Mầm xanh
Những ngọn lửa thắp lên ngón tay
Giấc mơ đánh rơi
Trong một chiều ảo giác
Tôi vân vê đôi ánh mắt gầy
Qua ô cửa những mầm xanh động đậy.
Mệt nhoài một ngày mù sương
Những chiếc lá đong đưa
Liệm mùa bật khóc.
Sự lặng im
Cho những gương mặt hoen
Bàn tay hoen
Dấu chân hoen
Hồn nhiên nắng mọc.
Sự lặng im
Khỏa kí tự ngày.
Trượt theo mãi vũng sáng đang xoay
Tôi bắt gặp bình yên ướt đẫm
Khi người đi qua mà chẳng để lại gì
Khuất nghẹt những vòng đêm áp thấp.
Rịt kín lối đi.
Những ngọn lửa thắp lên ngón tay
Giấc mơ đỏ non
Bập bùng kí ức
Soi tôi vôi rữa tháng ngày
Nhưng nhức một mầm xanh có thực…
Dạ khúc
Bơi trong chiếc lồng đêm
Những bóng ma nụ cười
Phát quang cùng chuỗi đau tứa đỏ
Mặt trăng xếp mình chờ hành quyết
Đeo dải khăn huyền
Tang thu giấc mơ
Bóng tối trở về xâm xấp
Lũ mưa ngoác miệng cười xâm xấp
Nuốt trôi mặt đường
Bóng người trở về xâm xấp
Ghim đầy vết thương
Phố khuya chờ ai
Vọng lại dưới tàng cây
Ký ức đeo rêu tường thành
Hát vang những lời ca lún sụt
Đại lộ tuốt dài mỏi bước
Chân người vấp bóng người
Nhập nhoạng giữa thinh không
Nước mắt nói gì mùa nở đóa hoa câm
Bóng ma nụ cười phát đỏ
Thân thể tôi tràn ngụt một cơn mưa rượu đỏ
Cháy sáng lên tột cùng
Bơi trong chiếc lồng
Đêm như dòng thác cuộn
Vừa xoáy vừa ăn những rác rưởi của linh hồn.
Hình dung trắng
Nao náo ánh nhìn chạm khóe mắt cơn giông
Tiếng gọi khàn đêm
Bóng đứng & cơn lũ
Gió rung vang từng hồi rất dài
Trong bất tận nỗi buồn đã cũ
Hiên chiều ngậm ngời hoa sứ trắng
Con đường phủ mây trắng
Mặt người trắng mưa sương
Ký ức chạy vòng quanh
Lưng lửng chùm ý nghĩ
Đơm kín vòm môi
Mùa khát lửa sau mùa
Cơn lũ cuốn trôi & ngập lụt
Bóng nghiêng
[giọt]
[giọt]
[vỡ]
[vỡ]
Ngún dần vào câu thơ
Đêm
Người thi sĩ bất động sau giấc mơ
Để tìm kiếm những hình dung trắng.
Tiếng rên
Chiếc chìa khóa hình bầu dục
Giấc mơ đếm số
Đêm không mở được cửa
Trí óc đóng khung.
Người ra đi mang gương mặt
ủ dột của mùa đông
Phía con đường lấm láp
Ánh mắt rỗng không một kỷ niệm
Ùa về…
Bậc thang trườn ra cánh cổng gỉ sắt
Xoáy vào đôi hốc mắt đêm
Vạch cỏ
đếm từng con gió thốc
Soi sương trong mắt buồn.
Trong nhà
Ngoài vườn
Cuối ngõ
Đâu đâu cũng thấy im im
Đi một vòng bỗng sực nhớ ra
Chiếc chìa khóa đã bỏ quên
Căn phòng ngập xác gió
Và bóng đêm vừa mới tẩy trần
Những tiếng rên…
Rèm phố
Trong đồng tử có một chiếc rèm
Không rõ màu gì
Hễ nằm im là tôi lại thấy.
Những ngón tay nhô lên từ ngực
Nhảy phập phồng trên lớp da non
Chẳng ban mai nào có thể mang tôi đi
trong ngày vừa bão
Nụ cười xanh sắc máu
Đôi khi đồng tử cũng xanh
Tôi chẳng nghĩ đó sẽ là phút bắt đầu hay kết thúc
Cho một vòng đời nám bụi?
Phố xá mỗi ngày đều rền rĩ những nụ hôn
Những chiếc rèm thi nhau mọc trên mắt người
Lô xô mắt phố
Lô xô những ô cửa sổ
Từng đàn chim trắng sải đôi cánh vần vũ
với lớp lông tơ rờn mượt
Bay qua những ngày ảm đạm tuyệt vời
Tôi ghé lại giữa công viên và ngồi thườn trên cỏ
Ghé mắt nhìn những nhão thịt đung đưa
Khúc khích từng nốt cười rác rưởi
Tôi đặt lưng xuống rồi ngước mặt lên trời cầu nguyện
Trong đồng tử có những chiếc rèm
Không rõ màu gì
Hễ nằm im là tôi lại thấy.