Quỳnh
Dè dặt nở trong đêm
Quỳnh chờ đợi người đến từ cõi khác
nhưng kẻ dương gian đang đứng lặng nhìn
những mắt người u uẩn
chậm rãi khép xiêm y trinh bạch
khi yêu cũng ngộ nhận ít nhiều?
xa nhau một đôi lần
ánh mắt tình nhân rừng rực
tìm mãi tìm mãi trong mưa
hương thơm thoảng vài nếp áo
trước trắng trong nào dám mở lời
thêm mẩu chuyện buồn ngủ lại
đôi chén rượu đầm sương
vài cái nhìn chộn rộn
trôi về phía Quỳnh rất nhiều áo trắng
dè dặt tỏa trong đêm
người đi rót tràn bóng tối.
Ngày của sông Hồng
Những bàn tay mọc lên từ ý nghĩ
vớt từng búi cỏ vờn sương
ngày hoang dại cũng trở về
lỡ cỡ em mười sáu
nơi đây, kí ức dòng trôi tự đào huyệt chôn mình
dưới lòng cát sâu lặn nụ cười thản nhiên của sóng
cánh buồm say nắng say mưa
tóc xanh mấy mùa nước mắt
những bàn tay mọc lên từ ý nghĩ
muốn vỗ về em trọn giấc thật thà
mà gió sông Hồng vô chừng quá
đẩy mặt người trôi xa
búi cỏ xanh um mọc lên từ kí ức tóc dài
con sông đổi dòng nước mắt
từng mặt người trôi
dọc dài tiêu điều bãi giữa
dưới lòng sâu bóng ngày lỡ cỡ.
Nằm mộng
Giấc ngủ theo về những lá khô
gió cứ thổi và cây sa ngã
có người nằm nghiêng không dám trở mình
sợ chết chìm bởi muôn vàn lời hứa
con thuyền dính bùa ngải của sông
ý nghĩ găm đầy tháng năm mắc cạn
em cố quên làm gì
khi ngay cả cánh tay anh cũng ảo
ngàn lá khô bay
rất nhiều phong thư mặc nhiên bùng cháy
người nằm nghiêng không lời kêu cứu
chỉ một cánh chuồn tiễn biệt bão giông
ta không còn nói với nhau cả những điều cay đắng
bùa ngải hoa vàng trôi mênh mông…
Lặng
Buồn cái chớp mắt buổi chiều
Hồ Tây lạc bóng sâm cầm bơi lẻ
tháng Tám bầu trời thâm u
mây như bầy ngựa loang xuống phố
người kéo chăn trùm qua nỗi nhớ
người kéo chăn trùm lên nỗi sợ
về trùng trùng trùng trùng
những cánh hoa mưa
rất nhiều đêm u u u oa
thanh âm làm mẫu đơn rụng lá
thanh âm thức niềm tin lạ
hồi chuông Trấn Vũ vợi buông ngón trầm
bóng nước lập lờ giấc đông
người thành chiếc lá nằm không
nghe Hồ Tây búng mênh mông lên trời.
Vẽ lửa
Chiều nhạt môi
chấm đốm lửa xa vời
chúng mình có cớ mà nghĩ ngợi
nhiều đêm rất sâu
người thức như hoa chập chờn hơi thở
phác lên tường lơ thơ sợi lửa
hồn cây biết lối tìm về
khi cô độc trong rừng
giữa đói khát và lặng câm dằng dặc
thắp lửa trên mười ngón tay
xua những ý nghĩ vẩn vơ bay đi thật vội
một ngày
em nhận mình còn có thể vẽ lửa bằng đôi môi
trên tấm lưng xám xanh
nóng cũng bốc hơi và lạnh cũng bốc hơi
lửa chẳng có nơi nào kí thác
chiều sương bốc lên ngùn ngụt
chẳng biết cháy từ phía nào.