũng bận bịu. Năm cũ chưa qua, năm mới đã lại tới. Nào kế hoạch của năm mới, nào công tác tổ chức…Cứ là rối cả lên. Năm nay công ty mình cổ phần hóa. Một nhà máy có bề dày kinh nghiệm đã mấy chục năm nay cổ phần hóa mọi cái cứ gọi là tít mù nó lại vòng quanh. Nào sắp xếp lại tổ chức, nào ra qui chế mới. Úi giời, lãnh đạo cứ gọi là mệt bở hơi tai. Trước đây chỉ có ông giám đốc là to nhất, nay mọc ra cái chân Chủ tịch hội đồng quản trị. Mà ông ta ở tận tận đâu, động cái là điều hành, là chỉ đạo. Trước nay làm việc bao cấp mãi nó quen đi rồi. Công ty có mấy công nhân đâu mà nguyên dân phòng ban đã chiếm đứt mất mấy phần. Hội nhập được ắt phải đổi mới. Mà đổi mới ở đây là đổi mới thực sự chứ đâu chỉ là lý thuyết suông. Mấy ông trưởng phó phòng cứ gọi là ối cả lên. Sợ đến nỗi tè cả ra quần ấy chứ. Ông nào cũng lo lót để giữ ghế. Ôi thôi, ông giám đốc điều hành mới lên lúc nào cũng mỉm cười, thân mật, ngọt ngào hết cỡ nhưng nhất quyết không chịu lấy quà của ai cả. Lần một, lần hai, lần ba…lúc bấy giờ người ta mới ngã ngửa ra là công ty đang đổi mới thực sự. Lúc đầu mấy ông trưởng phó phòng cứ lắc đầu quầy quậy:

-Chúng em biết giảm ai bây giờ chứ? “Rút dây động rừng” lắm xếp ơi…

Đùng một cái hội đồng quản trị họp và ban hành qui chế nội bộ khoán quĩ lương về phòng. Thế là tất cả nhảy nhỡn cả lên. Thế thì đành phải giảm, nếu không lấy đâu tiền mà nuôi nhau. Thế là răm rắp thực thi quyết định giảm biên chế.

Bỗng nhiên mình nảy ra cái định chuyển công tác. Cũng chả biết nữa, đang ổn định công việc vậy mà bỗng chốc nảy nòi ra cái ý định dở người không đâu. Cũng có thể do số phận mình đến lúc bắt buộc phải rẽ ngang, rẽ dọc.

Mình làm đơn chuyển công tác. Anh chánh văn phòng chả suy suyển nét mặt.

- Anh sẽ hết sức tạo điều kiện nhưng việc này thực sự là anh không quyết định được. Em là người có năng lực, việc này phải trình xin ý kiến chỉ đạo của chủ tịch hội đồng quản trị và giám đốc điều hành.

Hóa ra xin chuyển cũng không phải dễ. Cổ phần là giảm biên chế, nhưng lại rất cần những người có năng lực. Mình cũng thấy được động viên đôi chút. Dù sao thì như thế cũng là khẳng định mình là người được việc. Trong bối cảnh giảm biên chế mà lãnh đạo cơ quan muốn giữ lại là điều may mắn không phải ai cũng có được. Cho dù nó chả đem lại cơm áo gạo tiền nhưng cũng là thêm vào cái phần sĩ diện, cái tôi cá nhân trong mỗi con người.

Thế là chuyển công tác. Mình chuyển về làm ở một cơ quan hành chính sự nghiệp. Mình vốn sinh ra ở công nghiệp, con người ta được đào tạo, rèn luyện nên tác phong công nghiệp nó ngấm vào máu thịt, làm việc gì ra việc nấy. Ngày đầu tiên đi làm, chào hỏi, ra mắt xong được phân công làm tổng hợp, dưới sự dìu dắt, trực tiếp chỉ đạo của chị phó trưởng phòng phụ trách. Phòng chỉ có hai chị em. Chị phó trưởng phòng phụ trách là một người tốt bụng và sởi lởi. Chị coi mình như em út, lo cho từng li từng tí. Thấy cuộc sống tràn ngập màu hồng.

Những ngày đầu tiên của tuần làm việc mới trôi qua không quá nhanh so với tưởng tượng lúc đầu. Công việc nhàn nhã hóa ra lại tẻ nhạt. Thời gian trôi đi từng khắc, chậm chạp, nhích từng chút, từng chút làm mình thấy như muốn phát phiền. Quen với cuộc sống công nghiệp, mình chả để ý gì đến những chuyện vặt vãnh xung quanh. Ấy thế nên người ta bắt đầu ì sèo. Mình cũng chả có gì để người ta phê phán. Nhưng “nhàn cư vi bất thiện”, mấy bà mấy cô trong cơ quan bắt đầu sỉa sói:

- Nó ăn mặc chả giống ai cả. Ai đời mặc váy trắng bóc, áo lại đen nữa chứ?

-Trông cái tướng nó tiểu thư, con nhà giàu thế thì có mà chả chơi được đâu. Cái bọn con nhà giàu nó ẽo ợt lắm.

Mình hơi buồn. Ăn mặc lịch sự cũng là điều để người ta chê trách ư? Tư duy hành chính chả giống với doanh nghiệp tý nào. Buồn. Mình chả để ý đến những chuyện bao đồng. Kệ. Những lời ì sèo vẫn đuổi theo sau lưng. Ngày một, ngày hai…mình vẫn cố nín nhịn. Ấy vậy mà họ vẫn chả buông tha. Họ thêu dệt đủ thứ chuyện. Những chuyện trên trời, dưới đất mà chỉ có ma tây mới nghĩ ra. Cuộc họp phòng lần nào bà phó phòng cũng nhai đi nhai lại đúng một câu:

- Đồng chí Thảo làm việc rất tốt, tinh thần trách nhiệm cao…duy chỉ có một điều không gần gũi với chị em.

Mình chả nói gì, chỉ im lặng. Những cuộc họp rồi cũng qua, những lời ì sèo rồi cũng hết. Một ngày, hai ngày…cả đám đàn bà con gái trong cơ quan bỗng chốc ăn mặc đúng một mốt: quần trắng bốp, áo đen cả loạt. Mình nhìn mà kinh hãi. Cả cơ quan cứ gọi là trắng toát, đen kịt như nhà có đám. Thế mới biết cái gì thái quá cũng trở nên lố bịch.

Ông giám đốc có quyết định chuyển cơ quan, cả đơn vị nháo nhào. Người ta thi nhau bổ ngửa đi nịnh đầm bà vợ ông phó giám đốc là người sẽ được bổ nhiệm làm giám đốc trong nay mai. Người ta làm gì thì làm nhưng trước khi thuyên chuyển ông giám đốc cũng cố gắng làm các thủ tục để bổ nhiệm một số vị trí cán bộ chủ chốt. Thế là bỏ phiếu tín nhiệm. Phòng mình cũng nằm trong số đó. Trong suy nghĩ của mình, chả chị phó phòng phụ trách lên trưởng thì còn ai nữa? Vậy mà mấy bà mấy cô trong phòng cũng thì thào, bàn tán ra trò quan trọng quá. Mình nhìn mà thấy buồn cho cuộc đời. tại sao lại cứ nhất nhất phải náo loạn, vắt chân lên cổ vì một chiếc ghế trưởng phòng còm chứ? Bà phó phòng thì cứ gọi là chạy tớn cả lên. Lúc nào bà ta cũng ra cái vẻ quan trọng. Vẻ mặt sống trông càng lúc càng gồ lên trông phát ớn. Chị phó phòng phụ trách thì cứ nhẩn nha, ung dung như không có chuyện gì. Mặc dù phòng chỉ có hai chị em nhưng chưa một lần chị làm động thái ‘mua phòng tổ chức cán bộ chủ trì cuộc họp phòng và tổ chức bỏ phiếu tín nhiệm cái chân trưởng phòng. Chị phó phòng phụ trách tất nhiên không được có mặt, vì lần này bỏ phiếu tín nhiệm có một nhân sự là chị. Cả phòng có mặt đông đủ tại phòng họp. Trông nét mặt ai cũng bình thản chỉ trừ có bà phó phòng là cứ đăm đăm. Điện thoại trong túi mình rung lên. Lại là tin nhắn của bà phó phòng. “Em ra hành lang chị nhờ chút việc.”. Sau khi liếc mắt nhìn ý nhị mình nhắn tin trả lời “Sau khi họp phòng xong chị nha”. Chiếc điện thoại trong túi mình lại rung lên bần bật “Không. Việc quan trọng, chị đợi nhé”.

Chị ta đứng phắt lên bước những sải rõ dài ra hành lang. Mình đành miễn cưỡng đi theo sau. Cái đầu mình chưa ló ra khỏi cửa phòng họp đã bị chị ta túm lấy, ấn vào góc tường dưới gầm cầu thang:

- Tý nữa em phải gạch tên nó đi nhé. Dứt khoát đấy.

Mình ớ ra.

- Là bỏ phiếu kín mà chị.

- Thì là bỏ phiếu kín chứ sao? Nhưng cũng phải để cho nó biết nó là ai.

Chị ta còn nói những gỉ những gì nữa, mình chả nghe hết. Những câu nói đầy ẩn ý, cứ rin rít qua lỗ tai làm mình nổi da gà. Đoàn cán bộ phòng tổ chức đi vào. May quá. Mình thở phào nhẹ nhõm, dứt ra khỏi chị ta lao như chạy trốn vào phòng họp.

Cuộc bỏ phiếu diễn ra suôn sẻ như bao cuộc bỏ phiếu kín cấp nhỏ khác. Kết quả thì chắc ai cũng đoán được nhưng nét mặt chị phó phòng thì vẫn ra chiều quan trọng lắm.

Ít ngày sau, một loạt quyết định bổ nhiệm được công bố. Người thì khen kẻ thì dửng dưng, người thì dè bỉu. Thì cuộc đời là vậy. Chị phòng phó phụ trách mời bữa cơm mừng chức mới. Trước bữa ăn bà phó phòng cứ là nhảy loạn cả lên. Cái mặt sống trâu cứ là gồ lên như chuột phải khói. Bà ta ghé vào tai mình mà rít qua kẽ răng:

- Tại em đấy. Tại sao chị đã bảo như vậy mà em vẫn bỏ phiếu cho nó?

- Là bỏ phiếu kín, tại sao chị lại biết là em bỏ cho ai?

- Thì phòng có 10 người, có một phiếu không bỏ nó thì mày chả bỏ cho

nó còn gì. Phiếu gạch nó là của tao rồi còn gì?

Trời đất. Tai mình ù đi. Nhắm mắt lại vẫn tưởng tượng ra cái khuôn mặt sống trâu gồ ghề, đen tái và giọng nói rin rít của bà phó phòng. Từ ngày đó bà ta trầm hẳn nhưng cứ cuộc họp là bà ta ỉ ôi, bóng gió về “cái bộ phận tổng hợp”. Chả có gì để chọc ngoáy, bà ta chỉ trích đủ thứ: nào là nhàn rỗi quá. Nào là tại sao không hỗ trợ mấy bà mấy chị quét rác…Trời đất, lại còn thế nữa. Mình nghe mà phát chán. Ai đời chuyên viên, trưởng phòng tổng hợp lại đi hỗ trợ làm vệ sinh. Chả biết bà ta đã học qua lớp quản lý chưa mà ăn nói hồ đồ như vậy. Mỗi lần như vậy cả phòng ai cũng tủm tỉm cười. Duy chỉ có bà ta là cứ rúm ró, rụm rọ đay đi đay lại mấy cái câu bóng gió như của mấy bà bán hàng tôm hàng tép.

* * *

Cuộc sống cứ thế trôi đi trong tẻ nhạt. Mình cũng dần quen với những gì nhàn nhạt ở cơ quan mới. Có lẽ lâu dần mình cũng thành họ cũng nên. Cũng chả biết nữa. Thì người ta vẫn bảo “Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài” là gì.

Trưa nay cô bạn vẫn thường ăn trưa cùng nghỉ ốm. Một mình ra quán gội đầu. Cô bé ở nhà hàng chỉ bằng tuổi con mình nhưng đã phải lăn lộn để kiếm sống. Có lẽ mình lạc hậu quá chăng? Ra quán gội đầu vài ba lần nhưng đây là lần đầu tiên mình thử nghiệm matxa mặt. Lạc hậu quá chăng? Mình rất sợ để người khác vày vò cái mặt của bản thân, trừ phi...

Cô bé làm rất thành thạo, mình bỗng chốc buồn ngủ. Giá giờ có được một giấc ngủ trưa theo đúng nghĩa? Các công đoạn của cái công việc gọi là gội đầu rồi cũng kết thúc.Đưa cô bé chủ quán 20.000,0 đồng, cô bé trả lại 5.000, 0 đồng. Ngạc nhiên, hóa ra gội đầu không thôi 15.000,0 đồng, cộng thêm cả công đoạn matxa mặt cũng chỉ có từng ấy? Ra khỏi quán mình vừa đi vừa ngẫm 'Hóa ra mình thật lạc hậu. Cả ngày ở công sở, cuối tuần lu bù với chuyện nhà, chuyện gia đình, chả biết xã hội méo tròn thế nào nữa...

Cái đầu mới gội, khuôn mặt ram ráp vì mới bị vặn ngược vặn xuôi, mình chợt nghĩ đến "cái sân kho hợp tác". Quyết định tạt vào quán ăn nhanh bên đường. Quán ăn này đã mở hàng được mấy tháng nay rồi đấy, nhưng đây là lần đầu tiên mình "bạo gan" thế này. Lần đầu tiên vào mua đồ ăn một mình.

Ăn nhanh là một khái niệm khá mơ hồ vời dân quê vùng này. Mặc dù mở hàng ngay ở cổng một trường đại học nhưng chủ quán cũng phải là người mạnh dạn lắm mới dám đột phá thế. Cửa hàng tuy nhỏ nhưng cũng sạch sẽ. Trong mấy chiếc tủ kính nhỏ có bày bán đủ loại bánh mỳ. Bất chợt nhìn thấy mấy chiếc bánh hămbơgơ mình đề nghị mua một chiếc.

Cô bé chủ quán mới chỉ hơn chục tuổi đầu, mặc dù không xấu cũng chả xinh nhưng cứ quàu quạu làm sao vậy, trả lời nhát gừng:

- Quán chỉ có mỗi loại hămmbơgơ nhân thịt thôi cô ạ.

Mình gật đầu và trả tiền. Đưa tờ 100.000,0 đồng. Cô bé bảo:

- Cô có tiền lẻ không?

Hóa ra giá tiền chỉ có 10.000,0 đồng/chiếc.

Trời mưa, vừa tung tẩy xách chiếc bánh mình vừa mường tượng vào giờ này cách nửa vòng trái đất người ta cũng đang nhâm nhi một chiếc bánh hămbơgơ và...Mình chả dám nghĩ tiếp. Ăn trưa xong uống chút nước chè pha lại, điện thoại cho người ta. Chả thể nào liên lạc được. Lục trong trí nhớ, chả biết đã bao lâu rồi nhỉ, chưa trả lời Email của người ta? Có lẽ cũng khá lâu rồi. Cuộc sống ở môi trường mới tẻ nhạt khiến cho mình cũng bỗng dưng trở nên nhàn nhạt, chả ra làm sao. Đến chuyện tình cảm cũng vậy, cũng cứ nửa nạc nửa mỡ. Thế mới biết môi trường sống đối với mỗi người quan trọng đến thế nào. Mà cũng chả biết mình giận người ta từ bao giờ? Nói giận thì cũng không phải. Có cãi vã nhau đâu mà nói là giận. Với lại mình và người ta cũng chỉ là trò chuyện, tâm sự, chia sẻ với nhau những lúc vui, những khi buồn. Mà như thế thì đâu gọi là yêu chứ? Mới chỉ là những mối quan hệ trên mức thân mật một chút, mới chỉ là…Cũng không biết nữa, từ ngày về cơ quan mới mình càng ngày càng trở nên tồi tệ. Vô cảm, lạnh lùng, nhìn đàn ông cứ như là lũ nửa người nửa ngợm vậy. Buồn vậy. Họ cứ như một lũ người dị dạng, đàn ông chả ra đàn ông, đàn bà chả ra đàn bà, phát chán.

Lại sắp đến ngày mùng 8 tháng 3. Ngày trước ở cơ quan cũ những ngày này bọn con gái chúng mình lên ngôi, suốt cả tuần mặt đứa nào đứa nấy cứ như hoa nở, tươi hơn hớn. Các đấng nam nhi được cơ hội thể hiện mình hết cỡ. Những bông hoa, những món quà nho nhỏ, những lời chúc mừng có cánh. Ôi trời, bọn mình đứa nào đứa nấy thấy cuộc đời mới đẹp làm sao. Từ ngày lên cơ quan mới mình cứ ngớ ra, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Đàn ông ở đây như lũ mặc quần phíp. Cả năm cả đời có mỗi một ngày 8/3 vậy mà họ như lũ chuột hun khói. Cứ lấm lét chỉ sợ phải chúc tụng, chỉ sợ phải tặng quà. Trời đất, cuộc sống như vậy có còn gọi là cuộc sống nữa hay không? Buồn. Thất vọng. Không nhẽ khăn gói trở về cơ quan cũ. Ở đó còn có những ngày sống cho ra sống, chứ đằng này…

Hôm nay là mùng 7 tháng 3, cơ quan chi cho mỗi chị em 100.000,0 đồng, tiền liên hoan không có, hoa tặng cũng không. Như thế là tốt lắm rồi, mọi năm còn chỉ có 20.000,0 đồng là cùng thôi. Ai cũng tươi hơn hớn, mừng rỡ ra mặt. Mình nhìn mọi người và thấy buồn. Giá trị của một người phụ nữ, của một nửa thế giới chỉ có từng ấy thôi sao? Dân phòng ban hò nhau quên góp để mời chị em ăn mừng ngày Quốc tế phụ nữ. Cả khối hành chính cũng chỉ có đến chục phụ nữ, ấy vậy mà cuộc vận động cứ là náo nhiệt cả lên. Bọn đàn ông người đóng người không. Thế là phải huy động đến cả hội phụ nữ. Là ngày của mình lại tự đóng tiền để liên hoan cho mình? Buồn tình. Mình quyết định đóng tiền nhưng chí định là sẽ không ăn. Nghe nó mới chua chát làm sao. Có 50.000,0 đồng nhưng không phải ai cũng có điều kiện để đóng. Cũng có người không thiếu tiền nhưng lại tiếc, lại cân nhắc được gì, mất gì…thế nên cuộc vận động cũng chả được mấy ai hưởng ứng.

Chiều 7/3, lãnh đạo gặp mặt nữ công nhân viên chức ở hội trường. Bài chúc thì có sẵn, cứ thế là đọc. Những lời chúc sáo mòn cùng năm tháng nghe cứ chờn chợn thế nào, cứ như phải ăn món sắn khô thời bao cấp. Sáng ngày 8/3, chị em phụ nữ ăn mặc chải truốt hơn thường ngày. Mấy đấng nam nhi thì cứ tỉnh khô, chả một lời chúc tụng. Trưa cả bọn hò hét nhau ra nhà ăn tập thể để chúc mừng. Mình cùng cô bạn rủ nhau ra quán cơm bụi thường ngày vẫn ăn. Chị chủ quán tươi cười mua lòng khách như mọi ngày. Anh chủ quán trịnh trọng đặt trước mặt hai đứa một bát loa cơm cháy. Anh đi mấy bước rồi quay quả trở lại nói bằng cái giọng ngài ngại:

- Chúc hai cô ngon miệng. Hôm nay là mùng 8/3 mà, nhà hàng chả có hoa, chỉ có lời chúc.

Anh ta gãi đầu gãi tai, lủi vội ra sau hè.

Mình và cô bạn cảm ơn. Câu nói cảm ơn lạc lõng giữa không gian ầm ào của một quán cơm bụi. Mấy người khách vốn là lái xe ôm nhìn anh chủ quán bằng những đôi mắt tròn xoe. Mình thấy lòng ấm lại. Hóa ra cuộc đời vẫn còn những điều tốt đẹp. Hóa ra tình người vẫn còn nồng đượm lắm. Đang ăn điện thoại trong túi của mình rung lên. Hóa ra chị bạn làm cùng phòng.

- A lô. Em đang ở đâu vậy? Bận à. Chị đòi lại tiền ăn của em mà không được. Mấy đứa chúng nó bảo “Đóng rồi không được rút ra. Chị đòi phần hoa của em cũng không được. Hoa của em chúng nó cũng không trả. Tức thế chứ…”.

Miếng ăn nghèn nghẹn ngang cổ. Mất hứng, mình chả ăn được nữa. Cô bạn cười ha ha:

- Chị mà còn vậy không sống nổi ở cơ quan này đâu. Phải biết làm ngơ, họ vốn dĩ đã như vậy rồi. Tại sao chị lại còn nộp tiền chứ? 50.000,0 đồng không to nhưng với chúng nó thì phải thế.

Mình chả còn nghe thấy cô bạn nói gì. Sau bữa trưa hai đứa cùng nhau ngồi trong một quán sinh tố. Cô bạn uống café nâu, mình thì sinh tố chanh leo. Hai đứa ngồi im lặng, mỗi đứa theo đuổi một ý nghĩ. Mình cũng chẳng biết đang vui hay buồn nữa. Mọi cái cứ nhàn nhạt trôi đi. Điện thoại của mình rung lên liên tục. Mấy anh ở cơ quan cũ nhắn tin, điện thoại chúc mừng loạn cả lên. Mọi người vẫn chu đáo và tình cảm như vậy. Một số điện thoại lạ hoắc, toàn số 2. Hóa ra là người ta. Người ta điện thoại chúc mừng. Anh vẫn chu đáo như những ngày chúng mình ở bên nhau. Giọng anh ấm áp, chan chứa tình cảm làm mình thấy buồn hơn. Anh và mình cũng chỉ là những người bạn, không hơn không kém nhưng ở bên anh mình thấy ấm lòng. Thế rồi một ngày kia anh xuất ngoại. Anh ở cách mình những nửa vòng trái đất. Những niềm vui, nỗi buồn của mình chẳng còn biết chia sẻ cùng ai. Cuộc sống vẫn lặng lẽ trôi đi, như dòng sông không ngừng chảy trôi và mình ngày một già thêm. Những lúc vui hay buồn mình vẫn Mail cho anh. Những dòng tâm sự ngày một dài thêm, nếu gom lại có thể thành một cuốn tiểu thuyết nữa không chừng. Cuộc điện thoại rồi cũng kết thúc, mình liên hồi chào tạm biệt anh. Mình lo anh vì mình mà tốn tiền. Vậy mà khi điện thoại chỉ còn tiếng tút tút mình vẫn thấy hụt hẫng. Mình cũng chả biết mình muốn gì, cần gì nữa. Hết giờ trưa, hai đứa rủ nhau về cơ quan. Một buổi chiều ngột ngạt, ai cũng cố làm ra vẻ ta đây, ai cũng làm ra vẻ ga lăng bằng những câu nói xã giao nhàn nhạt, những nụ cười nhàn nhạt.

Chiều về nình cố tình bỏ lại bó hoa nhỏ mà mấy anh em trong phòng tặng lúc sáng, lên xe ô tô của một nhóm bạn dự tiệc mừng 8/3 ở cơ quan cũ. Như thế cũng là không phải nhưng không biết phải giải thích thế nào với bạn bè, người thân ở cơ quan cũ khi đem theo một bó hoa bé xíu trong ngày mùng 8/3. Xe chuyển bánh mình chợt nhớ đến người ta. Giờ này bên đó anh đang ngon giấc ngủ, có mơ thấy mình không? Hay là đang mơ tặng hoa cho ai đó trong ngày 8/3…

HÁ MIỆNG CHỜ SUNG

Một mình nuôi con khiến cho Loan luôn trong tâm trạng nặng nề, hết nỗi lo này đến nỗi lo khác đè nặng lên hai vai. Trách nhiệm làm cha và trách nhiệm làm mẹ lúc nào cũng song hành.

Ngày trước Loan cũng có những tháng ngày hạnh phúc. Hai vợ chồng, hai đứa con. Kinh tế chẳng bằng ai nhưng cũng có của ăn của để, và điều quan trọng là nụ cười luôn tràn ngập căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng.

Nhưng rồi…Cuộc đời không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Sinh hai cháu song sức khoẻ của Loan không còn được như xưa, cuộc sống gia đình bắt đầu có những rạn nứt. Vóc dáng của cô bắt đầu sổ ra. Cái eo lưng ong không còn. Dáng dấp trở nên phì nộn, bước đi cũng vì thế mà lạch bạch, chất đầy những lo toan. Mỗi khi đêm đến, sau khi đã lo song công việc thường nhật, nào nội trợ, nào lo cho đứa lớn, đứa bé, cô lăn ra ngủ say như chết.

Sáu mò vào giường. Bàn tay sờ soạng, hơi thở nồng nặc mùi bia, rượu. Thân xác Loan đờ ngay như chết. Mùi mồ hôi, mùi thức ăn mắm muối dưa hành sực vào mũi Sáu. Lăn ra xa, Sáu thở dài đánh thượt. Một canh giờ. Hai canh giờ…Cái thân xác của Sáu cứ trỗi dậy, rạo rực không yên. Trong ánh đèn ngủ lờ mờ, khuôn mặt Loan méo mó, lèo nhèo. Đặt tay lên ngực vợ, bất giác Sáu rụt tay lại. Khuôn ngực lèo nhoè, nhũn nhoẵn. Nằm vắt tay lên trán, Sáu quay qua nhìn chăm chăm lên khuôn cửa sổ bé tí trên bờ tường. Một phút. Hai phút. Rồi ba phút. Cái thằng người trong Sáu trỗi dậy. Anh ta nằm đè lên vợ. Loan vừa ngủ vừa lằn nhằn, lớ ngớ bằng cái giọng khê nồng:

- Có để người ta ngủ không? Ai đời nửa đêm nửa hôm mà…Để mai đi. Em buồn ngủ lắm.

Nghe bài ca muôn thuở của vợ, Sáu thấy ớn lạnh. Cảm giác nhàm chán, thất vọng choáng ngập trong cái thằng người của anh ta. Nhưng…Cũng cái thằng người trong anh ta trỗi dậy. Sự thèm khát của một thằng đàn ông nghiến ngấu, gặm nhấm làm Sáu hết chịu nổi. Gã đè nghiến vợ ra. Phì phò! Oàm oạp…Song cái việc của một thằng đàn ông anh ta nằm lăn ra ngủ như chết. Chẳng thèm ngó ngàng đến ông chồng đang ngáy vang như sấm, Loan bước qua chồng chạy nhanh ra phía nhà tắm. Không chờ cho nước kịp nóng, Loan mở nước hết cỡ. Tiếng nước chảy sối sả. Loan thở dài thườn thượt.

Lên giường nằm rồi mà cô vẫn không nào chợp mắt. Tiếng ngáy của chồng phì phò, phì phò như tiếng kéo bễ. Loan thấy nôn nao. Cảm giác lợm giọng xâm lấn. Cô lẳng lặng ra phòng khách, không quên ôm theo chiếc chăn mùa hè. Lạnh. Cảm giác lạnh lẽo xâm lấn. Loan nằm, mắt thao láo.

* * *

Lâu rồi cuộc sống vợ chồng dần trở nên buồn tẻ, lạnh ngắt như bếp lửa đã nguội lạnh, chả còn một tí ti than hồng. Sáu ngoài giờ đến cơ quan, đêm về nhậu nhẹt đến thâu đêm, suốt sáng. Khốn nỗi người ta uống cốc đầy cốc vơi thì chả sao chứ với anh ta động một chén hạt mít là đã say bí tỉ. Cuối cùng việc gì đến cũng phải đến. Sáu bị kỷ luật, sa thải. Sau đận ấy anh ta suốt ngày nằm lì ở nhà uống rượu suông. Loan chả còn hơi sức đâu mà vật lộn với anh ta. Cô còn công việc, còn hai đứa con. Tất cả trông chờ vào đôi vai nhỏ bé của cô. Ngày ngày cô đi làm, anh ta thì cả ngày vật vờ với ma men. Hết tiền thôi thì nhà có cái gì anh ta tha đi bán đổi, cầm đồ cái ấy. Loan làm ở một cơ sở liên doanh với Hàn Quốc. Công việc dệt may cũng chả nhàn hạ gì nhưng được cái Loan khỏe mạnh, sống lâu lên lão làng, trở thành một công nhân lành nghề. Lương thì cũng chỉ được ngót nghét 2 triệu. Hai triệu ở thành phố thì chả bõ bèn gì nhưng ở tỉnh lẻ nên cũng tàm tạm. Nhà thì chưa có vẫn phải ở nhờ ngôi nhà cấp bốn bỏ không của anh trai cả làm tận dưới thành phố nhưng được cái đất vườn rộng rãi. Đất thổ cư cha ông để lại dững mấy sào, bố mẹ chồng cắt cho mỗi đứa con trai một thổ. Chưa làm nhà nên gia đình Loan tha hồ mà trồng trọt. Ở quê, ra vườn đã có cái rau, con tép, con gà nên cũng đỡ. Được cái hai đứa nhỏ mỗi ăn mỗi lớn nên Loan cũng đỡ bề phải lo lắng. May mà ông trời còn thương chứ nếu không chúng nó nay ốm mai đau thì cô cũng chả biết xoay xỏa thế nào. Thì thế. Cuộc sống luôn ở trong trạng thái cân bằng, qui luật bù trừ mà. Ngày ngày đầu tắt mặt tối lo cho cuộc sống gia đình cũng đã lao tâm khổ tứ lắm rồi, đâu còn nghĩ đến chuyện ái ân. Càng ngày Loan càng già nua, khắc khổ. Cái dáng cao to giờ trông cứ lỏng khả lòng khòng. Nước da trắng hồng ngày nào giờ cứ gọi là trông phát hãi hùng. Nó nhăn nheo chừng nào, loang lổ chừng ấy. Mà nào cả đời cô có biết gì đến phấn son chứ, vậy mà hai má bị nám đen sin sít. May là suốt ngày “đầu chổng vào, đít chổng ra” nên cũng chả còn thời gian, hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện lo sắc đẹp. Sáu thì càng ngày càng bê tha. Cái thân hình cao to, đĩnh đạc ngày nào biến đi đâu mất. Cả một thân hình đàn ông đàn ang cứ gọi là rúm ró, vẹo vọ. Ôi trời, lại còn nồng nặc mùi rượu. Đêm đến, hai cái thằng người nằm gần nhau đấy mà cứ gọi là như hai cái đụn rơm. Sáu thì ngáy o o, Loan thì ngủ say như chết. Cả một ngày làm việc vất vả, xong công việc nội trợ là cô lăn ra như chết.

Sức lực không còn được mấy nả cô chả còn hơi sức đâu mà nghĩ chuyện đẩu đâu. Trong cái đầu bé nhỏ lúc nào cũng rặt một chuyện cơm áo, gạo tiền. Đi ca đi kíp thì lương lậu cũng khá, mỗi tháng cũng được trên hai triệu đồng. Rau cỏ, con cá dưới ao, con gà đẻ cái trứng thì kể cũng có cái mà đút vào miệng. Bọn trẻ thì vì điều kiện cũng chả học thêm học nếm làm chi. Có tiền đâu mà học thêm. Ấy thế nên vo véo trong hai triệu cũng là tàm tạm. Thế nhưng đùng một cái Loan đổ bệnh. Cái đầu cô lúc nào cũng choáng váng, xây sẩm. Tiền ăn còn chả có lấy đâu ra tiền khám bệnh. Thế là cứ rặt rẹo, ngất ngưởng. Máu mủ ruột già ai mà chả thương. Bố mẹ chồng và mấy anh chị em xúm lại giúp cho ít tiền. Cũng may ông trời còn thương, chỉ uống thuốc tây có hai mươi ngày đã gần như khỏi bệnh. Thế là lại ngày ngày lụi cụi đi làm. Sáu thì cái đận vợ ốm ngay ngắn hẳn lên. Mấy ngày liền cứ thấy Loan ra khỏi nhà đến nhà máy làm là Sáu lại ra khỏi nhà. Anh ta lòng khòng, rẹo rọ leo lên cái xe đạp mini của đứa cháu con ông anh cả thải cho đạp lòng vòng khắp nửa làng. Cuối tuần Sáu tha về bộ đồ nghề khâu dép. Thực ra anh ta cũng là người khéo tay, chỉ mỗi tội bị con ma men nó bắt mất hồn. Với lại bao năm xuất khẩu lao động sung sướng nó quen đi rồi, nay lao động cực nhọc chả chịu nổi. Cuối cùng có lâm vào cảnh vợ ốm con đau mới lò mò kiếm cơm. Kể ra muộn còn hơn không. Mở hàng được mấy tháng rồi mà khách thì lèo tèo. Cuộc sống ở làng ở xã đâu có khá giả mấy nỗi mà nay người ta giày này, mai dép nọ. Thì thế. Có mấy nhà giàu nứt đố đổ vách thì lại toàn ông già bà cả. Mà đã đến cái tuổi cổ lai hy thì giày nọ dép kia họa có mà điên.

Cái thân hình dúm dó, rẹo rọ của Sáu như một cái bóng, cứ vật và vật vờ. Cái quán nhỏ tối om tối ỏm thành ổ rượu của anh ta. Ngày ngày được đồng ra đồng vào anh ta đưa một phần cho vợ còn lại để dành uống rượu. Chiều đến, cơm nước, con cái xong Loan mệt bã người. Ngửi cái mùi rượu nồng nặc của vợ là cô lại phát nôn mửa. Biết là chồng vẫn chứng nào tật ấy, chả bỏ được rượu nhưng tự anh ta làm ra tiền anh ta uống cũng còn hơn là lấy trộm gà lợn của nhà đem bán. Ông bố chồng và bà mẹ chồng sót con nay cho con gà, mai cho mấy trăm bạc nhưng cũng chả thấm vào đâu. Cứ như là cái hũ thủng chôn nên cha mẹ cho mấy cũng chả thấm tháp gì. Lâu rồi cả nhà ai cũng đâm chán. Loan thì do khốn khó, phần nữa do bản tính tham lam nên chả mấy ai ưa. Thêm nữa lại được ông chồng nát rượu nên vốn đã bị họ hàng đàng chồng không ưa nay lại càng chán ghét thêm. Hai vợ chồng càng ngày càng bị họ hàng đàng chồng xa lánh. Hai đứa trẻ chả được dạy dỗ tử tế nên ngày càng hư đốn. Thằng con trai đầu học thì “dốt đặc cán mai dài cán thuổng”, cứ sểnh ra là ăn cắp vặt. Đứa con gái út thì lười thối thây, suốt ngày rình ăn xó mó niêu. Cuộc sống của gia đình Sáu cứ nhàn nhạt trôi đi như thế.

* * *

Hôm nay cả nhà Sáu cứ là vui như tết. Sáu đóng cửa quán, ở nhà nấu siêu nước ngồi đợi sẵn. Chắt ấm nước ra ngồi uống một mình, Sáu nhăn mặt nhưng cũng khà một tiếng rõ dài. Chè để lâu ngày đã lên màu mốc thếch. Thế nhưng tiền đâu mà muabộ mới, ăn còn chả đủ. Bộ ấm chén cáu bẩn, cái sứt vòi, cái mẻ miệng trông đã chả muốn uống. Loan thì đi ra đi vào. Bộ quần áo công nhân rộng thùng thình, chả đâu bám vào đâu. Trông cái dáng thò lõ của chồng Loan rin rít qua kẽ răng:

- Anh có thay quần áo đi không? Lãnh đạo công ty đến bây giờ đấy.

- Công ty nào thì công ty, tao đây đếch sợ.

- Nhưng mà người ta trông cái bộ dạng của anh thì liệu có còn hỗ trợ xây nhà nữa không? Ôi trời ơi. Sao tôi khổ thế này…

Mặc cho Loan kêu trời, Sáu cười hềnh hệch:

- Thì thấy chồng con cô khổ sở thế này họ mới động lòng thương mà xây nhà tình nghĩa cho chứ.

Loan chả hơi sức đâu mà tranh cãi với chồng, cô nàng ngồi phịch xuống ghế thở dài đánh thượt. Bóng nắng đổ dài qua tán lá hồng xiêm già. Chiếc xe ô tô đỗ xịch mé cổng ngoài. Đoàn khách ăn mặc lịch sự, kẻ trước người sau vào đến trước cửa nhà. Căn nhà ngói ba gian cao ráo nhưng đồ đạc bẩn thỉu, xô lệch. Người đàn ông phiên dịch nói gì đó một tràng dài, mấy người đàn ông nước ngoài nhún vai, đứng như trời chồng. Loan rót nước đon đả mời khách. Cô chủ tịhc công đoàn công ty nháy Loan ra một góc:

- Hoàn cảnh gia đình thế nào em phải nói cho lãnh đạo công ty biết. Tý nữa em dẫn đoàn đi thăm thú gia cảnh. Chị cũng đã trình bày và xin ý kiến các anh ấy rồi, nhưng “đích mục sở thị” thì mới quyết định được em ạ. Tiền đóng gạo góp của anh chị em, có phải chuyện đùa đâu. Mỗi năm công ty chỉ quyên góp, giúp đỡ xây một nhà tình nghĩa thôi, em biết rồi còn gì.

Loan bấn cả lên. Cô chạy theo mấy người đàn ông trình bày ngược xuôi: Nào là đây là ngôi nhà của ông anh cả gia đình cô đang ở nhờ. Nào là miếng đất ngoài đường đó là đất cha ông để lại, bố mẹ chồng chia phần cho. Nào là cuộc sống của cả nhà trông chờ cả vào đồng lương ít ỏi của cô…Người đàn ông phiên dịch lại những lời nói bập bõm, lùng nhùng của Loan. Họ bàn bạc, họ xem nom gia cảnh rồi lục tục lên ô tô. Sáu và hai đứa con tranh thủ ngồi ăn đĩa hồng xiêm chín ép. Loan tiễn đoàn người khi đến khi ô tô rẽ khuất sau con đường làng. Quay vào nhà, Loan chu chéo:

- Trời đất ơi. Sao anh không nói lấy một lời? Có khóc người ta mới cho bú chứ…

Những tiếng cãi cọ từ ngôi nhà nhỏ lẫn trong tiếng trâu bò đánh nhau, nghe như cuộc hỗn chiến. Hai đứa trẻ hềnh hệch, cãi nhau tranh ăn. Sáu lấy chai rượu ra tu mấy ngụm. Rượu chưa được mấy ngụm anh ta đã lăn quay ra chiếu. Loan từ bếp quát vỏng lên nhà trên:

- Lại rượu. Rượu cho lắm vào mà làm khổ vợ khổ con.

Sáu hếch mồm lên cười sằng sặc:

- Từ sáng đến giờ bố mới uống đấy chứ.

Thằng con lớn len lén ngó bố rồi cũng trộm chai rượu lên tụp một ngụm. Con bé con chạy ngay xuống bếp mách mẹ:

- Mẹ ơi. Thằng ấy nó lại uống rượu.

Loan chả nói chả rằng, bê mâm cơm trưa đặt lên chõng tre đặt ngay hè. Chả nói chả rằng, cô nàng xách tai chồng xềnh xệch:

- Anh có dậy ăn cơm đi không? Uống rượu mãi lăn đùng ra đấy lại khổ vợ khổ con thôi.

Quay qua hai đứa trẻ Loan hạ giọng:

- Ra ăn cơm thôi hai đứa. Không học hành gì là khổ thế đấy.

Thằng anh bễ giọng:

- Lớn lên con đi bộ đội, chả cần nghề ngỗng cũng chả sao.

Loan buồn tình nguýt thằng con:

- Học hành lêu lổng thế có mà đi bộ đội.

-Thì con xung phong mà.

Con bé con thấy mẹ mắng anh cười ha hả:

- Cho mày chết. Tao ấy à, sau này tao xin vào làm ở công ty của mẹ.

* * *

Tiếng cãi tiếng chửi lẫn trong tiếng ăn uống xì xoạp. Đêm, trăng đầu tháng như một nét khuyết. Sáu ăn xong lăn ra ngủ. Giấc ngủ chập chờn của một kẻ say. Loan dọn dẹp qua quýt rồi cũng đi ngủ sớm. Hai đứa trẻ chọc nhau chí chéo. Thằng anh lủi đi đâu mất. Chắc hẳn nó lại đi ăn trộm con gà con vịt đâu đó trong xóm. Loan cũng chả hơi đâu mà săn lùng cho mệt. Cô còn bao nhiêu chuyện phải lo. Với lại nó có lớn khác có khôn, sau này cũng là có cái “cọc” mà trông cậy lúc tuổi già. Con bé con ngồi gật gù, ngồi học mà lúc ngủ lúc thức. Đêm khuya thằng bé lớn len lén đi vào sau bếp. Tiếng gà con kêu chiêm chiếp. Sáu tỉnh dậy từ lúc nào, lấy chiếc ấm tích ngửa cổ tu ừng ực. Mò vào nằm cạnh vợ anh chàng thì thào:

- Tao vừa mơ nhà mình có nhà mới.

- Nhà nào mà nhà. Ngày nào cũng rượu thì có mà kiếp sau may ra mới có nhà.

- Thì nhà công ty cô xây cho ấy. Nhà tình nghĩa ấy.

Loan quay mặt vào tường, làu bàu bằng cái giọng ngái ngủ:

- Đã biết sao mà mơ với mộng. Nếu được thế thì lại phúc đức.

Nói chưa hết câu Loan đã ngáy ò o. Sáu gác chân lên vợ thì thào:

- Tao mơ là thiêng lắm đấy. Thì đấy, mấy hôm trước tao mơ bắt được tiền, thằng bé bên cạnh đánh con đề trúng phóc đấy thôi.

Nghe tiếng ngáy đều đều của vợ Sáu làu nhàu:

- Đàn bà con gái gì mà chưa ngủ đã ngáy. Đúng là nhà tao vô phúc.

Tiếng ngáy bỗng nhiên im bặt, Loan nhảy dựng lên:

- Có nhà anh vô phúc thì có. Đúng. Số tôi vô phúc nên mới lấy phải người chồng như anh.

- May là có tôi rước cô nếu không chả có ma nào nó lấy. Ừm. Mà lấy tôi thì mới được miếng đất to tướng giữa làng thế chứ.

Loan cười hinh híc:

- Ờ. Mà giá ông bà nội cho thêm ít tiền thì tốt. Công ty họ xây nhà cho, cả nhà mình tha hồ mà lăn. Nhà bé tý thế này đã thấy hạnh phúc chán, nếu mà có ngôi nhà khang trang một tý em sẽ mở cửa hàng tóc. Con bé nhà mình cũng khéo tay ra phết.

- Ối giời. Cô mà gội đầu có mà đàn bà cho chí đàn ông nó chạy mất dép.

- Thì ai chả có ước mơ. Em mà chí thú thì …

Loan hẫng ra. Chả biết hôm nay bỗng đâu cô đốc chứng xưng anh em ngọt sớt thế? Đã từ lâu lắm hình như cô đã quên hẳn ngôi thứ rồi thì phải…Sáu lơ mơ ngủ, nói mơ:

- Nếu như có một ngôi nhà mới anh sẽ chí thú làm ăn, không rượu chè gì nữa. Và…

- Có mà “há miệng chờ sung”…Loan ẩy lưng chồng, Sáu lăn lông lốc trên nền nhà như quả sung chín gặp mưa rào.

Lâm Thao, 14/6/2010- Dương Phan Châu Hà


1
2
3
4
5
Tin mới